Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nối tiếp chương 1 đang trên đường tới Tiểu Bách Hoa.

-------------

Khi đã tới Tiểu Bách Hoa, Lý Vân Tiêu đã tìm được chỗ để đậu xe thì Trần Lệ Quân cũng tỉnh dậy. Chị sững sờ một lúc, đôi mắt dần dần thích nghi với ánh sáng. Chị nhìn Tiểu Bảo đang ngủ bên cạnh rồi quay đầu hỏi Lý Vân Tiêu đang ngồi ở trước mặt:

"Em có muốn đánh thức Tiểu Bảo dậy không?"

"Không, em nghĩ không nên đánh thức bé con dậy, hãy để cho bé con ngủ."

Trần Lệ Quân đeo ba lô lên lưng, đưa túi xách cho Lý Vân Tiêu, người đang giúp chị mở cửa xe, sau đó nhẹ nhàng ôm Tiểu Bảo vào trong người.

Cả hai cùng tránh người hâm mộ và đi vào trong nhà hát theo lối đi riêng.

Tối hôm qua, hai người đã nhắn tin vào trong nhóm báo rằng hôm nay, không có ai trông coi Tiểu Bảo nên hai người sẽ đem bé con đi cùng tới Tiểu Bách Hoa. Cho nên, ngay khi mọi người nhìn thấy hai người liền bước tới vây xung quanh. Khi nhìn thấy Tiểu Bảo đang ngủ ngon lành trong vòng tay của Trần Lệ Quân, mọi người ai cũng hạ tông giọng của mình, sợ đánh thức Tiểu Bảo dậy. Tiểu Nguyên Tử nhẹ giọng hỏi:

"Phải làm sao bây giờ?"

"Chắc phải mất một khoảng thời gian lâu Tiểu Bảo mới tỉnh dậy, nên tớ và Quân sẽ đưa bé con vào ký túc xá." Lý Vân Tiêu trả lời.

Mọi người đều gật đầu.

-------------

Trần Lệ Quân nhẹ nhàng đặt Tiểu Bảo xuống giường. Mới vừa đặt xuống giường, Tiểu Bảo bất an rên rỉ khó chịu làm cho Trần Lệ Quân sợ hãi, chị lập tức vỗ về trấn an Tiểu Bảo:

"Mama ở đây, mama ở đây, con ngủ tiếp đi."

Tiểu Bảo bình tĩnh lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.

Lý Vân Tiêu lấy chăn bông đắp cho Tiểu Bảo, nhét chặt hai đầu chăn bông tránh cho Tiểu Bảo ngủ cựa quậy đá chăn sẽ bị ốm. Cô mở ba lô ra, lấy ra một cái xúc xích cá tuyết dành cho trẻ em rồi đặt một bên gối của Tiểu Bảo. Sau đó, cô kéo Trần Lệ Quân lặng lẽ rời đi, đóng cửa phòng một cách nhẹ nhàng.

Khi hai người họ tới nơi làm việc, bọn họ bị thúc giục tham dự một cuộc họp của đoàn. Là thành viên chủ chốt của đoàn nên việc tham gia các cuộc họp thường xuyên vào buổi sáng là điều không thể tránh khỏi. Trong cuộc họp, các nhà lãnh đạo phát biểu không ngừng, mọi người trong cuộc họp thỉnh thoảng gật đầu và ghi chép để chứng minh rằng họ đều đang chắm chú lắng nghe.

Lý Vân Tiêu có chút lo lắng, cô sợ Tiểu Bảo tỉnh dậy sẽ khóc khi không nhìn thấy ai bên cạnh. Sau cuộc họp, cô nói Trần Lệ Quân ở lại trao đổi với mọi người, còn cô thì đi xem Tiểu Bảo.

Lý Vân Tiêu vội vã đi đến ký túc xá. Khi đẩy cửa vào, Tiểu Bảo đã tỉnh dậy, tóc rối bù, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì mới ngủ dậy. Bé con ngồi trên tấm chăn ở giường, chăm chú bóc vỏ chiếc xúc xích cá tuyết.

Nghe thấy tiếng động, Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn thấy người đi tới là Lý Vân Tiêu, liền nói:

"Chào mẹ." Sau đó lại tiếp tục cúi đầu chăm chú vào chiếc xúc xích trên tay.

Lý Vân Tiêu: "..." Nàng đang lo lắng về cái gì?

Lý Vân Tiêu đi đến bên giường và ngồi xuống, Tiểu Bảo liền đưa chiếc xúc xích không thể mở được cho cô với ánh mắt long lanh nhìn cô.

Lý Vân Tiêu: .........

Sau khi đã được ăn như ý muốn, Tiểu Bảo lắc lư một cách vui vẻ, hòa phóng vươn tay ra đưa đến miệng Lý Vân Tiêu, ra hiệu cho cô cắn một miếng.

Lý Vân Tiêu chỉnh lại mái tóc rối bù cho Tiểu Bảo và nói:

"Con ăn đi, mẹ không ăn đâu."

Sau khi thu dọn một lúc, cô xách ba lô và dẫn Tiểu Bảo đi tìm Trần Lệ Quân.

"Tiểu Bảo!"

Ngay khi Tạ Thiển vừa nhìn thấy Tiểu Bảo, cô ấy liền mỉm cười, xoay người bước tới: ôm Tiểu Bảo:

"Ôi thật dễ thương, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này, đến đây, hôn dì Tạ một cái nào."

Tiểu Bảo có chút ngơ ngác khi vừa mới tỉnh ngủ, ngoan ngoãn hôn lên một bên má của Tạ Thiển.

"Hô hô hô hô." Tạ Thiển nở một nụ cười to thỏa mãn, rồi ôm Tiểu Bảo chạy đi khoe với mọi người trong đoàn.

"Cái gì?! Tiểu Bảo hôn chị?! Em cũng muốn!"

Thái Minh cướp đi đưa trẻ từ tay Tạ Thiển, nhỏ giọng hỏi:

"Tiểu Bảo, con có nhớ mẹ đỡ đầu của con không? Nào, nào, con cũng hôn mẹ đỡ đầu của con đi."

Sau đó, Tiểu Bảo được mọi người trong đoàn Tiểu Bách Hoa truyền tay nhau. Người thì hôn, người thì chạm vào, hết sờ, lại nắn khuôn mặt phúng phính đáng yêu của bé con. Cuối cùng, khi bé con được đưa đến trong vòng tay của Trần Lệ Quân mới tránh khỏi móng vuốt của các dì.

Tiểu Bảo lập tức vùi đầu vào vai của Trần Lệ Quân, ôm chặt cổ chị, lộ ra bên ngoài là đôi tai nhỏ có màu đỏ vì ngượng ngùng.

Trần Lệ Quân: "Sao mọi người lại như dã thú vậy?"

Thái Minh: "Đó chỉ là cách chúng tôi biểu hiện tình cảm của mình với bé con thôi, đúng không Tiểu Bảo."

Lý Vân Tiêu nhìn Tiểu Bảo đang che mặt trên vai Trần Lệ Quân, nói:

"Trời ơi, Tiểu Bảo ngượng ngùng kìa."

Tiểu Bảo mím môi, khóe miệng cong cong dựa vào Trần Lệ Quân.

Mọi người cười đùa một lúc rồi đi làm việc của mình.

Lý Vân Tiêu bị gọi đi trao đổi vài động tác với đồng nghiệp. Trần Lệ Quân bế Tiểu Bảo đặt lên chiếc ghế trước bàn trang điểm của chị, đi ra phía sau bé con, chị nói:

"Chúng ta chải tóc và buộc thành một bím tóc thật đẹp nào. Dây buộc tóc của con đâu rồi?"

Tiểu Bảo lắc đầu.

"Đợi mama." Trần Lệ Quân lục lọi trên bàn một lúc rồi lấy ra hai sợi dây chun buộc tóc nhỏ.

"Thầy Dương, em có lược không?" Trần Lệ Quân hỏi.

"Hả? Nó ở trong ngăn kéo thứ hai bên trái."

"Chị tìm thấy chưa?" Thầy Dương xoay người và đi về phía hai mẹ con bọn họ.

"Tìm thấy rồi." Trần Lệ Quân đang chải tóc cho Tiểu Bảo giống như kiểu của chị.

"Tiểu Bảo nhiều tóc quá, giống như Vân Tiêu."

"Rõ ràng là giống tôi!"

"......" Im lặng, thầy Dương thấy kĩ năng buộc tóc của chị khá tốt, nghĩ rằng chị sẽ làm một kiểu tóc khó nào đó nhưng hóa ra chị chỉ búi nửa đầu thành củ tỏi.

"Chị chỉ buộc tóc đơn giản như thế này thôi à?" Thầy Dương không nói nên lời.

"Đúng vây, aiza, nhìn rất năng động và dễ thương."

"Em sẽ cột lại tóc cho Tiểu Bảo."

"Không, chị thích như thế, một củ tỏi hoàn hảo như thế này mà, tôi giỏi quá đi."

Tiểu Bảo liếc nhìn hai người lớn sau lưng bé, không biết hai người đang tranh cãi về cái gì.

"Được rồi, Tiểu Bảo, chúng ta đi thôi." Trần Lệ Quân vỗ nhẹ lưng bé con.

Thầy Dương âu yếm sờ đầu Tiểu Bảo, Trần Lệ Quân lập tức lẩm bẩm:

"Chị biết em ghen tị với tay nghề buộc tóc của chị mà."

Thầy Dương trợn tròn mắt, không nói nên lời.

----------------

"Lát nữa mama phải diễn tập, Tiểu Bảo, con ngoan ngoãn ở bên cạnh xem được không?" Trần Lệ Quân cúi đầu hỏi Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo gật đầu đồng ý.

Chị dẫn Tiểu Bảo đến phòng tập cho buổi diễn chiều nay, chiều nay chị diễn vở "Lương Chúc" cùng với Vân Tiêu.

Vân Tiêu vẫn chưa xong việc nên chị đã gửi cho cô tin nhắn WeChat nói cho cô biết bây giờ hai người đang ở đâu. Sau đó, chị bắt đầu luyện tập vở kịch của chính mình.

Tiểu Bảo: "Mama tuyệt quá!"

Trần Lệ Quân vui vẻ hưởng thụ, có thể do được tiếp xúc từ nhỏ nên Tiểu Bảo rất hứng thú với Việt Kịch, bé con ngồi ngân nga cùng với Trần Lệ Quân.

Khi Lý Vân Tiêu trở lại, cô nhìn thấy một bức tranh hài hòa: người lớn đang biểu diễn ở giữa, đứa nhỏ ngồi ở một bên nhìn chăm chú, hai người thỉnh thoảng còn tương tác với nhau.

"Mẹ!" Trần Tiểu Bảo thấy Lý Vân Tiêu đi vào liền mừng rỡ kêu lên.

Lý Vân Tiêu đi tới ôm lấy bé con, quay sang hỏi Trần Lệ Quân:

"Chị đang tập đến đoạn nào rồi? Chúng ta tiếp tục nhé?"

---------------

"Lương huynh, nếu huynh còn tiếp tục nghi ngờ, ta sẽ......."

"Đệ sẽ tức giận?"

"Hừ!"

Nhìn Trần Sơn Bá ngơ ngác cùng Lý Anh Đài mặt nghiêm trọng, Tiểu Bảo cười nheo mắt, tự nhủ:

"Mama lại chọc mẹ giận rồi."

-----------------

Buổi trưa, hai người dẫn Tiểu Bảo đi cùng mọi người đến nhà ăn.

Tiểu Bảo không kén chọn đồ ăn, bé con sẽ ăn bất cứ thứ gì được cô và chị đưa cho, và Trần Lệ Quân nghĩ rằng điều này là rất tốt.

Sau khi ăn xong, mọi người trò chuyện một lúc rồi đi nghỉ trưa để có năng lượng biểu diễn cho vở kịch vào buổi chiều.

Tiểu Bảo muốn ngủ cùng với mẹ nên theo Lý Vân Tiêu về phòng ký túc xá của cô, trong khi đó, Trần Lệ Quân trở về phòng ký túc xá của chị để nghỉ ngơi vì giường ở ký túc xá rất nhỏ nên ba người không thể ngủ cùng nhau được.

Buổi sáng, Tiểu Bảo đã ngủ được một lúc nên bây giờ bé con vẫn tràn đầy năng lượng và không muốn đi ngủ. Sau khi thấy Tiểu Bảo im lặng được một lúc lâu, Lý Vân Tiêu nghĩ bé con đã đi ngủ rồi, bản thân cô cũng bắt đầu buồn ngủ. Nhưng đột nhiên Tiểu Bảo mở mắt ra, kéo áo Lý Vân Tiêu và nói:

"Đừng ngủ."

Cơn buồn ngủ của Lý Vân Tiêu lập tức tan biến, trong lòng cô có chút tức giận. Cuối cùng Tiểu Bảo cũng đã ngủ thiếp đi dưới sự tức giận của Lý Vân Tiêu.

Nếu bây giờ Tiểu Bảo không ngủ thì đến năm, sáu giờ tối bé con sẽ buồn ngủ và nếu bé con được ngủ vào giờ đó thì đến tối, bé con sẽ ngủ không say giấc. Một điều là, Tiểu Bảo rất dễ khóc khi thức vào ban đêm, nên để bé con ngủ ngon vào ban đêm thì cô và Trần Lệ Quân phải thức cả đêm để dỗ.

-------------------

Sau khi thức dậy, mọi người bắt đầu bộn rộn: người thì trang điểm, người thì chỉnh sửa thiết bị âm thanh, người thì diễn tập,...

Hai người họ bây giờ không thể trông coi Tiểu Bảo được, cho nên Lý Vân Tiêu đã lấy điện thoại di động của Trần Lệ Quân và mở chương trình yêu thích của Tiểu Bảo – Baby Bus cho bé con xem.

Lý Vân Tiêu: "Con chỉ được xem một lát thôi đấy."

Trần Tiểu Bảo trả lời mà không ngẩng đầu lên: "Dạ."

Tiểu Bảo đang xem một cách hăng say thì đột nhiên một tin nhắn WeChat xuất hiện, bé con gạch bỏ và bỏ qua nó, nhưng lại có nhiều tin nhắn khác liên tiếp xuất hiện. Tiểu Bảo bất mãn gật đầu, bấm vào WeChat, nhất nút thoại, sau đó trả lời bằng giọng ngọt ngào:

"Trần Lệ Quân bây giờ không có ở đây ạ."

Sau khi gửi tin nhắn đi, bé con khéo léo bấm trở lại video đang chiếu chương trình Baby Bus mà bé đang xem.

-----------------------

Sau khi Lương Chúc bắt đầu, Tiểu Muội phải ở lại trông Tiểu Bảo. Tiểu Muội đang là học sinh cấp hai nên được nghỉ sớm vào thứ sáu, nên đã đi đến Tiểu Bách Hoa. Sau đó, Tiểu Muội bị bắt phải trông coi Trần Tiểu Bảo.

Cô không muốn chăm sóc đứa trẻ! Tuy nhiên, đây lại là con của đại ca Trần Lệ Quân và đại tỷ Lý Vân Tiêu!

Cô biết lịch diễn hôm nay, cho nên buổi chiều khi trở về đã mua hoa và giấy gói hoa, vì vậy cô đã dẫn Tiểu Bảo đi gói hoa.

------------------------

Mọi thứ đã sẵn sàng, Tiểu Muội đeo khẩu trang và kính giọng đen, sau đó lấy chiếc khẩu trang trẻ em đeo vào cho Tiểu Bảo và cảnh cáo:

"Lát nữa chị sẽ bế em đi lên sân khấu, sau đó em đưa hoa tặng chị Quân và chị Vân Tiêu nhé! Nhân tiện, nhớ đừng gọi hai người họ là mẹ!"

"Em có thể!" Trần Tiểu Bảo hào hứng gật đầu, bé chưa được tặng hoa cho mama và mẹ khi họ mặc đồ đẹp trên sân khấu bao giờ.

Khi đến màn biểu diễn Encore, Tiểu Muội ôm Tiểu Bảo trong tay và lao lên sân khấu.

"Ahhhhhhhh! Quân Quân! Vân Tiêu!"

"Trần Lệ Quân."

"Lý Vân Tiêu."

"............."

Những người hâm mộ rất nhiệt tình, Tiểu Muội và Tiểu Bảo bị đám đông vây quanh,

Tiểu Muội: "Đông quá...." Thật khó khăn để giữ chặt Tiểu Bảo và tiến lên phía trước.

Trần Tiểu Bảo cũng học theo những người hâm mộ và hét lên: "Quân Quân Vân Tiêu."

Tiểu Bảo duỗi cánh tay bé nhỏ ra và cố gắng hết sức đưa những bông hoa về phía trước.

"Quân Quân Vân Tiêu, mẹ yêu các con!!!!!"

Trần Tiểu Bảo: "Mẹ yêu con!.......?"

..........Bà?

Cô gái hâm mộ bên cạnh sửng sốt khi nghe thấy tiếng của Tiểu bé con hét lên, bật cười rồi quay lại. Một con "gấu trúc nhỏ" đang đeo khẩu trang Lina Belle đang cố gắng cầm hai bó hoa đưa về phía trước.

"Có trẻ con, có trẻ con ở đây!"

Cô nàng fan cuồng nhiệt tình đưa tay mở đường cho Tiểu Muội và Tiểu Bảo đến gần Quân Tiêu hơn.

"Cảm ơn chị!" Tiểu Bảo cong mắt cười cảm ơn chị gái cuồng nhiệt tự xưng là bà của bé.

Cô gái hâm mộ bắt gặp ánh mắt của Tiểu Bảo, mỉm cười dịu dàng. Này, sao lông mày và ánh mắt của đứa bé này trông quen quen thế nhỉ......

Đúng lúc này, Trần Lệ Quân nhìn sang bên này.

Cô nàng hâm mộ: "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!" Hoàn toàn quên mất điều đang thắc mắc.

Tiểu Muội: "Đưa hoa nào!"

Tiểu Bảo vẫy bó hoa, rồi hét lớn: "Trần Lệ Quân!"

Trần Lệ Quân sững sờ khi nhìn thấy "gấu trúc nhỏ", đôi mắt trong veo hiện lên vẻ kinh ngạc và muốn kéo Lý Vân Tiêu đến bên cạnh mình. Như thể họ đã ngầm hiểu nhau, Lý Vân Tiêu cũng nhìn về phía Trần Lệ Quân.

Sau một hồi ngạc nhiên, cô bước nhanh chóng bước tới, cầm lấy hai bó hoa từ tay Tiểu Bảo, sờ sờ đầu bé con rồi đưa một bó hoa cho Trần Lệ Quân.

Khi Lý Vân Tiêu nhận hoa, Trần Tiểu Bảo dùng hết sức hét lên: "Quân Quân Vân Tiêu, yêu tất cả các bạn!"

Hai người trên sân khấu nở một nụ cười bất lực và trìu mến với Tiểu Muội và Tiểu Bảo, rồi sau đó giao lưu với những người hâm mộ khác.

Những người hâm mộ: "Ahhhhh, tôi cũng muốn trở thành một đứa trẻ!"

Sau khi trao hoa xong, cả hai quay trở lại hậu trường.

Tiểu Muội và Tiểu Bảo: "Mệt quá đi."

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro