Chương 13-14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13:

Hắn ngồi xuống, mở túi ra... Lật từng tờ từng tờ, lông mày nhăn ngày càng chặt, cuối cùng cả gương mặt đều lộ ra sự u ám nặng nề.

"Jun, cậu có biết, bệnh của cậu vẫn chưa được rõ ràng," Doojoon lầm bầm nói, rồi cất giấy xét nghiệm vào trong túi, mở cửa đi ra ngoài, cảm giác hơi thở thật nặng nề, kết quả xét nghiệm vẫn luôn đặt ở đây, dường như chưa có ai từng xem qua.

Junhyung đi ra ngoài, hắn đã thay một bộ quần áo mới, đây là Doojoon mua cho hắn, bộ quần áo kia đầy nước và máu, đã không thể mặc được nữa. Mở cửa xe, Junhyung nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay bị thương.

Doojoon hỏi hắn có đau không....

Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười thật chua xót, hóa ra... Đây là đau... Cảm giác như này sao.

Hắn ngồi vào ghế lại, trong xe tĩnh mịch, hắn lấy di động, màn hình điện thoại đen xì, lâu không động vào, không biết đã có bao nhiêu cuộc gọi tới. Hắn chợt nhớ ra, di động cũng bị dính nước biển, sớm đã hỏng rồi.

Bàn tay hắn khẽ nắm lại, may mắn là bị thương ở tay trái, nếu không hắn sẽ phải trở thành phế nhân vài ngày.

Trong công ty, hắn đi thang máy lên tầng bốn năm, Dongwoon đang đứng đó lo lắng chờ hắn, khi nhìn thấy hắn đi tới, "Tổng tài, tổng tài BJ đang chờ ngài ở trong phòng làm việc, chúng tôi không thể liên hệ được với ngài, thật xin lỗi," Dongwoon vội nói, tùy rằng quan hệ của cậu và Seung Jo không tới mức xa lạ như vậy, nhưng việc tư là việc tư, việc công là việc công, không thể coi là một.

"Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi,"Junhyung lắc lắc cánh tay phải, Dongwoon ngồi lại vào vị trí làm việc, khi cửa phòng đóng lại, cậu liền đưa tay vỗ vỗ vào trán, cái này coi như là tình địch gặp mặt, cuộc chiến giữa hai người đàn ông, sao lại chưa bắt đầu chứ, cậu cảm giác thấy có chút đau đầu.

Trong văn phòng, Seung Jo ngang nhiên ngồi trên ghế, uống cà phê, nhìn phòng cảnh bên ngoài, nơi này không phải lần đầu tiên hắn tới, nhưng lần này tâm tình rất khác biệt, lần trước là quan hệ làm ăn, lần này là quan hệ thù địch, vừa làđối tác vừa là tình địch.

Hắn đặt cái chén trong tay xuống, cửa mở ra, từ phía sau truyền lại tiếng bước chân trầm ổn.

"Tôi biết, anh sẽ không chết dễ dàng như vậy,Yong Junhyung," Seung Jo nâng chén trà lên đặt bên miệng, nhấp chút trà. Hương trà tràn ngập, ánh mắt đen càng sâu hơn.

"Dường như đã làm anh thất vọng?"Junhyung bước về phía bàn làm việc, ngồi vào ghế da, lưng tựa vào thành ghế, trên mặt vẫn lộ sự bình tĩnh, không hề giống với một người đàn ông vừa khảo nghiệm việc sống chết.

"Tôi không hề thất vọng, tôi rất tỉnh táo," Seung Jo uống chén trà, như cười như không nhìn Junhyung, "Tôi cũng không muốn anh chết, như vậy tôi sẽ phải ngồi tù, nếu anh chết, tôi ngồi tù, như vậy người mà chúng ta yêu sẽ không có chỗ nương tựa, tôi không đành lòng, chẳng lẽ anh lại nhẫn tâm thế sao?"

Bàn tay trái đặt trên đùi nắm chặt, miệng vết thương nhưđang rỉ máu, "Anh muốn nhắc tôi phải lập di chúc sao?Yong junhyung nếu xảy ra chuyện gì, đều không có liên quan tới Baek Seung Jo," Junhyung cười lạnh.

Seung Jo khẽ nhướn mày, "Tôi không có ý này, nhưng nếu anh muốn làm thế, tôi cũng không phản đối."

Junhyung buông lỏng tay, người đàn ông này thật thông minh, mỗi câu nói dường như đều bam hàm một ý nghĩa khác, làm người khác không đoán ra hắn có âm mưu gì.

"Ván đặt cược của chúng ta, anh không quên đấy chứ?" Junhyung hít một hơi, kéo ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, thỉnh thoảng hút một hơi rồi thổi ra một làn khói, mỏng manh mờ ảo, không biết là đối với Junhyung hay đối với Seung Jo.

"Trí nhớ của tôi tốt lắm, anh không cần lo lắng," Seung Jo đặt chén trà xuống, cảm giác bàn tay có chút ấm áp, nhưng đầu ngón tay vẫn rất lạnh lẽo.

"Tôi đã nói rồi, tôi có thể... Nhưng đó chỉ là có thể, còn những gì mà Hyunseung phải chịu, cả đứa bé kia, sự trả giá hiện tại của anh chẳng đáng là bao." Seung Jo đứng lên, hắn vẫn mặc bộ quần áo màu trắng, không giống Junhyung, một thân đều màu đen, khiến người khác không dám tới gần, mà sự lãnh đạm trên người hắn cũng khiến cho người khác khó mà tiếp nhận, bọn họ đều biết, khi đốn mặt với nhau bọn họ đều trở nên tàn nhẫn.

"Anh muốn đổi ý?" Junhyung dập tắt điếu thuốc, giọng nói lãnh đạm, sự lạnh lẽo cũng gia tăng rất nhiều, nếu ở đây không phải là Seung Jo mà là một người khác, cũng đã sớm đầu hàng.

"Yong Junhyung, lời tôi nói đã rất rõ ràng, tôi nói là có thể, có thể cũng có thê là không thể, là anh tự nguyện, tôi không hềép anh, nếu anh muốn Hyunseung, muốn Bánh Bao Nhỏ, như vậy không phải tôi hay bất luận ai khác có thể cho anh, có thể trả lại anh."

"Họ không phải hàng hóa, họ là người, nếu họ nguyện ý đi cùng anh, khi đó tôi sẽ rời khỏi họ, vô điều kiện, nhưng nếu họ không muốn, vậy Baek Seung Jo này cũng sẽ không để bất kì ai đưa họ rời khỏi tôi."

Hắn quay đầu lại nhìn Junhyung, Junhyung trầm tĩnh nhìn Seung Jo, chỉ có ánh mắt kia lạnh lùng khát máu, dường như hắn đã bị người đàn ông này lừa... Hắn đặt tay lên tay trái, cảm giác đau ngày một rõ.

Seung Jo rời đi, cánh cửa đóng lại, không chỉ có người rời đi mà dường như còn thêm một thứ gì khác.

Seung Jo đi ra ngoài, khẽ gật đầu với Dongwoon, sau đó đi về phía thang máy,Dongwoon nhìn về phía cánh cửa đang đóng, cúi đầu thở dài.

Cảm giác bất lực, hỗn loạn, cảm giác trong lòng không mấy dễ chịu, Hyunseung, đúng vậy, thực tế cậu ấy cũng chẳng sung sướng gì.

Cậu từ trên cổ lấy ra chiếc vòng, chiếc vòng này được làm từ vàng ròng, mặt trên còn có ký hiệu, đơn giản trang nhã, khi cậu khó khăn nhất thống khổ nhất đều chưa từng nghĩ tới việc bán nó.

"Chàng trai đen, đang nhìn cái gì vậy?"Kikwang vừa đi tới vừa nói, Dongwoon vội nắm chặt tay lại, sắc mặt có chút bối rối.

Chương 14:

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không lấy đâu, cái gì mà cậu coi như bảo bối vậy, cũng không cho người khác xem nữa."Kikwang vòng hai tay trước ngực nhìn bàn tay cậu nắm chặt lại, vẻ mặt có chút không vui.

Hắn còn cái gì mà chưa từng gặp qua chứ,chỉ là một cái vòng cổ thôi mà, hắn muốn bao nhiêu cũng có.

Hắn xoay người, tay mất tự nhiên đặt ở trên ngực, đúng vậy, hắn muốn bao nhiêu mà chẳng có, chính là có một điều khiến hắn phiền não lắc lắc đầu, thật sự không nhớ, hắn đem cái vòng cổ của mẹ hắn để ở đâu rồi.

Khách sạn, một người phụ nữ nào đó ở trên giường, hay vẫn là trong xe, hắn vỗ vỗ cái trán, nghĩ tới nghĩ lui đã năm năm mà vẫn không thể nghĩ ra cái vòng cổ kia đã đi tới nơi nào. Cái vòng kia đối với hắn rất đặc biệt, chiếc vòng đó là bà ngoại hắn cho mẹ hắn khi đi lấy chồng, trên đời này chỉ có một cái, mất đi rồi, đến làm hàng giả cũng không làm nổi...

Cho nên trên cổ hắn hiện tại không đeo gì cả, nếu không phải chiếc vòng đó, thì hắn không muốn đeo bất cứ cái nào khác...

Hắn quay đầu lại, Dongwoon vẫn cúi thấp đầu, vì sao hắn luôn cảm giác chàng trai này rất kỳ quái...

Vẫn không nghĩ ra kì quái ở chỗ nào, hắn đi về phía văn phòng Junhyung, đẩy cửa ra, hắn không khỏi ho khan một tiếng,"Tôi nói Jun, anh rốt cuộc hút bao nhiêu điếu rồi. Không khí nơi này không biết bị anh làm ô nhiễm hết rồi." Hắn vội vàng đi qua, mở cửa sổ ra, nếu cứ tiếp tục thế này, Jun sẽ chết trong khói thuốc mất, "Jun, nếu anh còn cứ thế này, cẩn thận không thì ảnh hưởng đến con anh, anh nhẫn tâm làm con mình suốt ngày ngửi thấy mùi thuốc sao?" Kikwang nói tới coJunhyung, nhóc bánh bao kia, hắn không tin người này còn dám hút, Jun đã bao nhiêu lâu không có hút nhiều như vậy, tâm tình Jun đang rối loạn sao?

"Bánh Bao Nhỏ......"Junhyung nhìn điếu thuốc trên tay, ánh mắt nhìn xuống, đôi mắt màu trà mông lung có chút hiu quạnh.. Bọn họ cũng không ở đây, cho nên tất cả khói thuốc ở đây đều do một mình hắn hít vào.

"Đúng rồi, Jun, hôm nay anh đi đâu vậy, điện thoại cũng không gọi được, chú Yong tìm anh đấy, anh sao lại giống như mất tích vậy."Kikwang ngồi ở một bên, xoa xoa bàn tay của mình, hôm nay Junhyung không có ở đây, hắn thân là phó tổng mệt sắp chết rồi. Trước sau bàn bạc tám hợp đồng, khóe môi hắn cười sắp cứng lại rồi.

"Di động hỏng rồi," hắn lấy trong túi áo ra chiếc di động dính đầy nước, đã không thể bật lên được nữa.

" Kikwang, đưa điện thoại của anh cho tôi.." Hắn đưa tay về phía Kikwang.

Kikwang không tình nguyện trừng mắt nhìn hắn, "Vì sao mượn của tôi. Nếu có người tìm tôi thì làm sao?" Hắn không cam lòng than thở.

"Đưa đây," Junhyung lại nói một câu, Kikwang đành lấy di động ra, ném cho Junhyung, nhìn qua Kikwang mới mua điện thoại mới, không biết người này sẽ giữ tới lúc nào đây.

Junhyung gọi điện thoại về nhà, đứng trước cửa sổ, cả văn phòng đậm mùi khói, chỉ có chỗ này mới có chút không khí thoáng mát, nhưng chỉ cần quay đầu lại sẽ phát hiện, thế giới của hắn vẫn không có gì khác ngoài khói thuốc.

"Vâng, buổi con sẽ về, không có việc gì, công ty có nhiều việc, con ở lại tăng ca,"Junhyung từ tốn nói, tuyệt đối không giống như đang giả bộ, Kikwang có một chút xem thường, tăng ca, tăng cái rắm a, mất tích cả buổi sáng, giờ mới về, còn không biết đã đi nơi nào.

"Cô ta...Mẹ tìm cách giải quyết đi, con không muốn gặp cô ta nữa," từ lâu bên người hắn đã không có phụ nữ, hắn tắt điện thoại, híp mắt nhìn ra bên ngoài. Kiều Na lại tới nhà hắn, cô ta vẫn còn hi vọng sao?

"Jun, anh thật trong sáng so với trước đây nha, tôi hoài nghi có phải anh đã trở thành nhà sư không, hay anh đã...?" Kikwang trêu ghẹo hắn, mà Junhyung cũng không tức giận, hắn quay đầu lại, nhìn từ đầu đến chân đánh giá Kikwang, khóe môi nhếch lên.

"Kikwang, con tôi đã hai tuổi, tôi thế nào tôi tự mình biết, mà cậu có được hay không, cậu tự biết sao?" Kikwang bị hắn nói mặt đỏ lên, hắn đúng là tự vạch áo cho người xem lưng, đúng là khiến người ta chán ghét.

" Hừ." Kikwang không phục hừ một tiếng, không phải chỉ là có con trai thôi sao,"Nói không chừng con gái của tôi so với con anh lại lớn hơn đó chứ," Hắn không khỏi nói thầm, còn giống như hắn đúng là có con gái vậy, cô con gái kia của hắn đang ở đâu đó, không biết bao giờ mới xuất hiện.

"Cậu cứ cố gắng đi, nói không chừng về sau, con của tôi lại cưới con gái cậu," Junhyung cúi đầu, bắt đầu nhìn đống tài liệu trên bàn, hắn cần xử lý xong rồi sau đó mới có thể về nhà.

"Con gái tôi mới không gả cho con anh, tránh cho con anh về sau lại giống anh mặt mũi lúc nào cũng đăm đăm," Kikwang nói xong, liền kích động, con gái của hắn về sau phải tìm một người thật tốt, không cần tìm cái Bánh Bao Nhỏ mập mạp kia. (người ta mập mà dễ thương nha :v ) 

"Ah, vậy cậu nên cầu nguyện mình mau sinh ra một đứa con gái mới được." Junhyung không chút đồng tình nào châm chọc hắn.

Kikwang hất cằm,"Tôi rất nhanh sẽ có một đứa con gái," Hắn hừ lạnh một tiếng, hôm nay hắn sẽ đi xem mắt, tùy tiện cưới một cô gái rồi sinh một đứa nhỏ mới được, hắn sẽ không để cho Junhyung xem thường, phịch một tiếng, văn phòng Junhyung lại khôi phục không khí lúc im lặng ban đầu, khói thuốc đã nhạt phai đi ít nhiều.

Kikwang bước ra ngoài, dùng sức dậm chân xuống sàn nhà. Cả người hắn mang theo luồng gió, thổi qua người Dongwoon, Dongwoon ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn chằm chằm Kikwang. cậu lấy kính mắt ra, lộ ra gương mặt thanh tú, Kikwang ở phía sau quay đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt cậu mông lung.

Dongwoon mở to hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, sau đó thang máy trong nháy mắt đóng lại, cậu chớp chớp mắt mình, xung quanh thật mơ hồ, dường như cũng rất thật. Không thấy rõ, cũng không muốn nhìn rõ.

Ở trong thang máy Kikwang đưa tay đặt lên trên ngực, không thể giải thích việc tim đập thình thịch như thế này, cái chàng trai mặc đồ đen kia, sao trong chớp mắt lại như biến thành mĩ nam vậy.

"Yong Junhyung chết tiệt," Hắn không khỏi rống lớn một tiếng, may mắn hắn đang ở trong thang máy, nếu không chắc mọi người coi hắn thành người điên, Yong Junhyung, hắn sẽ nhớ kĩ, Jun đã khiến hắn bất thường, hiện tại lại nhìn chàng trai xấu xí cũng thành mĩ nam.

Chính là, hắn quên, ánh mắt của hắn cùng Junhyung có quan hệ gì đâu, trừ khi hắn bị bệnh cận thị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro