Chương 80: Công lược dị năng giả ngự thú (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Lăng Vu Đề nhìn theo phương hướng Điện hạ chạy đi, sau đó liền nhìn thấy An Vũ Trạch đang đứng cách đó không xa, cô cũng không có lại đi qua.

Thấy An Vũ Trạch nhấc chân đi về phía mình, cô ngược lại nhanh chân bước đi rời khỏi thao trường.

An Vũ Trạch bước chân dừng một chút, cúi đầu nhìn Điện hạ đã ngoan ngoãn đứng ở bên chân mình một cái, lại nhìn Phó Thời Sâm vẫn luôn nhìn theo bóng lưng Lăng Vu Đề một cái.

Mím môi, An Vũ Trạch vẫn là đuổi theo.

Hắn chân dài, hai ba bước chạy chậm liền có thể chặn Lăng Vu Đề ngay cổng thao trường.

"Làm sao cô thấy tôi liền bỏ chạy?" An Vũ Trạch nắm lấy cổ tay Lăng Vu Đề, kéo cô đi đến dưới gốc cây đứng.

Lăng Vu Đề trừng mắt nhìn An Vũ Trạch: "Tôi nơi nào chạy? Tôi chỉ là đang vội quay về thu dọn đồ đạc mà thôi."

"Thu dọn đồ đạc? Thu dọn cái gì?" An Vũ Trạch nghi ngờ hỏi.

"Tôi muốn chuyển quần áo và những thứ khác của mình đến chỗ của đội trưởng Tô. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ sống cùng với đội trưởng Tô."

"Cùng Bạch Vũ ở cùng nhau? Cô không ở chỗ đội trưởng Sâm nữa?"

Bạch Vũ, lại là Bạch Vũ...

Được rồi, được rồi, là cô keo kiệt, chẳng qua là cái xưng hô mà thôi, cô là động kinh mới có thể nổi giận vì một cái xưng hô.

"Ừm, cũng không thể luôn làm phiền Thời Sâm ca bọn họ. Đội trưởng Tô mời tôi gia nhập đội dị năng giả." Lăng Vu Đề gật đầu trả lời câu hỏi của An Vũ Trạch.

Hai người cũng không biết Phó Thời Sâm liền đứng cách bọn họ không xa, ngoại trừ Điện hạ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Phó Thời Sâm, cảm thấy anh cũng không có sự uy hiếp, nên Điện hạ liền không lên tiếng.

Nghe được Lăng Vu Đề nói cô cũng gia nhập đội dị năng giả, An Vũ Trạch rất vui vẻ.

"Thật tốt, Tiểu Vu cô yên tâm, lúc làm nhiệm vụ tôi sẽ bảo vệ cô." An Vũ Trạch cười nói, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy ánh mặt trời.

Khóe miệng Lăng Vu Đề hơi nhếch lên, rõ ràng là muốn cười, nhưng lại nhịn xuống: "Ai muốn cậu bảo vệ? Tôi có thể tự bảo vệ mình. Cậu còn có việc sao? Không có việc gì mà nói, tôi liền đi trước."

An Vũ Trạch mở miệng, muốn hỏi câu hỏi mà hắn vốn muốn hỏi khi đến tìm cô, chính là cô, có phải thích hắn hay không.

Bất quá thiếu niên da mặt mỏng, thấy Lăng Vu Đề đang nhìn thẳng vào mình, An Vũ Trạch bên tai đỏ bừng, lời đến bên miệng chính là hỏi không được.

Cuối cùng, An Vũ Trạch chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có chuyện gì, cô đi thu dọn đồ đạc trước đi, buổi tối tôi lại đến gặp cô."

"Ồ." Lăng Vu Đề gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Đi được vài bước, Lăng Vu Đề lại quay lại vẫy tay với An Vũ Trạch.

An Vũ Trạch nhếch môi cười, cũng nâng tay vẫy vẫy.

An Vũ Trạch đứng đó cho đến khi Lăng Vu Đề đi xa, mới quay người chuẩn bị quay lại thao trường.

Vừa quay người lại, An Vũ Trạch sửng sốt một chút, sau đó có chút khó hiểu nhìn người trước mặt: "Đội trưởng Sâm, có việc gì sao?"

Phó Thời Sâm khuôn mặt bình tĩnh, anh mỉm cười, ngữ khí ôn hòa: "Tiểu Trạch, thích Tiểu Vu sao?"

"A?" An Vũ Trạch bị câu hỏi đột ngột của Phó Thời Sâm làm cho có chút hồ đồ.

"Tiểu Vu, cô ấy thích cậu, nếu cậu cũng thích cô ấy, thì hãy đối xử thật tốt với cô ấy. Tuy rằng cậu tuổi nhỏ chút, nhưng tôi tin tưởng cậu sẽ trở thành một người đàn ông tốt."

Phó Thời Sâm không phải là người cực đoan. Anh không có quan niệm rằng anh thích người khác, thì người khác nhất định cũng phải thích anh.

Đúng là anh thích Lăng Vu Đề, nhưng là Lăng Vu Đề đã không thích anh. Kia anh cũng sẽ không miễn cưỡng, may là bây giờ anh còn chưa hãm vào quá sâu, có thể lại đứng lên.

Anh đã như vậy từ khi còn nhỏ, đã cố gắng, không có tiếc nuối là được, chẳng sợ anh không đạt được điều mình mong muốn.

Về mặt này, anh khác với anh họ của mình. Anh họ là bản thân quyết định muốn, không từ thủ đoạn cũng phải có được.

Đối với Lăng Vu Đề, Phó Thời Sâm vẫn là thích, không có khả năng sau khi quyết định từ bỏ liền lập tức không thích.

Nhưng anh là cái nam nhân thành thục, anh hiểu được như thế nào khắc chế bản thân.

Chẳng sợ anh thật sự không có biện pháp không thích Lăng Vu Đề, anh cũng không muốn gây phiền toái cho Lăng Vu Đề.

An Vũ Trạch có chút kinh ngạc nhìn Phó Thời Sâm. Hắn cũng là một người thông minh, ngoài việc tạm thời không thể hiểu được lòng mình, hắn nhìn ra được Phó Thời Sâm thích Lăng Vu Đề.

Nhưng Phó Thời Sâm lại nói rằng, tin tưởng hắn sẽ trở thành một người đàn ông tốt, yêu cầu hắn phải đối xử thật tốt với Lăng Vu Đề?!

Nhưng, hắn có thích Lăng Vu Đề không?

An Vũ Trạch cụp mắt tự hỏi bản thân, hắn không biết, không biết mình có thích Lăng Vu Đề hay không.

Có lẽ thích, có lẽ không thích...

Mặc dù hắn sắp đủ tuổi mười tám tuổi, nhưng là hắn chưa từng thích một cô gái nào cả.

Hắn cảm thấy hắn là thích Tô Bạch Vũ, nhưng là, Tô Bạch Vũ đã có bạn trai.

Hơn nữa, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng, Tô Bạch Vũ và Phó Thời Cảnh thực sự rất xứng.

Thấy An Vũ Trạch thật lâu không trả lời anh, Phó Thời Sâm vốn đang chuẩn bị bỏ cuộc khẽ cau mày: "Cậu không thích Tiểu Vu?"

An Vũ Trạch lắc đầu: "Tôi, không biết..."

Câu trả lời như vậy khiến Phó Thời Sâm có chút tức giận, anh cười lạnh một tiếng: "Không biết?! Là bởi vì cậu không biết cậu là thích Tô Bạch Vũ nhiều hơn, hay là thích Tiểu Vu nhiều hơn đi? Tô Bạch Vũ cậu là không có cơ hội, không nói cô ấy có thích cậu hay không, anh họ tôi cũng sẽ không buông tay. Về phần Tiểu Vu, vốn dĩ tôi định từ bỏ, nhưng vì tự cậu đều không nhận ra được lòng mình, tôi đây liền không khách khí theo đuổi Tiểu Vu. "

Nói xong, Phó Thời Sâm liền xoay người rời đi, để lại An Vũ Trạch còn đang rối rắm.

Lăng Vu Đề trở lại nhà Phó Thời Sâm, thu dọn đồ đạc của mình trước tiên.

Khi đến cô chỉ mang theo một chiếc ba lô, lúc rời đi cô lại mang thêm một túi quần áo. Những thứ này đều là cô đã mặc qua, để lại cũng không quá tốt. Còn những thứ chưa mặc qua, liền để lại về sau bạn gái hoặc vợ của Phó Thời Sâm mặc đi.

Nếu Phó Thời Sâm không muốn giữ lại mà nói, tặng cho người khác cũng được. Dù sao thì cô cũng không thể lại lấy, vốn liền rất áy náy rồi.

Sau khi chuyển hành lý đến trước cửa biệt thự của Tô Bạch Vũ, Lăng Vu Đề ngước mắt lên nhìn.

Biệt thự của Tô Bạch Vũ thuộc dạng bán biệt thự, nửa biệt thự còn lại, hẳn là một số nữ dị năng giả khác trong đội ở.

Đem hành lý để vào phòng khách, cô cũng không biết Tô Bạch Vũ ở phòng nào, vẫn là chờ buổi tối Tô Bạch Vũ trở về hỏi lại cô ấy ngủ ở đâu tốt hơn.

Sau khi trái phải nhìn quanh biệt thự của Tô Bạch Vũ, Lăng Vu Đề liền trở về nhà Phó Thời Sâm, chuẩn bị làm bữa tối cho Mẹ Sâm.

Mẹ Sâm vừa trở về nhà đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, mệt mỏi cả một ngày dường như tan biến ngay lập tức.

Mẹ Sâm cười tủm tỉm đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, bữa tối đơn giản gồm ba món ăn một món canh: "Có Tiểu Vu ở nhà thật tốt, mỗi ngày về nhà đều có thể ăn đồ ăn nóng hổi."

Lăng Vu Đề bưng hai bát cơm trắng từ trong bếp đi ra, nghe được Mẹ Sâm nói, ngượng ngùng cười: "Vẫn là nhờ Mẹ Sâm cùng Thời Sâm ca, nếu không thì nơi nào có đồ ăn ngon như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro