Chương 93 + Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 93

Edit: Lune

Criller đang cúi đầu ăn cá nên không thấy được vẻ mặt lúc này của hắn.

Nha Thấu cầm xiên cá nướng, liếc nhìn hắn mấy lần rồi chần chờ hỏi: "Tên thật của anh đó hả?"

Giọng Criller bình thản: "Có vấn đề gì không?"

Nha Thấu lắc đầu, gió tối thổi qua khiến đôi chân lộ ra ngoài của cậu hơi lạnh: "Tên anh nghe đặc biệt lắm."

"Đặc biệt lắm" nghe hay hơn "Hay lắm" nhiều, tay Criller thoáng buông lỏng, tuy hắn không nói gì nhưng Nha Thấu lại cảm thấy quanh người hắn không còn áp lực như trước nữa.

Criller hỏi: "Hay không?"

Nha Thấu: "Ừm ừm."

Criller hỏi tiếp: "Vậy so với Edgar thì sao?"

"Tên anh đặc biệt hơn."

Cuối cùng vẻ mặt Criller cũng dịu hẳn, thậm chí còn lật cá giúp Nha Thấu, tâm trạng có vẻ rất vui.

Nha Thấu cẩn thận ăn một miếng cá, trong lòng thầm nghĩ lần này mình chọn đúng rồi.

Hình như Người cá đuôi bạc này chỉ đơn giản là muốn mình khen hắn thôi, hành vi ngây thơ ghê.

Cá nướng mới lấy từ trên đống lửa xuống nên vẫn còn nóng, thiếu niên thổi phù phù một lúc, chờ nó nguội rồi mới bắt đầu ăn. Giữa chừng thấy Criller ăn xong lại thêm một con cho hắn.

Ngọn lửa nhảy múa dưới màn đêm, mùi cá nướng không át nổi mùi hương quyến rũ trên người thiếu niên.

Criller nhìn thẳng vào cậu, cổ họng hơi căng cứng.

Trong khoang miệng vẫn còn đẫm vị cá nướng, khác với cá sống hắn vẫn thường ăn, không thích cũng không ghét, nhưng lúc này Criller lại rất muốn biết thiếu niên có vị gì.

Có phải cũng sẽ "đặc biệt" như chính cậu nói không.

Nhìn ánh mắt của Criller, Nha Thấu ăn cá càng lúc càng chậm.

Vì trời tối dần nên khu rừng kia trông càng âm u hơn, cậu sợ tối nên không dám ở lại lâu, dẫn đến việc cành cây nhặt về không được mấy, nướng xong hai con là hết sạch rồi.

Nhưng giờ cậu vẫn chưa no, ăn xong rồi lại phải đi nhặt lần nữa.

Ở cùng với Criller thực sự hơi xấu hổ, so sánh thử thì đi vào rừng nhặt cành khô nghe còn thoải mái hơn nhiều.

Nha Thấu bò dậy từ dưới cát, nhỏ giọng nói: "Tôi đi nhặt ít cành cây."

"Ừ." Criller không ngăn cản.

...

Trong khu rừng thực sự quá tối, Nha Thấu rất sợ sẽ có thứ gì đó nhảy ra từ bên trong rồi há miệng cắn mình.

Những khúc gỗ to hơn và cành cây khô gần đó đều bị cậu nhặt gần hết rồi, Nha Thấu đành phải kiên trì đi sâu vào bên trong hơn một chút.

【Ký chủ, ngài có thể thả mèo ra.】001 đề nghị:【Dù sao cũng là Boss của phó bản cấp S mà.】

Vì trước đó ở dưới biển nên cậu không thả Tiểu Lê Hoa ra được, giờ lại vì căng thẳng quá nên quên mất.

Tiểu Lê Hoa rơi xuống, bốn cái măng cụt trắng muốt đứng trên mặt đất, thân mật dụi vào chân thiếu niên rồi mới cảnh giác quan sát bốn phía, đề phòng mọi yếu tố tiềm tàng có thể làm tổn thương đến chủ nhân của mình.

Mèo mướp là giống có sức chiến đấu cao nhất trong loài mèo, cho dù bây giờ đang ở hình dạng mèo con nhưng cũng không ai dám nói đây là một con mèo bình thường cả.

Sau khi thả mèo ra, nỗi bất an trong lòng Nha Thấu mới giảm bớt một chút.

Trời thì tối, ánh trăng lại bị cây cối che đi không ít.

Cây ở đây cao cực kỳ, ước chừng cũng phải mười mấy mét, khiến ánh trăng khó khăn xuyên qua tán lá dày rồi mới rọi xuống nên chẳng sáng lắm.

Ánh trăng rải trên mặt đất trông rất giống một tấm lưới.

Nha Thấu nhìn không nhìn rõ lắm, thế là 001 bật một ngọn đèn nhỏ để chiếu sáng, không đến mức quá mức rõ ràng khiến những thứ khác trong rừng chú ý đến, cũng không đến nỗi chẳng thấy cái gì.

Thiếu niên khom người nhặt nhạnh, khi lật ra một cành cây khá to, cậu thấy bên dưới có một mảnh tôn y hệt cái cậu đã nhặt được vào buổi trưa.

Chỉ là lần này chữ trên đó không phải là "nghiên cứu" nữa mà là "thí nghiệm".

Tay Nha Thấu khựng lại.

Hai mảnh tôn này có màu sắc giống nhau, nét chữ trên đó cũng giống nhau, kết hợp "nghiên cứu" và "thí nghiệm" với nhau thì chẳng phải từ tốt lành gì trên một hoang đảo như thế này.

Cậu cũng cất mảnh tôn này vào hậu trường.

Hai mảnh tôn này không biết tháo ra từ chỗ nào, nhưng đã xuất hiện ở đây thì chứng minh rất có khả năng rằng từng có con người đặt chân lên hòn đảo hoang này.

Nhưng trước đó 001 đã nói, dù có nâng cao quyền hạn để dịch chuyển mình đi thì cũng chỉ có thể chuyển vào trong nước, chứng tỏ nơi họ đang ở cách bờ rất xa, xa đến mức ngay cả hệ thống đã nâng cao quyền hạn cũng không thể dịch chuyển đến được.

Vậy tại sao những con người kia lại chọn đến hòn đảo hoang này?

Nhịp tim Nha Thấu bắt đầu tăng tốc, mới tiến vào phó bản này một ngày mà dường như cậu đã nhận ra sự khác biệt của phó bản này với hai cái trước rồi.

Cậu rất sợ tối, nhưng trực giác lại nói với cậu rằng đi vào bên trong mới có nhiều phát hiện hơn, trong phút chốc cậu đứng tại chỗ, có hơi khó xử.

Đột nhiên, mèo mướp vốn đang đứng dán bên chân cậu bỗng xù lông về một hướng nào đó, giọng 001 cũng cùng lúc vang lên.

【Ký chủ, chạy mau!】

Lần trước 001 tự lên tiếng nhắc nhở là lúc ở Trang viên Ma cà rồng gặp phải tập kích, lúc cậu ra ngoài phát hiện tất cả đều là Thợ săn, Nha Thấu đã không còn tâm trí nghĩ tới thứ gì nữa, lập tức quay đầu bỏ chạy.

May mà nơi cậu đi vào cách mép rừng không xa lắm, đến khi cậu chạy tới bên cạnh Criller, cảm giác nguy hiểm kia mới biến mất.

Criller vốn đang nghịch mấy khúc gỗ đang cháy trong đống lửa, móng tay sắc bén dễ dàng chọc thủng khúc gỗ, nghe thấy động tĩnh của thiếu niên bèn ngẩng đầu nhìn cậu.

Người cá ưa nước ghét lửa, kết quả Criller chẳng những rời khỏi nước mà nhìn dáng vẻ nghịch lửa cũng vui lắm, có điều giờ phút này Nha Thấu lại không thể khen nổi.

Cậu dừng lại thì thở hổn hển, trong phút chốc không lên tiếng.

Mặt thiếu niên đỏ bừng, đồng tử màu lam trong mắt còn hơi rung rung, như thể mới trông thấy thứ gì đó rất đáng sợ, tay để trên đùi đã siết chặt thành nắm đấm.

Cậu không am hiểu cách che giấu cảm xúc của mình, bị phản ứng của Meo Meo và lời nhắc của 001 dọa cho không thể suy nghĩ nổi điều gì nữa, trong mắt tràn ngập nỗi hoảng loạn.

Criller quét mắt nhìn ra sau lưng cậu, rừng cây trong đêm như một bí cảnh đen tối, thần bí nhưng lại cực kỳ hấp dẫn người ta, chờ đến khi nhà thám hiểm bước vào rồi mới há miệng nuốt chửng họ vào bụng.

Tựa như hải yêu vậy.

Criller nhíu mày: "Bị cái gì đuổi theo à?"

Nha Thấu gật đầu, vẫn chưa thoát khỏi bầu không khí đáng sợ vừa rồi, dù cho hít thở không còn dữ dội như trước nữa song sự căng thẳng trong lòng vẫn chưa thể tan biến trong chốc lát được.

Cậu còn tưởng lúc này Criller sẽ giễu cợt mình, sau đó nói một câu kiểu như "Chẳng có tác dụng gì cả", nào ngờ Criller lại vỗ vỗ bên cạnh hắn rồi nói "Qua đây".

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của thiếu niên, Criller không kiên nhẫn lặp lại: "Qua đây ngồi."

Nha Thấu xua tay: "Không..." Không phải giờ bọn họ nên nhanh chóng xuống nước hả?

Criller hờ hững nhìn cậu, cặp mắt màu xám dò xét cậu từ đầu đến chân, ra vẻ nếu cậu không qua thì cứ đợi hậu quả đi.

Nha Thấu đành nghe lời làm theo.

Vừa rồi may mà có đống lửa ngăn cách, bây giờ hai người ngồi cùng nhau, khí vị trên người Criller càng rõ ràng hơn.

Dù sao cậu cũng là con người, cảm giác ở trong nước không rõ ràng lắm, mãi đến khi lên đất liền mới có thể cảm nhận được hoàn toàn.

Sau khi ngồi xuống, thiếu niên khép hai chân lại, co lên trước ngực mình, trông ngoan ngoãn cực kỳ. Cậu mím môi, do dự mở miệng: "Chúng ta không về biển luôn à?"

"Cậu vẫn chưa no còn gì?" Criller hỏi ngược lại, cũng coi như gián tiếp trả lời câu hỏi của cậu.

"Nhưng mà cái thứ đó..." Nha Thấu nói đến một nửa thì dừng lại, cẩn thận liếc nhìn khu rừng u ám kia.

Chỉ liếc một cái mà tim cậu lại bắt đầu đập nhanh.

Cũng may là có không thứ quái dị gì chạy ra cả.

Họ ngồi cách rìa biển một đoạn, hai người ngồi bên cạnh nhau, Nha Thấu gần biển hơn, còn Criller thì gần phía rừng cây, cho nên khi nhìn sang phải nghiêng người, với qua Criller mới nhìn thấy được.

Criller dùng một tay nâng thiếu niên ngồi thẳng lại, bình tĩnh nói: "Có ta ở đây, thứ kia không dám tới."

Ngạo mạn cực kỳ, nhưng cũng là sự thật.

"Thấy hữu dụng thì hỏi, ta không trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn đâu." Criller nói.

Hắn cho mình cơ hội để hỏi, nhưng cái giọng điệu này thực sự quá khó ưa.

【Giọng điệu của ngươi kiểu gì vậy? Đây là vợ ta chứ không phải thuộc hạ của ngươi nhé! Ngươi đừng có giở giọng này nói chuyện với vợ ta! Cẩn thận sau này phải hối hận đấy.】

【Bé con bị dọa rồi, ngươi có biết an ủi không hả? Không biết thì tránh ra để ta, ngươi đúng là ngồi không không lo, giữ nhà vệ sinh mà không chịu nhả cứt.】

[Hệ thống nhắc nhở: Yêu cầu dùng từ văn minh.]

Lúc này Nha Thấu không xem bão bình luận, cậu mím môi, xâu cá vào cành cây lúc trước, nhỏ giọng nói một câu: "Anh hung dữ thật đó."

Lúc nói chuyện cậu thường vô thức kèm theo các loại trợ từ ngữ khí, chất giọng mềm mại rất giống kẹo bông gòn, lại còn ngọt ngào nữa, nghe vào cứ như đang làm nũng.

Criller cầm lấy xiên cá trên tay thiếu niên, giọng hơi lạnh: "Nếu ta hung dữ thì lúc cậu rơi xuống biển, ta đã xé nát cậu rồi, hoặc để cho cậu ngất luôn vì đói chứ không phải dẫn cậu lên bờ nướng cá thế này."

Tay Nha Thấu đang xâu con cá thứ hai run lên, như thể bị dọa, xâu cá xong thì đặt lên đống lửa nướng.

"Criller, thứ đuổi theo tôi là cái gì vậy?" Cậu nhỏ giọng hỏi.

Criller: "Thứ chẳng ra hình thù gì."

Hắn nghiêng đầu, đối mặt với biểu cảm ngập ngừng của thiếu niên: "Sao, cậu còn muốn quay lại xem à?"

Nha Thấu vội vàng lắc đầu.

Cậu không nhìn thấy thứ đó, cũng không có cách nào nói ra thông tin khác để moi thêm manh mối, lại càng không thể nói chuyện hai mảnh tôn nhặt được cho Criller biết.

Trong mắt cậu, Loài người và Người cá chung quy vẫn là hai chủng tộc khác biệt.

Không phải người cùng tộc, lòng dạ ắt khác.

Nha Thấu quyết định tạm thời gác lại chủ đề này, mở ra một chủ đề khác: "Những người trên con tàu kia..."

Cậu muốn hỏi tình hình cụ thể của những thành viên cùng tàu với mình, cậu vừa tỉnh dậy đã ở dưới đáy biển, những Người cá xung quanh căn bản không biết về vụ tai nạn trên biển kia nên không hỏi gì từ họ được.

Trên tàu hình như ngoài người anh họ có ý thức tự chủ kia ra thì những người khác đều là NPC không có ý thức.

Cái chết mới là thường thấy trong phó bản, cậu vẫn còn nhớ tiếng kêu gào cuối cùng của những người đó khi rơi xuống biển, không trực tiếp và đẫm máu như những cái chết khác nhưng con tàu lắc lư và sóng thần ngập trời cũng đủ ám ảnh.

Một bàn tay khác của Nha Thấu nắm chặt lấy vạt áo của mình, nhỏ giọng hỏi: "Họ... có ai sống sót không?"

"Có." Criller nói: "Sau khi sóng thần lắng xuống, họ đã ngồi thuyền đi rồi."

Tâm trạng hiện giờ của Nha Thấu rất phức tạp, cậu khẽ nói một câu "Cảm ơn" rồi nghiêm túc nướng cá tiếp.

Nhưng Criller không định dễ dàng tha cho cậu.

"Cậu thích nói cảm ơn lắm à?" Criller biếng nhác nói: "Đây là câu cảm ơn thứ hai cậu nói với ta rồi."

Nghĩ đến chuyện xảy ra sau câu "Cảm ơn" đầu tiên, hơi nóng kia lại nhanh chóng lan khắp mặt cậu.

Vành tai thiếu niên đỏ ửng, cậu như một khối hồng ngọc giả vờ bình tĩnh, song kỳ thực cái tay đang nắm cành cây lại hơi run rẩy, vẻ im lặng giả bộ như không nghe thấy gì trông thú vị cực kỳ.

"Xem ra cậu vẫn chưa phát hiện nhỉ."

Criller bỗng nổi lòng từ bi, chuyển sang một chủ đề khác: "Hôm qua là sinh nhật cậu à?"

"Ừm, sinh nhật mười lăm tuổi."

"Mười lăm tuổi à..." Criller lặp lại độ tuổi này lần nữa. "Ở tộc người cá, mười lăm tuổi đã trưởng thành rồi."

Ví dụ như Edgar, thực ra đã mười chín rồi, chỉ là vì còn chưa vượt qua bước ngoặt chuyển đổi hình thái lúc hai mươi tuổi nên mới trông giống tên ngốc không biết gì kia thôi.

Nha Thấu không hiểu tại sao Criller lại nhắc đến vấn đề này, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: "Loài người mười tám tuổi mới trưởng thành."

Criller: "Ồ."

Ra vẻ không hứng thú nghe tiếp, nhưng từ đầu đến cuối hình như hắn không tức giận, có vẻ như chỉ đang nói chuyện phiếm bình thường.

Thêm chuyện Cá vàng nhỏ từng kể lúc trước Criller bị bắt lên đất liền một lần lúc nhỏ, khá liên quan đến nhiệm vụ chính nên Nha Thấu vô thức chú ý đến hắn nhiều hơn.

Bị bắt hồi nhỏ, không thích lên đất liền vào ban ngày, tính tình thay đổi hẳn, khiến Criller giống như một câu đố.

Hắn có phải là người cá nhỏ mà nhiệm vụ yêu cầu tìm kia không?

Mặc dù bây giờ hắn trông không còn nhỏ, nhưng lúc hắn bị bắt lên bờ vẫn là một Người cá còn bé, là một con cá bé xíu.

Hai phó bản trước thì cho thiếu thông tin, phó bản này còn cung cấp ít thông tin như vậy, đã thế nhìn qua còn chẳng liên quan gì đến yếu tố "Người cá" của phó bản cả, cho nên cẩn thận chút vẫn tốt hơn.

Hệ thống Chủ chỉ nói là người cá nhỏ, không nói tuổi tác và thời gian, lỡ đâu đó là quá khứ thì sao?

Cậu nhặt cành cây dài ở bên kia chọc chọc đống lửa, đẩy những khúc gỗ chưa cháy hết vào trong một chút để ngọn lửa cháy mạnh hơn.

"Criller."

Thiếu niên gọi tên hắn, Criller: "Có chuyện gì thì nói đi."

Vẫn bộ dạng hung dữ muốn chết, Nha Thấu nói: "Vậy sinh nhật của anh là khi nào thế?"

Hắn biết sinh nhật của mình rồi, vậy mình hỏi lại mới lịch sự.

Nhắc đến chủ đề này, Criller thoáng sững lại: "Không biết."

Nha Thấu: ?

Sao lại không biết được?

Cho dù là nhảy ra từ trong cục đá thì cũng có một "ngày phá đá" chứ?

Rõ ràng là Criller không muốn nói, vậy mình không hỏi lung tung nữa vậy, miễn cho vô tình chạm phải điểm khiến hắn khó chịu.

Đúng lúc cậu định từ bỏ, Criller lại nói: "Ta không biết sinh nhật của mình, chỗ này..." Hắn chỉ vào đầu mình: "Vì loài người nên đã mất một phần ký ức hồi nhỏ."

Có thông tin Edgar cho cậu, Nha Thấu dễ dàng biết được Criller đang nói về lúc hắn bị loài người bắt lên đất liền.

Vì loài người mà mất đi một phần ký ức, nghe thật đáng thương.

Hơn nữa nói thông tin này cho cậu, hắn không sợ cậu sẽ nói lung tung hả?

Nhóc con loài người trước mặt này thực sự không biết giấu suy nghĩ của bản thân, so với đám người trên bờ kia thì cậu chẳng khác nào một con cừu nhỏ đang ở giữa bầy sói.

"Anh không sợ tôi đi nói với kẻ thù không đội trời chung với anh hả?" Nha Thấu chậm rãi nói.

"Chưa có người cá nào đủ năng lực để trở thành kẻ thù không đội trời chung của ta."

Nha Thấu: Thực sự quá ngạo mạn!

"Vậy mấy chuyện này nói với tôi không sao chứ?" Cậu lại hỏi.

Criller hờ hững nói: "Dù sao cậu cũng không trốn được."

"..."

...

Bầu trời trên biển có rất nhiều tinh tú, mắt thiếu niên lấp lánh đầy sao, đôi mắt như viên đá quý màu lam lại phản chiếu ánh lửa, gom chung một chỗ trông lại càng đẹp hơn.

Không biết là do màn đêm đã cho cậu dũng khí, hay do vừa nãy chạy một mạch từ trong rừng ra nên sự căng thẳng chiếm cứ đầu óc mà thiếu niên dường như đã quên mất sự xấu hổ ban chiều, tối nay hoạt bát cực kỳ, sau khi nhận ra thái độ của Criller rồi thì cứ hỏi mãi.

Thứ đuổi theo cậu kia đúng là không xuất hiện nữa, dù cậu đã ngồi trên bãi biển này rất lâu mà cũng không còn cảm nhận được động tĩnh của nó.

Meo Meo cũng yên tâm ngủ trong hậu trường của cậu.

Chờ đến lúc Criller nhận ra cậu có gì đó không ổn, thiếu niên đã cọ tới bên cạnh hắn rồi.

Theo như lúc cậu bình thường thì tuyệt đối không thể nào lại gần hắn đến vậy.

Criller cau mày muốn tránh xa thiếu niên như cái lò sưởi mềm nhũn này, lại bị Nha Thấu nắm lấy vây bụng.

001: 【!!!】

Xong đời xong đời, trông ký chủ không được tỉnh táo cho lắm.

Vây bụng đối với Người cá mà nói là một nơi rất mẫn cảm, chỗ đó không có lực như đuôi cá nhưng cũng phân bố rất nhiều tế bào cảm giác, gần như ngay khoảnh khắc cậu nắm lấy, Vương của tộc Người cá luôn cao ngạo lạnh lùng lập tức rên khẽ một tiếng.

Thiếu niên lại chẳng để ý chút nào, tóm lấy xong thì bất động.

Criller muốn gỡ tay thiếu niên ra, bàn tay đưa tới lại bị cậu nắm chặt.

Ấm áp, mềm mại, nhẵn mịn, cuối cùng không bóp vây của hắn nữa mà đổi thành nắm tay hắn.

Criller nhíu mày: "Cậu..."

Đôi mắt màu lam luôn trong veo của thiếu niên lúc này hơi mờ đục, trên trán còn rịn mồ hôi mỏng, nhìn qua không được tỉnh táo cho lắm.

Cậu vẫn luôn ngồi bên cạnh Criller, làm gì hắn cũng nhìn thấy, ngoài mới ăn thêm một con cá nữa thì không có gì cả.

... Cá?

001 nhìn theo tầm mắt của Criller, cuối cùng mới để ý tới con cá mà ký chủ nhà mình đã ăn được một nửa, nó vội vàng tra cứu trong cơ sở dữ liệu. Tốc độ tra cứu rất nhanh, bấy giờ 001 mới phát hiện trong cơ thể loài cá này có một lượng độc tố rất nhỏ, tuy không ảnh hưởng đến sức khỏe cơ thể người nhưng sau khi ăn vào hành vi sẽ mất kiểm soát, trước mắt xuất hiện ảo giác, qua vài tiếng là sẽ hết.

Giống như nấm gây ảo giác vậy.

Vì là do Criller bắt về nên 001 rất yên tâm, kết quả lại chính là vì Criller bắt về nên mới xảy ra chuyện.

Hắn là Vương của tộc Người cá, loại kịch độc như của sứa cũng chỉ như một món ăn hàng ngày với hắn, cho nên chút độc trong con cá này chẳng khác gì không có độc trong mắt hắn.

001 tin tưởng Criller, Nha Thấu tin tưởng 001, hậu quả là thành công khiến bản thân trúng độc, bây giờ mọi thứ đều đi theo hướng mất kiểm soát.

Criller không rõ tại sao nhóc con này lại tự dưng biến thành thế này, hắn định dẫn cậu xuống đáy biển tìm phù thủy xem thử.

Thiếu niên loài người yếu ớt hoàn toàn không thể so với Người cá tàn bạo.

Nuôi một đứa mệt cả tâm lẫn thân.

Hắn quật đuôi một cái, nước biển ở gần đó liền cuộn trào dâng lên, nuốt chửng đống cành cây còn chưa cháy hết.

Thiếu niên loài người không mấy tỉnh táo cảm thấy cảnh tượng trước mắt thần kỳ ghê, thán phục nói: "Anh lợi hại ghê."

Người nhiều tâm tư rất thích loại khen ngợi đơn thuần thế này, là ai cũng không thế, 001 nhìn ra Criller rõ ràng rất vui vẻ.

Họ lại lặn xuống nước lần nữa, Criller ôm thiếu niên, nói: "Lần này là ngoại lệ."

Hắn vẫn nhớ lúc đưa Nha Thấu lên, hắn đã nói câu "Chỉ lần này thôi" cực kỳ nghiêm túc.

...

Thiếu niên ăn phải một lượng nhỏ độc tố khiến đầu óc choáng váng, hành vi mất kiểm soát lại bắt đầu nghịch ngợm, họ vừa mới xuống nước, thiếu niên đã thì thầm vào tai hắn rằng muốn đi ngắm sao, không cho ngắm thì cứ rên rỉ bên tai hắn hoài.

Criller hết cách, đành phải quay trở lại, từ trong biển nhìn lên có thể thấy từng hoa văn bất quy tắc đang từ từ di chuyển tới.

Là đội tàu, xét theo hình dáng và kích cỡ thì không to bằng con tàu lúc trước.

Nhưng cùng lúc xuất hiện nhiều như vậy, chắc chắn là mang theo một mục đích nào đó.

Ánh mắt Criller trầm xuống, nhìn thiếu niên trong ngực mình, dùng tay bóp má cậu, lập tức khiến thiếu niên bất mãn rên hừ hừ mấy tiếng.

Hắn không lên hòn đảo kia nữa, mà dẫn thiếu niên nổi lên mặt nước, nhìn những còn tàu đó.

Criller ôm thiếu niên, âm thầm bơi qua, Nha Thấu có hơi mờ mịt: "Không phải chúng ta đi ngắm sao à?"

"Lúc nữa rồi xem."

"Sao chúng ta phải đến gần mấy con tàu này vậy?" Cậu tiếp tục hỏi.

Cậu đứng từ xa đã có thể thấy rõ rồi, sao phải đến gần như vậy, cho dù lúc này không được tỉnh táo nhưng Nha Thấu cũng hiểu là đến gần quá sẽ bị phát hiện.

Criller híp mắt lại, không trả lời, như đang xác nhận điều gì đó.

Trên boong của con tàu lớn nhất, một người tóc đen mắt đỏ đang đứng nói chuyện với người phía sau.

Criller không thấy mặt hắn, nhưng nếu lúc này Nha Thấu còn tỉnh táo thì nhất định có thể nhận ra ngay, người đang đứng trên boong tàu là-

Là Tạ Thầm.

Thính giác của Criller rất nhạy, hắn nghe thấy đám người trên tàu đang bàn luận gì đó.

"Một ngày rồi mà vẫn chưa tìm được?" Là người tóc đen mắt đỏ kia, giọng nói rõ là thuộc loại Người cá sẽ thích nhưng Criller lại không sao thích nổi.

Còn hơi bài xích.

"Cậu chủ..."

"Tiếp tục tìm." Giọng Tạ Thầm lạnh như băng: "Cậu ấy chưa chết."

Hệ thống không thông báo Nha Thấu đã tử vong, cho nên bây giờ cậu chắc chắn đang ở một nơi nào đó, nhưng chưa chết không có nghĩa là không bị thương.

Hắn đang nghĩ vậy, bỗng cảm thấy mặt nước có gì đó đang nhìn mình chằm chằm bèn đi về phía trước hai bước, cúi đầu nhìn xuống, song chỉ thấy từng gợn sóng lan ra.

...

Cách con tàu không xa, Criller nổi lên từ dưới nước.

Ở đây thì những kẻ kia không phát hiện ra sự tồn tại của họ được.

"Người tìm cậu nhạy bén hơn cậu nhiều." Criller nhéo má thiếu niên.

Không giống thiếu niên, hắn ở dưới nước nhìn hồi lâu mới phát hiện ra.

Nhìn thấy lần đầu còn bị dọa giật mình.

Nha Thấu bị nhéo má nên nói chuyện không rõ: "Em muốn ngắm sao."

Criller trầm giọng: "Ngắm xong rồi về."

Nha Thấu gật đầu, lại tiếp tục được voi đòi tiên: "Em còn muốn ngồi trên tảng đá."

Criller vô cảm biến ra cho cậu một tảng đá ngầm, để cậu ngồi lên trên.

Thiếu niên ngồi trên đá ngầm đung đưa chân, tầm mắt dừng trên đuôi cá màu bạc của Criller, mở miệng: "Sao anh lại khác em vậy?"

Criller không so đo với thiếu niên lúc này: "Khác chỗ nào?"

"Em là chân, anh..." Cậu nghĩ ra từ chính xác: "Anh là đuôi cá."

Criller: "Cậu là người, ta là người cá."

Nha Thấu "à" một tiếng, hiểu rõ logic này: "Trên tàu có chân, là người, vậy em nên ở cùng với mấy người trên tàu kia..."

Một giây sau, cả người cậu lập tức bị kéo vào trong nước.

Thiếu niên bị đè lên đá ngầm, giọng hoang mang: "Em nói sai gì rồi à?"

"Sai." Criller híp mắt: "Cậu là do ta cứu về, mạng của cậu là của ta, hạt châu trong miệng cậu cũng là của ta, cho nên- "

"Cậu cũng là của ta."

"Cậu mà dám trốn, ta sẽ đánh gãy chân cậu."

Nha Thấu ngơ ngác nghe mấy lời này, khuôn mặt nhăn lại, cắn môi trực khóc.

Criller giật mình: "Cậu lại sao nữa?"

"Thế mà anh còn nói anh không hung dữ, anh chỉ hung dữ với mình em thôi!" Giọng lên án của thiếu niên vang lên, nghe tủi thân cực kỳ.

Criller đau đầu cực độ: "Đừng quấy."

"Anh muốn đánh gãy chân em." Sau khi mất lý trí, thiếu niên không còn căng thẳng khi ở cạnh với hắn nữa, còn muốn leo lên đầu hắn ngồi.

Criller giải thích: "... Không đánh gãy."

Hắn day mi tâm của mình: "Làm gì thì cậu mới vui?"

"Vậy anh..." Nha Thấu nhỏ giọng tìm kiếm theo ý kiến của hắn: "Cho em sờ đuôi cá của anh được không?"

"Không thì vây trên đuôi cũng được."

-

Chương 94:

Edit: Lune

Thiếu niên nói xong thì nhìn về phía cái đuôi của Criller, háo hức vươn tay ra, tỏ vẻ chỉ cần Criller đồng ý là cậu sẽ sờ ngay.

Nếu hắn không cho, cậu sẽ tiếp tục mè nheo.

Dù sao thiếu niên cũng đã mất lý trí, lúc này hoàn toàn hành động theo ý nghĩ của bản thân, căn bản không nhớ ra chủ nhân của cái đuôi mà mình muốn xem kia là Vương Người cá, chỉ cần vung đuôi một cái là có thể đánh bay mấy chục người, móng tay sắc bén có thể xé toạc cả bụng cá voi.

Trong mắt Nha Thấu lúc này chỉ đơn thuần cảm thấy mảnh bạc trước mặt mình rất đẹp, rất giống ngôi sao mà cậu thích.

Trước mặt có quá trời ngôi sao đang tỏa sáng trên đuôi cá kìa, làm cậu rất muốn hái một cái xuống.

Nha Thấu nhớ mang máng hình như trước đây mình cũng từng có một ngôi sao thì phải, chỉ là lúc sau không thấy đâu nữa.

Cậu lắc đầu, cố gắng quên đi đoạn ký ức không còn ngôi sao kia, tập trung toàn bộ sự chú ý lên chiếc đuôi cá to đẹp đẽ trước mặt.

Lúc trước Nha Thấu đã nghiên cứu kỹ bản vẽ cấu tạo cơ thể Người cá mà 001 đưa cho, biết bên trong cái đuôi cá trước mắt mình là một hệ thống xương kết nối với nhau, phân bố hơi giống xương cá. Cho nên nó có thể đứng thẳng và uốn cong được, nhưng không thể gập lại hoàn toàn kiểu bắp chân có thể áp sát vào đùi như con người được.

Sơ đồ cấu tạo rất chi tiết, duy chỉ không miêu tả quá nhiều về phần vây trên đuôi.

Mỗi đuôi của Người cá đều có vây, phần lớn bám ở chóp đuôi, những chỗ khác cũng có. Chóp đuôi có một ít, hai bên gần bụng cá cũng có một ít, ở giữa đuôi cá là đường cong mượt mà, toát lên vẻ đẹp hoang dã đầy sức mạnh.

Nếu như đặt trên cơ thể người thì đó sẽ là xương hông, còn bụng cá là bụng dưới của con người.

Criller tóm lấy tay thiếu niên, đôi mắt xám cực kỳ phức tạp: "Cậu có biết vảy lụa là gì không?"

Tại sao lại gọi là vảy lụa (vây), không phải vì nó thực sự có vảy mà vì nó lấp lánh như vảy, mỏng tang như lụa, khi người cá bơi nó sẽ uốn lượn theo dòng nước, tạo ra lực đẩy giúp chủ nhân di chuyển về phía trước.

Nói đơn giản thì nó rất có lợi cho việc bơi lội của Người cá, hơn nữa còn cực kỳ đẹp mắt, vô cùng thỏa mãn sở thích của Người cá với những thứ xinh đẹp lộng lẫy.

Số lượng và vẻ đẹp của vây đều liên quan trực tiếp đến khả năng thu hút bạn tình của Người cá trong mùa sinh sản.

Nha Thấu gật đầu, giọng phấn khích, nghe hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Là ngôi sao!"

Trước mắt cậu, những ngôi sao trên bầu trời đều rơi xuống chiếc đuôi cá màu bạc này hết, cậu thích lắm.

Criller: "..."

Nước đổ đầu vịt.

Cho dù chưa hiểu nguyên do nhưng Criller cũng biết thiếu niên lúc này không được bình thường, nghĩ đến cảm giác toàn thân như bị điện giật lúc vây bị sờ vào trước đó, Criller không hề nghĩ ngợi đã ôm chặt eo thiếu niên, định kéo cậu xuống nước.

Thiếu niên ăn phải nấm gây ảo giác, không đúng, là ăn phải cá chứa độc tố, lúc này đang bám chặt lấy tảng đá ngầm mà Criller biến ra không thả, vẫn tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu: "Cho em sờ rồi em mới xuống nước."

Xưa nay chưa từng có ai dám càn quấy như thế trước mặt Criller, còn tỏ vẻ nếu không cho sờ thì cậu sẽ không xuống nước nữa chứ.

Criller bóp cằm thiếu niên, khớp ngón tay áp vào cằm, ngón cái bóp một bên má, bốn ngón tay còn lại bóp bên kia làm hai má hơi phồng lên.

Bị bóp má nên khó tránh khỏi việc miệng há ra, môi châu hơi hé để lộ đầu lưỡi ướt át đỏ tươi, như chỉ cần hơi cúi xuống là có thể hái được thứ mình muốn.

Mềm mại, ướt át, chắc là còn ngọt nữa.

Tay Criller khựng lại, lại cảm nhận được cảm giác y hệt lúc chiều truyền đến từ chỗ bụng.

Hắn bỗng buông tay ra, lần đầu tiên trong đôi mắt xám xuất hiện cảm xúc xao động, tựa như mặt biển trước khi sóng thần ập đến, chỉ cần thêm chút trợ lực nữa là mặt biển sẽ dấy lên những cơn sóng cuồn cuộn.

Trong phó bản này, thể chất đặc biệt của Nha Thấu giống như hoàng tử ngọc trai vậy, Criller chỉ dùng chút sức đã để lại dấu đỏ trên làn da trắng nõn của cậu.

Criller nheo mắt lại, giữ một khoảng cách thích hợp: "Cậu có biết kẻ cuối cùng muốn sờ đuôi ta đã ra sao không?"

Nha Thấu hoang mang ngẩng đầu lên.

"Kẻ cuối cùng là một người cá có tâm địa bất chính, và gã đã mất đuôi kể từ đó." Giọng điệu Criller rất bình thản song chẳng hiểu sao Nha Thấu lại thấy lạnh hết người: "Sự việc này đã xảy ra cách đây năm năm."

Đó là lúc hắn mới trưởng thành, một tên Người cá to gan lớn mật đã chuốc hắn thuốc mê, ý đồ bất chính, kết quả là bị Criller chém đứt đuôi trong cơn cuồng nộ.

Nếu không phải nữ phù thủy trong rãnh biển xuất hiện thì mọi chuyện sau đó còn phiền phức hơn nhiều.

Chuyện này cũng chứng tỏ rằng, một năm sau khi trưởng thành, hắn đã lớn mạnh đến mức không ai có thể khiến hắn bị thương nữa.

Quả nhiên là Vương của tộc Người cá.

"Hồi nhỏ cũng có người nhổ vảy trên đuôi ta, cuối cùng..." Criller cong môi, nụ cười như ác ma đến từ vực sâu: "Bọn chúng đều chết cả rồi, bộ dạng rất thê thảm, đến phút cuối còn xin lỗi ta nói bọn chúng sai rồi."

Mục đích hắn nói những lời này là để thiếu niên dừng suy nghĩ nguy hiểm trong đầu lại, không ngờ thiếu niên lại ngoẹo đầu, lẩm bẩm: "Nhưng anh đã nói sẽ không đánh gãy chân em mà."

Trong lời giải thích vừa rồi của Criller, Nha Thấu tự động đổi đuôi cá của Người cá thành đôi chân của Con người, cho nên mất đuôi cá tương đương với mất chân.

Yết hầu của Criller cứng lại, những lời đe dọa tiếp theo cũng bị kẹt lại trong cổ họng.

Dấu đỏ còn trên má Nha Thấu dù trong đêm tối vẫn rất rõ ràng, đánh không được chửi không xong, chỉ có thể nâng niu cung phụng trên tay như báu vật.

Criller bất đắc dĩ, hoàn toàn hết cách với cậu: "Trọng điểm của cậu bị lệch rồi."

Nha Thấu "à" dài một tiếng, cúi xuống nhìn về phía cái đuôi cá màu bạc của hắn.

Ánh mắt nóng rực, ngoài nóng rực ra còn xen chút cảm xúc khác làm đuôi của Criller cứng ngắc. Nhưng Nha Thấu không nghịch ngợm nữa mà im lặng quay đi, tựa như không định làm gì với cái đuôi của hắn nữa.

Trong lòng Criller bỗng dấy lên cảm xúc khó tả, loại cảm xúc này dường như được gọi là thất vọng.

Bàn tay đang ôm eo thiếu niên khẽ động, hắn tự phỉ nhổ bản thân vì nội tâm lại xuất hiện ý nghĩ như vậy, vừa định kéo thiếu niên xuống nước thì nghe thiếu niên mềm giọng hỏi một câu: "Vậy anh có đau không?"

Criller dừng lại mọi động tác, cau mày hỏi: "Sao?"

"Cái đuôi ấy." Nha Thấu để tay lên ngực Criller, dè dặt chỉ vào cái đuôi cá của hắn: "Anh nói hồi nhỏ bị nhổ vảy mà? Chắc là đau lắm."

Vảy bám trên đuôi cá, nỗi đau đớn khi bị nhổ vảy không khác gì con người bị nhổ mất móng tay, không đúng, có khi còn đau hơn nhiều.

Nha Thấu vội vàng sửa lại lời mình: "Không phải chắc mà là chắc chắn."

Criller lẳng lặng nghe thiếu niên loài người lẩm bẩm, nghe cậu nói xong thì nhả ra hai chữ: "Không đau."

Giọng hắn khi nói lời này hơi lạnh, nói còn nhanh làm Nha Thấu nghe không rõ mà "hả" khẽ một tiếng.

Cậu không biết mình đã nói gì mà Người cá đuôi bạc này vốn còn rất bao dung cậu đột nhiên thay đổi thái độ, ánh mắt nhìn cậu cũng mang theo sự đánh giá dò xét như lúc đầu.

"Bị tiêm một vài loại thuốc vào nên không cảm giác được đau đớn." Ánh mắt Criller sắc lạnh hơn hẳn: "Về sau không dùng thuốc nữa, sự tê liệt đã át hết mọi cảm giác."

Việc hắn bị bắt lên đất liền hồi nhỏ không phải tin tức bí mật gì, ai có chút đường dây đều biết cả, ví dụ như Edgar.

Cho nên cũng sẽ có những kẻ vây quanh nói là đau lòng cho hắn, muốn thông qua sự thương hại bố thí và thiện ý nực cười kia để kích thích lòng biết ơn của hắn, nhằm đạt được mục đích của họ.

Criller từng gặp không ít loại người như vậy, cho nên khi thiếu niên nói ra câu đầu tiên, trái tim vốn đã hơi mềm mại của hắn lập tức trở về trạng thái bình thường.

Liệu cậu có giống những kẻ khác không? Criller không dám chắc.

Nhưng cảm giác này không tốt chút nào.

Nha Thấu khó hiểu nhìn rất nhiều Criller xuất hiện trước mắt mình, sắc mặt mỗi người đều không tốt lắm, hung dữ hơn lúc nướng cá với cậu ban nãy nhiều, như thể đột nhiên quay trở lại tối qua, lúc hắn ở dưới nước nhìn cậu với vẻ giễu cợt, cho rằng cậu nhát gan.

"Ồ." Nha Thấu gật đầu, nhìn chằm chằm vào mười mấy Criller trước mặt, nhỏ giọng nói: "Thê thảm ghê."

Rồi không còn tiếng nào nữa, Criller đợi mãi mà vẫn không đợi được câu tiếp theo.

Nha Thấu lại nhìn lướt qua đám vảy màu bạc sáng lấp lánh này, trong đầu thoáng tưởng tượng đến dáng vẻ sau khi bị nhổ hết vảy của Criller, song não đã bị han gỉ nên giờ chẳng tưởng tượng ra nổi.

Nhưng nếu không còn vảy thì cái đuôi chắc chắn là trụi lủi rồi, thê thảm thật.

"Đuôi trụi lủi thảm ghê."

Criller: "...?"

Tiếp theo không phải nên tiếp tục an ủi hắn à?

Cậu lắc đầu: "Vậy coi như anh đã báo thù rồi."

Criller biết cậu chưa nói xong nên đang chờ cậu nói nốt.

"Mà như thế thì sẽ không còn ai dám nhổ vảy của anh nữa." Nói xong, thiếu niên ngẩng đầu cười với hắn. Mặt biển yên ả, mọi thứ dưới ánh trăng đều rất mơ hồ, như dát một tấm màng lọc trắng muốt lên người cậu.

Đôi mắt xám của Criller chỉ nhìn rõ được ít thứ, nhưng khoảng cách này đã đủ để nhìn rõ đồ vật rồi, có điều hắn lại chậm rãi cúi đầu xích lại gần thiếu niên.

Trong đôi mắt xám phản chiếu dáng vẻ của Nha Thấu, tầm mắt Criller quét qua trán, mắt, sống mũi của cậu, cuối cùng dừng lại ở đôi môi, tựa hồ đang ghi nhớ từng chi tiết trên khuôn mặt của thiếu niên.

"Không phải không dám, mà là không thể."

Lúc hắn nói câu này, toàn bộ hơi thở đều phả lên mặt thiếu niên.

"Anh đừng có lắc." Nha Thấu đột nhiên lên tiếng, ngăn cản sự tiếp cận của hắn, giọng nói nghe có vẻ khó chịu lắm: "Có nhiều anh đang lắc trước mặt em quá."

Lắc nữa là cậu nôn mất huhu.

"..."

Tự dưng bị đẩy ra, Criller hít sâu một hơi: "Ta không lắc."

Nha Thấu lên án: "Anh đang lắc mà, còn có mấy anh đang lắc nữa!"

Cậu thấy có rất rất nhiều Criller, phía sau họ đều có một cái vòng xoáy kéo theo họ lúc ẩn lúc hiện làm Nha Thấu cũng muốn choáng váng theo.

Nha Thấu: QAQ

Làm gì có nhiều hắn, Criller quay đầu nhìn lại, trên mặt biển ngoài họ ra thì chỉ có mấy con tàu kia.

Trông cậu cực kỳ không tỉnh táo, hắn cẩn thận nhớ lại từng việc thiếu niên đã làm.

Kiểm tra một lượt thì khóa chặt vào con cá kia.

Cá có vấn đề?

Criller còn đang nghĩ thì bỗng thấy thân thể mình đang ôm hơi vặn vẹo, Nha Thấu lẩm bẩm không biết đang nói gì, hắn ghé sát lại đúng lúc nghe thấy câu "Anh không cho em sờ thì em sẽ đi sờ Cá vàng nhỏ".

"Cá vàng nhỏ là ai?" Criller bắt được từ khóa.

Nha Thấu thành thật trả lời, giọng nói phấn khích hô to tên của Cá vàng nhỏ: "Edgar!"

Đuôi của Edgar là màu vàng nhạt, đúng là một con cá vàng thật, nhưng mà...

Nghe thấy tên cậu ta, Criller không vui lắm: "Cậu thân với cậu ta lắm à?"

Người mất lý trí không phải vấn đề nào cũng trả lời, nhưng việc Nha Thấu không trả lời trong mắt Criller lại chính là ngầm thừa nhận.

Có xưng hô thân mật, lại còn muốn sờ đuôi của cậu ta, mặt Criller giăng kín mây đen.

Nói đến cái đuôi, đương nhiên là Criller đã trông thấy năm cái vỏ sò màu hồng lấp lánh trên đuôi của Edgar, chỉ là vẫn luôn không nói thôi, giờ nghĩ lại, vỏ sò trên đuôi Edgar hẳn là do nhóc con trước mặt này tặng.

Thiếu niên không đáp, Criller cũng không hỏi thêm nữa, giọng hắn trầm xuống, không còn như tợ lụa thượng hạng mà nghe giống mực đen đông đặc hơn: "Có thể cho cậu sờ đuôi."

Nha Thấu ngẩng đầu lên, vẻ mặt mừng rỡ.

"Nhưng --"

Criller chậm rãi bổ sung: "Cậu phải lấy gì đó để trao đổi."

Trao đổi...

Nha Thấu nghĩ xem mình có những gì, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có mỗi vỏ sò, thế là cậu ngượng ngùng hỏi: "Em dùng vỏ sò để đổi với anh được không?"

Criller: "Được."

Dễ dỗ ghê. Chỉ cần đưa vỏ sò là cho sờ đuôi! Tính ra thì cậu còn nhiều vỏ sò đẹp lắm, không biết có thể đổi nhiều lần không nhỉ, Nha Thấu hơi phấn khích.

Hệ thống Tình Yêu định nói lại thôi, rất muốn nhắc nhở Thiếu chủ khi tỉnh táo lại sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu, nhưng giờ nó không thể lên tiếng được, nó sợ mình đột nhiên lên tiếng sẽ làm Thiếu chủ giật mình rồi nói chuyện này ra ngoài mất.

Loại người như Criller, dù thiếu niên chỉ nói một câu thì hắn cũng có thể tự suy luận ra được.

"Giờ em không mang theo vỏ sò, khi nào về em đưa anh được không?" Nha Thấu hỏi ý kiến Người cá đuôi bạc trước mặt.

Người cá đuôi bạc rất lạnh lùng mà "Ừ" một tiếng, ngừng trong chốc lát như đang xác nhận điều gì: "Cậu chắc chắn muốn sờ chứ?"

"Ừm ừm."

"Được." Criller mỉm cười: "Nhưng khi tỉnh táo lại, cậu phải nhớ rằng đây là do chính cậu chủ động đấy."

...

Bọn họ đổi vị trí cho nhau, giờ biến thành Criller tựa lên đá ngầm.

Đá ngầm mấp mô không bằng phẳng, Criller muốn biết Nha Thấu dựa lâu như vậy lưng có bị đỏ lên không.

Một bàn tay mềm mại đặt lên phần đuôi, để quan sát kỹ hơn, Nha Thấu dứt khoát nhảy xuống biển, dù sao cũng có hạt châu nên cậu không sợ bị chết đuối.

Criller nhìn thiếu niên chằm chằm, ngay khoảnh khắc chỗ đuôi bị tay cậu chạm vào bỗng cứng lại. Đuôi cá vốn đang đung đưa nhẹ nhàng giờ đây hoàn toàn bất động.

Hắn lặp lại những lời trước đó: "Chỉ được chạm vào đuôi cá, không được chạm vào vây."

"Biết rồi biết rồi." Giọng điệu nghe cực kỳ qua loa.

Đã sờ được đuôi rồi làm sao có thể buông tay, cảm giác sờ vào đuôi cá không giống như cậu tưởng tượng, không gồ ghề như sờ vảy cá bình thường, đuôi Người cá sờ trơn mượt cực kỳ, như kiểu không có vảy bám trên đó ấy.

Rất trơn, lại còn lạnh buốt nữa, cậu không dám ấn mạnh, chỉ sờ từ giữa đuôi đến chóp đuôi.

Phần lớn vây bám ở chóp đuôi, đang lượn lờ trong nước, giống hệt như cái gậy trêu mèo, thu hút sự chú ý của mèo con.

Criller rõ ràng cũng chú ý đến điểm này, hắn hơi mất tự nhiên dịch chuyển cái đuôi ra xa một chút, vây cũng di động theo. Nó lắc tới đâu, ánh mắt thiếu niên cũng theo tới chỗ đó.

Hắn cảnh cáo lần cuối: "Không được sờ."

Thiếu niên thất vọng "Ồ" một tiếng.

Vây như một phần phụ trợ, nó không hề phá hỏng vẻ đẹp vốn có của cái đuôi mà trái lại lại càng khiến cái đuôi thêm lộng lẫy xinh đẹp.

Làn da thiếu niên loài người non mịn, lúc nhẹ nhàng chạm vào giống như một sợi lông vũ lướt qua, hơn nữa để nhìn kỹ hơn mà cậu còn ghé sát lại.

Criller chưa bao giờ ở gần với người nào đến vậy, một cơn rùng mình từ chỗ bàn tay thiếu niên chạm vào lại xuất hiện, tiếng nước chảy theo từng động tác của thiếu niên cùng với hơi thở ấm áp của cậu, tất cả đều hội tu quanh cái đuôi đang chìm dưới nước.

Chỗ bụng cá từ phẳng lì ban đầu bắt đầu hơi lõm xuống.

Criller lúng túng rời mắt, khàn giọng nói: "Cho cậu thêm một phút nữa."

Chỉ còn một phút thôi à, Nha Thấu nghiêng đầu cẩn thận liếc hắn một cái, chú ý tới sự khác thường ở chỗ bụng.

Nửa thân trên giống loài người, nhưng từ cơ bụng trở xuống lại là phần bụng đuôi cá, dù chỗ đó có khác thường cũng không kéo được sự chú ý của thiếu niên về, lúc này trong đầu cậu chỉ còn đúng một điều là mình chỉ còn một phút thôi.

Nếu không sờ vây thì sau này không còn cơ hội nữa.

Hơn nữa bây giờ Criller không nhìn mình, sờ nhẹ một cái chắc không sao đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, Nha Thấu cẩn thận từng li từng tí chạm vào cái vây đang lắc lư trong nước, vừa mới chạm vào, cái đuôi vốn vừa mới thả lỏng lại cứng đờ.

Cậu đánh bạo cấp tốc sờ một lượt vây ở chóp đuôi, mãn nguyện định rút tay về thì bị một cánh tay xốc từ dưới nước lên nắm lấy.

Criller bắt được cánh tay của thiếu niên, kéo toàn bộ người cậu lên khỏi mặt nước, giây tiếp theo xoay người đè cậu lên tảng đá ngầm.

Lại là động tác quen thuộc, Nha Thấu hoang mang hỏi: "Sao vậy?"

Chỗ bụng cá vốn là một vùng đất bằng phẳng, nhưng do chấn động quá dữ dội nên mặt đất bị sụt lún, cuối cùng vì không chịu nổi nữa mà nứt ra một cái khe sâu thẳm. Tiếp đó, hai bên đất bị nén lại hình thành nên những ngọn núi cao, khi núi cao vươn lên còn bật tung cả thảm cỏ trên đồng bằng.

Cậu biết nơi này, 001 từng nói với cậu rồi, nhưng cậu chưa từng nhìn thấy tận mắt nên hơi ngạc nhiên.

Criller cố nén tiếng thở dốc, chất giọng vốn ưu việt động lòng người của tộc Người cá lúc này đã khản đặc: "Ta đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần rồi, đây là do chính cậu chủ động đấy."

Nha Thấu ngơ ngác nhìn hắn, bộ não không tỉnh táo không thể xử lý được loại tin tức như này, chỉ cảm thấy phản cảm với Criller đang càng lúc càng tiến sát lại gần mình theo bản năng.

May mà Criller đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc nhìn con tàu đang lái tới chỗ này.

Giờ hắn không nhìn thấy, nhưng sau khi thị giác biến mất, thính giác sẽ càng trở nên nhạy hơn.

Criller nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống nước, có vẻ như là có người nào đó nhảy từ trên tàu xuống.

Mà con tàu kia rất cao, nhảy thẳng từ nơi cao như vậy xuống nước, nếu không có kỹ thuật thì rất dễ bị thương.

Hắn nghĩ đến người đàn ông tóc đen mắt đỏ mình vừa thấy ban nãy, chỉ thấy càng thêm bực bội, cười khẩy một tiếng.

Quả là liều lĩnh thật.

Đá ngầm biến mất, Criller ôm thiếu niên vào lòng, chớp mắt đã biến mất khỏi mặt biển.

...

Criller đã đánh giá thấp thực lực của đối phương, dường như người kia chắc chắn thiếu niên ở đúng vị trí này nên tốc độ bơi đến cực nhanh, một phút sau khi Criller rời đi, người nọ đã đến được chỗ ban nãy của hai người.

Hắn chỉ dừng lại trên mặt nước một lúc rồi thình lình lặn sâu xuống dưới nước, bắt đầu tìm kiếm trong biển.

Mà thiếu niên hắn ôm trong ngực vẫn đang mơ màng, lặng lẽ nhìn chăm chú hết thảy dưới nước.

Dưới biển là lãnh địa của hắn, chỉ cần ở đây, hắn có tự tin tuyệt đối rằng người đàn ông tóc đen mắt đỏ kia sẽ không phát hiện ra họ được.

Nha Thấu quay đầu nhìn thoáng qua, dù ở trong nước cũng không hề ảnh hưởng đến thị giác của cậu, người cách đó không xa trông có vẻ hơi quen mắt.

"Quen à?"

Nha Thấu không tỉnh táo lắm, cũng không thể nhận ra Tạ Thầm ngay tức thì, chỉ có thể chần chờ nói: "Quen."

Xét từ thái độ của thiếu niên thì có lẽ chín phần mười là hai người có quen biết nhau. Hơn nữa nhìn cách đối phương nhảy xuống nước không chút do dự thế kia thì có thể đoán rằng mối quan hệ giữa họ còn rất thân thiết.

Điều này khiến Criller cực kỳ khó chịu.

Hắn vốn không phải là một con cá tốt bụng, tính tình xấu xa có thể nhận ra ngay từ lúc giễu cợt thiếu niên nhát gan ban đầu, hắn nhìn Tạ Thầm vẫn chưa phát hiện ra họ ở đằng kia, cong môi cười khiêu khích.

Người mà tên loài người kia muốn tìm đang ở trong ngực hắn, còn rất thích cái đuôi của hắn, và cũng sẽ thích ở lại dưới biển.

Sự dị thường trên cơ thể mãi không thể dịu xuống, giờ cơ thể mềm mại lại kia đang nép trong lồng ngực hắn, nếu Tạ Thầm không đến, không cần nói cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra trên tảng đá ngầm.

Nhưng động tĩnh của hắn đủ để làm Criller tỉnh táo lại, trạng thái ngây ngốc của thiếu niên vẫn nên mau chóng chữa trị thì hơn.

Criller quẫy đuôi, quay người bơi xuống đáy biển.

...

Tạ Thầm nhảy xuống biển dưới sự thôi thúc của bão bình luận.

Bọn họ không thể cung cấp thẳng vị trí của thiếu niên nên chỉ liên tục nhắc hắn chú ý mặt biển.

Lúc phát hiện ra điểm bất thường, Tạ Thẩm lập tức nhảy xuống, sử dụng đạo cụ cấp tốc bơi về chỗ khác thường kia.

Nhưng khi hắn tới, mặt biển đã lặng sóng, cũng không thấy bóng dáng thiếu niên đâu. Hắn lặn xuống dưới nước, bơi một vòng cũng không phát hiện được bất cứ chỗ khác thường nào.

Tạ Thầm nổi lên mặt nước, sắc mặt cực kỳ khó coi, hơn nữa ngay khoảnh khắc nổi lên mặt nước, hắn đã ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm.

Hắn lập tức nhận ra đây là mùi trên người thiếu niên, thơm cực kỳ, ngay lần đầu tiên gặp Nha Thấu hắn đã nhớ kỹ rồi.

Điều làm hắn khó chịu là ngoài mùi hương này ra thì còn có một mùi nữa rất đặc thù.

Ẩm ướt, nhớp nháp, mang theo ý đồ bẩn thỉu không muốn cho ai biết.

Lúc trước Tạ Thầm đã từng vào phó bản liên quan đến Người cá nên lập tức nhận ra ngay cái mùi này đang biểu đạt điều gì, sắc mặt hắn tức thì sa sầm.

- Đây là mùi Người cá tỏa ra khi động dục.

Tên Người cá kia muốn giao phối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro