Chương 32: Thái tử thần võ điện thấy thái tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H2O Trúc

Tạ Liên biết vật này chắc chắn là của Hoa Thành lưu lại. Hắn cầm trong tay, cân nhắc một lát, nghĩ thầm: "Đây là thứ gì?"

Tạ Liên khi còn là Thái tử, lớn lên trong hoàn cung Tiên Nhạc quốc. Tiên Nhạc quốc vốn rất yêu thích những thứ xinh đẹp trân quý, vẫn luôn tìm giữ rồi dần thành trào lưu, hoàng cung lại càng tráng lệ thoát tục, cột nhà bằng vàng, bậc thềm bằng ngọc thạch, kỳ trân dị bảo nhiều đếm không xuể, hài đồng xuất thân vương công quý tộc nhóm thường hay đem đá quý đủ màu làm đạn hạt châu đánh đến thích ý, nhìn quen các loại bảo bối. Tạ Liên nhìn chiếc nhẫn này, tựa như là dùng đá kim cương mài giũa mà thành. Nhưng mà, hình dạng chiếc nhẫn tuyệt đẹp, tài nghệ lại tinh tuyệt ngay cả người thợ tay nghề giỏi e là cũng không thể mài thành xinh đẹp tự nhiên như vậy, hơn nữa, so với kim cương long lanh trong suốt hắn đã từng gặp từng sở hữu qua, lại càng thêm lộng lẫy sáng ngời, khiến người ta vừa thấy đã mê muội, khiến hắn nói không được, đây rốt cuộc là thứ gì.

Bất quá, không thể nói được nó rốt cuộc là cái gì, dù sao cũng có thể khẳng định được nó là một vật vô cùng quý giá. Hơn nữa, nếu thứ này đã ở trên cổ hắn, mà không phải do y vô tình đánh rơi, thì hơn phân nửa chắc chắn là tín vật Hoa Thành tặng trước khi rời đi. Nhận được tín vật, Tạ Liên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, mỉm cười, quyết định giữ nó lại, lần sau gặp lại sẽ hỏi thiếu niên kia đưa thứ này cho hắn là có ý gì. Hắn chỉ có một gian đạo quan nhỏ rách nát, không có chỗ nào để giữ nó, nghĩ đi nghĩ lại, thì cách tốt nhất vẫn là giữ bên người, vì thế hắn lại một lần nữa đeo dây xích nhỏ này lên.

Hắn đã một mạch chạy hai nơi là Dữ Quân Sơn và Bán Nguyệt Quan, sau khi trở về, Tạ Liên nằm suốt mấy ngày trong Bồ Tề Quan, nếu không phải đôi khi có những thôn dân nhiệt tình quá mức dâng lên một đống màn thầu và cháo ăn mãi không hết như cống phẩm, nếu không mấy ngày nay sợ là hắn vẫn nằm la liệt như vậy. Sau khi nghỉ mấy hôm, hắn mới dần dần bắt đầu làm việc trở lại. Mấy ngày sau, bỗng nhiên Linh Văn thông tri hắn: Nhanh chóng trở về Thiên giới.

Giọng của nàng như thể hỏng đại sự, Tạ Liên ít nhiều cũng đoán được, trong lòng sớm có chuẩn bị, hỏi: "Sao vậy? Là chuyện ở Bán Nguyệt Quan sao?"

Linh Văn nói: "Đúng thế, ngươi mau mau trở về Tiên Kinh rồi trực tiếp tới Thần Võ Điện đi."

Nghe thấy cụm từ "Thần Võ Điện", Tạ Liên ngẩn ra, trong lòng khẳng định rằng Quân Ngô đã trở lại.

Kể từ sau lần thứ ba hắn phi thăng vẫn chưa gặp lại Quân Ngô. Bởi vì thân là đệ nhất Võ Thần, chỉnh năm chỉnh nguyệt cả ngày, nếu không phải bế quan thì đó là tuần giới, lại hoặc chính là trấn sơn trấn hải, tất nhiên sẽ không có duyên để gặp người. Nếu đã nói như thế, thì chuyến này không thể không đi, vì thế, Tạ Liên không nghỉ thêm ngày nào nữa, lập tức lên Tiên Kinh.

Tiên Kinh có một tuyến đường đó gọi là Thần Võ đường cái. Tuy rằng nhân gian cũng vì tưởng niệm Quân Ngô xây mà xây cất rất nhiều Thần Võ đường cái, nhưng đó chỉ dựa theo lời kể của tiền nhân, nhân gian có rất nhiều thứ phỏng theo sự vật ở Thiên giới mà làm, dù là vậy, nhưng Thần Võ đường cái chân chính là con đường duy nhất để lên Tiên Kinh. Dọc theo đường cái rộng lớn này, Tạ Liên hướng về phía cung quan trên trời mà đi. Các lộ tiên thần Thần Điện đều tụ tập trong vòng Thiên cung, thành đàn thành thành, cùng thi triển Thiên Thu*. Bên này rường cột chạm trổ, câu cầu bên kia bắt qua dòng nước. Tiên phong** ở khắp nơi bay lượn nhẹ nhàng thanh thoát, dưới chân toàn là những mảnh mây trôi. Dọc đường, hắn gặp được không ít thần quan chạy đi vội vội vàng vàng, nhưng không một ai dám phản ứng với hắn.

(H2O: trong bản QT chữ này nó để in hoa, mình nghĩ nó là một danh từ riêng nhưng khi tra từ điển thì kết quả mà mình thấy hợp nhất là 1. Lời chúc thọ. và 2. Sở trường, đặc điểm. ◎Như: "các hữu thiên thu" mỗi người có đặc điểm của mình. Không biết nghĩa nào sẽ được nên mình để nguyên hán-việt luôn)

(**Tiên phong trong Tiên phong đạo cốt)

Kỳ thật nếu là trước kia, Tạ Liên trên Thiên cung, cũng không ai phản ứng, nhưng cái gọi là "không ai phản ứng" chính là các vị tiên sẽ không vui vẻ bước lên cùng hắn song hành, cũng sẽ không chủ động nói chuyện phiếm với hắn, nhưng cơ bản là họ vẫn sẽ gật đầu chào hỏi lễ phép. Hiện tại, thì họ thật sự làm bộ như không thấy hắn, giống như nhìn hắn thêm ít lâu thì sẽ rước họa vào thân, hắn đi phía trước thì nhanh, những người phía sau hắn liền đi chậm, chỉ hận không thể xa đến tám trăm trượng. Tạ Liên sớm đã quen với việc này, cũng không cảm thấy gì lạ, thì cũng do hắn mới vừa làm vị Tiểu Bùi võ thần chạm tay liền bỏng bị trách phạt, mọi người không tránh xa mới là lạ. Ai ngờ, đang đi, chợt nghe có người ở phía sau hô lên: "Thái Tử điện hạ!"

Nghe tiếng, Tạ Liên cảm thấy kỳ kỳ, nghĩ thầm lúc này mà còn có người dám kêu hắn, thật có dũng khí, rất đáng khen. Nhưng quay đầu nhìn lại, tiểu thần quan kêu Thái Tử điện hạ lại vội vàng lướt qua hắn, chạy về phía của một người khác, vừa chạy vừa nói: "Ai da, Thái Tử điện hạ! Ngài đến Thần Võ Điện nghị sự, làm sao mà ngay cả eo bài cũng quên, vậy thì sao qua đó được!"

Tạ Liên lúc này hiểu ra.

Khó trách, một tiếng "Thái Tử điện hạ" này không phải là kêu hắn. Ở Thượng Thiên Đình, nguyên bản cũng có vài vị Thái Tử điện hạ, kêu nhầm người cũng không phải chuyện lạ gì.

Nhưng khi hắn liếc mắt nhìn qua, quét đến trên người một vị Thái Tử điện hạ khác, hắn lại hơi sửng sốt.

Thanh niên kia mày kiếm mắt sáng, mặt mang nét tươi cười. Nhưng gương mặt tươi cười này lại bất đồng với các thần quan khác trên Thiên Đình, chính là loại cười thoải mái không hề mang tâm cơ, khiến cho gương mặt anh tuấn của hắn mang thêm tính nhiều thêm nét trẻ con. Nếu đổi thành một vị thần quan khắc nghiệt một chút, tỷ như Mộ Tình, đem so sánh thì đại khái hắn ta sẽ như một kẻ ngu đần. Hắn toàn thân khoác nhung trang, anh đĩnh đến cực điểm, nhưng một thân nhung trang này, không hề có khí chất sát phạt của tướng sĩ, mà là quý khí sáng ngời mà trống trải của vương tộc.

Tạ Liên dừng bước nghỉ chân, nhìn chằm chằm thanh niên phía trước. Mà hai người đó dường như thấy được hắn nghỉ chân, cũng quay đầu nhìn lại. Tiểu thần quan kia vừa thấy hắn, mặt liền biến sắc. Tạ Liên nhợt nhạt gật đầu một cái, đối thanh niên kia mỉm cười nói: "Ngươi hảo a, Thái Tử điện hạ."

Vị Thái Tử điện hạ kia rõ ràng là ngày thường không quan tâm để chuyện đời nên không biết mặt hắn, thấy có người tiếp đón, lập tức cười sáng lạn, lớn tiếng trả lời: "Ngươi hảo a!"

Bên cạnh hắn tiểu thần quan lặng lẽ đẩy một phen hắn, nói: "Đi thôi, đi thôi, điện hạ, ngài còn phải đi Thần Võ Điện nghị sự."

Thanh niên kia lại không hề hiểu được vì sao thuộc hạ của hắn lại đột nhiên cuồng đẩy, kỳ quái hỏi: "Sao ngươi lại đẩy ta???"

Tạ Liên "Xì" một chút rồi bật cười, sau đó lại vội vàng trở về sắc mặt như ban đầu, tiểu thần quan kia càng đẩy càng mạnh, thúc giục nói: "Sợ là Đế Quân vẫn đang chờ, điện hạ đi thôi!" Vị Thái Tử điện hạ kia cũng chỉ hơi nghi hoặc mà vừa quay đầu nhìn sang Tạ Liên vừa đi về phía trước.

Sau khi bọn họ đi, Tạ Liên vẫn còn lưu tại ở đó. Không bao lâu sau, vài tên hạ cấp thần quan khe khẽ nói nhỏ ở xa xa lọt vào tai hắn.

"...... Thật đúng là xấu hổ, đời người dài như thế không gặp ở đâu mà lại gặp ở đây a."

"Đều ở Thượng Thiên Đình, sớm hay muộn cũng phải gặp thôi. Nếu muốn nói thì khi hắn gặp Nam Dương võ thần và Huyền Chân võ thần vẫn còn tốt chán."

"Ha ha, ngươi gấp gáp làm gì, không phải đều sẽ gặp nhau sao? Bọn họ đang ở Thần Võ Điện chờ hắn đến."

Bỗng nhiên, một người nói: "Đời người thì gặp ai ở đâu cũng được, người gặp người mà tức chết mới đáng nói tới. Người này với người kia không hề giống nhau, đều là Thái Tử điện hạ nhưng vị Thái Hoa điện hạ kia mới nghiêm túc có khí chất của hậu duệ một quý tộc, nếu là hắn, dù cho hắn có nghèo túng đến mấy cũng sẽ không làm mấy sự việc kia."

"Vĩnh An quốc so với Tiên Lạc quốc càng cường thịnh, cho nên đương nhiên Vĩnh An quốc Thái Tử điện hạ so với Tiên Lạc quốc càng đáng coi trọng hơn. Đây cũng là một đạo lý đơn giản, khí hậu dưỡng người."

Võ thần tọa trấn ở phương bắc là Minh Quang Điện Bùi Mính; phương Tây Võ Thần là Kỳ Anh điện Quyền Nhất Chân; Đông Nam Võ Thần là Nam Dương điện Phong Tín; Tây Nam Võ Thần là Huyền Chân Điện Mộ Tình; mà tọa trấn Võ Thần Đông Phương, đó là Thái Hoa điện Lang Thiên Thu.

Lang Thiên Thu khi còn làm người, giống với Tạ Liên cũng là một vị Thái Tử điện hạ. Hơn nữa, hắn chính là Vĩnh An quốc Thái Tử điện hạ. Mà Vĩnh An quốc, đã thay thế Tiên Nhạc quốc. Tổ tiên của Vĩnh An quốc chính là thủ lĩnh phản quân đã công phá Tiên Nhạc hoàng thành, sau đó khai quốc Vĩnh An quốc

Khi Tạ Liên còn lưu lạc ở nhân gian, đã từng đến Đông Phương, tất nhiên biết vị Thái Tử điện hạ của Vĩnh An quốc cũng phi thăng. Vì cùng là thần quan, hắn sớm đã lường được sẽ có ngày đụng phải Thái Tử điện hạ tại Thượng Thiên Đình, cho nên cũng không lấy làm lạ. Nhưng kỳ thật những lời bàn tán khe khẽ của các tiểu thần cũng không tính là nhỏ, có khả năng là sợ người khác nghe được, nhưng nếu người đó là Tạ Liên, thì bọn họ sẽ không sợ gì hết mà thậm chí còn kích thích hơn nếu hắn nghe được. Tạ Liên giả vờ không nghe thấy gì hết, đi thẳng một mạch về phía trước. Lúc này, phía sau lại có một người kêu to: "Thái Tử điện hạ!"

Tạ Liên thầm nghĩ: "Không thể nào, lại nữa sao?" Lần này vừa quay đầu lại, đúng thật là gọi hắn. Là Linh Văn dưới mắt mang theo hai cái quầng thâm to tướng, kẹp nách mấy quyển trục, bước nhanh về phía hắn, nói: "Các thần quan có thế lực đều đã đi Thần Võ Điện nghị sự, lát nữa đến điện ngươi cẩn thận một chút."

Tạ Liên tất nhiên biết được chuyện gì đã xảy ra, hỏi: "Tiểu Bùi võ thần rốt cuộc bị sao vậy?"

Linh Văn nói: "Lưu đày."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Kỳ thật vẫn còn tốt, không quá nghiêm trọng."

Lưu đày, có thể xem như "tạm thời bị đọa trần", tương đương với hình phạt thần quan phạm vào, nhưng việc này không phải hoàn toàn không thương lượng, vẫn còn cơ hội phục chức, nếu biểu hiện tốt, không chừng một ngày nào đó liền có thể quay về, ba năm, mười năm đều có, một hai trăm năm cũng có. Bất quá, hắn nói "vẫn còn tốt" tất nhiên là tiêu chuẩn của hắn, đối Bùi tướng quân mà nói, mọi chuyện không phải chỉ đơn giản như vậy.

Tạ Liên nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Đúng rồi Linh Văn, thiếu niên bị dịch mặt người ở Dữ Quân Sơn ấy, các ngươi tra thế nào rồi? Có tin tức gì không?"

Linh Văn nói: "Thật sự là xin lỗi Thái Tử điện hạ, tạm thời vẫn bặt âm vô tín, bên ta sẽ tăng thêm số người tìm kiếm."

Cho dù là thần quan của Thiên giới, muốn tìm một người trong mênh mang biển người, cũng không dễ dàng gì. Tốc độ là điều tra tăng lên, bất quá, thế gian cần mười năm, Thiên giới chỉ cần hai năm. Tạ Liên nói: "Vất vả cho ngươi." Lúc này, phía cuối con đường, một tòa cung điện hùng vĩ xuất hiện trước mặt hắn.

Tòa cung điện dường như được năm tháng mài giũa, nhưng chỉ thấy tang thương mà không thấy già nua, lưu li phủ trên đỉnh kim điện tầng tầng lớp lớp, quang mang lập loè lóa mắt. Tạ Liên ngẩng đầu nhìn lên, bên dưới mái của kim điện có đề ba chữ "Thần Võ Điện" cứng cáp hữu lực, vẫn là bộ dáng của mấy trăm năm trước, nửa điểm cũng không hề thay đổi, hắn hạ thấp đầu bước vào. Trong đại điện, sớm đã có vài vị thần quan hội tụ ở đó, hoặc ba người đứng thẳng, hoặc đứng một mình không nói.

Có thể đứng trong điện này, tất cả thần quan phi thăng tại Thượng Thiên Đình, không ai không phải là thiên chi kiêu tử, bá chủ một phương, linh quang của mỗi người dư thừa, ngạo khí bễ nghễ, hắn nhìn mà hoa cả mắt. Vào giờ khắc này, tất cả đều ngưng thần tụ khí, không dám cao giọng. Ngồi trên bảo tọa cuối đại điện, là một vị Võ Thần thân khoác bạch giáp.

Vị Võ Thần này khuôn mặt tuấn lãng, nhắm mắt không nói, vô cùng trang nghiêm túc mục, sau lưng là Thần Võ Điện huy hoàng, dưới chân là mây trắng như tuyết. Ngay khi Tạ Liên bước vào điện, y phảng phất cảm giác được, mở ra hai mắt.

Đôi mắt kia cực đen, cũng cực trong suốt, tựa như hàn đàm chi tuyết vạn năm cấu thành. Sau khi mở mắt, vị Võ Thần này hơi hơi mỉm cười, nói: "Tiên Nhạc, ngươi đã đến rồi."

Tạ Liên đối y hơi hơi cúi đầu, không nói gì.

Quân Ngô vừa mở miệng, vẫn chưa phát ra tiếng nào, thanh âm kia lại nặng nề mà vang vọng khắp Thần Võ Điện. Mà các ánh mắt của những thần quan khác trong điện đều tụ tập lại đây. Hắn trong lòng liền hiểu rõ ràng.

Xem ra, lần này tập nghị, cũng không hẳn chỉ thảo luận việc Tiểu Bùi võ thần sai phạm ở Bán Nguyệt Quan. Vở kịch lớn, tựa như còn nằm trên người hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei