Chương 8: Bác sĩ Thời, không sao chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yumiko

Beta: Meo & Mun

Bản edit chỉ được đăng tải w@a@t@t@p@a@d Nhà của Junnie và wordpress nhacuajunnie.wordpress.com, vui lòng không copy, reup đi nơi khác. Bản trên Truyenwiki1 và zingtruyen.net là bản ăn cắp.

Sáng thứ sáu, Thời Niệm vừa thức dậy đã nhận được tin nhắn từ bên môi giới nhà đất.

[Cô Thời, đã tìm được căn nhà phù hợp với yêu cầu của cô, lúc nào cô sắp xếp chút thời gian, tôi sẽ đưa cô đi xem.]

Thời Niệm vừa súc miệng, thuận tay trả lời.

[Được, ngày mai đi, thứ bảy tôi được nghỉ.]

Môi giới: [Được ạ.]

Thời Niệm: [Có xa lắm không nhỉ?]

Môi giới: [Không xa không xa, gần bệnh viện, bên tiểu khu Giang Đô ấy, chắc cô cũng nghe qua rồi đúng không, gần lắm mà.]

Giang Đô........

Thời Niệm do dự, tiểu khu Giang Đô, đương nhiên là cô biết chứ, tiểu khu cao cấp gần ngay bệnh viện, chỉ mất khoảng 10 phút đi bộ, xung quanh nhiều cửa hàng lớn nhỏ, trung tâm giải trí, quảng trường,.. đều không thiếu thứ gì, lại còn gần tàu điện ngầm, có thể coi là tốt nhất khu vực này.

Đương nhiên,

Giá nhà cũng rất cao, nghe nói chỉ có một số ít lãnh đạo bệnh viện mua nhà ở đây, với mức thu nhập hiện tại của cô thì có chút không khả quan.....

Môi giới: [Cô Thời]

Môi giới: [Cô Thời]

Môi giới: [Cô Thời]

Nhân viên môi giới nhắn liên tục mấy tin, Thời Niệm hoàn hồn, do dự không biết phải từ chối trực tiếp thế nào, dù không mua nổi nhà bên đó thì cô vẫn muốn nhờ họ giới thiệu khu nhà khác.

Còn đang mải suy nghĩ, bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng gõ cửa, là bạn cùng phòng, giọng điệu mất kiên nhẫn:

"Thời Niệm, cô xong chưa đấy? Tôi còn phải đi làm chứ!"

Thời Niệm cũng không thể do dự thêm nữa, nhắn lại [Được] rồi cất điện thoại đi ra ngoài.

"Tôi nói cô..." bạn cùng phòng còn đang muốn tiếp tục gõ thì cánh cửa được mở ra, người bên trong mặt không chút biểu cảm nhìn cô ta, cô ta hơi sợ, không dám đứng đối mặt với Thời Niệm, chỉ bất lực chép miệng, giọng điệu bất mãn:

"Xong rồi à? Đến lượt tôi."

Thời Niệm chỉ liếc cô ta một cái, vốn định nói là cô chuẩn bị chuyển đi nhưng suy cho cùng thì chẳng cần thiết, nói sau cũng không muộn.

Bạn cùng phòng bước vào, cửa phòng tắm bị cô ta đóng "rầm" lại, Thời Niệm vuốt mi, đúng là nên dọn đi càng sớm càng tốt mà.

Tốt nghiệp mấy năm cô mới thấm thía, sống một mình là tuyệt nhất, ở chung đôi khi không thoải mái, nhất là cô còn độc thân, còn bạn cùng phòng lại có bạn trai.

Thời Niệm nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến giờ làm, cô đun nước pha yến mạch, nước chưa kịp sôi thì cửa phòng tắm mở ra.

Thời Niệm nhíu mày, đang định mở miệng, bạn cùng phòng đã từ nhà tắm vọt ra, điện thoại kẹp bên tai, tóc cũng chưa kịp chải, lấy vội áo trên kệ ngoài huyền quan rồi vội vội vàng vàng mặc vào lao ra ngoài, cách cánh cửa còn loáng thoáng nghe được giọng nói gấp gáp của cô ta.

"Chuyện rất nghiêm trọng sao? Tôi đến ngay lập tức, ngài chờ tôi một chút........."

Cấp cứu sao?

Sáng sớm đã có ca cấp cứu?

Thời Niệm hơi khó hiểu, cô ta làm việc bên nội khoa, bệnh nhân cấp cứu ban đêm không nhiều, gấp gáp gì chứ.

Bữa sáng là cốc yến mạch với bánh mì, trước khi ra cửa còn uống thêm cốc mật ong ấm, dạ dày đã dễ chịu hơn nhiều.

Thứ sáu cũng không nhiều ca phẫu thuật, chủ yếu là xử lý hồ sơ nhập viện và thủ tục xuất viện, Thời Niệm giao ban xong, vừa mới định ngồi xuống xử lý mọi việc thì y tá gõ cửa:

"Bác sĩ Thời."

Thời Niệm ngẩng đầu nhìn, "Sao thế?"

Cô ý tá dựa vào cửa thở dài, bất lực nói: "Bệnh nhân phòng 25 nói vết mổ đau, muốn cô đến thăm khám, chồng cô ấy cũng ở đó."

Phòng bệnh 25?


Cố Đình?

"Thôi được, để tôi đi xem một chút," Thời Niệm đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy khuôn mặt cau có của cô ý tá thì không khỏi mỉm cười.

"Than thở gì chứ, hai ngày nữa chủ nhiệm Trần trở về, chủ nhiệm vừa nhắn tin bảo tôi đặt khách sạn chuẩn bị liên hoan, đến lúc đó là được thư giãn rồi."

Cô y tá cao hơn Thời Niệm một chút, hai tay nắm lấy bả vai cô, "Bác sĩ Thời! Thời Niệm! Thời Niệm Niệm!!!!, Liên hoan là chuyện nhỏ, cô mau đi đến phòng 25 giải quyết đi!"

Nhất định là vừa hạch sách các y tá nhỏ!

Cố Đình vốn dễ bị kích động, hai ngày nay vừa mới có chút chuyển biến tốt lại bị chồng cô ấy phá vỡ, cứ cãi nhau với chồng lại trút giận nên mọi người, coi nhân viên y tế như tôi tớ trong nhà vậy!

"Được rồi,"Thời Niệm cười cười, "Để tôi xem có chuyện gì nào, Cố Đình cũng sắp xuất viện, mọi người cố chịu đựng thêm hai ngày nữa."

Ngoài mặt Thời Niệm xem như không có chuyện gì, nhưng lúc sắp đến gần phòng bệnh thì cô đột nhiên hơi do dự, không phải lo lắng Cố Đình và chồng cô ấy, mà chủ yếu là sợ phải gặp Cố Thành.

Dẫu sao tối hôm qua..........

Đừng bị dáng vẻ bình tĩnh thường ngày của cô đánh lừa, bởi cô đang có chút hốt hoảng đây này, hoàn toàn không biết phải làm thế nào mới ổn.

Thời Niệm bấm lòng bàn tay mình, đẩy cửa phòng bệnh bước vào, chưa kịp mở miệng đã nghe tiếng khóc của Cố Đình, giọng điệu vừa nũng nịu vừa uất ức:

"Chồng, anh không biết đâu, mấy ngày nay em rất khó chịu........... huhuhu ...........Em kỳ thực rất muốn ........... gặp anh.......... em nghĩ nếu có thể..."

"Ngoan, đừng khóc, không phải anh trở về rồi sao? Bảo bối đừng khóc, em như vậy anh cũng đau lòng?"

Thời Niệm nổi da gà, cô chập mắt liên tục, lòng luôn tự nhủ:

Người ta là vợ chồng, là vợ chồng, vợ chồng, bình thường, bình thường thôi mà......

"Cố Đình?" Thời Niệm nhìn vào giường bệnh, "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Thấy cô đến, Cố Đình miễn cưỡng ngừng tiếng khóc, lau khoé mắt không có giọt nước nào, yếu ớt nói:

"Ở chỗ vết mổ, đau, không đau, không thoải mái, khó chịu vô cùng."

Người đàn ông ngồi bên giường bệnh, ôm cô ấy dỗ dành.

Thời Niệm lúc này mới nhìn rõ người đàn ông đang ngồi kia, cô hơi ngạc nhiên, mới hai ngày không gặp mà trên đầu lại có băng gạc rồi? Khóe mắt còn có chỗ máu bầm chưa tan hết.

Cơ mà,

vẻ bề ngoài của anh ta cũng không tệ, không đợi Thời Niệm lên tiếng, người đàn ông ngồi bên cạnh giường lập tức đứng lên, chỉ tay về phía cô mắng:

"Các người làm gì vậy? Vợ tôi đau bụng mà không cho đến thăm khám? Đây là dịch vụ cho bệnh nhân ở đây sao? Các người làm bác sĩ thế à!"

Thời Niêm bước tới gần giường bệnh, chân mày cô nhíu lại, "Để tôi xem có có vấn gì không đã?"

Dù Thời Niệm rất không vừa ý câu nói của người này nhưng cô không muốn tranh luận với anh ta, hầu hết bệnh nhân và người nhà bệnh nhân ở đây tương đối hòa nhã, rất ít khi gặp những người không nói đạo lý như thế này.

"Ai bảo cô đến chỗ này giả mù mịt, cô có biết thăm khám không!"

Cô không chuẩn bị kịp, Vũ Tu bỗng nhiên dùng sức đẩy bả vai vô.

"Á!"

Chân Thời Niệm lảo đảo, người ngã về phía sau nhưng được một đôi tay nhanh chóng đỡ lấy.

"Cẩn thận," hai tay Cố Thành ôm lấy bả vai cô, "Bác sĩ Thời."

Thời Niệm sửng sốt một chút, cô nhanh chóng phản ứng lại, đứng thẳng người, cố chịu đựng bả vai đau đớn, run giọng nói:

"Anh đã đến."

Cố Thành muốn đưa tay chạm vào bả vai cô, "Cô không bị thương chứ."

Thời Niệm phản xạ có điều kiện, lúng túng nói: "Không sao."

Vẻ mặt Cố Thành hơi tối lại, anh nở nụ cười châm biếm, "Bác sĩ Thời không sao thì tốt." Nói xong lại nhìn về phía Vũ Tu bằng đôi mắt sắt lạnh.

"Bác sĩ Thời ở đây, chị có chỗ nào không thoải mái cứ nói ra?"

Vừa nhìn thấy Cố Thành, cả người Vũ Tu đứng ngồi không yên, mồ hôi lạnh ra đầy sau lưng, lông tơ dựng đứng, cố gắng há miệng run rẩy nói:

"Cố Thành Cố Thành......."

Cố Đình cũng sợ Cố Thành, một tay nắm chặt góc áo của Vũ Tu, tay kia nắm chặt drap giường, lắp bắp giải thích:

"Tôi, tôi, tôi không, không sao cả, chỉ là..."

"Chắc là đụng phải vết mổ," Thời Niệm lên tiếng, "Để tôi thay thuốc cho cô."

Cố Đình ngập ngừng, rất muốn nói không cần, nhưng nhìn vào mắt Cố Thành, cô ấy đành nuốt nước bọt, gật đầu "Được."

Thời Niệm cũng chẳng còn tâm tình mà so đo với họ, bả vai hơi đau, chỉ muốn nhanh chóng đổi thuốc cho Cố Đình rồi về phòng nghỉ, cô gật nhẹ đầu với ba người rồi đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng bệnh, Thời Niệm nhịn không được xoa nhẹ bả vai, bị đau đến mức phải dừng chân, cô xoay người chốt chửa lại rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Cửa phòng đóng nhẹ. Trong phòng yên lặng.

Mặt Cố Thành không biến sắc nhìn hai người.

Vũ Tu sợ đến nỗi không chịu được, "Bịch" một tiếng quỳ xuống, nước mắt nước mũi chảy ra cùng lúc, liều mạng giải thích:

"Cố Thành, không, không, Cố Tổng, tôi thật sự không muốn gây sự, tin tôi đi mà, tôi không hề cố ý, tôi chỉ muốn đến xem Đình Đình, cô ấy cô ấy"

Âm cuối càng ngày càng thấp khi Cố Thành đến gần rồi bỗng dưng mất hẳn.

Cố Thành bóp lấy cổ Vũ Tu, đem hắn ấn lên tường.

Bịch Bịch____

Đồ vật trên đầu giường đổ xuống đất, Vũ Tu giãy dụa không nói được lời nào.

Cố Thành đưa tay nắm lấy cánh tay của Vũ Tu, giọng nói tinh tế mà nhẹ nhàng:

"Mày vừa nãy dùng cái tay này?"

Mắt thấy Vũ Tu không phát ra tiếng được nữa, Cố Đình từ trên giường lao tới, hai tay nắm lấy áo của Cố Thành, ngửa đầu nhìn anh khóc lóc:

"Cố Thành, Cố Thành, A Thành, cậu đừng đánh anh ấy, chị van cậu, cậu thả anh ấy đi, anh ấy sắp bị đánh chết, a Thành, xin cậu đấy, cậu đừng đánh anh ấy, A Thành A Thành, đây là bệnh viện, cậu đừng làm bậy."

"Bệnh viện," Cố Thành nhẹ giọng thở dài, "Thật sự là đáng tiếc."

Không thể gây chuyện ở đây.

"Chị yên tâm," Cố Thành nhìn Vũ Tu, tay bắt đầu dùng sức, ý cười nham hiểm, "Tôi sẽ mời bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất đến giúp anh ta."

Vũ Tu hoảng sợ mở to hai mắt, mặt xám ngoét, hô hấp dồn dập giống như cá nằm trên thớt, cả người run lẩy bẩy.

Cố Đình khóc đến không thành tiếng, hai tay mãnh liệt lắc lắc Cố Thành.

"A Thành! A Thành! A Thành! ! ! Không thể, cậu không thể đánh gãy tay anh ấy, không thể! Huhuhuhu...........A Thành! A Thành! Chị sai rồi, về sau nhất định sẽ nghe lời cậu, cậu đừng đánh anh ấy, chị van cậu, cầu xin cậu............"

"Cộc cộc cộc"

"Cố Đình?" Thời Niệm đứng ở ngoài cửa, xoa bả vai một cái rồi gõ cửa, "Tôi vào có tiện hay không? Tôi đến thay thuốc cho cô."

Nháy mắt trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng khóc của Cố Đình cùng tiếng gõ cửa bên ngoài.

Cố Thành buông lỏng tay.

Thân thể Vũ Tu mềm nhũn, cả người ngã xuống nằm rạp dưới đất.

"Lau nước mắt cho sạch sẽ," Cố Thành vuốt cằm Cố Đình, thấp giọng cảnh cáo: "Nếu không tôi cho chị khóc đủ!"

Thân thể Cố Đình run rẩy, gật đầu không ngừng, hít mũi một cái, nhận lấy khăn từ bảo mẫu, cô lau chùi mặt nhiều lần rồi mới lên tiếng:

"Bác sĩ Thời, cô vào đi."

Trong lời nói còn mang theo vẻ nghẹn ngào.

Thời Niệm đẩy xe thuốc vào phòng, thấy bên giường bệnh một mớ hỗn độn, giữa hai chân mày nhíu lại, cô mới vừa đi vài phút mà mà sao lại thành dạng này rồi?

Cố Thành rút tờ giấy lau tay, anh nhìn về phía Thời Niệm dịu dàng giải thích:

"Vô tình ngã vào giường nên làm đổ tất cả ra như thế này."

Cố Đình lấy lại tinh thần vội vàng gật đầu, "Đúng đúng đúng, chính là chính là vừa rồi, vừa rồi, vừa rồi đau quá liền,.... liền lập tức ngã xuống."

Cố Đình vừa khóc nên giọng còn hơi khàn, nói chuyện có chút đứt quãng.

Thời Niệm nghe xong, khẩn trương lo lắng, "Ngã xuống? Đau lắm không? Vết mổ rất đau sao? Cho tôi xem."

"Tôi tôi tôi" Cố Đình có chút luống cuống, kỳ thật cô không đau, chính là vì nhìn thấy Vũ Tu đến nên cô nhịn không được muốn làm nũng, vết mổ sớm đã hết đau.

"Không phải đau sao? Cố Thành đứng một bên nhìn xuống Cố Đình, "Đau thì...."

"Anh ra ngoài trước đi, " Thời Niệm cắt ngang lời anh, cô đi đến cửa sổ kéo rèm cửa ra, đeo găng tay, nhìn những người khác trong phòng bệnh, "Người nhà đều đi ra ngoài trước đi."

Cố Thành nhíu lông mày, không vui nói:

"Tôi cũng phải đi à?"

"Thời Niệm xoay người, cúi người trải khăn cho Cố Đình, nghe thế cô ngẩng đầu nhìn Cố Thành, có chút bất đắc dĩ nói:

"Vết mổ ở phần bụng, anh không thấy ngại sao?"

Chẳng lẽ thay thuốc mà nhìn chằm chằm? Dù chị em ruột cũng nên tránh nghi ngờ, được không?

Cố Thành: "............"

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện nhỏ:

Thời Niệm: Tôi, thích mềm không thích cứng

Cố thành: Anh, đặc biệt cứng rắn

Thời Niệm: ... Cút!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro