CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ồ." Tôi lúng túng trả lời, "Vậy thì Diêu Tiêm Hồng là ..."

"Ba em."

Lại là một sự im lặng kéo dài.
-------------------------
Một suy nghĩ lóe lên, tôi chợt nhớ đến câu hỏi của Diêu Viễn ngày hôm qua: "Nếu ngày mai em không còn gì cả, giống như vô số những người bình thường khác, liệu chị có sẵn sàng chấp nhận em không?"

Như để khẳng định suy đoán của tôi, Diêu Viễn hỏi lại: "Chị ơi, em bây giờ chỉ là người bình thường, chị có muốn ở bên em không?"

Tôi vô thức lùi về phía sau. Trước thứ tình cảm vô duyên vô cớ của cậu ấy, tôi cảm thấy kỳ lạ và sợ hãi.

"Cậu đã cãi nhau với bố mẹ và không chịu về nhà vì muốn ở bên tôi, muốn trở thành một người bình thường?"

Cậu ấy hốt hoảng giải thích: "Không phải, quan hệ của em với bọn họ vốn dĩ không tốt, em..."

"Diêu Viễn, nghe này." Tôi hít một hơi thật sâu. "Tôi không quan tâm mối quan hệ của cậu với họ ra sao. Việc cậu chọn trở thành một người "bình thường", rồi cả thứ tình cảm vô duyên vô cớ này của cậu đến từ đâu.... tôi đều không nghĩ rằng mình xứng đáng để cậu phải hy sinh nhiều đến vậy. Do đó..."

"Chị hoàn toàn xứng đáng!" Diêu Viễn đột nhiên ngắt lời tôi, giọng nói trở nên gấp gáp, "Em không còn là con nít nữa, vốn đã tính đến chuyện rời xa bọn họ, cũng không về nhà đã nửa năm. Mâu thuẫn ngày càng gay gắt. Việc này với việc em thích chị không có liên quan. Em thích chị là vì ... "

"Diêu Viễn" Tôi bình tĩnh ngắt lời cậu ta, "Tôi nghĩ cậu cần bình tĩnh lại."

Cậu ấy dừng lại, nhìn có vẻ mất mát.

"Hiện tại tôi không muốn biết lý do cậu thích tôi, chỉ mong cậu bình tĩnh lại, gạt chuyện này sang một bên, rồi thu xếp chuyện gia đình của cậu..." Nói xong, tôi quay người nhìn sang chỗ khác.

Sau một hồi im lặng, Diêu Viễn gật đầu: "Em sẽ xử lý gia đình trước ... Sau đó em đến tìm chị được không?" Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt đỏ ửng

Tôi không dám nhìn dáng vẻ đáng thương của Diêu Viễn, sợ rằng giây phút sau đó tôi sẽ mềm lòng. Rõ ràng là tôi có thể thẳng thắn từ chối, sau đó nói với cậu ấy rằng sau này đừng liên lạc nữa. Nhưng tôi vẫn để lại một lối thoát cho mình. Tại sao vậy?

Chính mình còn không thể tìm ra câu trả lời.

Tôi cố gắng bình ổn hơi thở, sợ rằng trong khung cảnh yên tĩnh này, nhịp tim đập nhanh của tôi sẽ bị Diêu Viễn nghe thấy.

Sau một hồi im lặng, tôi nghe cậu ấy nói, "Được rồi."
----------------------
Diêu Viễn đi rồi.

Sau khi đi làm về, căn phòng trống trải nhắc nhở tôi rằng: Kỳ Kỳ, đã đến lúc mày nên tỉnh mộng thôi. Lúc cậu ấy rời đi, tôi mới nhận ra nhiều điều sau này. Mặc dù Diêu Viễn xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng cậu ấy rất giỏi nấu ăn và chăm sóc người khác. Ngoài chiếc ba lô và vài chiếc xe hơi, dường như không có thêm thứ xa xỉ nào khác. Mẹ cậu ấy đã qua đời, bố lại cưới thêm người vợ khác. Mối quan hệ giữa bọn họ không tốt....

Sau khi liên hệ mọi sự việc lại với nhau, tôi lại rơi vào suy nghĩ vẩn vơ.Tôi đã nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng kết quả không hơn không kém, Diêu Viễn là một đứa trẻ đáng thương.

Có thể phụ nữ đã được định sẵn là có trái tim yếu mềm, hoặc vốn dĩ đó là bản tính của tôi. Mỗi khi nghĩ đến điều này, hình ảnh cậu ấy đứng chặn trước cửa phòng tôi ngày hôm đó, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào,... tất cả đều làm lòng tôi chua xót.

Nhưng lý trí lại cảnh tỉnh tôi rằng: Trương Kỳ Kỳ, mày không phải là thánh mẫu, mày chẳng cứu được ai đâu!
Hai tháng sau, có thể cậu ấy đã quên mất rồi!

Thật trùng hợp, mấy hôm sau Diêu Viễn đi khỏi, mùa mưa cũng tình cờ đến với thành phố này. Trời trở mưa gió khiến thời gian như dài ra. Giữa bộn bề công việc ở công ty, tôi không khỏi ngẩn ngơ, nghĩ đến Diêu Viễn.

Cậu ấy rất nghe lời, không liên lạc với tôi dù chỉ là một cuộc gọi. Tôi mở wechat, lướt newfeed một cách nhàm chán, sau đó đăng một câu: "Không biết khi nào mưa mới dứt?" sau đó ném điện thoại sang một bên và tập trung vào công việc."

Khi sắp tan làm, tôi lại mở WeChat lên, nhấp vào danh sách bạn bè, thấy Diêu Viễn đã cập nhật trạng thái mới:

[Diêu Viễn đang đợi một ngày nắng: Mưa sẽ mau tạnh, em có nhớ tôi không? 】

Tim tôi đập loạn xạ. Thực ra, tôi rất muốn hỏi cậu ấy xem mọi chuyện thế nào rồi nhưng lại không thể. Tôi lấy tư cách gì để hỏi thăm? Hai tháng không dài, không ngắn nhưng cũng đủ để làm nguội đi những rung động ban đầu, để tình yêu bồng bột dần dần tan biến. Tôi không thể đoán được liệu Diêu Viễn có còn thích tôi hay không?

Tôi không thể đoán được liệu Yao Yuan có còn thích tôi trong hai tháng nữa hay không.

[Tôi ngây người: khó quá rồi]
[Diêu Viễn đang suy nghĩ lung tung: Em rất muốn quan tâm đến chị, em phải kiềm chế.]
[Tôi đang nấu cơm: ngon đấy]
[Diêu Viễn đẹp trai: Chị ăn gì vậy? Thực sự rất muốn tự tay nấu cho chị ăn】

Sau vài lần nhắn tin như vậy, tôi không thể không kể với Thiệu Thanh Thanh về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và Diêu Viễn.

Cô nàng thở dài: "Tao không hiểu yêu hận tình thù trong giới nhà giàu nhưng có thể thấy Diêu Viễn, đứa nhỏ này, nhất định phải có lòng với mày."

Tôi cũng thở dài: "Thực ra tao rất vướng mắc, một mặt tao không muốn vì tao mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của cậu ấy với gia đình. Mâu thuẫn giữa bọn họ rất tệ..."
Thanh Thanh ôm chầm lấy tôi: "Kỳ Kỳ, đừng nghĩ nhiều như vậy, không phải đã giao hẹn hai tháng sao? Cậu ấy sẽ sớm quay lại thôi. Nếu mày muốn đi tìm cậu ấy, cứ làm theo con tim mách bảo."

Tôi im lặng hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro