Chương 615- 616

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Ngọc vốn cho rằng, khi hai tổ chuyên án đến, nhất định người xe đông đảo, cảnh tượng náo nhiệt.

Nhưng mà, sau khi hắn gặp được nhân viên tổ chuyên án trong phòng họp của Cục Cảnh sát Tấn Bình, lại chỉ thấy được vẻn vẹn ba người mà thôi. Còn nữa, trong ba người này, còn có một người là người liên lạc của hắn - Trần Trác, tương đương với việc người mới tới tất cả chỉ có hai người!

Thời điểm Triệu Ngọc chạy đến, hai người này đang tạm thời chờ ở bên trong phòng làm việc của Cục Cảnh sát Tấn Bình. Bởi vì hành trình của bọn họ được giữ bí mật hoàn toàn, nên cũng không làm kinh động đến những người xung quanh Cục Cảnh sát Tấn Bình. Trước mắt, ngoại trừ tổ điều tra đặc biệt ra, không có người nào biết được thân phận của bọn họ.

Thông qua giới thiệu của Trần Trác, Triệu Ngọc thế mới biết, hóa ra hai người hôm nay chạy tới đây đều là hai người phụ trách trong tổ chuyên án.

Trong đó, một vị trung niên nhìn qua lão luyện thành thục, hào hoa phong nhã gọi là Mã Nhuận Khuê. Người này là Phó trưởng phòng của Phòng Hình sự, lần này được lãnh đạo cắt cử, đặc biệt chạy tới đây xử lý vụ án giết người trong nhà máy thuốc.

Một người khác là một cô gái chừng 30 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa. Người này tên là Ô Phương Phương, là chuyên viên phụ trách trường kỳ trong vụ án viên đá "Ngôi sao Tamil" bị mất trộm.

Hai người kia đều đi máy bay tới tìm hiểu tình hình trước, nhóm trợ thủ của bọn họ thì vào khoảng mấy ngày sau mới có thể đuổi tới.

Sau khi cửa phòng làm việc đóng lại, Trần Trác tranh thủ thời gian giới thiệu cho mọi người.

Mã Nhuận Khuê là người nhiệt tình, trong lúc cùng Triệu Ngọc bắt tay, còn nhiệt tình vươn hai cánh tay ra, khen ngợi từ trong đáy lòng, nói: "Tổ trưởng Triệu thật sự là tuổi trẻ tài cao, vừa mới nhậm chức đã có thể phá một vụ án trọng yếu như vậy, thật sự là tiền đồ rộng mở! Tiền đồ rộng mở!"

Mặc dù cũng là Tổ trưởng - Tổ chuyên án, nhưng Mã Nhuận Khuê chính là Phó trưởng phòng, thân phận rõ ràng cao hơn một bậc. Bởi vậy, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng hưởng thụ với lời lấy lòng của vị lãnh đạo lớn này, thế nên cùng người ta nói khách sáo vài câu.

Nhưng mà, đến phiên hắn bắt tay cùng cô gái kia, lại chợt gặp phải tình huống hoàn toàn trái ngược.

Cái người tên là Ô Phương Phương này, cao tầm một mét sáu mươi lăm, người mặc một bộ đồ vét bó sát, mắt sáng mày sắc, lạnh lùng như băng, vừa nhìn đã biết đây chính là một người con gái vô cùng có cá tính.

Thời điểm bắt tay, cô chẳng những không có một chút ý cười, hơn nữa còn không nặng không nhẹ mà nói một câu: "Hóa ra, anh chính là người mà mọi người thường nói tới, thân thích của Sở trưởng Tiêu! Thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"

Hả?

Triệu Ngọc hơi sững sờ, cảm giác tay của cô gái này lạnh buốt một mảng, giống hệt như dung nhan lạnh lẽo của cô.

Sở trưởng Tiêu mà cô vừa nói tới chính là người phụ nữ mà hắn giúp giải vây trên đường cao tốc kia. Về sau, bởi vì hắn cùng Sở trưởng Tiêu từng nói chuyện với nhau, cho nên sau khi hắn được điều tới làm Tổ trưởng - Tổ điều tra đặc biệt, rất nhanh lời đồn thổi đã nổi lên bốn phía.

Mọi người đều nói Triệu Ngọc là thân thích của Sở trưởng Tiêu, mà chức vị của Triệu Ngọc cũng là thông qua con đường không bình thường mà đạt được.

Triệu Ngọc còn biết, trong đám người truyền bá lời đồn, Ngô Tú Mẫn cũng đóng vai trò quan trọng. Có điều, sau khi thông qua tiếp xúc ngắn ngủi, Ngô Tú Mẫn đã biết được tình hình thực tế của Triệu Ngọc, đồng thời đã đơn độc đứng về phía Triệu Ngọc.

Giờ phút này, Triệu Ngọc cũng không nghĩ tới, vừa mới gặp mặt, Ô Phương Phương này vậy mà lại nói chuyện không chút khách sáo như vậy, lời nói này rõ ràng mang theo vẻ khiêu khích cùng thù địch.

Không riêng gì Triệu Ngọc, lời nói của Ô Phương Phương cũng làm cho bọn người Trần Trác bị bất ngờ một phen, cục diện lập tức lâm vào bầu không khí xấu hổ.

Thế nhưng mà, Triệu Ngọc đâu phải người chịu thua thiệt chứ? Ứng phó loại khiêu khích này chính là sở trường của hắn, ngay cả bản nháp hắn cũng không cần viết, lúc này bật thốt lên lời nói: "Ha ha ha, Tổ trưởng Ô thật sự là quá khen! Nếu như chỉ là thân thích thì đúng là tốt hơn nhiều! Nhiều nhất, tôi cũng chỉ là một người dựa vào quan hệ mà bám váy quan lớn mà thôi. Thế nhưng mà, tôi nghe nói, có rất nhiều Tổ trưởng nữ vậy mà lại dựa vào quan hệ nam nữ để lên chức đó. Lời nói này đúng là không dễ nghe, cô thấy đúng không? Nhất là cô gái xinh đẹp giống như Tổ trưởng Ô đây, tuổi còn trẻ đã ngồi ở chức cao... Chậc chậc..."

"Anh..." Ô Phương Phương không nghĩ tới Triệu Ngọc phản ứng nhanh như vậy, mà còn nói lời khó nghe như thế, lập tức nhướng mày, hai mắt bốc hỏa.

"Đừng hiểu lầm! Đừng hiểu lầm." Triệu Ngọc vội vàng làm sáng tỏ: "Tôi tin tưởng, Tổ trưởng Ô khẳng định là dựa vào thực lực, đúng không?"

"Anh..." Mặt Ô Phương Phương biến sắc, trong mắt lộ vẻ tức giận, lạnh lùng nói: "Tổ trưởng Triệu Ngọc, vụ án ở nhà máy thuốc chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ anh nghĩ anh đã phá được một vụ án rất tốt đúng không?"

"Ồ?" Tròng mắt Triệu Ngọc khẽ động, lúc này liền thuận nước đẩy thuyền, nói: "Ôi chao, lời nhắc nhở của chị thật đúng. Tôi chỉ cho là phá án, bắt lấy hung thủ đã coi như là lập công rồi chứ! Xem ra, tôi còn quá non nớt rồi! Sau này đành phải học tập chị thật tốt. Chị làm trong tổ vụ án viên đá quý bị mất trộm được 6 năm, khẳng định vô cùng có kinh nghiệm nhỉ? Sau này mong rằng được dạy bảo nhiều hơn, dạy bảo nhiều hơn!"

Phụt...

Ngô Tú Mẫn bây giờ không nhịn được, vậy mà che miệng cười ra tiếng.

Triệu Ngọc thật âm hiểm.

Ý tứ của hắn rõ ràng là châm chọc Ô Phương Phương, theo đuổi vụ án 6 năm, ngay cả viên đá quý bị mất trộm cũng không thể tìm về, làm sao còn mặt mũi ở chỗ này nói này nói kia nữa?

"Anh!" Ô Phương Phương tức đến xanh mét cả mặt mày, bờ môi phát run: "Được! Sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ dạy bảo anh một chút! Hừ!"

Nhìn thấy cuộc gặp mặt vừa mới bắt đầu đã xảy ra một màn không hài hòa như vậy, Trần Trác cùng Mã Nhuận Khuê tranh thủ ngăn ở giữa hòa giải hai người, sau đó đông một câu tây một câu, lúc này khó khăn lắm mới có thể hòa giải cục diện khó xử.

Sau đó, công việc bàn giao chính thức được bắt đầu.

Tổ điều tra đặc biệt đem toàn bộ chi tiết tình huống xảy ra từ đầu đến cuối của vụ án giết người thần tốc tại nhà máy thuốc báo cáo kỹ càng với hai vị chuyên viên một lượt.

Sau đó, bọn họ cùng với cơ quan Tỉnh Tấn An và Cục Cảnh sát Tấn Bình cùng ký tên vào mấy văn kiện, lúc này công việc bàn giao mới tuyên bố kết thúc.

Từ nay về sau, vụ án giết người thần tốc cùng vụ án viên đá quý bị mất trộm đều không còn liên quan đến Tổ điều tra đặc biệt của Triệu Ngọc. Về sau, Triệu Ngọc có thể chuẩn bị trở về Cục Cảnh sát Tấn Biên, dốc lòng điều tra vụ án xác chết nữ không đầu.

Có điều, Trần Trác còn là người liên lạc kiêm cấp trên của Triệu Ngọc, hiện tại đã đến giờ cơm, cho nên về tình về lý, Triệu Ngọc cũng phải bày tỏ một chút.

Thế là, Triệu Ngọc liền mời anh ta đến một nhà hàng có thức ăn khá đặc sắc để ăn trưa. Đương nhiên, Mã Nhuận Khuê và Ô Phương Phương đều đi cùng với Trần Trác, theo phép lịch sự, Triệu Ngọc cũng mời hai người bọn họ đi chung.

Có điều, vừa rồi Ô Phương Phương bị Triệu Ngọc làm bẽ mặt một phen, hiện giờ vẫn còn nổi nóng, cho nên liền lấy cớ có công chuyện phải làm, không tham gia.

Không có Ô Phương Phương, bầu không khí trên bàn ăn rõ ràng hài hòa hơn rất nhiều.

Bởi vì buổi chiều còn có chuyện phải làm, mọi người cũng không uống rượu, chỉ là cùng nhau ôn chuyện, sau đó nói chuyện bàn công việc.

Mã Nhuận Khuê nói cho Triệu Ngọc, ý của cấp trên cũng không phải là muốn đem nhóm người lão Phong áp tải về Thủ đô để chịu thẩm vấn. Bởi vì vụ án xảy ra ở Tấn Bình, cho nên, bọn họ hy vọng tội phạm được xử lý ngay tại chỗ. Đợi đến sau khi lấy được đầy đủ chứng cứ từ trong miệng của tội phạm, Phòng Hình sự sẽ dùng thủ đoạn ngoại giao, tóm gọn một mẻ những phần tử ngoài vòng pháp luật đang ẩn nấp ở nước ngoài.

Người liên lạc Trần Trác thì thừa cơ giới thiệu với Triệu Ngọc: "Trưởng phòng Mã đã làm việc ở bên ngoài nhiều năm, đã xử lý qua không ít vụ án tương tự như vậy. Anh yên tâm, những phần tử ngoài vòng pháp luật ác ý chèn ép giá cổ phiếu của nhà máy thuốc, làm tổn hại đến lợi ích quốc gia chúng ta kia, một người cũng không chạy thoát được!"

"Ha ha!" Mã Nhuận Khuê khiêm tốn cười nói: "Cán sự Trần quá khen rồi, thực ra, công lao chân chính của cả vụ án, tất cả đều nhờ vào Tổ điều tra đặc biệt của Tiểu Triệu đó! Nếu không phải là mấy người kịp thời phát hiện ra âm mưu của bọn chúng, thì tổn thất của quốc gia chúng ta còn lớn lắm! Nào, tôi lấy trà thay rượu, mời mọi người một chén! Vất vả rồi!"

Lời của Mã Nhuận Khuê thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu, đám người lúc này cùng nhau nâng chén.

"Haiz!" Sau khi uống xong, Mã Nhuận Khuê thở dài, nói với Triệu Ngọc: "Tiểu Triệu à, liên quan đến Tổ trưởng Ô Phương Phương, cậu cũng không nên để ý quá mức! Cái người này đối với ai cũng đều như vậy, nói chuyện thẳng thắn, thích làm gì thì làm, tính tình còn đặc biệt nóng nảy. Những người đã tiếp xúc với cô ấy đều đặt cho cô ấy một cái biệt hiệu, người lớn hơn thì gọi là hỏa muội, người nhỏ hơn thì gọi là hỏa tỷ!"

"Hỏa tỷ hỏa muội?" Triệu Ngọc mỉm cười: "Cô gái này có lửa sao?"

Thực ra, đằng sau Triệu Ngọc còn có một câu: "Có cần tôi giúp cô ấy dập lửa không?" Đương nhiên, những lời như vậy không thể nói ra được.

"Tôi đã sớm nhìn ra." Ngô Tú Mẫn không nhịn được mà chen vào: "Căn cứ vào phân tích của tôi, cô gái này là một người yêu bản thân quá mức, cảm xúc tùy hứng, thường xuyên coi nhẹ cảm nhận của người khác, dễ kiếm kẻ thù. Tôi đoán, cô ấy khẳng định không có bạn trai!"

"Khụ khụ..." Triệu Ngọc thấy lời nói của Ngô Tú Mẫn có chút quá, vội vàng ho khan hai tiếng.

"Không sao, không sao!" Mã Nhuận Khuê vội vàng khoát tay ra hiệu: "Cô đoán được cũng không tệ, cô ấy thật sự không có bạn trai!"

"Có điều, Ô Phương Phương chính là một người vô cùng có năng lực. Nói đến đây thì thấy có chút giống với Tổ trưởng Triệu, cô ấy cũng là tuyển chọn từ địa phương đến Tổ điều tra đặc biệt, đã từng phá qua không ít vụ án lớn khó giải quyết đó!"

"Chỉ có điều, nửa năm trước, bởi vì phạm phải một sai lầm, lúc này mới bị sung quân đến Tổ chuyên án đá quý bị mất trộm." Mã Nhuận Khuê nhún vai: "Cho nên, nỗi tức giận của cô ấy cũng lớn hơn trước một chút!"

Haiz...

Bây giờ Triệu Ngọc mới hiểu được, hóa ra cô gái này cũng không phải vẫn luôn ở trong Tổ chuyên án đá quý. Xem ra, cô gái với tính tình rất thối này, thật đúng là không đơn giản.

...

Buổi chiều, Triệu Ngọc dẫn đám người Trần Trác đi tới Bệnh viện Bethune xác nhận nghi phạm.

Trước mắt, mặc dù đã lấy khẩu cung của A Bưu cùng tên tài xế, nhưng đối với tập đoàn lớn đứng phía sau màn, hiển nhiên là hai người bọn họ biết rất ít, nên chưa thể điều tra tin tức cụ thể của tập đoàn được.

Nếu so sánh thì lão Phong mới là một nhân vật mấu chốt. Ông ta là kẻ cầm đầu nhóm tội phạm này, từ xưa đến nay, đều là ông ta liên hệ với tập đoàn đứng phía sau kia, khẳng định sẽ biết nhiều tin tức hơn. Thế nhưng, thái độ của lão Phong lại vô cùng cường ngạnh, từ sau khi tỉnh lại đến nay vẫn không chịu nhận tội.

Có điều, đối với việc này, người có kinh nghiệm phong phú như Mã Nhuận Khuê cũng không sốt ruột. Ông biết, ở trong tập đoàn đang đứng phía sau kia, tất nhiên có một thứ gì đó kiềm chế lão Phong, cho nên lão Phong mới không chịu cung khai. Tiếp theo, chỉ cần bọn họ kiên nhẫn, điều tra ra các mối quan hệ, đến lúc đó sẽ không sợ lão Phong không chịu ăn ngay nói thật.

Còn nữa, lần điều tra này cũng không phải là hành động độc lập, Tổng cục Hình sự đã phái người đến tập đoàn khả nghi để tìm hiểu tin tức. Chuyện chèn ép giá cổ phiếu của nhà máy thuốc được làm trắng trợn như vậy, tin rằng tất nhiên sẽ có rất nhiều chứng cứ phạm tội còn lưu lại.

Đợi sau khi xác nhận ba tên bị tình nghi còn sống xong, bọn họ lại quay về Khoa Giám định pháp y của Cục Cảnh sát để xác nhận mấy tên tình nghi đã tử vong, đồng thời tra xét thi thể của bọn chúng.

Hiện nay, cảnh sát đã tra được thân phận của bọn chúng, mặc dù người đàn ông mặc áo gió đã tự tử, nhưng cảnh sát vẫn tìm được tin tức về thân phận của hắn ta.

Hóa ra, mấy người này đều đã làm thủ tục di dân, đã không còn mang quốc tịch Trung Quốc. Trước mắt, cảnh sát đang điều tra tin tức tài khoản của bọn họ, hy vọng từ đây có thể tìm được manh mối liên quan đến tập đoàn đứng phía sau.

Tiếp theo nữa, Triệu Ngọc lại đặc biệt dẫn cái vị tính tình nóng nảy Ô Phương Phương đi đến phòng giam trọng phạm để gặp vua trộm Đào Hương.

Có điều, mặc dù người này đã bị cảnh sát khống chế, nhưng cảnh sát vẫn luôn không thể xác nhận được thân phận của ông ta. Hiện tại, ngoại trừ lời khai của mấy người Thôi Lệ Châu ra, ai cũng không thể chứng minh, người đàn ông tinh thần có vấn đề này lại chính là vua trộm trong truyền thuyết!

Bởi vì người này có thân phận bí ẩn, hành tung quái dị, nên không có mấy người đã thấy được bộ mặt thật của ông ta.

Từ xưa đến nay, vua trộm Đào Hương chỉ là một truyền thuyết được tồn tại trong dân gian, được mọi người truyền đi với đủ tình tiết vô cùng kỳ diệu, thậm chí còn được ca ngợi hết lời.

Cảnh sát thông qua đủ cách như xét nghiệm ADN, ảnh hình người, vân tay để tiến hành đối chiếu, nhưng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì trùng khớp. Người này giống như căn bản không tồn tại trên thế giới, thật sự là một người đàn ông bí ẩn.

Đợi đến khi hoàn tất xác nhận tất cả nghi phạm, lúc này việc chuyển giao công việc của Triệu Ngọc mới tính là đã hoàn thành.

Tiếp đó, hắn từ biệt nhóm người Trần Trác cùng Mã Nhuận Khuê, sau đó gọi tổ viên của mình vào văn phòng, bắt đầu bàn luận kế hoạch những bước tiếp theo.

Nhiệm vụ lúc đầu của bọn họ chính là điều tra vụ án thi thể nữ không đầu, hiện tại tất cả mọi chuyện đều đã chấm dứt, đương nhiên sẽ chuẩn bị trở về Cục Cảnh sát Tấn Biên, tiếp tục tra án.

Có điều, bởi vì bỗng nhiên có được ảnh chụp của Bạch Lệ Lệ, tất cả bọn họ đều cảm thấy, nếu Đào Hương tạm thời vẫn không bị tổ chuyên án mang đi, vậy bọn họ cần phải điều tra thật kĩ từ Đào Hương mới được.

Ngô Tú Mẫn nói cho Triệu Ngọc, tối hôm qua cô đã sử dụng thuật thôi miên để thẩm vấn Đào Hương. Thế nhưng, ký ức của Đào Hương bị hao tổn nghiêm trọng, hỏi một đêm cũng không hỏi rõ được một hai chuyện.

Ký ức của Đào Hương tương đối hỗn loạn, đừng nói đến việc trần thuật lại những chuyện đã xảy ra trước đây, thậm chí có đôi khi lời nói cũng không thể nói lưu loát.

Trước đó Thôi Lệ Châu đã nói với Triệu Ngọc, cô ta đã từng cho Đào Hương đi kiểm tra cặn kẽ, bác sĩ nói, đầu của Đào Hương đã từng bị trọng thương, đại não có rất nhiều chỗ bị tổn hại. Loại trạng thái tinh thần không ổn định cùng tình trạng ký ức bị thiếu như hiện tại nhất định có liên quan đến lần bị tổn thương đó.

Mà cũng chính Thôi Lệ Châu đã nói, loại tổn thương này chính là mãi mãi, khả năng chữa khỏi là vô cùng thấp.

Từ nhỏ Thôi Lệ Châu đã đi theo Đào Hương mà lớn lên, thế nhưng cô ta cũng không nói rõ ràng, đầu của Đào Hương rốt cuộc là từng bị trọng thương vào lúc nào.

Bác sĩ nói, từ tình huống đại não bị tổn thương của Đào Hương mà nói, nhân tố tai nạn xe cộ, va chạm, bị người công kích đều có khả năng.

Thôi Lệ Châu tự cho rằng, triệu chứng của Đào Hương chính là sau khi ông ta trộm viên "Ngôi sao Tamil" mới xuất hiện. Cho nên, cô ta hoài nghi hẳn là trong lần đi trộm đó, Đào Hương đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thế nhưng, bởi vì lúc ấy tuổi tác còn nhỏ, nên liên quan đến lần trộm cướp quy mô lớn như thế, Đào Hương cũng không để Thôi Lệ Châu tham dự vào cho nên cô ta cũng không biết tình huống cụ thể là như thế nào.

Ngay từ đầu, Triệu Ngọc còn từng cân nhắc, có nên sử dụng máy tìm lại ký ức của mình, nhìn trộm một chút ký ức của Đào Hương không? Nếu như có thể thấy được ký ức năm đó ông ta gặp được Bạch Lệ Lệ, liệu sẽ có phát hiện mới không?

Thế nhưng, đạo cụ tuy tốt, nhưng Triệu Ngọc lại đứng trước một bài toán khó. Đó chính là hắn không có cách nào xác định được thời gian chính xác khi Đào Hương gặp được Bạch Lệ Lệ, máy tìm lại ký ức chỉ có thể thu được đoạn video mười phút, nếu như không có lựa chọn thời gian chính xác, chỉ sợ là uổng phí hết.

Đương nhiên, Triệu Ngọc cũng đang suy nghĩ, nếu như sử dụng điểm tích lũy Kỳ Ngộ để cường hóa máy tìm lại ký ức, kéo dài thời gian ký ức mà nó thu lại thì liệu có khả năng thực hiện không?

Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy điểm tích lũy cần thiết để cường hóa thì chỉ có thể chùn bước.

Hóa ra, nếu như muốn kéo dài thời gian lưu lại gấp đôi thì cần phải tiêu hao 1000 điểm tích lũy mới được! Đây không phải đùa chứ? Hiện tại hắn chỉ có hơn 40 điểm tích lũy mà thôi, nếu như thật sự có 1000 điểm tích lũy thì đã có thể lại tăng lên một cấp rồi!

Như vậy thì phương pháp sử dụng đạo cụ vẫn là không quá thực tế.

Có điều, ngoại trừ việc sử dụng đạo cụ ra, Triệu Ngọc ngược lại còn có một phương hướng tra án có thể cân nhắc, đó chính là liên quan đến thân thế của Thôi Lệ Châu.

Hiện tại đã thông qua ADN để chứng minh, Thôi Lệ Châu không có quan hệ máu mủ với tất cả những người Cách Cách, Đào Hương còn có Bạch Lệ Lệ, nếu là như vậy thì tấm ảnh kia hiển nhiên càng khiến người ta sinh nghi.

Nếu Bạch Lệ Lệ không phải là mẹ của Thôi Lệ Châu, vậy thì tại sao lại xuất hiện cùng Thôi Lệ Châu trên tấm ảnh chứ?

Cho nên, Triệu Ngọc cho rằng, nếu như có thể tìm được cha mẹ ruột của Thôi Lệ Châu, có lẽ lập tức có thể tìm được đầu mối quan trọng nào đó.

Thế là, lúc này hắn liền cầm lấy ADN của Thôi Lệ Châu, đi đến kho dữ liệu của quốc gia để đối chiếu, nhìn xem có thể tìm được cha mẹ ruột của cô ta hay không.

Không biết tại sao, từ khi dựa theo chỉ thị của phó bản Kỳ Ngộ gặp được Thôi Lệ Châu từ trên trời giáng xuống trong bệnh viện tâm thần thì Triệu Ngọc luôn cảm thấy, nữ phi tặc này không hề đơn giản!

Chẳng lẽ... Cô ta thật sự sẽ trở thành nhân vật mấu chốt để phá án và bắt giam hung thủ vụ án thi thể nữ không đầu sao?

"Ôi, ôi, Tổ trưởng, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi..." Ai ngờ, Tăng Khả vừa ra ngoài không bao lâu, vậy mà đã phải vội vàng hoảng loạn chạy trở về.

Không thể nào?

Triệu Ngọc nhướng lông mày lên, trong lòng có tiếng nói, hôm nay mình còn chưa kịp mở quẻ đâu đó! Tại sao lại xảy ra chuyện chứ?

"Ông trời ơi...! Không phải chứ?" Ngô Tú Mẫn nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Tăng Khả, nhịn không được mà đứng dậy kinh ngạc nói: "Cậu tuyệt đối đừng nói với tôi là Đào Hương hay là cái cô Thôi Lệ Châu kia lại chạy trốn đấy!"

Tăng Khả nhanh chóng lắc đầu.

"Hay là... lại có sát thủ tới, diệt khẩu bọn người lão Phong?" Nhiễm Đào cũng chống hông, mở to hai mắt nhìn.

"Không phải, đều không phải như vậy!"

Lúc này Tăng Khả mới móc điện thoại di động của mình ra, mở phần mềm tin tức trên di động cho bọn họ nhìn.

Đám người sau khi xem xong thì không khỏi giật nảy mình, nhìn thấy đầu đề của bài báo đó viết: "Chấn kinh! Đạo tặc trộm cướp viên đá quý 'Ngôi sao Tamil' lại xuất hiện trong nhân gian, đã bị cảnh sát bắt được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro