[Vị Diện 1] Quần Chúng Online (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Tránh ra! Khôn hồn thì đừng xen vào việc của người khác!" Nữ sinh tóc ngắn trừng mắt đe dọa.

Khuynh Diễm nhíu mày nhắc nhở: "Tức giận sẽ không xinh đẹp đâu."

"Mày chê ai xấu?" Nữ sinh tóc ngắn đột nhiên lại quát to.

"Tôi chỉ nói không đẹp, tôi có điểm danh qua cô sao? Cô thế này... cũng rất có ý thức tự giác ngộ nha!" Khuynh Diễm nhoẻn miệng cười, thái độ cực kỳ gợi đòn thiếu đánh.

"Sở Khuynh Diễm, tôi không biết cô còn có sở thích lo chuyện bao đồng đấy." Như Mộng tiến đến châm chọc.

Khuynh Diễm cười tủm tỉm, hất chiếc cằm nhỏ: "Giờ thì biết rồi đấy, Tóc Xoăn."

Tóc Xoăn?

Như Mộng trừng mắt, cô có họ tên đầy đủ, thế nhưng Sở Khuynh Diễm lại cố tình gọi cô là Tóc Xoăn! Cô ta khinh thường cô!

"Cô. . ." Như Mộng nghẹn lại, chợt nghĩ tới gì đó, cười mỉa mai nói: "Lần này không giả vờ không quen biết tôi nữa sao?"

Khuynh Diễm bất đắc dĩ: "Tóc Xoăn à, sao cô cứ nhìn tôi như oán phụ hận chồng thế? Tôi chưa từng chạm vào cô, cô đừng có mà mơ tưởng ăn vạ tôi nhé!"

Ta không phải kiểu người ai cũng có thể ăn vạ đâu.

"Phụt. . ." Linh Lan mím môi cố không cười, nhưng cô thật sự không nhịn nổi. Sao trước đây không phát hiện bạn cùng lớp này thật ra rất đáng yêu chứ!

"Sở Khuynh Diễm!" Như Mộng hét lên, tức giận đến cả mặt đỏ bừng.

"Cô cứ chờ đó, sớm muộn A Lâm cũng là của tôi! Chúng ta đi!"

Câu cuối cùng Như Mộng nói với đồng bọn, quay lưng đùng đùng bỏ đi.

Những nữ sinh còn lại hoang man nhìn nhau, chần chờ một lúc cũng rời đi.

Khuynh Diễm ngơ ngác.

Kịch bản này không đúng nha!

Không đánh sao?

Cô còn chưa phát huy mà!

"Khuynh Diễm, cảm ơn cậu đã giúp tớ. Hôm khác tớ mời cậu đi ăn nhé." Linh Lan cười ngọt ngào cảm kích.

Nữ chính biết tên ta?

Cũng phải, ta nổi tiếng một phương mà.

Hệ Thống: 【. . .】 Nổi tiếng bằng ô danh ác nữ, đáng tự hào lắm sao?

"Ăn thì không cần, tặng tôi một món đồ cô tự làm là được."

Linh Lan: ". . ."

Mặc dù cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vì đã được Khuynh Diễm giúp, Linh Lan liền gật đầu đáp ứng.

Khuynh Diễm lười lười nhác nhác rời trường đi ăn vài món dằn bụng, sau đó thong thả về ngủ.

Cô cứ có cảm giác mình đã quên gì đó, nhưng nghĩ nghĩ một lúc vẫn không thể nhớ ra, liền dứt khoát mặc kệ.

Mãi đến khi đặt chân vào biệt thự nhìn thấy Tần Ưu, Khuynh Diễm mới phát hiện, cô quên mua thức ăn trưa cho hắn...

Đã quên thì cứ thế quên luôn đi.

Tần Ưu đang ngồi trên sofa phòng khách, Khuynh Diễm thờ ơ bước qua hắn, một mạch về phòng thả mình xuống giường.

Ngủ thôi! Cạn kiệt sức lực rồi!

Hệ Thống: 【Kí chủ, cô không có tình người sao?】

"Mi đâu phải con người, xin tình người làm gì?" Khuynh Diễm liếc mắt ghét bỏ.

【. . .】 Hít sâu hít sâu, mỉm cười, nói: 【Tình người cho đại nhân vật, không phải cho ta.】

"Tình người sản xuất có hạn, không dư." Khuynh Diễm cự tuyệt.

Hệ Thống: 【. . .】 Kí chủ lại nói linh tinh, nó mặc kệ. . . Không được!

【Không ăn sẽ sinh bệnh, đại nhân vật mà bệnh, người bị ăn vạ là cô đó kí chủ!】 Hệ Thống nhanh nhẹn đổi cách nói.

Khuynh Diễm: ". . ." Mẹ nó! Tại sao đối tượng bị ăn vạ luôn là ta?

【Kí chủ còn chờ gì nữa mà không đặt ngay một phần thức ăn, thơm ngon nóng hổi, vừa thổi vừa ăn, mại vô mại vô luôn nha kí chủ!】

". . ."

Khuynh Diễm co rút khóe miệng, nhanh chóng mở điện thoại, vội vàng gọi vệ sĩ mua đến vài món ăn thanh đạm.

Phải nhanh lên! Cô sợ Hệ Thống nói thêm câu nữa, cô sẽ lập tức bóp chết nó!

[Truyện được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu và MangaToon]

Hoàn thành xong nhiệm vụ, Khuynh Diễm lăn ra giường ngủ.

Cốc cốc cốc –––

Chưa chợp mắt được bao lâu, thì cô lại bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Khuynh Diễm khó chịu cau mày, đè gối che hai tai lại.

Cốc cốc cốc –––

Tên điên nào! Không biết người khác đang ngủ sao?

Cốc cốc cốc –––

Chết tiệt!!

Khuynh Diễm bật dậy bước ra mở cửa, thái độ không hề thân thiện hỏi: "Làm gì?"

Tần Ưu sững sờ nhìn, thiếu nữ trước mặt quần áo buông lỏng, cà vạt tùy ý nằm lệch một bên, tất chân cởi ra ném cạnh cửa phòng.

Cô đi chân trần đứng đối diện hắn, mày hơi nhíu lại, mắt mơ màng hơi nước, nụ cười vẫn trên môi, nhưng cả người đều bốc lên cảm giác bực bội.

Giọng nói khàn khàn vừa tỉnh ngủ, rất hung, nhưng lại có chút... đáng yêu.

Tần Ưu mất tự nhiên dời mắt: "Thức ăn cô mua giao đến rồi."

Thức ăn?

"Của cậu."

Tần Ưu hơi khựng lại. Của hắn? Ý cô là mua cho hắn?

"Cô không ăn sao? Tôi mang lên. . ."

"Tôi ăn rồi. Còn việc gì nữa không?" Khuynh Diễm nhíu mày, cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

"Không. . ."

Rầm!

". . . có gì."

Cánh cửa đóng sầm lại trước mũi Tần Ưu.

Hắn ngẩn ngơ nhìn cánh cửa lạnh băng. Cô... tức giận? Hắn làm gì sai sao?

Tần Ưu cúi đầu, còn chưa hết hoang mang thì cánh cửa lại đột nhiên mở ra, tiếp sau đó là một túi đồ vật bay thẳng vào người hắn.

Tần Ưu vội giơ tay bắt lấy.

Rầm!

Cánh cửa lần nữa thô bạo đóng lại.

Tần Ưu nhìn vật trong tay mình, là thuốc cảm mạo.

Hắn ngẩng đầu nhìn cánh cửa, cong cong khóe môi, đáy mắt nhiễm lên ý cười.

Tần Ưu siết chặt gói thuốc, quay người đi xuống lầu ăn cơm, ngay cả bóng lưng cũng hiện lên hai chữ 'vui vẻ'.

Khuynh Diễm ngủ một giấc đến tận sáu giờ chiều, tỉnh dậy nằm lăn qua lăn lại trên giường, suy nghĩ.

Đi ra ngoài ăn thì tốt hơn hay gọi thức ăn về thì tốt hơn?

Cuối cùng cô quyết định gọi thức ăn.

【. . .】 Kết quả luôn là gọi về, tại sao hôm nào kí chủ cũng suy nghĩ?

Hệ Thống đang thắc mắc, thì chợt thấy Khuynh Diễm chỉ gọi một phần thức ăn.

【Kí chủ, cô không gọi thêm sao?】

"Làm gì? Mi ăn?"

【Đại nhân vật ăn.】 Nó mà ăn được, nó ăn sạt nghiệp cô!

Hử? Đại nhân vật??

Đại nhân vật. . .

Tên ăn vạ kia?

Quên hắn là chuyện bình thường, không đáng ngại.

Nhưng Hệ Thống lừa đảo này cứ nhắc đi nhắc lại ép buộc cô, nào là cơm bưng nước rót, nào là đưa thuốc cảm mạo. Cô là mẹ hắn sao?

【. . .】 Ha ha! Cơm bưng nước rót? Đưa thuốc cảm mạo? Kí chủ có sao? Nó còn chưa quên cảnh trưa nay cô ném thuốc vô mặt người ta đâu đấy!

Ting ting ting –––

Tiếng chuông cửa vang lên, chắc là vệ sĩ mang thức ăn đến.

Khuynh Diễm nghe tiếng chuông mới chậm rãi đi tắm, chậm rãi thay quần áo, chậm rãi ra khỏi phòng, chậm rãi xuống nhà, chậm rãi vào bếp.

Tần Ưu đợi cô hơn nửa giờ đồng hồ.

Nhìn thấy Khuynh Diễm tiến vào, hắn liền đứng dậy đem thức ăn đi hâm nóng, dọn bát đũa bày lên bàn.

Hai người an tĩnh ăn, chẳng ai nói với ai lời nào, chỉ có tiếng bát đũa thỉnh thoảng va vào nhau, vang lên tiếng lách cách.

Khuynh Diễm ăn chậm rãi mà ưu nhã, lười nhác lại ngoan ngoãn, cô nhẹ nhàng gắp từng miếng thức ăn đưa lên miệng, như một con mèo lười.

Tần Ưu hiếm khi thấy dáng vẻ cô hiền lành dịu ngoan như thế.

Khuynh Diễm lúc nào cũng kiêu ngạo không để ai vào trong mắt, nhưng bây giờ lại có chút khác biệt, cứ như đã thu lại hết móng vuốt thường ngày, trở nên mềm mại hiếm thấy.

"Nhìn đủ chưa?"

Khuynh Diễm lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của Tần Ưu, giọng nói nhàn nhạt, ngay cả mắt cũng không thèm ngẩng lên nhìn hắn, chỉ chăm chú gắp thức ăn trên bàn.

Tần Ưu chợt muốn cười chính mình, hắn thế mà lại nghĩ cô ngoan ngoãn.

Ngoan chỗ nào?

Tần Ưu không trả lời, cúi đầu ăn cơm.

Chờ hai người ăn xong, Tần Ưu thu thập bát đũa, lau sạch bàn, bắt đầu rửa bát.

Khuynh Diễm không nói lời nào, đi thẳng ra sofa bên ngoài nằm xuống, bật ti vi xem phim truyền hình cẩu huyết.

Tần Ưu rửa bát xong đi ra phòng khách liền trông thấy cô nằm dài trên sofa. Hắn nhìn nhìn, bộ dạng muốn nói lại thôi, nhịn đi nhịn lại cuối cùng vẫn nói.

"Mới ăn xong nằm thế không tốt lắm."

"Liên quan gì tới cậu?"

Khuynh Diễm không ngẩng đầu lên, bận rộn xem tình tiết trên ti vi. Nữ chính khóc lóc trong mưa, nhìn nam chính đang ôm nữ phụ, nhưng thật ra tất cả chỉ là hiểu lầm.

Sáo lộ!

Đều là sáo lộ hết!

Cô biết tỏng!

Tần Ưu thấy Khuynh Diễm chăm chú xem phim nên cũng ngó qua thử. Hắn hơi nghi hoặc, người như cô lại xem loại phim này? Hình như cô có rất nhiều điểm mâu thuẫn, kì lạ khiến người ta không hiểu thấu.

Về phần câu nói Khuynh Diễm đáp trả hắn, Tần Ưu không trách, cũng không khó chịu. Hắn thậm chí còn chuẩn bị tinh thần cô sẽ châm chọc khiêu khích, nhưng cô chỉ nói một câu như thế, với hắn đã là rất nhẹ nhàng rồi.

Chỉ là hắn không nhịn được muốn nhắc nhở cô, lo lắng cô nằm sẽ thấy không thoải mái, cô có nghe hay không cũng không sao, quan trọng là hắn không muốn làm cô không vui.

Tần Ưu cảm thấy hắn sắp hết thuốc chữa.

Tần Ưu nhìn Khuynh Diễm thật lâu, căn phòng yên tĩnh ấm áp, cô gái lười nhác nằm trên sofa, tiếng ti vi loáng thoáng sinh động, hắn chợt có một ý nghĩ, đây mới thực sự là cuộc sống.

Tần Ưu rũ mi, che đi ánh sáng lóe lên dưới đáy mắt.

Không biết qua bao lâu, hắn hít sâu, kiên định hỏi: "Cô cho tôi ở lại một thời gian được không?"

"Dựa vào cái gì?" Khuynh Diễm rời mắt khỏi tình tiết cẩu huyết trên ti vi, nhàn nhạt hỏi.

"Sau này tôi nhất định báo đáp cô."

"Lấy gì báo đáp?"

Tần Ưu ngẩn người, hắn không hiểu Khuynh Diễm có ý gì?

"Tôi viết giấy nợ cho cô."

"Còn gì nữa?" Lỡ tương lai mi nghèo kiết xác thì sao?

"Vậy cô có điều kiện gì?"

"Giấy nợ là phải viết, nhưng không đủ, cậu còn phải làm bài tập cho tôi, không được lắm lời xen vào chuyện của tôi..." Khuynh Diễm ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Cậu còn có thể làm gì có ích?"

Ta cũng không thể nuôi mi lỗ vốn được.

Tần Ưu khựng lại, cô không phải đang cố ý làm khó hắn chứ?

"Không có. . ." Tần Ưu ngập ngừng, chợt nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Khuynh Diễm, hắn hấp tấp sửa lời: "Tôi có thể làm bài tập, tôi làm rất tốt. Tôi cũng có thể nấu cơm, rất ngon!"

"Xinh đẹp không?"

Hả?

Xinh đẹp?

Cái gì xinh đẹp?

Khuynh Diễm nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Tần Ưu liền đoán ra hắn không hiểu.

Đại nhân vật hủy diệt thế giới hoành tráng lắm, thì ra là bị ngốc.

Cô nhíu mày giải thích: "Thức ăn không cần ngon, thức ăn quan trọng là phải đẹp mắt."

Tần Ưu: ". . ." Có chút không nói nên lời.

Nhưng mà, hắn chỉ nấu ăn tạm được, thức ăn đẹp mắt, hình như hơi khó khăn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro