Chương 61: Công lược dị năng giả ngự thú (04)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Tìm Tô Bạch Vũ, đây chính là lý do An Vũ Trạch vì sao lại muốn tới căn cứ Nam Thành.

Thời điểm Lăng Vu Đề đến, hẳn là vết thương của An Vũ Trạch vừa mới khỏi, đang chuẩn bị đến căn cứ Nam Thành để tìm Tô Bạch Vũ.

Sau khi tiếp thu xong cốt truyện, Lăng Vu Đề thật sự muốn vỗ ngực nói: Cũng may, cũng may.

Cũng may An Vũ Trạch còn chưa đến căn cứ Nam Thành, nếu đến căn cứ Nam Thành, không bao lâu, hẳn là sẽ yêu Tô Bạch Vũ đi?!

May mắn, lúc này An Vũ Trạch vẫn chưa yêu Tô Bạch Vũ!

Một thiếu niên mười bảy tuổi, công lược hẳn là sẽ rất dễ dàng đi?!

Ân ~ lại nói một chút về ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ là cái người đáng thương, cô ấy thậm chí đều không được tính là người qua đường Giáp trong cốt truyện, bởi vì cô ấy đã chết trên xe trong cuộc vây hãm của zombie khi Lăng Vu Đề vừa đến kia.

Trước tận thế, gia cảnh của nguyên chủ khá tốt, hai mươi tuổi, cũng không nhỏ, so với An Vũ Trạch còn muốn lớn hơn ba tuổi đâu!

Một ngày trước mạt thế, vừa vặn chính là ngày sinh nhật thứ hai mươi của nguyên chủ.

Lúc đó, cô ấy bởi vì tổ chức sinh nhật trước một ngày trong KTV với bạn cùng lớp đại học. Khi mạt thế đến, cô ấy uống nhiều rượu, nên ngủ trong phòng KTV.

Sau mạt thế, cô ấy có được dị năng hệ thủy.

Dị năng hệ thủy trong giai đoạn đầu là một loại dị năng phi thường gân gà, không có lực sát thương, không thể giết zombie, không thể làm bị thương người.

Ngoại trừ lúc khát thả chút nước uống, hoàn toàn không có tác dụng gì.

Vì vậy sau mạt thế, nguyên chủ sống sót dưới sự bảo vệ của những người bạn cùng lớp đó. Cô ấy xinh đẹp, có không ít bạn nam cùng lớp thích cô ấy.

Nguyên chủ tuy đã hai mươi tuổi, cũng là chưa từng quen bạn trai, là cái tiểu thuần khiết.

Cô ấy được nuôi dạy rất nghiêm khắc, người trong nhà cô ấy quy định rằng cô ấy không được phép có bạn trai trước hai mươi tuổi, thậm chí cô ấy cũng không được phép về nhà muộn.

Nguyên chủ thật vất vả ở thời điểm sinh nhật hai mươi tuổi được giải phóng khỏi những quy định của gia đình, nên mới đến KTV phóng thích, kết quả lại xui xẻo gặp phải mạt thế.

Một số bạn cùng lớp của cô ấy đều đạt được dị năng, bọn họ cùng cô ấy về nhà đi tìm người nhà.

Khi phát hiện ra gia đình mình đều đã biến thành zombie, cô ấy chịu đựng đau lòng, đi theo những bạn học đó rời đi.

Lúc đầu, những bạn học nam thích cô ấy đều che chở cô ấy rất tốt.

Chỉ là mạt thế càng kéo dài, sự nhẫn nại cùng thích ban đầu của họ càng ít đi. Có lẽ mạt thế làm cho người ta áp lực quá lớn, làm cho người ta muốn tìm phương thức phát tiết.

Hơn một tháng sau mạt thế, không ít nam sinh bắt đầu thổ lộ với cô ấy, đưa ra đề nghị muốn cùng cô ấy 'hài hòa'.

Sau khi bị cô ấy cự tuyệt, thái độ của những nam sinh đó đối với cô ấy đã thay đổi hoàn toàn.

Đầu tiên, là giảm bớt phần ăn của cô ấy, bởi vì cô ấy không đóng góp một chút sức nào cho toàn đội. Cô ấy hoàn toàn chính là cái ăn cơm trắng.

Kỳ thật đúng là như vậy, cho nên nguyên chủ cũng ngoan ngoãn không nói gì.

Cô ấy cho rằng mình có lẽ sẽ vượt qua được, và mọi chuyện sẽ ổn khi họ đến căn cứ Nam Thành.

Chỉ là không quá vài ngày, những nam sinh đó vậy mà muốn dùng vũ lực với cô ấy.

Nguyên chủ sợ hãi ôm chiếc ba lô duy nhất của mình bỏ chạy. Cô ấy chuẩn bị tự đến căn cứ Nam Thành.

Lo lắng ngoại hình của mình sẽ thu hút sự chú ý của một số người, nguyên chủ còn đặc biệt đem mặt và trên người mình làm cho bẩn hề hề.

Cô ấy đã một mình lang thang bên ngoài ba tháng, giết chết zombie cấp 0 vẫn không có vấn đề gì.

Dị năng hệ thủy của cô ấy nhanh đến cấp ba, vận khí tốt cô ấy có thể phóng ra vài mũi tên nước, còn có thể làm nổ tung đầu của một zombie cấp 0.

Ba tháng đó, cô ấy ngẫu nhiên vận khí tốt sẽ nhìn thấy một chiếc ô tô có cắm sẵn chìa khóa, sau đó liền có thể di chuyển bằng xe.

Sau khi xe hết xăng, cô ấy liền bỏ xe đi bộ.

Nguyên chủ sở dị sẽ bị zombie bao vây là do xe bị hỏng, mà lũ zombie này chạy tới quá nhanh, hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội xuống xe rời đi.

Lại sau đó, chính là cảnh mà Lăng Vu Đề nhìn thấy khi tới.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi zombie đập vỡ kính xe, cô ấy bất lực bị zombie ăn thịt.

Nếu lúc đó Lăng Vu Đề không đột nhiên bấm còi, vừa vặn thu hút sự chú ý của An Vũ Trạch ở gần đó mà nói.

Tin rằng kết cục của cô cũng sẽ giống như nguyên chủ, hoặc là cô tự sát, hoặc là bị lũ zombie ăn thịt.

Má ơi, lần sau khi cô tiếp nhận ký ức, có thể chọn không tiếp thu các loại cảm giác trên cơ thể nguyên chủ không?

Nguyên chủ bị sống sờ sờ cắn chết, sau đó đau khổ tận mắt chứng kiến lũ zombie nhai nát, nuốt chửng máu thịt mình.

Ký ức đó có thể là ký ức sâu sắc và rõ ràng nhất trong tất cả những ký ức mà nguyên chủ có được trong hai mươi năm qua.

Lăng Vu Đề thân mình run rẩy, hai tay ôm lấy cánh tay, nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay bị cắn đầu tiên trong trí nhớ.

Rất đau, thật sự rất đau! Cô sẽ không bao giờ để lũ zombie đó cắn mình, cho dù chỉ một tý cũng không được!.

An Vũ Trạch đang lái xe liếc nhìn Lăng Vu Đề, người nhìn như là đang phát run lên vì lạnh, nghĩ nghĩ, hắn lấy một chiếc áo khoác nam dài tay từ trong không gian ra phủ lên trên người Lăng Vu Đề.

Trên người đột nhiên có cái gì phủ lên, Lăng Vu Đề bồn chồn mở to mắt, tầm mắt vừa vặn đối lên ánh mắt của An Vũ Trạch.

Hai người đồng thời sửng sốt. An Vũ Trạch sửng sốt là bởi vì Lăng Vu Đề đột nhiên mở mắt ra. Cô thoạt nhìn dường như không có vấn đề gì lớn.

Lăng Vu Đề sửng sốt, lại âm thầm thở dài. Cảm thán nhân phẩm nha! Không nghĩ tới cô đến thế giới này gặp được người tốt, vậy mà lại là nam phụ cô muốn công lược.

Như vậy thoạt nhìn, vận khí của cô cũng còn rất tốt!

Trong đầu hai người suy nghĩ nhiều như vậy, trên thực tế cũng không có sững sờ bao lâu.

An Vũ Trạch ngồi thẳng dậy, tiếp tục lái xe, sau đó hỏi Lăng Vu Đề: "Cô không sao chứ? Vừa rồi đột nhiên ngất xỉu, làm tôi giật cả mình."

Lăng Vu Đề lắc đầu: "Tôi không sao, có lẽ là di chứng của sợ hãi, ngất một chút là được rồi."

Lăng Vu Đề xả một cái lý do sứt sẹo, để An Vũ Trạch có chút há hốc mồm.

Đã hơn bốn tháng kể từ mạt thế xảy ra, vậy mà còn có thể bị dọa đến ngất xỉu?!

Trước đây cô gái này rốt cuộc là được bảo vệ tốt đến mức nào?

Chỉ là, An Vũ Trạch liếc nhìn Lăng Vu Đề gầy chỉ còn da bọc xương, cô gái này rõ ràng là sau mạt thế không đủ ăn đi?

Ý nghĩ của hắn vừa mới hiện lên trong đầu, trong chiếc xe tương đối yên tĩnh liền vang lên âm thanh "Rọt rọt ~"

Lăng Vu Đề ôm bụng mình, có chút xấu hổ cười với An Vũ Trạch.

Lúc mới đến, cô bị thế giới này dọa sợ đến nỗi hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ xem mình có đói hay không. Sau đó, nóng lòng tiếp thu cốt truyện và ký ức đến nỗi cũng không có thời gian để suy nghĩ về cái bụng của mình.

Bây giờ rảnh rỗi, bụng cô nhưng là bắt đầu biểu tình.

Trên thực tế, nguyên chủ đã hai ngày chưa ăn gì, lúc đói bụng thì lấy một ít nước uống.

Chậc chậc chậc ~ thật sự là đáng thương!

An Vũ Trạch từ trong không gian lấy ra hai cái bánh mì đóng gói hút chân không đưa cho Lăng Vu Đề: "Ăn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro