Chương 62-63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62:

  Tất cả những gì hắn là, đều vì hắn yêu cậu, cũng bởi vì cậu quá tốt. Có lẽ rời xa chính là sự tổn thương rất lớn, nhưng sự tổn thương đó còn ít hơn so với tổn thương phải đối mặt với những gìđang xảy ra, thực sựít hơn rất nhiều.

Khi cánh cửa đóng lại, dường như cánh cửa trong tim hắn cũng đóng lại.

Hắn đi về phòng mình, nằm xuống, ánh mắt đầy tơ máu, hắn thực sựđã quên đã bao lâu hắn không ngủ.

Cuối cùng, hắn nhắm mắt lại, nhưng bờ môi khẽđộng, như nói ra hai chữ.

"Xin lỗi," xin lỗi cái gì, xin lỗi ai đây, chỉ có mình hắn biết.

Mơ mơ màng màng, hắn cảm giác bên cạnh mình như có một người, hắn theo bản năng ôm lấy thân thể mềm mại đó, để cậu nằm gọn trong ngực hắn, dường như động tác này hắn đã làm vô số lần.

Chỉ là... Đột nhiên, hắn mở mắt ra, trong lòng hắn đúng là có một chàng trai hắn không hề nằm mơ. Hắn đưa tay bật đèn trên đầu giường, hắn đã biết người leo lên giường hắn giữa đêm là ai, không phải ai khác, chính là vợ hắn.

"Seungie, sao em lại ở đây?" Hắn vỗ nhẹ lên mặt Hyunseung, mắt Hyunseung nửa mở nửa nhắm, ở trong này tất nhiên là ngủ rồi, không thì còn làm gì nữa?

Junhyung có chút bất đắc dĩ nhìn cậu trong lòng hắn, lại không thể đẩy ra, họ không nên như thế này, bằng không hắn lao tâm khổ tứ bao lâu như vậy sẽ là uổng phí.

"Seungie, quay về phòng em ngủ đi, chúng ta đang chiến tranh lạnh," vẻ mặt hắn cứng nhắc, còn cậu đưa tay kéo chăn, ngay cả một góc nhỏ cũng không chừa cho hắn, giống như đang ăn hiếp hắn vậy.

"Hyunseung, em về phòng mình ngủđi," Hắn lập tức ngồi dậy, chiếc chăn theo trên người trượt xuống, Hyunseug  không khách khí quấn chọn cái chăn vào người, tuyệt đối không cho hắn chút chăn nào.

Junhyung nhìn bộ dạng cậu ôm chăn ngủ, hàng lông mì dài khép kín, nhìn qua vô cùng mệt mỏi, hắn cũng không đành lòng đánh thức cậu, chỉ có thể nằm xuống bên cạnh cậu, đưa tay khẽ kéo chiếc chăn đắp lên người.

Quên đi, cứ để như thế này đi, cậu đang mệt mỏi, để cậu nghỉ ngơi một ngày cho tốt đi.

Hắn nghĩ cậu và hắn như thế, còn bản thân Hyunseung lại không cho rằng, bọn họ đang chiến tranh lạnh, một chút cái gì gọi là chiến tranh lạnh cũng không có, mỗi ngày Junhyung đều về nhà sớm, sau đó còn làm cho Hyunseung một bát canh nóng, thời gian đúng cho cậu uống thuốc, ngoài trừ hắn luôn cường điệu rằng cậu và hắn đang chiến tranh lạnh, và những điều cần nói, còn lại một câu thừa hắn cũng không nói.

Màn đêm, thật yên tĩnh.Junhyung xoay người, ánh mắt hắn trong đêm tối sáng ngời, hàng lông mày nhíu chặt lại, đúng giờ cửa phòng hắn sẽ mở ra, vợ hắn cứ như bị mộng du vậy, đi vào giường hắn, hắn đành phải xoay người nằm nghiêng, nhường cho Hyunseung nửa cái giường.

Hyunseung  nằm xuống, cũng không chút khách khí kéo hết chăn của hắn, quấn vào người mình.

"Vì sao em lại cướp chăn của anh?" Junhyung đáng thương nhìn chăn bị Hyunseug kéo hết, thật sự không biết nên khóc hay nên cười đây, cái chăn kia rõ ràng là mang họ hắn, bây giờ cả ngày cũng đi theo họ của Hyunseung rồi.

"Là anh cũng là của em."Hyunseung lẩm bẩm một tiếng, lại ôm chăn ngủ.

"Ngày mai có thể tháo băng rồi, vết thương của em cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi," Ngón tay Junhyung chạm vào trán cậu, khẽ xoa, thật sự không biết đây là những việc nên làm khi đang chiến tranh lạnh sao, "Còn nữa, ngày mai em không được vào phòng này nữa, em có giường, có chăn, không được cướp của anh nữa."

Hắn cốý nói thật nặng nề, chỉ là, một chút uy hiếp với cậu cũng không có.

"Em cần anh làm ấm giường," Hyunseung mở mắt ra, trong bóng tối ánh mắt cậu nhìn lại ánh mắt Junhyung.

"Em vừa nói cái gì? Em cần anh làm gì?"Junhyung không tin được vào những gì mình vừa nghe được, có phải hắn nghe lầm hay không.

"Ấm giường," Hyunseung lặp lại một lần nữa, lần này nói rất rõ ràng để hắn nghe được.

"Jang Hyunseung..." Junhyung cắn răng, chàng trai này đã xem hắn thành cái gì vậy.

"Em ở đây," Hyunseung kéo tay áo hắn, sau đó khi Junhyung không đểý liền trực tiếp trèo lên người hắn, ngồi trên người hắn.

"Jang Hyunseung, em muốn gì?" Junhyung giật mình, ngẩng đầu nhìn chàng trai ngồi trên người mình, cậu cướp chăn của hắn, bây giờ còn muốn đè chết hắn có phải không.

"Yong Junhyung..." Hyunseung gọi cả họ lẫn tên hắn, sau đó cậu cúi người về phía trước, Junhyung đưa ánh mắt nhìn về phía khác, hắn cố gắng nhìn mấy thứ đồở trong phòng, thân thể hắn rõ ràng đã có phản ứng, đối với chàng trai này hắn không có khả năng miễn dịch.

Cuối cùng là hắn đang tra tấn cậu, hay là đang tra tấn chính mình.

"Chồng, nói cho em biết, đã có chuyện gì xảy ra?" Tay cậu nắm chặt áo Junhyung, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.

"Không có chuyện gì, anh đã nói với em rồi, anh không hề yêu em." Junhyung khẽ mím môi, lại là lí do này, chỉ có cái lí do này nói cũng thật là cứng nhắc.

"Anh không cần gạt em, nếu anh dễ dàng thay đổi như vậy, anh sẽ không phải là Junhyung mà em biết."

"Chồng, nói cho em biết được không, rốt cuộc là anh làm sao vậy, vì sao không thể nói với em, em có thể giúp anh mà." Cậu ghé vào lồng ngực Junhyung khẽ nghẹn ngào một tiếng, Junhyung nắm chặt tay lại, hắn mím chặt môi, cố gắng kìm nén bản thân, cự tuyệt cậu. Nếu cậu hiểu biết hắn như vậy, cậu cũng nên biết, nếu hắn không muốn nói, không thể có ai ép hắn nói.

"Chồng, vì sao không nói với em, đừng quên, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng là phải đồng cam cộng khổ, chúng ta đã chịu rất nhiều khổ rồi, vì sao khi chúng ta được hạnh phúc, anh lại muốn tự mình đẩy em ra."

"Em không tin, một người còn đem tính mạng của em quan trọng hơn so với chính bản thân, lại đột nhiên thay lòng đổi dạ, đột nhiên nói không yêu, Seung Jo nói, hắn nguyện ý buông tay, vì một người đàn ông như vậy, tình yêu của người đó khiến hắn ghen ghét, hắn cảm thấy tự ti. Em chọn anh bởi vì tình yêu của anh khiến trái tim em rung động. Chúng ta đang hạnh phúc, tất cả đang tốt đẹp, vì sao đột nhiên lại..."

Chương 63:

  Junhyung đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình lành lạnh, nước mắt cậu không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt vỡ tan trên lồng ngực hắn. "Trừ khi, ngay từ lúc đầu, anh đã lừa em, anh đã chuẩn bị tất cả để lừa em, chờ khi em có hi vọng liền đạp vỡ nó, rồi đẩy em ra thật xa, anh đang trả thù em, có phải không?"

Junhyung thống khổ nhắm mắt lại, hắn lựa chọn trầm mặc, không phải như thế, không phải. Hãy tha thứ cho hắn, cậu là người hắn yêu nhất, là người vợ tuyệt với nhất của hắn, hắn không thể nói, không thể nói.

Hyunseung ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ lên, cậu đã khóc, đột nhiên cậu đưa tay ra, bóp chặt cổ Junhyung "Nếu anh không nói, em sẽ bóp chết nah..." Cậu cắn môi, cậu đã hỏi nhiều như vậy, hắn vẫn còn giả bộ làm người câm có phải không.

"Em bóp đi, anh sẽ không phản ứng," Junhyung mở mắt, nói thật chậm, rồi lại nhắm mắt lại, bộ dạng chấp nhận chết. NHưng, không ai nhìn thấy khi hắn nhắm mắt lại có một ý cười lướt qua, đây làý cười duy nhất của hắn mấy ngày qua.

Seungie của hắn, thực sự thay đổi... Cậu trở nên mạnh mẽ, như vậy tốt rồi.

"Yong Junhyung..." Hai tay Hyunseung bóp chặt cổ hắn, nhìn thấy bộ dạng chấp nhận chết của hắn, cậu thực sự tức giận. Nhưng, đối mặt với người đàn ông này, cậu thật không còn cách nào khác, rốt cuộc là hắn muốn cậu phải làm sao đây.

Cậu thu tay lại, xoay người ngồi xuống, sau đó tiến lại dựa sát vào hắn.

"Sao lại không bóp?"Junhyung không sợ chết hỏi một câu, Hyunseung khẽ lườm hắn, "Em còn không muốn trở thành quả phụ, cũng không muốn con mình thành cô nhi." Cậu quay lưng về phía hắn, chỉ sợ cậu không nhịn được, thật sự sẽ bóp cổ hắn, người đàn ông này cố ý làm cậu tức giận.

Junhyung mở mắt ra, ánh mắt màu trà hiện lên sự bi ai.

Hắn lấy chăn đắp lên người cậu, sau đó ôm lấy cậu từ phía sau, cũng chỉ từ phía sau, hắn mới có thể có gan nhìn cậu, ôm cạu, để cậu lại gần hắn.

Xin lỗi, vẫn là xin lỗi, hắn muốn xin lỗi cậu rất nhiều, không biết hắn còn có thời gian để nói với cậunữa.

Hắn mở mắt ra, đôi mắt ửng đỏ, không ai nhìn thấy sự thương tâm trong mắt hắn, hắn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, sau đó, như có thứ gìđó rơi xuống, biến mất trong bóng đêm.

Junhyung bưng bát, lạnh mặt đứng ở một bên,Hyunseung, ngồi trên ghế sa lon, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu thua.

"Hyunseung, mau ăn cơm cho anh,"Junhyung đặt chiếc bát trước mặt Hyunseung, cậu muốn đói chết chính mình phải không, từng sáng tới giờ đều không chịu ăn gì.

"Không ăn," Hyunseung học bộ dáng của hắn, sau đó quay sang một bên, không ăn là không ăn.

"Rốt cuộc em muốn thế nào?"Junhyung bước tới trước mặt cậu, người này đúng làđã làm hắn vô cùng khốn khổ, hắn đã chiều cậu tới hư rồi, bây giờ phải nói là coi trời bằng vung, không đem người chồng này để vào mắt, Seungie ngoan ngoãn nghe lời trước đây chạy đi đâu rồi. Như thế nào hiện tại, hắn nói một cậu liền nói hai.

"Phải là em hỏi anh muốn thế nào mới đúng, nếu anh không nói cho em biết vì sao anh thành như vậy, em sẽ không ăn cơm, em sẽ nhịn cho chết đói, Bánh Bao Nhỏ sẽ không có ba..."

Một câu nói của cậu khiến sắc mặt Junhyung tái nhợt, tráng bệch.

"Seungie, đừng như vậy," hắn ngồi xổm xuống, cố gắng hít thở đều đều, dường như mỗi lần hít thở hắn phải dùng rất nhiều sức lực, cơ thể hắn lạnh băng, bàn tay dùng sức nắm chặt.

"Seungie... Bánh Bao Nhỏ đã không có cha rồi, em thật sự nhẫn tâm để nó không có ba nữa sao? Em nhẫn tâm để con mình biến thành cô nhi sao?"

Tay hắn hướng về phía trước, đặt trên vai Hyunseung, mới phát hiện mình vừa nói gì, Hyunseung sững sờ nhìn hắn, sau đó là vô cùng sợ hãi. Cậu kéo áo hắn, ngón tay run lên.

"Anh vừa nói cái gi... Cái gì mà sắp mất cha, cái gì mà không thể mất đi ba nữa,Yong Junhyung, anh nói rõ cho em..."

Hyunseung không ngừng kéo áo hắn, bờ môi run lên,Junhyung muốn tiếp tục giải thích, lại phát hiện Hyunseung đãđưa tay đặt lên đầu.

"Đầu em đau quá." Cậu không ngừng bóp đầu mình, không biết là do quá kích động, hay do vết thương trên đầu chưa lành hẳn, đầu của cậu như bị hàng nghìn cây kim đâm vào. Đau tới mức cậu không thể thởđược nữa.

"Seungie, đừng như vậy," Junhyung vội vàng ôm lấy cậu, đểđầu cậu dựa vào lồng ngực mình, Hyunseung nghe được tiếng tim hắn đập, mới bình tĩnh lại một chút.

"Seungie, là như vậy, đừng lo lắng, anh không sao, không có chuyện gì, chúng ta đều không có chuyện gì," hắn nói hắn không sao, vậy mà vẻ mặt tái nhợt, nếu quả thực không có việc gì, thực sự không có việc gì, hắn cũng đâu cần như vậy, hắn sẽ không đi một bước như vậy, để cả hai đều đau khổ, sựđau khổ tột cùng.

Cũng bởi vì, có những việc thực sự họ không thể giải quyết được, Junhyung cũng chỉ là con người, hắn cũng không qua được kiếp nạn này.

"Nếu anh không nói cho em..., Bánh Bao Nhỏ nhất định sẽ không còn ba, anh nghĩ rằng anh và em có thể thừa nhận một lần, lại có thể tiếp nhận lần thứ hai sao? Anh cho là, em thực sự có thể rời khỏi đây sao? Anh thật sự nghĩ tới, em rời khỏi anh, sẽ sống hạnh phúc như trước sao?"

"Sẽ không, không bao giờ... Không bao giờ..." Giọng nói Hyunseung thì thào truyền tới, sự thống khổđè nén bao lâu cũng đãđược nói ra.

Cậu cảm giác có gìđó rơi xuống trên mặt mình, lành lạnh, lại ấm áp. Cậu ngẩng đầu, thấy nước mắt trong mắt hắn, sau đó từng giọt rơi trên gương mặt cậu.

Hắn khóc... Người mà mấy hôm nay luôn lạnh mặt nhìn cậu, bây giờ lại khóc.

"Chồng, anh đừng làm em sợ, xin anh đừng làm em sợ," Hyunseung vội vàng đưa tay lên, muốn lau đi nước mắt của hắn, cậu lại phát hiện mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ nhạt.

Cho tới khi một đôi tay đặt trên mặt cậu.

"Đừng khóc, không có chuyện gì, không có chuyện gì..." Giọng nói hắn trầm trầm, lại xen sựđau xót, thậm chí có chút day dứt trong không khí.

"Không có chuyện gì... Thực sư là không có chuyện gì..."Junhyung ôm chặt Hyunseung, cả người Hyunseung không ngừng run lên, cũng như chiếc lá mùa đông, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, sẽ không biết bay về nơi nào.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro