Chương 1227: Chuẩn bị chiến tranh, nghỉ ngơi lấy lại sức (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai thầy trò thân mật nói chuyện thêm một lát, thấy Uyên Kính tiên sinh có vẻ mệt mỏi, Hàn Úc chủ động cáo từ.

"Thầy nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai con lại đến thăm."

Uyên Kính nói: "Nghỉ ngơi trước đại chiến, công việc bận rộn, không cần lo cho thân già ta đâu, con cứ bận việc của con đi."

Ông bảo Đường Diệu tiễn Hàn Úc, rửa mặt rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.

Chỉ là, đêm nay đã định sẵn là một đêm không yên tĩnh, người gác cửa hông báo với ông rằng ở ngoài có người đến tìm.

"Khách nào mà thần bí đến vậy?"

Uyên Kính tiên sinh cau mày, không đến thẳng cửa chính chào hỏi mà lại đi cửa hông, lén la lén lút.

Người gác cửa lấy một vật ra đưa cho Uyên Kính.

Ông xem xong thì đồng tử bỗng nhiên co rút lại.

Chỉ thấy động tác tay của Uyên Kính tiên sinh nhanh nhẹn, nắm chặt vật đó trong lòng bàn tay, các đốt ngón tay nắm chặt đến nỗi phát ra tiếng kêu.

"Bảo người đó tới thư phòng đợi ta, âm thầm dẫn cậu ta vào, đừng làm kinh động đến người khác."

Vẻ mặt của Uyên Kính tiên sinh hơi khác thường.

Lúc người gác cửa đi rồi, ông mới nới lỏng tay, để lộ ra một miếng ngọc Quan Âm.

Miếng ngọc này lạnh lẽo, trong màu lục có ánh lên sắc lam nhưng lại không lệch màu, sắc lục là chủ đạo và nồng đượm.

Trong mắt người đời, loại ngọc này không có gì sang quý, giá cũng rất thấp, cho dù chất lượng có tốt đến đâu thì cũng không thể so với các loại ngọc nổi tiếng khác. Sĩ tộc quyền quý hoàn toàn không dùng loại ngọc rẻ tiền này.

Nhưng Uyên Kính tiên sinh biết loại ngọc này có tên là "Phỉ thúy", nghe nói còn là loại đế vương lục hiếm có, cao quý nhất trong dòng phỉ thúy!

Ông biết đến phỉ thúy là nhờ vào một người bạn nhỏ vong niên.

"Cổ Mẫn..."

Ông thì thầm trong miệng, loại ngọc phỉ thúy vô cùng khan hiếm này thường có ở biên thùy phía Tây Nam. Dân chúng địa phương không xem trọng, càng sẽ không lãng phí nhân lực để vận chuyển đến năm nước Trung Nguyên.

Chỉ có một người yêu thích thứ này, vui vẻ tìm hiểu phỉ thúy, âm thầm sưu tập rất nhiều bảo bối.

[Đầu cơ kiếm lợi, ông không hiểu được đâu. Vật này về sau sẽ quý hiếm lắm, bây giờ trữ lại, hậu nhân chắc chắn sẽ cảm ơn lão tổ tông là ta đấy.]

Dùng loại ngọc này để mài giũa thành ngọc phật, chỉ có một mình Cổ Mẫn mà thôi.

Không biết khách đến ngoài cửa là ai?

Đợi lúc khách được âm thầm đón vào, đôi mắt của Uyên Kính bỗng trở nên sắc bén hơn, nhìn chằm chằm vào người đó.

Nhìn bề ngoài thì đối phương là một người trẻ tuổi vẫn chưa thành niên, bước chân nặng nề và lộn xộn, chắc là không có võ...

Người đến giơ tay đóng cửa thư phòng lại rồi xoay người đi về phía Uyên Kính tiên sinh, vừa đi vừa cởi mũ trùm lớn trên đầu ra.

Mũ vừa cởi xuống đã lộ ra một gương mặt vô cùng tinh xảo.

Toàn thân quý khí, vừa nhìn đã biết là quý tử sĩ tộc được nuông chiều từ bé.

"Tiểu tử Liễu Chiêu, xin chào Uyên Kính tiên sinh."

Liễu Chiêu?

Uyên Kính tiên sinh mặt không đổi sắc, trong lòng đã rõ.

Người cầm theo ngọc phật phỉ thúy đến cửa, chắc chắn là con cháu của Cổ Mẫn.

Liễu Chiêu trước mặt đây mặc dù là mang danh thứ xuất, nhưng thân phận thật sự lại là con vợ cả của Cổ Mẫn và Liễu Xa.

Uyên Kính tiên sinh vờ cười nói: "Nửa đêm, cậu đến tìm lão phu để làm gì?"

Trong phút chốc, vô số suy nghĩ sáng lên trong lòng ông, ánh mắt nhìn Liễu Chiêu cũng mang sự dò xét và đánh giá.

Ông thông minh nhưng vẫn không thể đoán được lý do Liễu Chiêu nửa đêm đến tìm mình, cũng không muốn suy luận theo hướng xấu...

"Tiểu tử đọc bút tích do vong mẫu để lại, biết được tiên sinh không phải là người thường. Lần này tới đây là để hỏi một chuyện." Liễu Chiêu thành thật, ánh mắt sáng ngời, không có một chút tùy tiện nào, cậu nói: "Việc này rất quan trọng, mong tiên sinh đừng chối từ, giấu giếm."

Uyên Kính tiên sinh nói: "Nói đi, niệm tình mẫu thân cậu, lão phu tất sẽ giúp đỡ hết khả năng của mình."

Ông không nói quá chắc chắn, nếu Liễu Chiêu muốn đoạt quyền thì ông không thể nào giúp được.

Nếu là những chuyện nhỏ khác...

Đương nhiên, những chuyện mà nhà Cổ Mẫn dính vào thì chẳng có chuyện nào là nhỏ cả.

Liễu Chiêu nói: "Tiên sinh có biết Liễu Hi bây giờ không phải là Liễu Hi thật sự không?"

Sắc mặt Uyên Kính tiên sinh vẫn như thường, ông nói: "Ta biết, nhưng vậy thì đã sao? Cậu còn có ý định bảo lão phu ra tay trừ diệt cô ấy sao?"

Ông thật sự có bản lĩnh.

Liễu Trần hòa thượng có thể nhìn ra thì đương nhiên ông cũng có thể nhìn ra điểm bất phàm ở Khương Bồng Cơ.

Tuy rằng nói mượn xác hoàn hồn rất đáng sợ, nhưng đối với người ở cấp bậc thần côn như ông mà nói thì vẫn chưa tính là gì.

Thái độ và phản ứng của Vệ Từ cũng là điều mấu chốt khiến ông tin tưởng Khương Bồng Cơ.

Đến bây giờ, ông vẫn còn nhớ cảnh lần đầu gặp Cổ Mẫn, càng nhớ rõ ràng thế giới mà bà đã miêu tả.

Thế nên...

Thế giới hoa lệ đẹp đẽ như thế chỉ có "Liễu Hi" mới có thể xây dựng nên.

Không, nên nói là người ngoài thế giới này thay thế Liễu Hi!

Nếu Liễu Chiêu muốn đối đầu với Liễu Hi bây giờ, Uyên Kính tiên sinh sẽ không giúp, cho dù cậu có là con trai của cố nhân đi nữa.

Liễu Chiêu lắc đầu như trống bỏi, nhỏ giọng nói: "Tiểu tử chưa từng có ý nghĩ này. Tỷ ấy là a tỷ , tiểu tử cũng thật lòng xem tỷ ấy là tỷ tỷ. Theo lời vong mẫu, người này còn liên quan đến vận mệnh thiên hạ thương sinh, không thể động đến được. Nhưng tiểu tử biết ai muốn động đến tỷ ấy."

Uyên Kính tiên sinh kinh ngạc: "Vậy hôm nay cậu tới đây..."

"Người muốn động tới a tỷ đối với tiểu tử mà nói cũng vô cùng quan trọng." Liễu Chiêu nói: "Tiểu tử hoài nghi, gia phụ Liễu Xa bị kẻ gian đoạt xác, mưu đồ chuyện xấu, a tỷ Liễu Hi thật sự cũng không rõ tung tích. Hôm nay đến đây là muốn hỏi thử xem ngài có kế sách nào vẹn toàn không?"

Liễu Chiêu rất tham lam, cậu muốn bảo vệ tất cả mọi người.

Uyên Kính tiên sinh sầm mặt lại, ánh mắt nhìn Liễu Chiêu phức tạp. Tướng mạo của Liễu Chiêu có vài phần giống Cổ Mẫn, tính cách... cũng khá giống.

"Lấy thiên hạ làm bàn, thương sinh là cờ. Cậu và ta như con tốt, người đánh cờ là tướng soái. Bọn họ đấu nhau là chuyện của bọn họ, cậu không nên tham gia vào thì hơn." Uyên Kính tiên sinh nghiêm túc nói: "Người trước đây ngông cuồng thay đổi cục diện, kết cục của cô ấy thế nào, cậu cũng đã nhìn thấy rồi đấy..."

Toàn thân Liễu Chiêu chấn động, mắt bỗng nhiên trợn to.

Uyên Kính tiên sinh thở dài một tiếng, không tự chủ được rơi vào hồi ức.

Thiên hạ làm bàn, thương sinh là cờ. Trời xanh đã chiếu cố thương sinh đến nhường nào mới để một người ngoài thế giới đến giúp thế đạo mờ mịt, dẫn dắt tất cả đi về tương lai tươi đẹp nhất.

Nó lại tàn nhẫn vô tình đến mức nào, rộng lượng thành toàn cho thương sinh, chỉ keo kiệt bủn xỉn đến mức bỏ qua mong mỏi thấp bé của một người mẹ.

[Thuần An, ta cầu xin ông hãy nghĩ cách... Lẽ nào không có cách nào vẹn toàn đôi đường sao?]

Phu nhân xinh đẹp ôm cô con gái còn trong tã lót, khóc nức nở cầu xin ông, hốc mắt đỏ au, trong mắt đầy sự tuyệt vọng.

[Cá và tay gấu không thể có cả đôi, ta cũng lực bất tòng tâm...]

Lời Uyên Kính tiên sinh vừa nói xong, phu nhân kia mất khống chế khóc nức nở.

Biết được trong cơ thể của con gái có một linh hồn hoàn chỉnh, phản ứng đầu tiên của phu nhân không phải là mừng rỡ mà là lo lắng bất an, tâm trạng gần như mất kiểm soát.

Bà biết con gái si ngốc vô hồn, trong tương lai, thân thể này sẽ đón nhận một linh hồn cường đại, có được cuộc sống mới thực sự.

Kết quả thì sao?

Con gái vừa sinh ra mà đã có linh hồn hoàn chỉnh rồi!

Điều này nghĩa là con gái là một sinh mệnh hoàn toàn mới, càng là con gái của Cổ Mẫn bà.

Sao bà có thể chịu đựng nổi rằng sau mười hai năm nuôi dưỡng con gái, số mệnh đã định rằng con gái sẽ bị một linh hồn khác chiếm lấy thân thể?

Đó là con gái của bà cơ mà!

Nếu không làm như vậy thì triều Khương vốn nên được xây dựng sẽ không tồn tại, loạn thế vốn dĩ nên kết thúc sớm vẫn sẽ tiếp tục diễn ra.

Loạn thế còn tiếp tục giờ khắc nào thì sẽ lại có thêm vô số cô hồn dã quỷ. Cho dù thiên hạ phân phân hợp hợp rồi sẽ thống nhất, nhưng vương triều lập ra cũng không phải là triều Khương.

Cho dù lịch sử sẽ dần dần phát triển về phía trước, nhưng thật sự tiến vào thời hiện đại phát triển lại phải cần thêm bao nhiêu thời gian?

Năm trăm năm hay một ngàn năm?

Triều Khương chỉ cần ba trăm năm!

Lúc triều Khương sừng sũng trên đỉnh thế giới, những nơi khác vẫn còn lạc hậu cằn cỗi, chiến tranh liên miên không ngừng, dân chúng vừa ngu muội vừa nực cười.

Nếu triều Khương không thành lập, không biết sẽ có thêm bao nhiêu oan hồn vô tội.

Hậu quả như vậy, chỉ một mình Cổ Mẫn bà liệu có gánh nổi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro