Chương 94: Cá cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu đất phía Đông Nam là khu đất được chờ đợi nhất trong buổi tối đấu thầu ngày hôm nay, có lẽ những người có chỗ đứng trong thành phố đều đã nghe được phong thanh đây là khu đất có trong bản đồ phát triển của thành phố. Giá trị của khu đất được đưa lên gấp 3 lần so với những khu đất trước đó. Đợi cho đến khi người giới thiệu ở trên bục nói ra diện tích cùng vị trí và giá tiền thì Phùng Lãng cũng lên tiếng góp vui đầu tiên.

"500 vạn."

Phùng Lãng vừa dơ bảng đã hào phóng ra giá gấp 3 lần với giá mời mua trước đó, việc này khiến cho những người ở phía sau cũng lập tức bàn tán xôn xao. Nói gì thì nói Phùng Lãng cũng là thủ trưởng thành phố, thủ trưởng rất coi trọng khu đất này đủ để thấy khu đất đó có giá trị kinh tế đến thế nào.

Vừa rồi lúc Thẩm Ngọc đi ra ngoài, Thẩm Chính đã đi qua chỗ của Phùng Lãng nói chuyện, ông muốn hỏi Phùng Lãng có quen biết với Thẩm Ngọc hay không, câu trả lời của Phùng Lãng cũng không nằm ngoài dự đoán trước đó của ông, chỉ là Phùng Lãng lại không nói rõ lý do tại sao hắn quen cậu mà thôi. Ông còn biết được tin tức rằng hôm nay Phùng Lãng muốn có được khu đất phía đông nam kia, bây giờ Phùng Lãng tỏ rõ thái độ như vậy ông lại phân vân không biết có nên tranh cùng hắn không nữa. Thẩm Chính không biết Phùng Lãng có bao nhiêu tiền nhưng nếu như đứng ra tranh giành với Phùng Lãng không biết chừng còn đắc tội với hắn nữa.

Khi Thẩm Chính còn đang đắn đo suy nghĩ xem mình có nên mua khu đất phía đông nam kia hay không thì Thẩm Thạch ở bên cạnh đã nhanh nhẹn dơ bảng rồi.

"600 vạn."

Trước khi đến đây Thẩm Thạch đã thương lượng với Thẩm Chính trước, hiện tại 800 vạn là cái giá mà bọn họ có thể miễn cưỡng chi trả đủ, không nghĩ tới mới chỉ đầu buổi đấu thầu thôi đã nâng đến 600 vạn rồi.

Thẩm Ngọc nhìn tấm bảng ở trong tay, nãy giờ nó chỉ nằm ở trên bàn không dùng tới, hiện tại có thể vui đùa một chút.

"800 vạn."

Thẩm Thạch nhíu mày quay qua nhìn Thẩm Ngọc, hiện tại Thẩm Ngọc đang ngồi cạnh Phùng Lãng, bị dáng người cao lớn kia của Phùng Lãng che đi hết, căn bản chỉ thấy được phần đầu gối hơi nhô ra mà thôi.

Phùng Lãng nghiêng người nói nhỏ với Thẩm Ngọc.

"Cho em chơi đến 1 triệu."

Thẩm Ngọc cũng thoáng giật mình, cậu cũng chỉ muốn thử đưa lên đến 800 vạn thì dừng, lúc dơ bảng trong lòng vẫn còn hơi hồi hộp, không biết là Thẩm Thạch có chịu theo đến cùng hay không.

"Có nhiều quá không, nếu như Thẩm Thạch không có tiền theo thì sao?"

Thẩm Ngọc cũng nghiêng người nói khẽ vào tai của Phùng Lãng, bên tai Phùng Lãng truyền tới cảm giác hơi ngứa ngáy, lại vừa vặn ngửi thấy mùi hương nước hoa nhàn nhạt từ Thẩm Ngọc, trong lòng cũng bất giác nhộn nhạo.

"Em thơm quá."

Thẩm Ngọc không nghĩ tới Phùng Lãng sẽ trả lời một cậu như vậy, cậu ngồi thẳng lưng, nhíu mày nhìn chằm chằm Phùng Lãng, chỉ là biểu cảm này trong mắt của Thẩm Thạch lại tưởng rằng Thẩm Ngọc đang muốn vay tiền của Phùng Lãng nhưng Phùng Lãng có vẻ cũng không muốn cho vay.

Thẩm Thạch vẫn còn không vui vì chuyện Thẩm Chính cho Thẩm Ngọc một hòn đảo, ham muốn chiến thắng trong lòng hắn ngày càng dâng cao, huống chi xem sắc mặt của Thẩm Ngọc thì cậu có vẻ như cũng không còn quá nhiều tiền.

"Tôi trả 900 vạn"

Thẩm Chính giật mình, chẳng phải lúc đến ông đã thương lượng với Thẩm Thạch mức giá cao nhất là 800 vạn rồi sao, tại sao con trai ông lại quyết định nhanh chóng như vậy mà không hỏi ý kiến ông chứ.

"A Thạch, sao con lại tự ý quyết định như vậy chứ?"

Thẩm Thạch nhíu mày đáp: "Ba, hôm nay con nhất định phải mua được khu đất đó.

Phùng Lãng đưa tay chạm vào cánh tay của Thẩm Ngọc ra hiệu.

"Chúng ta cá cược đi, nếu như 1 triệu 2 mà Thẩm Thạch không theo được thì anh sẽ mua tặng cho em khu đất đó, còn nếu theo được thì tối nay mèo con phải cho anh toàn quyền quyết định đấy."

Thẩm Ngọc nghe thấy lời nói bên tai kia của Phùng Lãng thì nhíu mày, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Cậu cũng không ngờ người đàn ông này lại tùy ý đến như thế, ở đây có rất nhiều người, không biết có ai nghe được lời nói của hắn hay không, hơn nữa hơn 1 triệu 1 mét đất cũng không phải là con số nhỏ, Phùng Lãng có thể tùy tiện như vậy hay sao. Thôi đi vậy, Thẩm Ngọc biết cho dù có vụ cá cược này hay không thì buổi tối ngày hôm nay cũng không thoát khỏi móng vuốt của Phùng Lãng, mà nếu như thật sự Thẩm  Thạch không thể theo thì coi như cho Phùng Lãng một bài học đi.

"Giám đốc Thẩm của tập đoàn Thẩm thị trả 900 vạn lần thứ nhất, 900 vạn lần thứ 2, 900 vạn lần..."

Thẩm Ngọc nhanh chóng dơ bảng đấu giá lên nói: "Tôi trả 1 triệu 2."

Có một số người khi tới vẫn luôn không biết Thẩm Ngọc là ai, bây giờ đột nhiên lại hào phóng trả một số tiền lớn như vậy để mua khu đất đông nam càng làm cho người ta chú ý. Tiếng xì xào bàn tán phía sau càng ngày càng rõ ràng, có người phát hiện ra Thẩm Ngọc là tam thiếu của Thẩm gia thì nói khẽ: "Hình như là tam thiếu gia không lên thân của Thẩm gia thì phải, cậu ta có nhiều tiền thật đó. Không biết chừng lời đồn cũng không thật sự là thật."

Lời nói kia lại truyền tới tai của Thẩm Thạch, hắn không muốn thua dưới tay của Thẩm Ngọc, khu đất này ngày hôm nay hắn muốn có cho nên mới quay qua Lỗ An Ninh đang ngồi bên cạnh nói: "An Ninh, khu đất đông nam thật sự rất tiềm năng, em giúp anh được không?"

Buổi đấu thầu ngày hôm nay Lỗ Tri Khắc không tham dự vì bận đi công tác ký kết một hợp đồng lớn nên mới để con gái ông ta là Lỗ An Ninh thay mặt tham dự. Trước lúc đến đến Lỗ Tri Khắc cũng đã giới hạn một con số có thể đưa ra khi mua khu đất này, nhưng mà bây giờ con số đó gần như đã tăng lên gấp đôi, cũng khiến cho Lỗ An Ninh xanh mặt, không thể nhất thời đưa ra quyết định được.

"Ngài Thẩm trả 1 triệu 2 lần thứ nhất, ngài Thẩm trả 1 triệu 2 lần thứ hai, ngài Thẩm trả 1 triệu 2 lần thứ 3..."

Từng lời nói của người dẫn ở trên bục cũng khiến cho Thẩm Ngọc hồi hộp rất nhiều, cậu không thật sự muốn khu đất này, nếu vui đùa mà trở thành sự thật, ngày hôm nay bọn họ lấy về khu đất đó chẳng phải sẽ thiệt hại rất nhiều sao. Thẩm Ngọc nhìn qua Phùng Lãng, vẫn thấy người đàn ông nào đó rất bình tĩnh, trên môi còn mang theo ý cười nhìn cậu, căn bản không để tâm đến số tiền hắn sắp mất thì phải... Hay là mấy năm nay người đàn ông này cũng tham ô hối lộ được không ít đây.

"1 triệu 250."

Thẩm Ngọc nghe được lời nói của Thẩm Thạch thì thở phào, còn chưa kịp an tâm thì người bên cạnh đã ghé đầu vào bên tai cậu nói nhỏ thế này: "Mèo con thua rồi, tối nay anh cuối cùng cũng được chơi em ở dưới bể bơi."

Thẩm Thạch vừa nói xong giá tiền thì quay qua nhìn Thẩm Ngọc, mắt thấy sắc mặt của Thẩm Ngọc đỏ bừng như tức giận lắm thì thỏa mãn, lại càng thỏa mãn hơn khi nghe thấy người dẫn phía trên nhắc lại con số 1 triệu 250 ba lần rồi nói: "Xin chúc mừng giám đốc Thẩm đã đấu thầu thành công, khu đất phía đông nam đã thuộc về giám đốc Thẩm."

Thẩm Ngọc không quan tâm đến khu đất phía đông nam kia thuộc về ai nữa, chỉ để ý chuyện không biết có ai nghe thấy được lời của Phùng Lãng nói hay không. Cậu cảm thấy gương mặt mình nóng ran, nhất định hiện tại đang rất đỏ, có lẽ cậu phải ra ngoài một chút, không thể tiếp tục đối diện với tên lưu manh biến thái này được.

Thẩm Ngọc vội vã đứng dậy rời khỏi hội trường đấu giá để đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, quả nhiên người ở trong gương mang theo gương mặt đỏ bừng lúng túng. Thẩm Ngọc nhanh chóng lấy nước vỗ lên mặt, phải mất một chút thời gian mới có thể hồi phục tinh thần.

Lúc Thẩm Ngọc bước ra thì thấy Thẩm Thạch đang tựa lưng vào tường, giống như người này đã cố tính đợi cậu bên ngoài vậy. Thẩm Thạch rất nóng lòng được khoe sự chiến thắng của mình, cứ cho là Thẩm Chính cho Thẩm Ngọc hòn đảo kia thì đã sao, từ nhỏ đến lớn Thẩm Ngọc chưa bao giờ thắng hắn cả.

"Hừ, mày lại thất bại nữa rồi, đã nói mày đừng tranh giành với tao làm gì để bây giờ khỏi phải mất mặt như thế này." Thẩm Thạch nâng giọng hả hê.

Thẩm Ngọc cũng lười không muốn để ý quá nhiều đến hắn, cậu còn vội vào bên trong muốn đấu thầu khu đất phía nam nữa.

Thẩm Thạch cứ tưởng Thẩm Ngọc không còn mặt mũi gì nên lựa chọn trốn tránh mình rời đi, lại cố tình chặn cậu lại nói tiếp: "Thẩm Ngọc, mày đúng là phế vật của Thẩm gia, sau nay ra đường đừng nói mày là người nhà họ Thẩm tránh để cho Thẩm gia cũng bị mày làm liên lụy."

Thẩm Ngọc dừng bước, quay lại phía sau nhìn Thẩm Thạch cười khẩy.

"Lo cho bản thân anh trước đi, cũng không biết anh có tiền để trả khu đất phía đông nam đó hay không nữa? Hơn nữa tôi cũng không ngại nói cho anh biết một chuyện, hôm nay tôi đến thực chất không phải muốn mua khu đất đông nam mà là khu đất phía nam thành phố mà thôi."

Thẩm Thạch cười ha ha.

"Đúng là thiển cận ngu ngốc, ai chẳng biết khu đất đó hẻo lánh không đáng giá, chỉ có loại không có tầm nhìn như mày mới cần mà thôi."

Thẩm Ngọc không chắc chuyện mình mua khu đất phía nam kia có làm lên trò chống gì không nhưng ngẫm lại chẳng phải cậu sẽ có Phùng Lãng giúp đỡ hay sao. Phùng Lãng đã trải sẵn đường đi cho cậu, hắn là người định hướng chiến lược của cậu, còn tìm nhà đầu tư cho cậu nữa. Chẳng biết sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến Phùng Lãng nữa, nghĩ đến hắn là lại nghĩ đến buổi tối hôm nay, gương mặt bất giác đỏ bừng lên, nhanh chóng rời khỏi chỗ của Thẩm Thạch. Mà trong mắt của Thẩm Thạch lúc này thì nhìn ra thành vẻ tức giận, bất lực của Thẩm Ngọc khi bị nói trúng tim đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro