Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Vân Tiêu đã quen với việc thu dọn để giết thời gian mỗi khi tâm trạng không tốt. Một nghiên cứu do Viện Khoa học thần kinh Princeton thực hiện cho thấy rằng tất cả sự bừa bộn trong không gian sống có thể khiến chúng ta mất tập trung.

Thân là chòm sao Bọ Cạp, Lý Vân Tiêu hoàn toàn đồng ý quan điểm này.

Vì nguyên nhân gia đình khi còn nhỏ, Lý Vân Tiêu đã ý thức được mình khiếm khuyết về mặt tình cảm, nàng có ham muốn mãnh liệt với việc kiểm soát cảm xúc của bản thân. Không muốn phân tâm vào bất cứ điều gì nàng cảm thấy không nên phí thời gian, cũng không muốn dễ dàng bị ảnh hưởng bởi người khác. Một người mạnh mẽ trong việc từ bỏ.

Thu dọn chính là phương pháp điều trị tâm lý hàng ngày của nàng.

Vứt bỏ những thứ đáng lẽ phải vứt đi và đặt mọi thứ trở lại vị trí ban đầu cũng giống như việc dán một miếng băng vào cái lỗ nơi những cảm xúc tồi tệ được phóng thích. Không gian bừa bộn trở nên trật tự, đồng thời, tâm trạng hỗn loạn tương tự cũng được giải quyết.

Hôm nay cũng thế, quả nhiên sau khi bắt đầu thu dọn, tâm tình bị tên khốn nạn gây chuyện bỏ chạy Trần Lệ Quân phá hỏng chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

Song, lúc lật đến một chiếc đồng hồ kim cương nhìn quen mắt, Lý Vân Tiêu tâm trạng mới dễ chịu hơn một chút lại ôm trán đau đầu.

Đây là món quà chồng cũ tặng nàng như lễ gặp mặt, buổi hẹn đầu tiên diễn ra suôn sẻ, Lý Vân Tiêu đã nhận nó. Nàng nhớ rõ hôm ấy Trần Lệ Quân bị say nắng hay gì đó, vậy nên nàng sốt ruột quay về, đồng hồ cất vào ngăn tủ, nàng cũng quên bẵng đi.

Đồng hồ kim cương khá đắt, nàng mở Wechat, lướt một lúc lâu mới tìm ra một số liên lạc không có ghi chú, tin nhắn cuối cùng là cách đây vài tháng trước, chúc nhau mọi điều tốt lành.

Lý Vân Tiêu chụp ảnh chiếc đồng hồ kim cương gửi qua. Chồng cũ rất nhanh hồi đáp, một dấu chấm hỏi.

Không muốn nói tới nói lui phát sinh thêm chuyện, Lý Vân Tiêu dứt khoát gửi tin nhắn thoại, giải thích toàn bộ sau đó hỏi anh địa chỉ, dự tính gửi trả cho anh.

Người chồng cũ quanh năm bận rộn lần này được điều phái đi Vân Nam, triệt để hiến thân cho công việc, ngày mai sẽ xuất phát, khả năng một năm rưỡi nữa cũng không quay về Chiết Giang. Anh ta hỏi nàng ở đâu, tự mình lái xe tới lấy.

Lý Vân Tiêu suy nghĩ hồi lâu, nhắn cho anh địa chỉ siêu thị bên ngoài khu cư xá.

Dọn dẹp xong đã trễ giờ cơm, nàng không quá đói, một mình cũng lười nấu ăn, thế là quyết định bỏ bữa. Nhắc mới nhớ, không biết con ngỗng ngốc đó ăn chưa, Wechat đã mặc bỏ từ tối qua, giờ đến lúc nên cho cô ấy phúc lợi rồi.

Lý Vân Tiêu chủ động gọi, Trần Lệ Quân tiếp điện thoại rất nhanh như thể đang đợi sẵn. Nàng ngồi trên sàn bên cạnh đống sách, vừa sắp xếp vừa cùng Trần Lệ Quân tán gẫu.

Lo lắng vô ích.

Ngỗng ngốc kia quả nhiên không bạc đãi bản thân, đoán chừng căn bản không biết nàng đang không vui, còn vui vẻ chạy đến nhà bạn thân ăn tối.

Lúc đầu vốn hơi khó chịu, nhưng những lời tiếp theo của Trần Lệ Quân khiến tâm trạng Lý Vân Tiêu từ u ám lập tức chuyển sang trong trẻo.

"Chị nhớ em lắm."

Nàng cảm thấy mình rất vô dụng, đơn giản như thế đã dỗ dành tốt rồi, cứ vậy liền không nhịn được vui vẻ, ý cười trên mặt không thể khống chế.

"Không có tiền đồ! Mới một ngày không gặp, vậy sau này chị muốn thế nào đây?"

Khi nàng hỏi Trần Lệ Quân như vậy, kỳ thực cũng đang tự hỏi chính bản thân.

Phải làm sao nếu ngày càng yêu thích Trần Lệ Quân đây? Khó chịu quá. Chẳng lẽ mỗi ngày phải vứt bỏ một thứ trong nhà?

Một lúc sau, tâm tình tung tăng như chim sẻ càng bành trướng, tiếp tục như vậy không ổn, Lý Vân Tiêu viện cớ có việc kết thúc cuộc nói chuyện.

Đặt những quyển sách trở lại giá sách, Lý Vân Tiêu nhìn quanh trong ngoài một vòng, xác định ngăn nắp sạch sẽ. Đột nhiên đầu nàng hiện lên câu nói lưu luyến bị cắt đứt một nửa trước khi ngắt máy của Trần Lệ Quân: "Ya, ya, ya, Vân Tiêu.."

Đồ ngốc! Thật đáng yêu!

Nghĩ tới đây, một mình nàng ở trong phòng cười ra tiếng, nhặt Nguyên Bảo tình cờ đi ngang qua nhẹ nhàng vuốt ve nó, vừa vân vê vừa cười, cảnh tượng hết sức kỳ dị.

Đặt Nguyên Bảo xuống, Lý Vân Tiêu không kìm nén được lấy điện thoại ra, gửi cho Trần Lệ Quân biểu tượng *xoa đầu chú chó nhỏ*.

...

Nhân viên công tác mua vé máy bay đi Bắc Kinh cho Trần Lệ Quân vào buổi tối. Tắm rửa xong, Trần Lệ Quân cảm giác bụng dưới hơi đau, tuy cô không theo dõi ngày tháng, nhưng mơ hồ cảm nhận được mình sắp đến kỳ, liền quay vào nhà vệ sinh lót đệm. Khi trở ra ngồi lên sofa, theo quán tính đưa tay gọi Miên Hoa, nhưng không thấy mảnh lông nào cọ tới, Trần Lệ Quân lúc này mới sực nhớ đã gửi nó ở nhà Thái Minh.

Dùng máy sấy thổi khô tóc, Trần Lệ Quân cầm điện thoại trên tay, giao diện từ Wechat chuyển sang Lịch ngày.

Cô lau tóc, nhìn màu xám dày đặc dưới mỗi con số trên lịch, da đầu trong nháy mắt tê dại..

Từ ngày mai đến cuối tháng, lịch của cô cơ bản đã kín, thậm chí có lúc còn viết thêm ghi chú trong ngày. Phần lớn lịch trình là của riêng cô ấy, một phần nhỏ thuộc về Vân Tiêu và Thái Minh.

Trí nhớ cô không tốt, làm việc lại không dám qua loa. May mắn thay, chức năng lịch mới của Apple rất dễ sử dụng. Kể từ khi phát hiện ra nó vài năm trước, Trần Lệ Quân bèn giữ thói quen liệt kê lịch trình mỗi ngày.

Cô ấn mở liên tục, dạo một vòng vẫn không thấy mình và Lý Vân Tiêu có chung hoạt động. Trần Lệ Quân nghĩ tới đêm qua trước khi ra ngoài, cô và Lý Vân Tiêu đã có một cuộc cãi vã nhỏ. Thành thật mà nói, cô biết cả hai còn khúc mắc, cô không nên cứ như vậy rời đi mặc cho cảm giác tồi tệ này lên men giữa họ thêm một tuần.

Đáng lẽ không nên hỏi câu hỏi kia làm nàng khó xử, Lý Vân Tiêu đã ly hôn, điều đó sẽ khiến nàng rơi vào tình cảnh xấu hổ. Thật hèn nhát khi yêu thầm nhiều năm như thế, bởi vì lo sợ đoạn tình cảm này chóng được sớm mất vậy nên không biết xấu hổ mà trông đợi Lý Vân Tiêu sẽ cho cô một câu hứa hẹn, dù chỉ bằng lời nói. Giống như cách nàng nhiều lần tuyên thệ chủ quyền trước mặt người khác.

Cô không ngại để những người quen biết mối quan hệ của bọn họ, nàng thật sự thích cô mà!

Nhưng dựa vào cái gì? Trần Lệ Quân có chút giận bản thân ít kỷ, cô nhanh chóng chuyển giao diện sang ứng dụng vận chuyển và chọn hoa. Tại sao Lý Vân Tiêu phải là người chủ động? Vì cái gì bắt nàng hi sinh nhiều như thế?

Lo được lo mất không hề tốt, như A Thái nói, chuyện gì cũng không phát sinh, vô duyên vô cớ lại đưa ra tiền đề cho rằng Lý Vân Tiêu một mai sẽ không thích cô, tự mình lùi vạn bước..

Ngón tay linh hoạt trên màn hình của Trần Lệ Quân hơi dừng lại. Kể cả ngày nào đó Lý Vân Tiêu không còn thích nữa, cũng là quyền tự do của người khác không phải sao?

Yêu đương đồng nghĩa với trói buộc mua bán cả đời. Trong lòng cô Lý Vân Tiêu vốn là đám mây tự do, nàng chịu vì mình dừng chân đã là may mắn.

Trần Lệ Quân dời sự chú ý lên điện thoại di động lần nữa, chọn lựa rất lâu.

....

Chồng cũ tới lấy đồ thì đêm đã khuya. Theo như anh nói là bị công tác cản trở, nhưng Lý Vân Tiêu không quan tâm, tại cửa siêu thị đem chiếc đồng hồ kim cương còn nguyện vẹn trong hộp đưa cho anh. Chồng cũ cảm thấy Lý Vân Tiêu chịu trả lại món đồ đắt tiền như vậy, anh tay không mà nhận cũng không tốt lắm, nên đã tặng Lý Vân Tiêu phần quà lưu niệm nhân kỷ niệm thành lập công ty. Một bộ hoá mỹ phẩm cá nhân, nhiều đến xài không hết.

Trao đổi xong, hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu. Chồng cũ ngỏ ý mời Lý Vân Tiêu một ly nước, Lý Vân Tiêu nhã nhặn từ chối, đứng thêm một lúc hỏi xem còn chuyện gì không, sau đó bảo muốn về trước. Chồng cũ so với nàng càng gấp rời đi hơn, nhưng vì tôn trọng phụ nữ nên vẫn chưa nói. Thấy Lý Vân Tiêu chủ động đề nghị bèn nhẹ nhõm..

Hai người từ biệt nhau, trên đường trở về Lý Vân Tiêu nhận được điện thoại của Trần Lệ Quân.

Gió lạnh gào thét, Lý Vân Tiêu vội siết chặt áo khoác, lần nữa muốn vứt bỏ gánh nặng trên đôi tay lạnh cóng mà chồng cũ tặng cho nàng.

"Vân Tiêu, em có nghe chị nói không?"

Trần Lệ Quân không biết ở đâu, bên kia rất ồn ào, gió thổi ồ ạt, cô phải hét to mới miễn cưỡng át được tiếng gió.

Lý Vân Tiêu áp tai sát màn hình, sợ Trần Lệ Quân không nghe thấy nên phối hợp cao giọng:

"Chị ở đâu?"

"Chị đang trên xe buýt của đoàn tới sân bay!"

Trần Lệ Quân cười ngây ngô khúc khích:

"Vân Tiêu! Chị đặt hoa cho em. Chị xem bản đồ rồi, shipper sẽ sớm giao đến thôi."

Trên lối đi bộ khu cư xá, mấy đứa trẻ chạy nhảy rượt đuổi nhau, Lý Vân Tiêu nghiêng người tránh chúng:

"Chị không có gì làm nên tặng hoa hả?"

"Chị cao hứng!" - Trần Lệ Quân ho khan một tiếng, Lý Vân Tiêu lờ mờ nghe được âm thanh của người xa lạ, Trần Lệ Quân vội vàng nói một câu: "Vân Tiêu! Bây giờ chị có việc, lát nữa xuống máy bay nói tiếp!"

Di động truyền đến tín hiệu ngắt kết nối, Lý Vân Tiêu lấy điện thoại khỏi mặt, nhìn màn hình đen không nhịn được mỉm cười.

Không tưởng tượng ra Trần Lệ Quân cũng có chút lãng mạn đấy chứ.

Về đến nhà không bao lâu, Lý Vân Tiêu vừa đốt nến thơm thì chuông cửa vang lên.

Shipper hiếm thấy là một cô gái, ôm bó hoa hồng vàng khổng lồ. Bất quá cô gái này làm shipper lại thiếu chuyên nghiệp, chỉ hỏi tên liền trực tiếp giao hoa.

Lý Vân Tiêu nghĩ thật tốt khi Trần Lệ Quân gọi cho nàng trước. Bằng không với tính cách của nàng, nếu không rõ nguồn gốc chắc chắn sẽ từ chối nhận.

Nàng làm nghề này cái gì có thể không thấy nhiều, ngoại trừ hoa là vô số. Những loại hoa cắm trong bình ở nhà không bao giờ vơi bớt, bởi sau mỗi buổi diễn khán giả đều sẽ bổ sung.

Lý Vân Tiêu gần như bị buộc trở thành bậc thầy cắm hoa!

Nhưng dù có nhận được bao nhiêu hoa, những bông hoa do Trần Lệ Quân tặng luôn khác biệt. Lý Vân Tiêu ôm nó lên ngắm nghía trên dưới trái phải, như thể muốn xem bày trí thế nào sẽ đẹp mắt, nàng đặc biệt rửa sạch chiếc bình thuỷ tinh yêu thích, cẩn thận cắt tỉa cành, đốt rễ, cắm vào, sắp xếp.

Mang nó đặt trong phòng ngủ, Lý Vân Tiêu vẫn thấy thiếu gì đó, nàng chụp ảnh bình hoa, đăng một mẫu tin mà chỉ vòng bạn bè có thể xem, mới hài lòng kết thức.

Tất nhiên, nàng cũng chụp ảnh phản hồi gửi người mua Trần Lệ Quân. Đáng tiếc, căn cứ thời điểm xuất phát, có lẽ cô hiện đã ở trên máy bay nên không trả lời.

Ngày hôm sau Lý Vân Tiêu dậy từ sớm, nàng cũng có việc phải làm, mở điện thoại nhìn thấy tin nhắn của Trần Lệ Quân, mãi đến bốn giờ sáng hơn mới hồi âm.

*Hai ngón tay cái*

"Tối qua lại mất ngủ sao?"

Lý Vân Tiêu phát thoại, lần này Trần Lệ Quân trả lời rất nhanh:

[Vâng, áp lực lắm.]

Lý Vân Tiêu đọc tin nhắn, ở trong khung chat chỉnh sửa thật lâu. Nàng gõ xong rồi xoá, lại gõ chữ, như thế nào cũng cảm giác bất lực.

Nàng vô cùng đau lòng, nhưng không có biện pháp giải quyết.

Xem ra mấy lần Trần Lệ Quân ở nhà mình đều ổn, tuy vẫn dễ tỉnh dậy vào nửa đêm nhưng thời gian ngủ được khá dài, có lẽ nến thơm trị liệu đối với cô có tác dụng.

Nàng lại gửi một tin nhắn thoại khác cho Trần Lệ Quân, dặn dò chi tiết cô nên mua loại nến thơm nào hỗ trợ giấc ngủ.

Trần Lệ Quân đáp lại bằng một ký hiệu *ok* chiếu lệ, Lý Vân Tiêu đoán chắc rằng cô sẽ không mua. Nàng dứt khoát đặt hàng trực tuyến ở Bắc Kinh, đơn ngày mai giao.

Nơi Trần Lệ Quân tham gia sự kiện Lý Vân Tiêu biết rõ, cũng không cần hỏi địa chỉ của cô.

Ngày tiếp theo nàng lại bận rộn ở đoàn kịch đến nửa đêm. Trên đường lái xe về, Lý Vân Tiêu buồn ngủ liên tục ngáp dài ngáp ngắn, đã thế thỉnh thoảng còn phải phân tán sự chú ý liếc nhìn điện thoại di động trên bộ sạc không dây.

Chiếc điện thoại lặng như tờ khiến nàng có chút tức giận.

Trần Lệ Quân bảo mỗi tối đều muốn gọi video, như thể không có nàng thì không sống được. Hiện tại đừng nói video, suốt cả ngày ngay ngoại trừ hai câu hỏi thăm buổi sáng kia thì một tin nhắn cũng không có! Nếu không phải nàng xem bảng tin bạn bè của Vân Gia, phát hiện ra Trần Lệ Quân cùng nhân viên công tác uống trà chiều, Lý Vân Tiêu thực sự sẽ cho rằng Trần Lệ Quân bận đến bốc hơi khỏi thế giới!

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhịn được chủ động tìm cô, rõ ràng là Trần Lệ Quân yêu cầu video!

Yêu đương dĩ nhiên coi trọng trách nhiệm. Ai đề xuất thì phải chịu trách nhiệm!

Khi tiến vào gara, chiếc xe phía trước Lý Vân Tiêu không đăng ký, cần nhân viên bảo an xác minh thông tin mới mở thanh chắn. Trong lúc chờ đợi, Lý Vân Tiêu chống tay lên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Đơn giản là nhìn điện thoại sẽ khó chịu, vậy không nhìn nữa!

Nào ngờ đâu, nàng bắt gặp một người rất quen, là cô gái shipper hôm trước Trần Lệ Quân thuê. Giờ phút này đang đứng ở cửa tiệm nhỏ bán sandwich thủ công ven đường.

Thời nay mọi người muốn làm kiêm chức nhiều như vậy sao?

Lý Vân Tiêu quan sát hai lần, khi xe phía trước được nhấc thanh chắn vào gara, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, bèn đánh tay lái, đi đến đỗ trước mặt cô gái kia.

....

Trần Lệ Quân rất hiếm bị đau bụng kinh, nhưng hai ngày qua bận rộn, chu kỳ kinh nguyệt hết lần này đến lần khác hành hạ cô.

Không phải đau tới mức không nhịn được, mà là cơn đau âm ỉ kéo dài cộng thêm độ khó của tiết mục làm cô chút chịu không nổi.

Buổi tối, biểu diễn xong còn phải cùng lãnh đạo xã giao. Trở về khách sạn, Trần Lệ Quân không tẩy trang liền nằm ườn ra giường, kiệt sức, một ngón tay cũng không muốn nhấc lên.

Trong kỳ kinh nguyệt, cơ thể mệt mỏi cực điểm, nhưng đầu óc vô cùng minh mẩn, Trần Lệ Quân biết bản thân không chỉ mệt mỏi, còn để mặc tiếng ù tai như côn trùng kêu vang nhấn chìm cô.

Điện thoại liên tiếp có tin nhắn và cuộc gọi đến. Trần Lệ Quân trở mình, kéo chăn, chen kín người.

Trùm một lúc lại bực bội vén chăn lên, nhớ lời cô Mao dặn, lần lượt phản hồi từng tin nhắn, thẳng đến trên màn hình xuất hiện cuộc gọi từ Lý Vân Tiêu.

Trong nội tâm, ngọt ngào và chua chát đan xen. Trần Lệ Quân hít một hơi sâu, nở nụ cười ngay tức thì khi tiếp điện thoại, dù cô biết Lý Vân Tiêu không thể nhìn thấy cô.

"Hi, Vân Tiêu!"

"Chị có ý gì đây Trần Lệ Quân?"

Trần Lệ Quân bị Lý Vân Tiêu đổ ập xuống một câu, có hơi bối rối, từ nằm chuyển sang ngồi dậy: "Sao vậy, Vân Tiêu? Hôm nay chị mệt quá, định tắm xong sẽ gọi video với em.."

"Đôi khi em thật sự chán ghét sự im lặng của chị. Chị nghĩ chị cái gì cũng không nói, bộ dạng như vậy sẽ khiến người khác an tâm thoải mái sao?"

Trần Lệ Quân hai tay ôm điện thoại di động, hụt hẫng.

"Vân Tiêu..đừng tức giận.."

"Làm ơn đừng để người ta chán ghét nữa được không."

Lý Vân Tiêu khóc.

Trần Lệ Quân nghe rõ từng ngữ điệu trong giọng của nàng. Nhưng lần này cô đột nhiên mệt đến mức cái gì cũng không thể nói.

Trầm mặc thật lâu, Trần Lệ Quân nghe thấy âm thanh của chính mình:

"Em hối hận rồi phải không?"

Lời này cứ như vậy nhẹ nhàng rơi vào không khí, cũng rơi vào bên kia điện thoại của Lý Vân Tiêu. Trần Lệ Quân không nói rõ ràng, nhưng bọn họ đều biết cô đang ám chỉ điều gì.

Một khắc này, Lý Vân Tiêu thật sự hoài nghi lỗ tai có vấn đề, giọng điệu của nàng hiếm thấy ngập tràn khó hiểu: "Trần Lệ Quân, chị nói gì vậy?"

Trần Lệ Quân đau bụng dưới, mắt cũng đau, cả người tâm phiền ý loạn.

Chỉ cần vừa nghĩ đến việc Lý Vân Tiêu lừa dối mình, cô sẽ rất tức giận. Nhưng đây vốn là lỗi của cô, ngay từ đầu cô đã dẫn dắt nàng lạc lối. Cô không có quyền tức giận.

Những giọt nước đang cuộn xoáy trong hốc mắt vẫn rơi xuống, Trần Lệ Quân dùng mu bàn tay lau đi, nhẹ nhàng nói ra:

"Nếu em vì những tin nhắn ngu ngốc đó mà cảm động, hoặc vì biết chị thầm yêu em suốt bấy nhiêu năm mà thấy có lỗi, vậy thì không cần như thế. Chị và em không phải đồng tính thật sự, em có quyền hối hận, bất cứ khi nào em muốn."

Lý Vân Tiêu nghe xong chỉ cười khô khốc, nàng cảm thấy lúc trước cùng Trần Lệ Quân nói mấy thứ Lương Sơn Chúc Anh Đài, Trâu Sĩ Long Thuý Vân gì đó đều là vô nghĩa, logic căn bản không chê vào đâu được.

"À, chẳng trách." - Lý Vân Tiêu khóc nức nở vẫn mang theo oán khí: "Chẳng trách chị không muốn người khác biết quan hệ của chúng ta. Trần Lệ Quân, chị không phải nhát gan, tôi quá đề cao chị rồi, chị là một kẻ hèn nhát! Cứ tiếp tục, tiếp tục làm thẳng nữ nổi tiếng nhất đoàn của chị đi!"

...

Không phải chuyện gì to tát, Trần Lệ Quân nhiều lần tự nhủ với bản thân như thế, nhưng đôi chân của cô vẫn bất động.

Những lời bao biện không còn tác dụng nữa, cô thừa nhận mình tự ti và nhát gan. Cô chính là không cách nào tin tưởng Lý Vân Tiêu có thể thích mình lâu dài.

Hệt như những bông hoa mà cô đã ngắm rất lâu trên điện thoại di động, Trần Lệ Quân cuối cùng quyết định đích thân đến tiệm hoa để chọn.

Cô hỏi bà chủ rằng đã từng làm hoà sau khi cãi nhau với ai đó chưa. Bà chủ hỏi cô là mối quan hệ gì.

Cô cân nhắc một lúc mới lên tiếng: "Người yêu, người yêu của tôi!"

Sau đó cô chấp nhận kiến nghị của bà chủ mua hoa hồng vàng, với ý nghĩa: lời xin lỗi trong tình yêu.

Rốt cuộc thì sao, cô thậm chí còn không có dũng khí gửi nó đi, trơ mắt nhìn Lý Vân Tiêu mang theo đồ của chồng cũ tặng quay trở về.

Khó chịu cực điểm, nhưng xét thấy mình vẫn có chút nổi tiếng, đành phải tìm một cây cầu vượt vừa sửa chửa, vắng người qua lại, đứng đó ôm bó hoa, ghé vào trên lan can khóc rống thảm thiết.

Cầu vượt trống trải, mùa đông gió thổi rất lớn, thổi đầu cô đau nhức, thời điểm gọi cho Lý Vân Tiêu cô phải kìm nén tiếng nức nở. Đi được nửa đường, một nhân viên vệ sinh phát hiện cô không ổn, sợ cô làm chuyện dại dột vội vô hoán 'đừng kích động' mà lao về phía cô, doạ Trần Lệ Quân sợ hãi gấp gáp cúp điện thoại.

"Ô ô ô! Dì ơi, con không nghĩ quẩn đâu!"

Đau khổ cũng không được yên tĩnh.

Về sau, cô tự bỏ tiền túi thuê một cô gái thoạt nhìn khá an toàn làm shipper giao hoa.

Càng nghĩ Trần Lệ Quân càng cảm thấy bản thân đáng thương! Cô lăn lộn trên giường, ôm gối thề phải khóc đẫm nước mắt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro