Chương 23: Thật là một chương trình hay a. 〜( ̄▽ ̄〜)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lạc Hàn Hy.

Dịch Thu cúp điện thoại, nhận được nhiệm vụ mới từ mèo đen:

【 Hồ ly quậy phá ở Kim gia: Một con hồ ly tinh nào đó đang làm mưa làm gió ở Kim gia, xin hãy đem con hồ ly tinh này thu thập cho ngoan ngoãn.  Kỳ hạn nhiệm vụ: Ba ngày. Phần thưởng nhiệm vụ: 300 điểm. 】

Dịch Thu cười nói: "Ái chà, không ngờ. Ta còn chưa tìm đến ngươi, con hồ ly tinh ngươi đã nhảy vào họng súng của ta rồi. Cục cưng, mau cường hóa dây lưng cho tao đi, ngày mai xem tao 'thuyết phục' con hồ ly tinh này thành một thanh niên có năm đức tính tốt như thế nào."

Dịch Thu sử dụng kỹ năng: Thuyết phục ( vật lý ).

Mèo đen: Đồng tình.(¬_¬;)

Dịch Thu bế mèo đen nhỏ lên: "Cục cưng, mày thật sự không muốn đi chơi với tao sao?"

Mèo đen ghét bỏ nói: "Ngươi đã là một nhân viên dọn phân lão luyện, cũng nên tự mình đi bắt yêu đi."

Dịch Thu suy nghĩ một lúc, ủy khuất nói: "Tao không thể, tao không thể rời xa mèo con yêu quý của tao được. Nào, hôn một cái nào ~"

Mèo đen đem móng vuốt ấn ở ngoài miệng của hắn: "Cái móng vuốt này của ta mới vừa bào qua cát mèo(*) đó nha!"

(*)chỗ để mèo đi vệ sinh.

Dịch Thu nắm lấy móng vuốt của nó: "Yêu nó, ngay cả khi cái móng vuốt này vừa mới từ chậu cát mèo ra tao đều yêu!"

Mèo đen:...... Thua.

Người bình thường không bao giờ thắng được kẻ biến thái!

........................

"Kim tổng, Dịch đại sư đã đồng ý, sáng mai sẽ đến tổ trạch(*) xem." Thư ký Tiểu Vương nói với Kim Bác Hi.

(*)nhà tổ.

Trên mặt Kim Bác Hi lộ vẻ vui mừng: "Tốt lắm, ngày mai lập tức đem con hồ ly tinh này thu thập!"

Không đến năm phút sau, thư ký Tiểu Vương lại báo: "Kim tổng, phu nhân tìm ngài."

Kim Bác Hi nghi hoặc mà tiếp nhận điện thoại: "Alo, mẹ à, có việc gì không ạ?"

"Mẹ nhìn thấy tin tức con đăng trên vòng bạn bè, chẳng lẽ cái tên đang ở nhà chúng ta làm mưa làm gió thật sự là yêu tinh?" Một vị phu nhân dùng giọng điệu của con gái làm bộ làm tịch hỏi(*).

(*): ý là lão phu nhân lớn tuổi rồi còn dùng giọng điệu của mấy cô gái nhỏ tuổi nũng nịu các kiểu...

Kim Bác Hi cũng không muốn cho mẹ hắn dính vào việc này lắm, vì vậy hắn nói một cách có lệ: "Có khả năng."

"Hèn gì, mẹ đã nói mà, tại sao mấy người này đang bình thường đều nổi điên, cả thúc thúc và bá bá của con đều vậy, cũng may ba của con gần đây không có ở trong nước, nếu không mẹ sợ cả ông ấy cũng sẽ đi tìm một nam tiểu tam hoa hòe lòe loẹt, nếu gặp chuyện như thế thật thì sao mẹ dám ra ngoài gặp người khác a, mẹ chịu không nổi sự mất mặt này! "Kim phu nhân tức giận nói.

Kim Bác Hi cảm thấy bất lực với mẹ của mình, ứng phó nói: "Vâng, vâng, điều này không thể được."

Kim phu nhân nói: "Nếu việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó. Mẹ giúp con đi mời một vị đạo sĩ, rất linh. Khi con còn nhỏ ông ấy đã xem bói cho con, nói rằng Kim gia về sau chính là do con định đoạt!"

Kim Bác Hi mặt đầy hắc tuyến, mẹ của hắn có chắc là không bị tên đạo sĩ kia lừa không?

"Năm ngoái mẹ nhờ ông ấy làm bùa cho con, con có mang theo không?" Mẹ hỏi.

Kim Bác Hi chạm vào lá bùa trên ngực của mình, nói: "Con vẫn mang theo đây này."

"Vậy là tốt rồi, con đừng tháo lá bùa đó xuống, bùa này là bùa trừ tà. Tóm lại, sáng mai mẹ sẽ dẫn Ngũ Giới đạo sĩ tới tổ trạch của lão gia tử nhìn xem thế nào, hừ, dù thế nào cũng phải đem con hồ ly tinh này chỉnh đốn một trận!" Kim phu nhân nói.

Kim Bác Hi che lại điện thoại, hỏi trợ lý: "Ngươi hẹn Dịch đại sư khi nào?"

Tiểu Vương: "Sáng mai."

Kim Bác Hi mắng một tiếng "Chết tiệt", hỏng bét! Đụng nhau rồi!

"Mẹ, thật ra con đã mời rồi ..." Kim Bác Hi vội vàng giải thích với mẹ.

Không ngờ bên kia đã cúp điện thoại, gọi lại cũng không bắt máy, mẹ của hắn nhất định lại cùng nhóm tiểu tỷ muội ăn nhậu chơi bời rồi, căn bản là không thèm để ý đến sự phiền não của con trai mình.

Kim Bác Hi đau đầu,chuyện này làm sao giải quyết cho tốt đây?

Hắn thậm chí còn không có số điện thoại của vị Ngũ Giới đạo sĩ kia, vì vậy muốn thay đổi thời gian cũng không được.

Đành phải giải thích cùng với Dịch Thu một chút vậy.

..................

"Dịch đại sư, lần đầu gặp mặt, đây là một chút tâm ý của tôi." Trong quán cà phê, một người đàn ông trẻ tuổi trông hơi kiêu ngạo, nhưng lại không làm mất đi sự anh tuấn tiêu sái, nói với Dịch Thu, đưa qua một chiếc hộp được đóng gói rất đẹp cho hắn.

"Cứ gọi tôi là Dịch Thu là được rồi," Dịch Thu nói.

Trong lòng Dịch Thu biết vị đại thiếu gia của Kim gia - Kim Bác Hi này, nhất định là một người không có việc gì thì không đến ngõ cửa, buổi sáng hôm nay mới kêu thư ký hẹn hắn sáng sớm hôm sau đi bắt yêu, kết quả buổi chiều lại muốn hẹn gặp mặt hắn, còn đưa một phần lễ vật, hơn phân nửa là có việc gì đó xảy ra, lại lo lắng đắc tội đến một người có chút đạo hạnh như hắn, cho nên muốn bồi tội trước, nói không chừng ngày nào đó lại phải tìm hắn tới hỗ trợ, không thể đắc tội.

Nhìn bộ dạng loanh quanh lòng vòng của kẻ có tiền này, Dịch Thu cũng không sốt ruột lắm, nhưng nhìn vào mức thù lao một triệu mà Kim gia đưa ra, thái độ phục vụ của hắn vẫn rất chuyên nghiệp, nỗ lực mang đến cho khách hàng trải nghiệm dịch vụ tốt nhất.

Dù sao cũng sẽ không có ai lại đi gây khó dễ với tiền a.

Kim Bác Hi đánh giá Dịch Thu trong chốc lát, nói thầm trong lòng, đại sư đạo diễn Tưởng giới thiệu đáng tin cậy sao? Nhìn thế nào cũng thấy nhỏ tuổi hơn hắn, sợ là còn đi học a?

Nhưng dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, Kim Bác Hi hoàn toàn không để lộ ra những suy nghĩ này, hắn bắt đầu lải nhải.

Đông vòng tây vòng, vòng vo ước chừng 30 phút, từ tổ nghiệp của Kim gia, cho tới bộ phim mới của đạo diễn Tưởng, lại không dấu vết mà thổi phồng hành động bắt yêu vĩ đại ở đoàn phim của Dịch Thu, nói đến mức Dịch Thu cũng thấy mệt hộ anh ta.

Đường đường là một thiếu gia ăn chơi trác táng, vì việc ông nội bị hồ ly tinh lừa đi tiền dưỡng lão mà phải lao tâm lao lực, bị bức thành bộ dáng gì đây a?

Cũng may Dịch Thu là người có thể nói chuyện phiếm, sau khi hai người trò chuyện được nửa giờ, Kim Bác Hi cuối cùng cũng chuyển sang chủ đề chính, giải thích ý định của mình:

Mẹ của hắn nghi ngờ trong nhà có yêu quái quấy phá, vì vậy bà đã tự ý nhờ một đạo sĩ sáng mai đến Kim gia nhìn xem, chỉ sợ sẽ đụng phải cùng lúc với Dịch Thu. Hắn hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Dịch Thu, nhưng lại lo lắng vị đạo sĩ kia đạo hạnh không đủ sẽ bị quái vật làm bị thương, lại không dễ dàng trực tiếp từ chối ông ấy, vì vậy hắn hy vọng  Dịch Thu có thể ở bên cạnh coi chừng.

Nhưng hắn hy vọng rằng Dịch Thu sẽ không để cho vị đạo sĩ kia phát hiện ra cậu là đồng môn, để tránh gây ra hiểu lầm.

"Được, không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ cải trang một chút, bảo đảm ai cũng nhận không ra." Dịch Thu sảng khoái nói.

Kim Bác Hi nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."

Thấy vấn đề đã được giải quyết, Dịch Thu chuẩn bị đem người đuổi đi, sáng mai hắn sẽ đến Kim gia gặp nhân viên đã bỏ trốn khỏi công ty của mình, gửi đến hắn ta "sự ấm áp" từ công ty. Hồ Tuấn Tuấn nhất định sẽ cảm động đến nước mắt và nước mũi giàn giụa a.

"Đúng rồi, Dịch Thu tiên sinh, tôi muốn tìm hiểu một chút, loại yêu quái hồ ly tinh này, có mang thù không?" Kim Bác Hi đột nhiên nhớ tới một sự kiện, dò hỏi.

Dịch Thu nhướng mày: "Cậu đắc tội với hắn như thế nào?"

Kim Bác Hi vẻ mặt đau khổ nói: "Đắc tội hắn rất nhiều chỗ. Lần đầu tiên gặp mặt, tôi thấy hắn cả người không đứng đắn, còn ôm cánh tay của ông nội tôi, tôi mắng hắn ngay tại chỗ."

Dịch Thu tò mò hỏii: "Cậu mắng hắn cái gì?"

Kim Bác Hi yên lặng nói: "Ngươi thật lẳng lơ a."

Dịch Thu lập tức cười ra tiếng.

Lời này mà đến tai của mấy yêu ma quỷ quái khác, sợ là muốn đem Kim Bác Hi hận đến tận trong xương cốt, nhưng đối với Hồ Tuấn Tuấn, hắn ta lại là một con hồ ly tinh!

Không chừng lúc ấy hắn ta sung sướng đến mức không chịu được ấy chứ!

"Yên tâm đi, dựa vào câu nói này của ngươi, hắn sẽ cho ngươi một lối thoát a." Dịch Thu trấn an nói.

Mặt Kim Bác Hi lúc xanh lúc trắng, tự hỏi lời nói của Dịch Thu có phải có ẩn ý hay không, chẳng lẽ nói Hồ Tuấn Tuấn đã mang thù một cách điên cuồng đối với hắn?

Hừ, mặc kệ hắn ta có mang thù không mang thù, qua ngày mai con hồ ly tinh luôn làm mưa làm gió này cũng không còn kiêu ngạo được nữa!

..................

Sáng sớm ngày hôm sau, trước cổng lớn của tổ trạch Kim gia.

Kim Bác Hi đối với câu "Cải trang một chút" này có nhận thức mới.

Một người đàn ông đội mặt nạ đầu ngựa với khuôn mặt hài hước bước ra khỏi xe, khiến cho người khác vừa nhìn thấy phải ghé mắt nhìn theo, làm cho Kim Bác Hi đang đứng ở cửa chào đón phải trợn mắt há hốc mồm.

Kim Bác Hi trao đổi ánh mắt dò hỏi với tài xế, tài xế gật đầu đau đớn: "Dịch tiên sinh nói như vậy sẽ không dễ bị nhận ra."

"Người đầu ngựa" Dịch Thu đỡ cái đầu ngựa của mình, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, như này rất kín đáo."

Nỗi lòng của mọi người có mặt ở đây: Ngươi có hiểu lầm gì về cái từ "kín đáo" này không?

Kim Bác Hi xác định, vị Dịch đại sư tuổi còn trẻ này, có rất nhiều ý tưởng độc đáo. Đây chắc là khả năng của cao nhân đi.

Đưa Dịch Thu vào tổ trạch, Kim Bác Hi giới thiệu nói: "Hôm nay, ông nội của tôi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, vì vậy ông ấy không có ở nhà, Hồ Tuấn Tuấn thường không dậy vào giờ này, nên có khoảng một tiếng cho vị đạọ trưởng kia chuẩn bị đi ... Đạo trưởng, đạo trưởng đến rồi! "

Dịch Thu cùng cái đầu ngựa quay đầu lại, liền nhìn thấy một đạo sĩ  búi tóc kiểu đạo sĩ mặc một bộ đạo bào bẩn thỉu bước xuống xe, khuôn mặt non nớt dịu dàng, đôi mắt to, cái miệng nhỏ nhắn, lông mày thanh tú, lười biếng mà ngáp một cái.

Vị đạo sĩ này trông còn trẻ hơn hắn! Ban đầu, hắn còn lo lắng rằng hắn trông còn quá trẻ trấn không được bãi, nhưng bây giờ nhìn thấy vị đạo sĩ không biết đã thành niên chưa này, Dịch Thu liền yên tâm, hóa ra lớn lên non là điểm đặc sắc của cái nghề này!

Dịch Thu nhìn đạo sĩ vài lần, cảm thấy cậu ta nhìn có chút quen, nhưng hắn lại không thể nhớ đã gặp qua cậu ta ở đâu.

Đạo sĩ lười biếng nhìn thấy Dịch Thu đang đội đầu ngựa, liền thắc mắc: "Tại sao cậu lại đội một cái mũ trùm đầu?"

Dịch Thu bình tĩnh nói: "Bởi vì hôm nay tôi không muốn người khác nhận ra."

Đạo sĩ lười biếng tò mò: "Sao lại không muốn người khác nhận ra?"

Dịch Thu nói, "Bởi vì ngày hôm nay tôi là một kẻ giết người không có cảm xúc."

Đạo sĩ lười biếng bị chọc cười, lấy ra một con cá nướng từ trong quần áo: "Sát thủ tiên sinh vất vả rồi, có muốn ăn cá nướng không? Ăn rất ngon."

Nội tâm Kim Bác Hi lúc này sắp hỏng mất đến nơi, không nói đến việc hắn ta làm sao mà dấu được cá nướng ở bên trong quần áo, nhưng ở loại thời điểm này là lúc chia sẻ cá nướng sao?

Hai "Cao nhân" đến đây hôm nay, đều quá khả nghi!

Dịch Thu cũng nghĩ vị đạo sĩ lười biếng này rất thú vị, vội vàng nói: "Cảm ơn đạo trưởng, nhưng quân tử không đoạt đồ ưa thích của người khác, những thứ mình thích cũng không nhất định phải chia sẻ, đạo trưởng mời."

Thấy không cần chia cá nướng với người khác, đạo sĩ lười biếng liền vui vẻ cắn một miếng: "Có lý!"

Thấy bầu không khí giữa hai người rất tốt, Kim Bác Hi vội vàng giới thiệu, đạo sĩ lười biến được gọi là Ngũ Giới đạo sĩ, là một cao nhân có đạo hạnh thâm hậu. Dịch Thu là một người bạn tốt của hắn, cậu ấy tò mò về tình huống bắt quỷ hôm nay nên đến đây xem thử.

Đạo sĩ lười biếng cười khanh khách mà gặm cá, cũng không biết có tin hay không.

"Đi thôi, thừa dịp con hồ ly tinh này còn đang ngủ, trước tiên ở hang ổ của nó bố trí một phen." Đạo sĩ lười biếng nói, đi đến phòng khách của tổ trạch Kim gia, đem thùng dụng cụ đặt ở trên mặt đất, bắt đầu công việc.

Dịch Thu tò mò theo dõi, bí mật học trộm những thủ thuật bắt yêu của đạo sĩ lười biếng.

Nhà chính của tổ trạch Kim gia có ba tầng, mỗi tầng rộng hơn 300m2, đạo sĩ lười biến giống như chú ong mật nhỏ bận rộn, nhanh nhẹn đem bùa chú dán ở trên của sổ tầng một, còn vẽ lên trên một lời chú, lại ở phòng khách bố trí một cái trận pháp hư hư thực thực, lập đàn làm phép, lẩm bẩm nói.

Dịch Thu đối với thủ pháp bắt yêu nghiêm túc của đạo sĩ cảm thấy tò mò, hắn xuất thân không chính quy, đối với việc này dốt đặc cán mai, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy được đạo sĩ xuất thân chính quy bắt yêu, cảm thấy thật sự vô cùng mới lạ.

Đạo sĩ lười biếng nói: "Bây giờ làm phiền các ngươi lừa con hồ ly tinh kia xuống dưới, chờ nó vào trận, các ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này. "

"Để chuyện này cho tôi đi!" Dịch Thu nói một cách tự tin.

Kim Bác Hi muốn nói lại thôi, lo lắng Dịch Thu làm ra chuyện xấu gì, nhưng lại không thể làm ra vẻ mặt nghi ngờ, đành phải nhìn theo người đàn ông mang đầu ngựa đang thong dong đi lên lầu, sau đó quay lại hỏi: "Hắn ở phòng nào?"

Kim Bác Hi:......

Cái khí tràng không đáng tin cậy khí này là sao đây?

Một phút sau.

Một tiếng đạp cửa kinh thiên động địa truyền tới, Kim Bác Hi cùng đạo sĩ lười biếng và nhóm vệ sĩ, người giúp việc đang đợi ở tầng dưới đều bị giật mình.

Hồ Tuấn Tuấn còn ở trong chăn ngủ nướng, bàng hoàng phát hiện có người lôi chăn của hắn lên, thân thể của hắn cũng theo đó mà bay lên không, ném hắn ra cửa phòng, hất tung chiếc chăn xuống cầu thang.

Hồ Tuấn Tuấn ở trong chăn "Ai u ai u" lăn xuống dưới, một hơi lăn vào bên trong trận pháp ở phòng khách.

"Mau rút lui!" Người đầu ngựa hét lên.

Đám người không liên quan giống như nghe thấy tiếng chuông báo cháy, cất bước chạy như điên, trong phút chốc ở phòng khách chỉ còn dư lại mỗi đạo sĩ lười biếng đang mờ mịt, cùng với một con hồ ly tinh mới bị bắt rời giường có giá trị tức giận max điểm.

Đạo sĩ lười biếng:......

Hồ ly tinh: Ngao ngao ngao!

Bên ngoài phòng khách, Kim Bác Hi rất muốn áp tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong, nhưng hắn không bỏ xuống được sự kiêu ngạo của mình, đành phải đứng thẳng người, nghiêng tai nghe.

Bên trong cánh cửa truyền đến âm thanh đập phá, bùm bùm!

Kim Bác Hi cảm thấy tim đau thắt lại, chỗ này có rất nhiều đồ cổ chưa kịp dọn ra đi a!

Bên trong cánh cửa lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, ngao ngao a a đau quá!

Kim Bác Hi cảm thấy hít thở không thông, đây rõ ràng là giọng của Ngũ Giới đạo sĩ!

"Bọn họ không phải đang đấu pháp sao? Sao nghe giống như đang vật lộn vậy?" Dịch Thu hỏi ra nghi vấn trong lòng của Kim Bác Hi, hơn nữa nghe có vẻ như đạo sĩ còn bị đánh? Hắn vừa rồi trộm dùng Thiên Nhãn nhìn qua, đạo sĩ này thật sự có bản lĩnh, trên người còn có một tầng ánh sáng vàng công đức.

Năm phút sau, đạo sĩ lười biếng mặt mũi bầm dập mở cửa: "Tôi đã chế trụ hắn, sức lực của hắn còn rất lớn! Mau giúp bần đạo đem hắn trói lại!"

Một nhóm vệ sĩ lao vào đem Hồ Tuấn Tuấn, kẻ bị dán bùa vàng lên khắp cả người, cả mặt cũng không buông tha đem trói lại.

Đạo sĩ lười biếng: "Mang đồ trùm đầu vào cẩn thận yêu thuật của hắn!"

Đồ trùm đầu?

Mọi người nhìn về phía cái đầu ngựa trên đầu Dịch Thu.

Dịch Thu sợ đến mức vội vàng che mũ đội đầu của mình lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro