CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thế cậu đang toan tính chuyện gì?"

Diêu Viễn nhìn tôi, ánh mắt dần tối sầm lại, dáng vẻ y hệt như quay trở lại "chuyện không thể tránh khỏi" trên ghế sô pha hôm đó.

Cậu ấy cười nhẹ--

"Toan tính chị."
-------------------------
Nếu tôi là một cô gái mỗi ngày đều ôm mộng với phim thần tượng, có thể giờ đây tôi đã rơi vào tình trạng "Không hổ là tôi" với trái tim điên cuồng đập vì Diêu Viễn. Thật đáng tiếc khi tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường sống thực tế. Tôi ngay lập tức tự hỏi mình-- Liệu tôi có xứng đáng không? Rõ ràng là tôi không xứng đáng.

Dù xinh đẹp, năng động, sống tích cực và làm việc chăm chỉ thế nhưng chưa bao giờ tôi tin rằng mình có thể thu hút được một phú nhị đại giàu có, trẻ tuổi lại còn đẹp trai. Trừ khi anh ta chỉ muốn ngủ với tôi. Vì vậy tôi nghiêm túc nhìn Diêu Viễn: "Tôi không phải là người tùy tiện như vậy."

Diêu Viễn sửng sốt: "Em cũng đâu phải người tùy tiện."

Tôi hỏi vào trọng tâm: "Vậy cậu toan tính gì với tôi?"

Diêu Viễn đột nhiên im lặng, hai má hơi ửng hồng: "Em..."

Cậu ấy cứ đứng yên hồi lâu như vậy mà không cho tôi biết mục đích thực sự. Nhìn kìa, ngay cả cậu ta cũng không biết câu trả lời. Vì vậy, Diêu Viễn, cậu ấy chỉ muốn cơ thể tôi !

Diêu Viễn đột nhiên nghẹn ngào.

Cảm kích những việc cậu ấy đã giúp tôi tối nay. Tối không muốn vạch trần ý đồ thực sự của cậu:"Bất kể năm sinh hay tuổi tác, chúng ta đều cách quá xa nhau. Đừng lãng phí thời gian của cậu nữa."

Bầu không khí ngưng tụ trong chốc lát.

Sau một hồi im lặng, Diêu Viễn cúi đầu, khẽ "ừm" một tiếng.
-------------------------
Chúng tôi không nói với nhau một lời nào trên đường về nhà.

Trằn trọc cả một đêm, tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra một điều.Tôi đã dẫn một con sói vào nhà, lại là một con sói vô cùng yêu nghiệt. Không ai là không thích trắng trẻo, không thích nhiệt huyết tỏa ra từ người trẻ tuổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ rất khó ngăn mình sa vào cám dỗ. Nếu đi đến bước ấy, tôi sẽ không còn đường lui cho mình.

Lại thở dài một tiếng

Từ ngày mai, tôi sẽ hoàn toàn giữ khoảng cách với Diêu Viễn.
-------------------------
Thực tế đã chứng minh rằng quyết định này đúngđắn.

Sự ghẻ lạnh có chủ đích đã khiến Diêu Viễn nhanh chóng hiểu ra thái độ của tôi. Sau đó, dù ở công ty hay ở phòng, cậu ấy cũng không bao giờ nói những câu như vậy nữa. Chúng tôi cũng ngầm hiểu với nhau và không đề cập gì đến cuộc nói chuyện đêm đó. Tôi thở phào nhẹ nhõm, sự quan tâm của Diêu Viễn đối với tôi thực sự chỉ là tạm thời, cậu ấy sớm thôi sẽ tìm được một mục tiêu khác. Sau một thời gian nữa, khi kỳ thực tập của cậu ấy kết thúc, chúng tôi sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.

Tuy nhiên, kết thúc này đến sớm hơn tôi nghĩ.

Một hôm, Sơ Vũ chạy đến bên cạnh tôi và hỏi: "Kỳ Kỳ, em chia tay với Diêu Viễn rồi sao?"

TÔI:......"Chị ơi, chúng em chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi."

Chị đồng nghĩ họ Ngô nói: "Tốt thôi. Buổi sáng khi chị đến văn phòng lãnh đạo, chị đã thấy Diêu Viễn gửi đơn xin thôi việc. Lúc đó, phản ứng đầu tiên của chị là hai người đã chia tay ... Chị không tin là hai người chưa có chuyện gì xảy ra. "

Trái tim tôi hẫng một nhịp, ánh mắt cũng dời sang nơi khác.

Sơ Vũ lại hỏi: "Thật sự hai đứa không có chuyện gì à?"
Tôi trở lại sắc mặt bình thường: "Thực sự chưa từng có gì. Chị ơi, đừng suốt ngày đồn thổi chuyện của em nữa, chị nên quan tâm tình yêu của mình nhiều hơn."

Sau đó, tôi trở lại bàn làm việc của mình. Không biết tại sao khi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và làm việc, tôi luôn cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Cuối cùng cũng không kìm lòng được nhìn qua Diêu Viễn.
Có vẻ chij Sơ Vũ nói đúng rồi. Mặc dù Diêu Viễn đang làm việc, nhưng những vật dụng trên bàn đều đã sắp xếp gọn lại, cứ như chưa từng có ai sử dụng qua nó.
Tôi rời mắt đi nhanh chóng.

Cậu đã chủ động ra đi, đây cũng được coi là một cái kết mỹ mãn.
-------------------------
Chiều hôm ấy sau khi tan làm, thay vì về thẳng nhà, tôi rủ Thanh Thanh đi ăn. Tôi đoán Diêu Viễn đang thu dọn hành lý, hoặc cậu ấy có thể đã rời đi. Có thế nào đi chăng nữa, nếu hai chúng tôi đụng mặt nhau vào lúc này, ắt hẳn sẽ rất khó xử. Vì vậy, tôi quyết định lang thang bên ngoài, không vội về cho đến sau 11 giờ.

Kết quả là khi tôi vừa mới mở cửa, cả phòng ngập tràn trong men rượu. Diêu Viễn ngồi trên sofa, với la liệt nào là lon rỗng và chai rượu bày đầy trên bàn cũng như dưới đất. Nghe thấy tiếng động , anh cậu ngước nhìn tôi. Vẫn là đôi mắt trong trẻo như ngày thường nhưng giờ đã phủ thêm một tầng nước, hai gò má đã ửng, hiển nhiên là cậu say rồi.

Tửu lượng tốt thật, uống được nhiều như thế! Cũng không biết là đã uống bao nhiêu!

Tôi nhìn lảng sang chỗ khác, cúi đầu thay giày, cố gắng lẻn vào phòng thật nhanh. Nhưng khi đi ngang qua cậu ấy, tôi vẫn không kìm lòng được mà hỏi: "Cậu xin nghỉ việc rồi à?"

Diêu Viễn ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt trắng nõn và ửng hồng có chút non nớt, nhẹ giọng nói "Uh".

"Khi nào thì dọn ra ngoài?" Tôi hỏi lại.

Lần này, cậu ấy không trả lời, dùng đôi mắt ướt át đáng thương ấy cứ thế nhìn tôi cho đến khi tôi cảm thấy có chút khó xử, như thể rằng tôi đã sai ở đâu. Diêu Viễn cất giọng: "Chị ơi, chị đã đi đâu vậy?"

Tim tôi chợt lỡ nhịp.

Chung quy tôi vẫn không nỡ nhẫn tâm, thở dài nói: "Tôi với Thanh Thanh đi ăn tối"

Cậu ấy dường như tìm thấy sơ hở trong lời nói, bực bội: " Sao chị không nói với em?"

"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi..." Cảm xúc khó giải thích này khiến tôi bối rối, nhưng cậu ấy đã say, còn tôi không cần phải trả lời thật lòng với cậu ấy.

Diêu Viễn không nói gì, đứng dậy rời ghế sô pha đi về phía phòng bếp, như muốn rót nước. Nhưng chưa bước đến bước thứ hai, cậu ấy loạng choạng sắp ngã, buộc tôi phải nhanh chóng chạy đến đỡ. Trọng lượng hơn nửa người của Diêu Viễn tức thì đè lên người tôi, khiến tôi loay hoay tìm cách vừa đứng vững vừa từng bước dìu cậu ấy dựa vào tường để không ngã.

Không ngờ rằng Diêu Viễn đột nhiên đổi khasch thành chủ, vây tôi ở trong góc. Cằm cậu ấy tựa vào vai tôi, hệt như một cái ôm. Tôi đã dùng rất nhiều sức để lay Diêu Viễn nhưng không thể đẩy cậu ấy ra.

"Chị ơi, sao lại không muốn ở cạnh em..."

Cậu ấy say thật rồi.

Tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của Diêu Viễn, chỉ có thể nghe thấy giọng nói cậu ấy, nghẹn ngào, giống như một đứa trẻ vừa mới khóc. Tôi bất lực thở dài: "Thử nghĩ xem, tôi là một người phụ nữ bình thường như vậy, nếu chấp nhận ở cạnh cậu, liệu mẹ cậu không bỏ ra 5 triệu tệ để tôi rời xa cậu sao?"

"Không đâu..." Cậu ấy tựa đầu vai tôi, nhỏ giọng, "Emi không có mẹ, bà ấy chết rồi..."

Vẻ mặt tôi đơ ra ngay lập tức.

"Kỳ Kỳ."

Đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi tên tôi, với niềm mong đợi và sự dự dè không thể nhìn thấu, như làn gió xuân tháng Tư, cào xé tim tôi. Cậu nhẹ nhàng nói: "Anh đã thích em từ rất lâu, rất lâu ..."
-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro