Chương 1220: Thiếu niên trẻ trâu Phong Hoài Giới (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tin tức quân đội của Hứa Bùi bại trận lan truyền ra ngoài nhanh như mọc thêm cánh. Sau khi biết được chuyện này, Hoàng Tung tự nhốt mình trong thư phòng hai ngày, không gặp ai.

Chúng thần tử dưới trướng lo lắng sốt ruột, sợ chuyện này hoàn toàn đánh tan ý chí chiến đấu của Hoàng Tung, nếu như ngay cả ý chí chiến đấu cũng không có, vậy thì còn đánh đấm cái quái gì nữa.

Rạng sáng ngày thứ ba, Hoàng Tung bước ra khỏi thư phòng với vẻ mặt bình thường, cứ như người tự ngược tự nhốt mình hai ngày trước không phải là anh ta vậy.

"Hoài Giới, Hữu Mặc... Sao các huynh lại ở đây?"

Nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đứng thẳng trước của thư phòng, Hoàng Tung lên tiếng gọi một câu, hai người lập tức quay lại hành lễ.

Phong Giác nói: "Đương nhiên là vì lo lắng cho chủ công, nên ta đã đứng đợi ở đây, không ngờ đúng lúc chủ công ra ngoài."

Bởi vì trước khi bế quan, Hoàng Tung có dặn dò rằng bất cứ ai cũng không được phép đến đây quấy rầy, cho dù là Phong Giác cũng không dám tự tiện xông vào.

"Ta sai rồi, làm các huynh phải lo lắng vô ích rồi." Hoàng Tung suy sụp, hổ thẹn nói: "Tình hình gần đây căng thẳng, trong lòng ta hơi phiền não, cho nên muốn yên tĩnh một mình, tập trung phân tích lợi và hại một phen. Thánh nhân cũng từng nói ngô nhật tam tỉnh ngô thân*, tất nhiên ta cũng phải xem xét lại mình một phen, tìm ra sai lầm và thiếu sót của bản thân, khiến cơn nóng nảy trong lòng lắng lại. Bây giờ ta đã ổn rồi, hai vị đừng lo lắng nữa."

* Ngô nhật tam tỉnh ngô thân: Câu nói của Tăng Tử ý chỉ mỗi ngày tự xem xét mình ba điều là có bất trung, bất tín, bất tập hay không.

Phong Giác và Trình Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, bọn họ còn tưởng rằng Hoàng Tung bị đả kích bởi cái chết của Hứa Bùi, bây giờ xem ra, Hoàng Tung không chỉ không ngã xuống mà trái lại còn bị kích phát ý chí chiến đấu.

Đây là điều mà bọn họ mong muốn nhìn thấy, nếu như Hoàng Tung là bùn nhão không thể trát tường, ngược lại sẽ làm cho người ta thất vọng.

Trình Tĩnh nháy mắt với Phong Giác, Phong Giác lập tức hiểu được.

Những vấn đề có vẻ mạo phạm thì Phong Giác có thể hỏi được, nhưng Trình Tĩnh thì không, suy cho cùng thì độ tín nhiệm của Hoàng Tung đối với hai người họ không giống nhau.

Phong Giác tùy ý hỏi ra: "Không biết hai ngày nay, chủ công đã giác ngộ được điều gì?"

"Ta đã xem xét lại rất nhiều vấn đề mình, ví dụ như vì sao Lan Đình có thể đạt được ngày hôm nay, so với Lan Đình, ta đã thiếu hụt chỗ nào..." Vẻ mặt của Hoàng Tung vẫn bình thường, không có chút không vui nào: "Sau khi xem xét lại một phen, ta không thể không thừa nhận rằng bản thân mình đã thua kém Lan Đình quá nhiều."

Hoàng Tung thật sự nghiêm túc xem xét lại mình suốt hai ngày nay, anh ta đã đọc lại những tin tức trước kia vô số lần.

Mỗi một lần đọc, anh ta đều có cách hiểu và nhận thức khác nhau, càng đọc càng kinh hãi.

Phong Giác nói: "Chủ công đừng tự coi nhẹ bản thân mình, người có cao có thấp, đều có cả điểm mạnh lẫn thiết sót, Lan Đình Công cũng đâu phải là người hoàn mỹ không chút thiếu sót nào."

"Hoài Giới không cần phải an ủi ta đâu, đúng sai phải trái, ta vẫn có thể phán đoán được. Vượt qua được chính là vượt qua được, không sánh bằng chính là không sánh bằng, không có gì phải kiêng kị cả. Cưỡng ép hạ thấp Lan Đình, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi." Hoàng Tung nở nụ cười nhẹ, ánh mắt sáng rực mang theo mấy phần sắc bén và hăng hái: "Thế cục của thiên hạ, tình hình thay đổi nhanh chóng, cho dù bây giờ thua kém nhưng chưa chắc sau này vẫn không có cơ hội vượt qua."

Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống của Hoàng Tung, hai người họ hoàn toàn không còn lo lắng nữa.

Biết hổ thẹn rồi sau đó trở nên mạnh mẽ, mất bò mới lo làm chuồng, nhận ra điều ấy vào lúc này vẫn chưa muộn.

Hoàng Tung nói tiếp: "Sau khi Lan Đình nghỉ ngơi và hồi phục lại, chắc sẽ tìm cớ phát binh với ta."

Trình Tĩnh và Phong Giác không lên tiếng, đây đã là nhận thức chung của mọi người.

"Mặc dù Lan Đình mạnh, nhưng ta cũng không yếu. Cô ta muốn đánh thắng ta, vậy cũng nên lấy bản lĩnh ra rồi." Hoàng Tung nghiêm túc nói, rồi đột nhiên lui về phía sau một bước, chắp tay trước ngực thi lễ, nói với hai người: "Kính mong Hoài Giới và Hữu Mặc đừng so đo hiềm khích trước đây, giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này..."

Hành động này của Hoàng Tung vượt khỏi dự đoán của hai người, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và thành khẩn Hoàng Tung, tự nhiên cũng không dám thất lễ.

"Vâng!"

Hoàng Tung vừa mới ra khỏi thư phòng, lúc này lại dẫn hai người họ vào trong thư phòng, ba người bí mật thảo luận mấy canh giờ.

Lúc rời khỏi, Phong Giác và Trình Tĩnh sóng vai nhau đi.

Trình Tĩnh nói: "Chủ công thật sự tiến bộ rồi, nếu như có thể sớm hơn một chút nữa thì sợ là thế cục sẽ tốt hơn rất nhiều."

Hoàng Tung thân là chủ công mà lại có thể chủ động thừa nhận sai lầm, thừa nhận lúc trước đã bao che võ tướng Nguyên thị, khiến thế lực văn võ bị mất cân bằng, không hòa hợp với nhau.

Dù sao thì Nguyên thị cũng là người trong tộc Hoàng Tung, để anh ta phải thừa nhận điều đó là sai lầm, không khác gì tự vả vào mặt.

Nhưng anh ta vẫn cứ thừa nhận, nên mới khiến Trình Tĩnh đánh giá cao anh ta.

Chỉ tiếc là...

Bầu không khí tiêu cực do cái tên Nguyên Tín xui xẻo đó gây ra thật không dễ dàng bị bóp diệt, Nhiếp Tuân tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ không hài lòng.

"Nhưng mà... vẫn muộn một chút." Phong Giác nói: "Trong lòng Thành Doãn vẫn có khúc mắc, chỉ sợ không phải hai hay ba ngày là có thể giải trừ được."

Anh ta khép hai tay lại trong tay áo, dáng vẻ nhàn nhã bình thản, trên khóe môi còn nở nụ cười nhạt, dường như không hề lo lắng về chuyện này chút nào.

Trình Tĩnh nói: "Thành Doãn vốn là quân tử thực sự, chủ công thẳng thắn tuyên bố với hắn, tất nhiên có thể cởi bỏ được khúc mắc."

May mà Nhiếp Tuân là quân tử, cho dù trong lòng có oán hận nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện gì có hại cho chủ công.

Nếu như đổi thành Kỳ Quan Nhượng hoặc là Dương Tư xem?

Nửa phút xiên chết chủ công!

Điểm khác nhau lớn nhất giữa bọn họ và các mưu sĩ khác là ở tư tưởng.

Mưu sĩ truyền thống coi trọng trung thành. Một lòng nhiệt huyết hướng về chủ công, tự động nâng chủ công lên cao, hạ thấp vị trí của mình xuống một bậc, chiều chủ công khắp nơi đến nỗi không có đường về.

Mưu sĩ không theo chính thống coi trọng tùy tâm, muốn đi theo ai thì đi.

Chủ công chỉ là ông chủ, mưu sĩ đối với bọn họ mà nói chỉ là một công việc, không đáng vì một ông chủ không ra gì mà cố sống cố chết bấu víu công việc không bỏ.

Công việc không vừa ý thì đi ăn máng khác, đổi sang người khác, không hài lòng với chủ công thì xiên chết để đổi người khác, chuyện rất đơn giản, cần gì phải tìm cái chết chứ.

Cho nên, kiếp trước Kỳ Quan Nhượng đã "hố" chết chủ cũ là Xương Thọ Vương, Dương Tư kiếp này thì bỏ Xương Thọ Vương để đi ăn máng khác, trước khi đi còn nham hiểm hãm hại ông ta một vố.

Hoàng Tung may mắn gặp được Nhiếp Tuân, cho nên bây giờ anh ta vẫn an toàn.

Nếu như làm tốt quan hệ, loại bỏ các yếu tố nguy hiểm trong xã giao thì quân thần có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.

Hai người sóng vai đi cạnh nhau một lúc, cho đến khi phủ đệ của Hoàng Tung đã bị bỏ xa ở sau lưng, xung quanh trống trải không còn ai.

Trình Tĩnh nói: "Khí thế của Liễu Hi bừng bừng, chỉ sợ khó đối phó."

Phong Giác nghiêng đầu cười nhạt, nhưng đáy mắt lại lạnh băng.

"Nếu như Liễu Hi dễ đối phó, Thanh Y Quân, Hồng Liên Giáo, Bắc Cương, Mạnh thị Thương Châu và Hứa Bùi quận Chiết, bọn họ thua cũng quá oan uổng rồi."

Người này có thể liên tiếp đánh bại kẻ địch và giành chiến thắng, giẫm lên hàng vạn hài cốt của địch nhân để bước lên vị trí cao, chỗ nào dễ đối phó đây.

Điều làm Phong Giác phiền não hơn là chuyện khác...

Từ đầu đến cuối, anh ta không hề nghe thấy tin tức dòng chính của Phong thị xuất sĩ, con cháu Phong thị an phận ở quận Thượng Dương.

Điều này có nghĩa là gì?

Hoặc là Phong thị cảm thấy thế cục thiên hạ còn chưa rõ ràng, lúc này chưa phải là thời cơ tốt để chọn đội. Hoặc là Phong thị đã ra quyết định, cho nên chậm chạp không có động tĩnh.

Nếu như là suy đoán đầu, Phong Giác không phải lo lắng gì, nếu như suy đoán sau thì tức là Phong thị coi trọng Khương Bồng Cơ hơn, cho nên mới không có hậu duệ nào của Phong thị xuất sĩ cả, bởi vì dưới trướng Khương Bồng Cơ đã có một người có xuất thân đủ cao quý chính là Phong Cẩn!

Nếu dưới trướng cô lại có thêm một hậu duệ Phong thị nữa thì khó tránh khỏi sẽ làm một Khương Bồng Cơ vốn có tính cách cường thế tưởng lầm rằng Phong thị muốn thâm nhập sâu để đoạt quyền, ngược lại sẽ gây bất lợi cho lợi ích của gia tộc.

Đối với các chư hầu khác nhau, cách đối phó của thế gia cũng khác nhau.

Nếu như chủ công có tính cách cường thế lại độc đoán ngang ngược, thế gia sẽ chủ động né tránh mũi nhọn, duy trì khoảng cách an toàn, không xa không gần.

Nếu như chủ công có tính cách hơi yếu thế một chút, lại cần có thế lực ủng hộ, thế gia có thẻ lộ ra tính xâm lược, nắm lấy quyền chủ động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro