Chương 1222: Chuẩn bị chiến tranh, nghỉ ngơi lấy lại sức (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Tắc cảm thán nói: "Dân chúng ở đây thật là nhiệt tình..."

Vô số dân chúng xếp hàng hai bên đường chào đón, khăn tay và túi thơm nhiệt tình cứ như mưa rơi xuống, Tạ Tắc nhìn mà trố mắt nghẹn lời, cảm thán không thôi.

Hắn còn trẻ, khỏe mạnh cường tráng nên khả năng bình phục rất mạnh. Vết thương trước kia nặng như vậy, giờ đã gần như khỏi hẳn, bây giờ lại khỏe như vâm.

Mặc dù hắn thuộc hàng tướng, nhưng Khương Bồng Cơ không hề đưa ra bất kỳ sự đối xử đặc biệt nào, những dân chúng khác cũng không nhận ra tướng lĩnh nào là ai.

Cứ nhìn thấy ai áo giáp uy phong, ai có vẻ ngoài xuất sắc, ai khí phách phi thường, vậy thì túi thơm khăn tay sẽ được quăng về hướng đó.

Tạ Tắc ỷ vào gương mặt xinh đẹp mà cha mẹ ban cho, thành công lừa được một đống túi thơm và khăn lụa, độ nổi tiếng không thấp hơn Lý Uân là bao.

Chẹp...

Cái thế giới tàn khốc phụ tình này lại chỉ nhìn mặt!

Thấy đám tuổi trẻ oai phong này được hoan nghênh như thế, trong bụng Dương Tư cảm thấy chua xót.

Nhớ lại năm đó, gã cũng "xuân phong đắc ý mã đề tật*", còn là lang quân như ý trong lòng vô số mỹ nhân nương tử.

* Xuân phong đắc ý mã đề tật: dịch là gió xuân đắc ý ngựa nhanh, chỉ thành công trong sự nghiệp, trong tình yêu hôn nhân, trong các mặt cho kết quả tốt đẹp mỹ mãn.

Dương Tư nắn vuốt chòm râu được cắt tỉa gọn gàng, trên mặt lộ ra mấy phần ai oán.

"Văn Bân, huynh nói đi, ta đã già thật rồi sao?"

Gã lén lút sờ mặt mình, xúc cảm trên tay còn khá mịn màng, mượn lời nói của khán giả trong kênh livestream thì chính là tràn đầy Collagen.

Hàn Úc đang ngồi trên lưng ngựa, lặng lẽ nhìn dân chúng xếp hàng hai bên đường chào đón bọn họ, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ nồng nhiệt, kính trọng và vui sướng xuất phát từ đáy lòng.

Điều này làm cho anh ta nhớ tới hồi còn trẻ, hoàng đế Đông Khánh ra ngoài đi tuần, tế thiên, quan phủ nha dịch cưỡng chế xua đuổi dân chúng ra ngoài quỳ lạy hoan hô nghênh đón cho thời hoàng kim giả dối của thiên tử. So sánh ký ức hồi còn trẻ với cảnh tượng trước mắt, cái nào giả cái nào thật, đúng là lập tức nhận ra ngay.

Anh ta còn chưa định thần lại từ trong hồi ức thì bỗng dưng bị mấy chiếc túi thơm màu vàng nhạt ném vào người.

Nhìn theo hướng bay tới, anh ta thấy cô nương có vẻ ngoài thanh tú đang lớn mật tỏ tình với anh ta, khiến cái mặt mo của Hàn Úc đỏ bừng lên.

Đúng lúc Dương Tư lại quay sang làm phiền anh ta, Hàn Úc vừa hay thoát khỏi bầu không khí lúng túng này.

Hàn Úc nói không hề khách sáo: "Huynh cảm thấy mình còn trẻ lắm sao?"

Nếu như Dương Tư tăng thêm vài tuổi nữa thì cũng đã đủ để làm ông rồi, còn xấu đẹp gì nữa chứ.

"Đàn ông ba mươi mốt cành hoa! Chính là độ tuổi phơi phới, đương nhiên vẫn còn trẻ."

Tuy nói tuổi tác của Dương Tư bốn bỏ lên năm có thể được làm tròn thành gần bốn mươi, nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài mà nói thì trông gã cũng chỉ mới hơn ba mươi.

Hàn Úc liếc mắt nhìn "tiểu thịt tươi" Lý Uân, Tạ Tắc nhận hoa nhận túi thơm nhận khăn lụa đến mỏi cả tay, rồi nhìn lại "lão thịt khô" Dương Tư, mỉm cười không nói lời nào nữa.

Dương Tư: "..."

(╯‵□′) ╯︵┻━┻

Hai quân đối đầu nhau bị Hàn Úc gây khó dễ cũng đành thôi, tại sao mọi người về cùng một phe cánh rồi mà Hàn Úc vẫn còn gây sự với gã chứ.

Dương Tư có linh cảm chẳng lành, chẳng lẽ ngày tháng sau này của gã đều không thể trở mình được sao?

Tiếng hoan hô của dân chúng như núi hô biển gầm.

Hàn Úc nhìn bóng lưng cô, hai tay nắm lấy dây cương càng thêm siết chặt lại. Dường như trong lúc đó, anh ta nhìn thấy đối phương thân mặc long bào, bước từng bước đi lên mười bậc thang...

Có lẽ, cô mới là điểm đến cuối cùng.

Hàn Úc cong môi nở nụ cười yếu ớt, dường như bị sự nồng nhiệt của dân chúng xung quanh ảnh hưởng, tâm trạng càng thêm vui vẻ.

Đoàn người Phong Chân, Phong Cẩn đã chờ đợi rất lâu, từng người đều trông ngóng, chờ đợi đại quân xuất hiện.

"Đến rồi đến rồi..."

"Chủ công và mọi người đã trở về rồi..."

Nhìn thấy đám đông nhộn nhịp xa xa, đại quân lâu ngày không gặp từ từ xuất hiện trong tầm mắt.

Sĩ tử ngồi đầy trên tầng hai của hai bên đường để vây xem, phần lớn bọn họ chỉ nghe qua tên của Khương Bồng Cơ, nhưng lại chưa thực sự được nhìn thấy cô bao giờ.

Danh tiếng truyền khắp bên ngoài dù mạnh mẽ đến thế nào đi nữa thì vẫn không bằng chính mắt nhìn, luôn cảm thấy không thực tế.

"Cô gái dẫn đầu chính là Lan Đình Công sao?" Một sĩ tử nào đó đang cố gắng kiềm chế dáng vẻ của mình, anh ta không thể nhoài người ra cửa sổ giống như những phàm phu tục tử kia được, nhưng anh ta vẫn không nhịn được rướn cổ lên, sau khi nhìn thấy rõ mới nói: "Quả thật không phải là một cô gái bình thường."

Sau khi thay trang phục nữ, trông Khương Bồng Cơ gọn gàng linh hoạt lại không mất đi mỹ cảm, nhất định sẽ trở thành cơn sốt thời thượng ở Hoàn Châu.

"Nếu như ngài ấy là một cô gái bình thường thì Hứa Bùi quận Chiết đâu tính là gì chứ?" Một sĩ tử khác cười nói: "Vốn tưởng rằng Lan Đình Công phải là một cô gái to cao vạm vỡ, da thịt ngăm đen giống như mãnh hán ngang tàng. Bây giờ xem ra, mặc dù vẻ ngoài này không đến mức chim sa cá lặn nhưng cũng không hề tầm thường đâu."

Không ít người nghe thấy sự tích của Khương Bồng Cơ, trong đầu bọn họ đều hiện lên hình tượng cường tráng mạnh mẽ khôi ngô giống như đàn ông vậy.

Ai ngờ tướng mạo của người ta vốn không tầm thường, có thể gọi là mỹ lang đúng không?

"Nghe nói đến bây giờ, Lan Đình Công vẫn chưa lập gia đình, không biết phải kiểu đàn ông tài năng tuyệt đỉnh cỡ nào mới có thể lọt vào mắt ngài ấy đây?"

"Tóm lại không phải ta và huynh đâu!"

"Mà cũng thật kỳ lạ, vì sao đến nay Lan Đình Công vẫn chưa lập gia đình? Dưới gối mộc mạc, người ta nhìn mà cũng thấy sốt ruột..."

"Đúng đấy đúng đấy, sốt ruột!"

Chính sách dư luận của Vệ Từ vẫn có tác dụng, trong mấy năm nay, các tiểu thuyết gia bắt đầu phát triển mạnh mẽ.

Phố lớn ngõ nhỏ, tửu lâu quán trà đều có bóng dáng thuyết thư tiên sinh, mỗi ngày luôn luôn có dân chúng xách ghế đẩu ra ngồi nghe.

Mấy năm trôi qua, trong lãnh thổ cô cai trị, khắp nơi đều có fan não tàn ca ngợi Khương Bồng Cơ.

Cho dù có không ít sĩ tử kín đáo phê bình thân phận con gái của cô, nhưng sống lâu ở Hoàn Châu, đều bất tri bất giác bị tẩy não theo.

Trước khi tới Hoàn Châu, suy nghĩ của bọn họ là như thế này...

Chỉ là phận nữ, huy hoàng một thời còn có thể huy hoàng được cả đời à?

Tóm lại vẫn phải lập gia đình sinh con ở ẩn.

Sau khi tới Hoàn Châu, suy nghĩ của bọn họ là như thế này...

A a a... Lan Đình Công của ta sao có thể soái như vậy đẹp như vậy anh minh thần võ như vậy được, đúng là độc nhất vô nhị!!!

Điên cuồng la hét cổ vũ vì Lan Đình Công!

Có một sĩ tử vừa mới đến lên tiếng: "Hừ, có lẽ là cô ta có bệnh gì đó khó nói không thể để người khác biết thì sao? Hơn nữa, một người đàn bà không có chút thể thống gì như thế, có đàn ông nào muốn lấy chứ?"

Vừa mới nói xong thì gã đã rước lấy mười mấy ánh mắt không chút thiện cảm bên trong quán trà.

Có người lên tiếng phản bác một cách châm biếm: "Thật buồn cười, Lan Đình Công anh hùng vĩ đại như vậy, vốn nên chọn lựa kỹ càng khắp thế gian, đàn ông hay phụ nữ trên dưới Hoàn Châu chờ mong được lọt vào mắt xanh của ngài ấy nhiều vô số kể. Các ngươi ếch ngồi đáy giếng, lý do vừa rồi đúng là khôi hài, nực cười đến mức rụng răng."

Sắc mặt của gã sĩ tử mới tới kia hết xanh rồi lại trắng. Gã không ở lại nổi nữa, dứt khoát phất tay áo rời đi.

Lúc đi xuống tầng, gã nhìn thấy một vài bóng người xanh trắng đang vịn lan can đi lên tầng hai.

"Oa... oai phong quá đi..."

Tôn Lan mặc đồng phục xanh trắng của thư viện Kim Lân, trên vai đeo hai cái túi xách màu xanh, trong túi có đựng một vài quyển sách.

Dựa theo thời gian hàng ngày, lúc này bọn họ vẫn đang đi học ở thư viện Kim Lân như thường lệ. Chẳng qua là mấy đứa trẻ muốn trải cảnh đời, nên đã tha thiết nhờ người lớn trong nhà xin thư viện cho nghỉ một canh giờ, rồi chạy tới đây xem náo nhiệt.

Tôn Lan và Kỳ Quan Tĩnh Tuệ cùng chống tay, nhoài người ra ngoài cửa sổ, mở to hai mắt, cẩn thận tìm kiếm mục tiêu.

"Tĩnh Tuệ, Kỳ Quan bá phụ kìa!"

Đôi mắt Tôn Lan lóe sáng, chỉ thoáng cái đã tìm được mục tiêu, Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nhìn theo hướng cậu chỉ, đôi mắt lập tức phát sáng.

"Cha... cha ơi..."

Cô bé hô to về phía đám đông, nhưng tiếng la hét xung quanh cô bé quá vang dội, hoàn toàn nhấn chìm giọng nói của cô bé.

Kỳ Quan Tĩnh Tuệ thấy thế, gục đầu xuống bẹp miệng, Tôn Lan giơ tay lên vỗ vai cô bé.

"Một lát nữa là có thể nhìn thấy bá phụ rồi, Tĩnh Tuệ đừng thất vọng khó chịu."

Không biết có phải do huyết thống cha con hay không, mặc dù Kỳ Quan Nhượng không nghe thấy tiếng gọi của con gái, nhưng anh ta vẫn nhìn về phía cửa sổ kia theo bản năng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro