Chương 1218: Thiếu niên trẻ trâu Phong Hoài Giới (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tổ Đức, con đang nghĩ gì vậy?"

Uyên Kính tiên sinh thấy Đường Diệu suy nghĩ gì đó đến mức thất thần, pha trà mà nước đã sắp tràn ra rồi nên đành phải gọi hắn ta.

Đường Diệu giật mình, suýt nữa bị ấm trà làm phỏng tay, hắn ta vội vàng đặt ấm trà nóng hổi xuống đệm lót trà, ngồi thẳng dậy.

"Tiên sinh, ban nãy học trò thất thần, thất lễ quá..."

Uyên Kính tiên sinh thở dài nói: "Ban nãy, con đang suy nghĩ gì thế?"

Đường Diệu ấp úng, trong đầu hắn ta đang rối bời, có quá nhiều chuyện phải nghĩ.

"Học trò đang suy nghĩ chuyện của phủ Trình tiên sinh." Đường Diệu quá tôn kính vị ân sư này, thậm chí còn không muốn trả lời qua loa, đành phải thành thật nói: "... Có hai chuyện... Thuận theo Liễu Hi là thuận theo số trời? Tiên sinh cũng đã từng nói rằng biến số trong chu thiên vô thường, vô cùng vô tận, cho nên thiên cơ không thể tiết lộ, không thể coi hết mệnh số được. Đối với hai vị lang quân Phong thị, tiên sinh có thể nói ra hết, tất nhiên là chuyện có thể nói, vậy thì... Có phải vẫn còn những điều không thể nói ra không? Học trò đang phân tích những chuyện gần đây, luôn cảm thấy hơi..."

Giọng của Đường Diệu càng lúc càng thấp, trên mặt đầy vẻ buồn rầu...

Ban đầu, hắn ta không có chút thiện cảm nào đối với Khương Bồng Cơ, có điều, những chuyện sau đó và những thay đổi qua mấy năm nay, hắn ta đã dần thay đổi suy nghĩ của mình.

Cho dù đã có cải thiện, nhưng nếu muốn hắn ta tin Liễu Hi mới thật sự là thiên tử thì về mặt tư tưởng, hắn ta vẫn hơi khó có thể chấp nhận.

Sao thầy mình lại tôn sùng cô như vậy chứ, Đường Diệu dù khó chịu đến thế nào nhưng vẫn chỉ có thể kìm nén.

Uyên Kính tiên sinh cười nói: "Nếu như cuối cùng, thiên hạ thống nhất thì con hy vọng sẽ là chư hầu nào?"

Đường Diệu bị câu hỏi này làm cho sững sờ, suýt nữa cắn phải lưỡi.

"Chuyện này, chuyện này... học trò chưa từng thấy những chư hầu khác trị vì như thế nào, không biết dân chúng sinh sống ra sao, không thể nào so sánh được nên không dám nói bừa."

Tuy Đường Diệu có xuất thân thế gia, nhưng hắn ta vẫn mong dân chúng được sống tốt, thiên hạ thái bình. Hắn ta luôn kiên trì lý tưởng thế gia là chính thống, bản thân hắn ta cũng cảm thấy loại lý tưởng này rất tốt cho việc duy trì sự thái bình, đồng thời còn có thể duy trì lợi ích cho thế gia.

Từ góc độ này mà nói, khát vọng của Đường Diệu cũng rất giống nhiều sĩ tử, trăm sông đổ về một biển.

"Con nói đúng, ngồi mãi một chỗ giống như ếch ngồi đáy giếng, hai mắt không thể nhìn thấy nhiều thứ. Chỉ khi đi vạn dặm đường, vượt qua hết non sông biển cả, trải qua nhân gian phồn hoa thì mới có thể so sánh được ưu hay khuyết điểm của các nơi." Uyên Kính tiên sinh cười khẽ, ông nhận ra Đường Diệu đang né tránh nên không truy vấn nữa: "Mặt khác, vi sư không hề nói thuận theo Liễu Hi tức là thuận theo số trời, nói chính xác hơn là Liễu Hi thuận theo số trời mới đúng!"

Cả người Đường Diệu run lên, đây là lần đầu tiên hắn ta nghe thấy lời suy luận chắc chắn như vậy từ miệng Uyên Kính tiên sinh.

Trong lòng hắn ta rối bời, giống như vô số gia vị trộn lẫn vào nhau vậy.

"Hai vị lang quân Phong thị, tạm thời họ không có tai họa đổ máu, nhưng... có vài người còn sống chưa hẳn đã sung sướng hơn chết." Uyên Kính tiên sinh thở dài nói: "Thử nghĩ mà xem, để một người thân mang hoài bão sống trong một tấc vuông đất, sống giữa vùng rừng núi... chưa chắc đã là chuyện may mắn đâu."

Đường Diệu trừng to mắt, chần chừ nói: "Người mà tiên sinh đang nói tới là Phong nhị lang hay Phong tam lang?"

Kết hợp với lời Uyên Kính tiên sinh lúc trước, Khương Bồng Cơ thuận theo số trời, tiền đồ ngày sau không thể đoán trước được, Phong Cẩn đi theo cô đã nhiều năm, dù thế nào cũng không gặp phải kết cục "vây trong một tấc vuông đất, sống giữa vùng rừng núi", không phải Phong Cẩn, vậy chẳng phải là Phong Giác sao?

Nếu là Phong Giác...

Đường Diệu lắc đầu nói: "Cầu người được người, nếu Phong tam lang có kết cục này, chỉ e đã thỏa tâm ý của hắn rồi."

Lần này đến lượt Uyên Kính tiên sinh kinh ngạc.

"Tổ Đức quen biết Phong tam lang sao?"

"Cũng không hẳn là quen, nhưng cũng biết sơ sơ. Phong tam lang học vỡ lòng trong tộc học của Phong thị, sau đó lên kinh học vài năm, đồng môn hảo hữu của hắn là bằng hữu của học trò. Theo những gì mà bằng hữu thuật lại, Phong tam lang không phải là người say mê quyền thế, nếu nói hắn có chí lớn giúp đỡ thiên hạ thì hình như cũng không có. Người này lúc còn nhỏ hơi... đi ngược với đạo lý chính thống... người ngoài có kẻ khen cũng có kẻ chê..."

Đường Diệu lắc đầu lộ vẻ tiếc nuối.

Uyên Kính tiên sinh rất hứng thú, chăm chú lắng nghe học trò kể chuyện cũ của Phong Giác.

Phong thị là thế gia ngàn năm, đúng là có điểm độc đáo riêng của mình, ngoại trừ gia phong nghiêm khắc, hàm dưỡng học thức tuyệt hảo, điều khiến người ta không thể không thán phục đó là bản lĩnh nuôi dưỡng và giáo dục, dường như tất cả nhân tài đều đầu thai vào Phong thị vậy. Sinh con đã giỏi, dạy con còn giỏi hơn.

Chính thư viện Kim Lân cũng phải mượn cách giáo dục của Phong thị.

Phong Nhân còn dự định lấy ra gia quy của Phong thị, một quyển dày với hơn ngàn gia quy, Uyên Kính nhìn mà vô cùng chấn động.

"Đi ngược với lý lẽ chính thống? Phong tam lang?" Uyên Kính tiên sinh hơi kinh ngạc.

Nhìn Phong Nhân, nhìn Phong Cẩn, rồi lại nhìn Phong Khuê và hai con trai dưới gối đợt trước đã chạy đến chúc Tết người cha già...

Một mạch kế thừa gia phong, dù nói là nhà quân tử cũng chưa thể diễn tả hết được.

Gia tộc như vậy mà cũng có thể xuất hiện người "đi ngược với lý lẽ chính thống" sao?

Đường Diệu gật mạnh đầu, trên mặt lộ vẻ ghen tị nhưng không hẳn là ghen tị.

"Nghe nói Phong tam lang có thiên phú trác tuyệt, học tập thần tốc, ngày thường không thấy hắn khổ đọc, nhưng thành tích lại làm người ta phải ngước nhìn."

Phong Giác là kiểu cả ngày vui chơi, ca hát nhưng vẫn có thể thi đỗ hạng nhất, nằm yên trong vị trí ba người dẫn đầu.

Nếu như anh ta là học trò ngoan thì chưa nói làm gì, đằng này, anh ta lại là kẻ bị nhiều phu tử mắng "bại hoại", điều này khiến người ta rất khó chịu.

Theo lý, đệ tử xuất thân từ Phong thị hơn nửa đều là quân tử, Phong Giác lại là một kẻ dị biệt, đi ngược với lý lẽ chính thống, miệt thị lễ giáo và tông tộc.

Đông Khánh chú trọng đạo hiếu, có lần, phu tử cho học trò làm bài văn ca tụng cha mẹ, Phong Giác năm đó chỉ mới gần mười hai tuổi lại viết một bài văn "cha mẹ vô ơn", nội dung lấy câu đại nho tiền triều: "Phụ chi vu tử, đương hữu hà thân? Luận kỳ bản ý, thực vi tình dục phát nhĩ! Tử chi vu mẫu, diệc phục hề vi? Thí như ký vật bình trung, xuất tắc ly hĩ*" làm trọng tâm để triển khai thảo luận, dùng những từ ngữ rất mạnh mẽ.

* Câu nói này là của Khổng Dung triều Hán, dịch nôm na là: Cha và con thực ra chẳng có tình thân gì đáng nói, suy nghĩ cặn kẽ, con cái chẳng qua là kết quả của tình dục, mẹ và con cũng như vậy, giống như lấy đồ vật trong cái chai, đã lấy ra rồi thì chẳng còn quan hệ gì nữa.

Đương nhiên, cũng gần như tát vào mặt người khác.

Lúc ấy, Phong Nhân vẫn còn là trung thư lệnh đương triều, ông không nện chết thằng con trẻ trâu này đã là thương yêu lắm rồi.

Đối với cha mẹ như thế, đối với tông tộc thì càng lạnh lùng, hành động cử chỉ phải nói là muốn làm gì thì làm.

Nói một cách thô tục là...

Ông thích làm gì thì làm đấy, người khác đừng có xen vào!

Nhắc lại thêm lần nữa, Phong Nhân không nện chết thằng con trẻ trâu Phong Giác này thật sự là quá thương yêu!

"Có lẽ là vậy, tính cách của Phong tam lang hơi quái gở, nếu không thì hắn đã không ra tay trợ giúp Hoàng Tung như vậy rồi."

Đường Diệu nhíu mày, nhắc đến chuyện này, hắn ta vẫn cảm thấy nhức cả trứng.

Phong Giác có xuất thân vọng tộc, vậy mà lúc thiên hạ vừa mới đại loạn, anh ta đã đầu quân cho thằng cháu hoạn quan Hoàng Tung này!

Đường Diệu thật sự muốn lấy búa gõ đầu anh ta ra xem thử trong đó có phải toàn là bột với nước biển hay không nữa!

Tuy kiếp trước, Đường Diệu cuối cùng cũng đầu quân cho Hoàng Tung, nhưng thế lực của Hoàng Tung lúc đó đã gần như là thế lực chư hầu hàng đầu.

Không ít sĩ tộc cho rằng tình thế thiên hạ đã rõ ràng, rất nhiều người đã đặt cược vào Hoàng Tung kiếp trước, Đường Diệu cũng xuất sĩ vào lúc ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro