Chương 81: Công lược dị năng giả ngự thú (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


"Tiểu Vu chính là rất biết nói chuyện, Mẹ Sâm của con trời sinh chính là sát thủ phòng bếp, nguyên liệu có tốt đến đâu ở trong tay ta thì cuối cùng cũng chỉ biến thành rác. Lúc không có con, phòng bếp trong nhà chỉ dùng để nấu mì ăn liền, cũng may trước mạt thế trong nhà có đầu bếp cùng bảo mẫu, nếu không Tiểu Sâm từ nhỏ đã suy dinh dưỡng."

Mẹ Sâm nói đến khuyết điểm của mình, một chút đều không đỏ mặt mà vẫn nở nụ cười.

Lăng Vu Đề cũng mỉm cười, nhìn Mẹ Sâm ăn ngon như vậy, Lăng Vu Đề muốn nói lại thôi.

Tựa hồ nhận ra Lăng Vu Đề không thích hợp, Mẹ Sâm nhìn cô một cái: "Làm sao vậy?"

Lăng Vu Đề cắn đũa, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Không có gì ạ, ăn xong rồi nói sau. Mẹ Sâm ăn cơm đi." Cô mỉm cười với Mẹ Sâm, quyết định chờ ăn xong lại nói.

Mẹ Sâm gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn, bất quá trong lòng bà cũng đoán được Lăng Vu Đề định nói gì với mình.

Ăn xong, sau khi Lăng Vu Đề rửa bát, đi đến bên người Mẹ Sâm ngồi xuống: "Cái kia, Mẹ Sâm, cảm ơn dì cùng Thời Sâm ca một tuần này đã thu lưu chăm sóc con. Con cũng gây ra cho mọi người không ít phiền toái. Thật sự thật cảm ơn hai người đối tốt với con như vậy. Hôm nay, đội trưởng Tô của đội dị năng giả đã mời con gia nhập đội dị năng giả còn để con chuyển đến sống cùng với cô ấy, con đã đồng ý."

Mẹ Sâm không có thật kích động hỏi Lăng Vu Đề tại sao muốn chuyển đi, bà tuy rằng thoạt nhìn mới ngoài ba mươi nhưng bà kỳ thực đã hơn bốn mươi tuổi rồi.

Chồng bà đã qua đời cách đây hai mươi năm, bà một mình nuôi con, tuy lời nói đôi khi có chút không ăn nhập gì với nhau, nhưng không có nghĩa là trong lòng bà không rõ ràng.

Con trai nhà mình thích cô gái này, con bé lại chỉ coi nó như anh trai.

Aizzz, quên đi, chuyện của người trẻ tuổi, nên để người trẻ tuổi tự giải quyết đi.

Chỉ là: "Tiểu Vu, nếu con đi rồi, ta liền chỉ có thể ăn những món ăn không ngon ở căn tin nha~ "

Mẹ Sâm đáng thương hề hề nhìn Lăng Vu Đề, bà chỉ lo lắng cho thức ăn của mình mà thôi...

Lăng Vu Đề cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau khi gia nhập vào đội dị năng giả khẳng định sẽ có chút vội... như vậy đi, chỉ cần con không bận, con liền sẽ tới nấu cơm cho Mẹ Sâm được không?"

Cũng chỉ có như vậy ...

Mẹ Sâm gật đầu, đưa tay nắm tay Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu cần phải nói chuyện giữ lời đấy."

Lăng Vu Đề thập phần khẳng định gật gật đầu, mỉm cười với Mẹ Sâm: "Mẹ Sâm yên tâm, con nhất định sẽ nói chuyện giữ lời."

Lại trò chuyện với Mẹ Sâm một lúc, nhìn sắc trời đã tối, thời gian cũng không sai biệt lắm gần bảy giờ, sau khi tạm biệt Mẹ Sâm, Lăng Vu Đề đi đến biệt thự của Tô Bạch Vũ.

Lúc này Tô Bạch Vũ vẫn chưa trở về, Lăng Vu Đề ngồi ở phòng khách chờ Tô Bạch Vũ.

Chờ chờ, cô liền ngủ quên trên ghế sofa, liền ngay cả Tô Bạch Vũ đã về cũng không biết.

Đi theo Tô Bạch Vũ còn có An Vũ Trạch, người đã nói với Lăng Vu Đề rằng buổi tối sẽ đến thăm cô.

Nhìn thấy hành lý của Lăng Vu Đề, Tô Bạch Vũ biết Lăng Vu Đề lo lắng sẽ đi nhầm phòng, cho nên liền để hành lý của mình đặt ở phòng khách trước.

Hành vi như vậy, không thể nghi ngờ khiến Tô Bạch Vũ có vài phần hảo cảm với Lăng Vu Đề.

An Vũ Trạch đi đến bên người Lăng Vu Đề, vỗ nhẹ mặt cô: "Tiểu Vu, Tiểu Vu!"

"Ưm~" Lăng Vu Đề trong lúc ngủ mơ tưa hồ nghe thấy giọng nói của An Vũ Trạch, nhưng cô cho rằng mình chỉ đang nằm mơ. Cho nên sau khi hừ mũi một cái, cô lại quay người ngủ tiếp.

An Vũ Trạch dở khóc dở cười nhìn hành động của Lăng Vu Đề, sau đó nhướng mày, cười tà ác, đưa tay đặt lên mặt Lăng Vu Đề.

Một giây. . . Hai giây. . . Ba giây. . . Năm giây. . .

Lăng Vu Đề mở to mắt ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mặt, Lăng Vu Đề một bên há miệng thở, một bên đập vào bàn tay đang véo mũi cô.

"An Vũ Trạch, cậu thật xấu tính. Không thể đánh thức tôi đàng hoàng được sao? Tại sao lại véo mũi? Tôi còn tưởng rằng tôi bị nghẹt mũi đâu!" Lăng Vu Đề trừng mắt nhìn An Vũ Trạch, tức giận nói.

"Tôi có kêu cô đàng hoàng nha, nhưng cô không dậy, tôi chỉ đành phải nhéo mũi cô." An Vũ Trạch đỡ bả vai Lăng Vu Đề kéo cô ngồi dậy, cười hì hì nói.

Sau khi An Vũ Trạch đỡ Lăng Vu Đề ngồi dậy, liền ngồi xuống bên cạnh Lăng Vu Đề, Điện hạ còn là tự giác nhảy đến trên đùi cô ngồi.

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, vừa định hỏi An Vũ Trạch tại sao lại ở chỗ này, liền nhìn thấy Tô Bạch Vũ đang ngồi trên một chiếc ghế sofa khác.

"Tô đội trưởng, cô đã về rồi." Lăng Vu Đề mỉm cười với Tô Bạch Vũ.

Tô Bạch Vũ gật đầu, đứng lên: "Phòng của tôi ở tầng hai, tầng một và tầng ba, chính cô tuỳ ý, trong tủ có chăn và ga trải giường."

Nói xong, cô ấy liền nhìn thoáng qua An Vũ Trạch, rồi nhấc chân lên tầng hai.

Lăng Vu Đề chu miệng gật đầu, lúc này mới nhìn về phía An Vũ Trạch: "Sao cậu lại tới đây?"

"Cái gì sao tôi lại ở đây? Không phải nói buổi tối đến xem cô sao?"

An Vũ Trạch trừng lớn mắt nhìn Lăng Vu Đề, hắn còn tưởng rằng mình đến xem cô, cô hẳn là rất vui vẻ mới đúng.

Lăng Vu Đề gãi đầu nghĩ nghĩ, giống như ban ngày An Vũ Trạch quả thực đã nói buổi tối sẽ đến thăm cô.

Gật đầu, Lăng Vu Đề đặt Điện hạ lên sofa, chuẩn bị xách hành lý vào phòng trước.

Đã có phòng ở tầng một, vậy cô liền ở tầng một đi, lười leo cầu thang...

Thấy Lăng Vu Đề xách hành lý, An Vũ Trạch liền đoạt lại nói: "Cô muốn ở phòng nào?"

Lăng Vu Đề đầu tiên là ngẩn người, sau đó tùy ý đưa hắn: "Ở tầng một là được."

Nói xong, An Vũ Trạch liền ôm hành lý của Lăng Vu Đề đi phòng ở tầng một.

"Bạch Vũ mặc dù lạnh lùng một chút, nhưng rất dễ ở chung, cô không cần lo lắng."

An Vũ Trạch nhìn Lăng Vu Đề đang trải ga giường, bởi vì Lăng Vu Đề không nói chuyện, An Vũ Trạch cảm thấy nên nói cái gì đó, nhưng hắn suy nghĩ thật lâu, cũng mới nghĩ tới nói ra một câu như vậy.

Lăng Vu Đề động tác trong tay dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục trải ga giường: "Tôi biết, Tô đội trưởng rất dễ ở chung, không cần cậu nhắc nhở, nghe nói bạn trai của đội trưởng Tô là Trưởng căn cứ?" Lăng Vu Đề giả vờ tò mò hỏi.

An Vũ Trạch biểu cảm cứng đờ, gật đầu: "Ừm, Trưởng căn cứ, anh họ của Đội trưởng Sâm."

"Nga, kia cùng đội trưởng Tô là thật xứng đi?" Lăng Vu Đề tiếp tục nói, cô chính là cố ý, cố ý nhắc đến Tô Bạch Vũ cùng Phó Thời Cảnh.

An Vũ Trạch vẫn là gật đầu: "Ừm, là rất xứng." Đều là người cường đại như vậy.

Chỉ là hắn, An Vũ Trạch cũng không kém nha.

"Ô, thật muốn nhìn thấy Trưởng căn cứ! Trưởng căn cứ chắc chắn là rất đẹp trai. Có phải so với Tiểu Trạch còn đẹp trai hơn hay không?" Lăng Vu Đề dọn giường xong liền ngồi lên, quay lại và mỉm cười nhìn An Vũ Trạch.

Thấy Lăng Vu Đề một mặt háo sắc, An Vũ Trạch không vừa lòng, hắn một phen nâng khuôn mặt của Lăng Vu Đề lên, làm cho cô không thể không nhìn thẳng vào mình: "Đây đây đây soái ca ở đây, cho cô nhìn đủ, tuỳ tiện nhìn! Của nhà người ta không cho nhìn! Có nghe chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro