Chương 24: Vô tâm câu dẫn là trí mạng nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lạc Hàn Hy.

Cuối cùng, bao gạo do nữ đầu bếp Kim gia cung cấp đã cứu Dịch Thu, giúp hắn bảo vệ cái đầu ngựa của mình.

Hồ Tuấn Tuấn bị trói gô, rồi tròng trùm bao gạo lên đầu, nhìn rất giống một kẻ không may mắn bị bắt cóc, không ngừng vặn vẹo trên mặt đất, phát ra âm thanh rên rỉ.

Lúc này hắn đã hiểu, bản nhân nhất định đã đụng phải một tên đạo sĩ có bản lĩnh rồi, tuy rằng kỹ thuật vật lộn của tên đạo sĩ kia hoàn toàn không bằng Dịch Thu, thậm chí còn kém hơn một con hồ ly tinh "Thân kiều thể nhược" như hắn, nhưng mà tên này lại có pháp thuật a! Một loạt các loại pháp thuật phanh phanh phanh ập đến, hơn nữa còn giống như không cần tiền mà nép bùa chú lung tung, nhanh chóng đem hồ ly tinh hắn vây khốn.

Đáng ghét nhất chính là tên đạo sĩ này không còn biết xấu hổ chạy đi gọi viện trợ ở ngoài! Sau khi vây khốn hắn, lại để một nhóm vệ sĩ cường tráng xông vào trói gô hắn lại, tròng đồ trùm đầu lên, quả thực là phát rồ mà!

Đạo sĩ lười biếng nhìn hồ ly tinh đã không có sức phản kháng, rất đắc ý: "Cảm ơn chư vị đã hỗ trợ, để tôi dọn dẹp nơi này, làm phiền các vị giúp tôi đem con hồ ly tinh này lên lầu, tìm một phòng để tôi nói chuyện với hắn ta."

Dịch Thu xung phong nhận việc: "Để tôi!"

Nói xong hắn lanh lẹ khiêng hồ ly tinh lên phòng ngủ trên lầu. Để lại đám  người Kim gia đang rưng rưng nước mắt nhìn những mảnh vỡ của những bức tượng sứ đang vương vãi khắp sàn, đây là toàn bộ bộ sưu tập của Kim gia cất giữ a!

Đạo sĩ lười biếng kinh ngạc nhìn Dịch Thu: "Vị tiểu huynh đệ này sức lực cũng thật lớn a."

Trong phòng ngủ, Hồ Tuấn Tuấn cùng đạo sĩ lười biếng, một người thì đang ngồi trên ghế, một người kia thì ngồi dưới đất, Dịch Thu đóng cửa lại cho hai người, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn cũng không đi quá xa mà đi đến cuối hành lang, từ ban công thông với ban công bên ngoài phòng ngủ của Hồ Tuấn Tuấn leo qua.

Đạo sĩ lười biếng cắn một miếng cá nướng, bắt đầu làm công tác tư tưởng: "Hồ ly tinh nhà ngươi đúng thật là thiếu kiến ​​thức. Ngươi cho rằng  xã hội bây giờ rất lộn xộn sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi, xã hội hiện đại không thể so với mấy trăm năm trước, cạnh tranh rất khốc liệt, rất nhiều học sinh đạt thành tích cao còn phải đi dọn gạch, ngoài việc ngươi có một chút yêu thuật, thì ngươi có điểm nào hơn người khác chứ? "

Giọng của Hồ Tuấn Tuấn mạnh mẽ xuyên qua bao gạo: "Phi, ngươi cho rằng ta không gửi thấy yêu khí trên người của ngươi sao! Chúng ta đều là Yêu tộc, ngươi vì sao lại muốn thiên vị nhân loại! Tên phản bội!"

Đạo sĩ lười biếng chậm rãi nhấm nháp miếng cá nướng: "Bởi vì bọn họ cho ta tiền. Nghe nói xã hội bây giờ không dễ lăn lộn a, đạo quan của ta đã bị dột nửa năm rồi, hiện tại cũng chưa có tiền sửa chữa lại đây nè, ta sống cũng không có dễ dàng a. "

Hồ Tuấn Tuấn có một ý tưởng: "Ta cho ngươi tiền, ngươi thả ta đi!"

Đạo sĩ lười biếng lại lắc đầu: "Của cải bất chính, không thể lấy."

Hồ Tuấn Tuấn chán nản, cáo mượn oai hùm nói: "Hồ Tuấn Tuấn ta cũng là  người có tổ chức a! Hôm nay ngươi đánh ta như vậy, về sau lão đại của ta mà biết, nhất định sẽ hung hăng giáo huấn ngươi! Ta nói cho ngươi biết, lão đại của ta rất lợi hại đó!"

Đạo sĩ lười biếng nói "Ồ", thầm nghĩ con hồ ly tinh này hóa ra đã có tổ chức rồi, điều này không tốt a, đây nhất định là một tổ chức nguy hiểm là nơi tụ tập một số lượng lớn yêu ma quỷ quái, cần phải báo cáo với ủy ban tôn giáo chú ý một chút mới được.

Đạo sĩ lười biếng nhàn nhạt nói: "Với chỉ số thông minh của ngươi, ta không tin có người muốn nhận ngươi đâu, lão đại của ngươi không phải là đồ ngốc đấy chứ?"

Hồ Tuấn Tuấn lập tức lớn tiếng nói: "Không sai, cậu ta là một tên ngốc!"

Đạo sĩ lười biếng gãi đầu, hiệu quả của phép khích tướng này hình như không đúng lắm thì phải?

"Nhưng dù sao cậu ta cũng là một kẻ ngu ngốc lợi hại! Nói cho ngươi biết, cậu ta tên là Dịch Thu, đạo hạnh mạnh mẽ hơn ngươi rất nhiều, chỉ bằng kỹ năng vật lộn của ngươi, cậu ta chỉ cần hai cú đánh đã có thể đánh ngươi răng rơi đầy đất!" Hồ Tuấn Tuấn hừ hừ nói.

Đạo sĩ lười biếng hoang mang sờ cằm: "Dịch Thu? Cậu ta tu đạo khi nào?"

Hồ Tuấn Tuấn sửng sốt: "Ngươi biết cậu ta?"

Xong rồi, xong rồi, tên đạo sĩ thúi này vậy mà biết Dịch Thu! Tên đạo sĩ này khẳng định muốn tìm Dịch Thu bôi đen hắn!

Từ từ, Dịch Thu đã biết rằng hắn là loại hồ ly tinh gì rồi, dù có bị bôi đen hay không cũng thế.

Vò đã mẻ lại sứt Hồ Tuấn Tuấn liền thả lỏng, cảm thấy mình không cần phải sợ như vậy.

Chỉ nghe đạo sĩ nói: "Này, nếu ngươi đã là hồ ly của Dịch Thu, vậy ta cũng  sẽ không giết ngươi, ngươi gọi hắn đến để hắn tới chuộc người ... À không, chuộc yêu đi, bằng không ngươi... sẽ phải đến Thất viện để chấp hành hình phạt của ngươi. "

Sau đó, đạo sĩ lười biếng tháo xuống cái bao trùm đầu của hồ ly tinh, đưa cho hắn một chiếc điện thoại thông minh chỉ người già mới dùng: "Này, gọi đi."

Lúc này, Hồ Tuấn Tuấn nhớ lại cảnh nữ chính bị bắt cóc trong vô số bộ phim truyền hình, kẻ bắt cóc yêu cầu nữ chính gọi cho nam chính, vì vậy nữ chính khóc sướt mướt gọi điện thoại, sau đó nam chính hiên ngang lên sân khấu, cứu nữ chính thoát khỏi khói lửa, thật là lãng mạn a.

Tuy nhiên, Dịch Thu mà biết hắn bị một đạo sĩ thúi đánh, thay vì lo lắng cho hắn, cậu ta ngược lại sẽ cười ha ha nói hắn đáng bị như vậy.

Hồ Tuấn Tuấn nước mắt lưng tròng, làm sao hắn biết xã hội bây giờ lại nguy hiểm như vậy a?

Hóa ra nếu sử dụng yêu thuật một cách bừa bãi, sẽ bị đạo sĩ Chị đến đánh cho một trận nhừ tử!

Hu hu hu, hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi, sớm biết vậy thì ngay từ đầu nên thành thành thật thật mà đối mặt với sự đáng sợ của Dịch Thu, còn hơn là bây giờ bị một tên đạo sĩ ép buộc gọi điện cầu cứu.

Hồ Tuấn Tuấn được tháo dây thừng, cầm chiếc điện thoại cũ trong tay đạo sĩ lười biếng, nói: "Ta không nhớ số điện thoại của cậu ta, ta sẽ tìm trong điện thoại của mình."

Đạo sĩ lười biếng ngồi gặm cá: "Được."

Hồ Tuấn Tuấn đứng dậy đi đến giường tìm điện thoại di động. Vừa rồi hắn đang ngủ ngon, bỗng nhiên có một người đàn ông đầu ngựa đạp cửa xông vào phòng ngủ, không nói hai lời liền ném hắn trong lúc đang quấn chăn ra ngoài, điện thoại vẫn để trên bàn đầu giường cũng không kịp lấy.

Chết tiệt, tên đầu ngựa đó rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ chung nhóm với tên đạo sĩ này?

Hồ Tuấn Tuấn tìm thấy điện thoại di động của mình, vừa định gọi điện thì trong lòng chợt lóe lên một ý tưởng.

Tại sao hắn phải ngoan ngoãn nghe lời tên đạo sĩ thúi này? Chỉ cần lợi dụng lúc hắn ta chưa kịp chuẩn bị liền chạy trốn không phải là được rồi sao? Hôm qua hắn cũng đã chạy trốn thành công khỏi Đại Ma Vương Dịch Thu đấy thôi, có thể thấy trình độ chạy trốn như lòng bàn chân được bôi dầu của hắn cũng không tệ a.

Hồ Tuấn Tuấn tâm tư lung lay, so với việc gọi Dịch Thu tới chuộc hắn, lại bị dạy dỗ một phen, còn không bằng bây giờ hắn bỏ trốn mất dạng trở về núi sâu rừng già, về sau lại ngóc đầu quay trở lại là được a.

Nghĩ đến đây, Hồ Tuấn Tuấn trộm nhìn đạo sĩ đang ngồi xem tạp chí mỹ nam gợi cảm trên bàn trà, vừa ăn cá nướng miệng phát ra âm thanh tấm tắc, không biết là vì đang ăn ngon hay đang xem ngon.

Hồ Tuấn Tuấn ở trong lòng hừ một tiếng, tên đạo sĩ này cũng là một kẻ giả đứng đắn! Không phải cũng thích ngắm trai đẹp giống hắn sao!

Lại nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ sát đất không khóa, bên ngoài còn có ban công, chỉ cần hắn nhảy ra khỏi ban công, liền có thể chạy về phía tự do!

Hồ Tuấn Tuấn bóp chặt điện thoại, bấm số điện thoại của Dịch Thu rồi đưa lên tai, thản nhiên đi về phía ban công, mắt cứ nhìn về phía đạo sĩ, toàn thân trở nên căng thẳng, thần kinh căng chặt, chỉ chờ có cơ hội để trốn thoát!

Đạo sĩ vui vẻ ăn xong cá nướng, đặt xiên tre lên bàn, đang muốn ngẩng đầu......

"Leng keng leng keng leng keng leng keng......" Một tiếng chuông điện thoại quen thuộc ở bên ngoài ban công vang lên.

Đạo sĩ lười biếng và Hồ Tuấn Tuấn đồng thời sững sờ.

Trước khi kịp nghĩ lý do vì sao lại có tiếng chuông điện thoại di động lại phát ra từ bên ngoài ban công, Hồ Tuấn Tuấn đã ném điện thoại về phía  đạo sĩ, lao về phía ban công!

"A ——————!!!"

Trong một tiếng thét kinh thiên động địa, Hồ Tuấn Tuấn đụng phải một người đàn ông đội đầu ngựa, sợ tới mức ngồi xổm xuống đất, không ngừng gào thét.

Đạo sĩ lười biếng sặc một ngụm cá nướng trong cổ họng, gấp đến mức nhảy nhót lung tung để tránh bị sặc chết.

Hồ Tuấn Tuấn vẫn đang nhắm mắt gào thét thảm thiết, gào đến ngao ngao vang dội.

Người đàn ông đầu ngựa từ ban công đi vào, ngồi xổm xuống vỗ vai Hồ Tuấn Tuấn, nâng thắt lưng trong tay lên, ân cần hỏi: "Ngươi có biết thứ này là gì không?"

Hồ Tuấn Tuấn mở mắt ra, nhìn thấy thắt lưng trên tay người đàn ông đầu ngựa, cảm thấy mông đau nhói, lại cuồng loạn hét thêm một tiếng: "A ———— !!!"

Dịch Thu uy hiếp nói: "Kêu nữa ta liền trở mặt a!"

Hồ Tuấn Tuấn câm miệng trong một giây, ủy khuất nhìn hắn: "Tại sao cậu lại ở đây?"

Dịch Nghiêu tháo mặt nạ đầu ngựa xuống, lắc đầu thở dài, "Đồ hồ ly tinh ngu ngốc nhà người, bây giờ đã biết tại sao ta yêu cầu ngươi sớm thu tay trả lại tiền cho người ta rồi đúng không?"

Hồ Tuấn Tuấn: Hu hu hu.

"Ngồi xổm ở bên cạnh đi, ta cùng đạo trưởng nói vài câu. Nếu còn dám chạy, ta liền bán ngươi đến đạo quán làm việc." Dịch Thu nói.

Hồ Tuấn Tuấn không nói nữa, thành thật đi đến góc tường ngồi xổm ôm đầu quay ngươi vào trong, tư thế rất tiêu chuẩn.

Đạo sĩ lười biếng kinh ngạc nói: "Cậu thật là lợi hại a."

Dịch Thu khiêm tốn một chút: "Giống nhau giống nhau, tôi là người mới vào nghề, vẫn chưa quen với nghiệp vụ lắm."

Đạo sĩ lười biếng nhìn chằm chằm Dịch Thu, nhìn trái nhìn phải: "Cậu học được từ ai?"

Dịch Thu tiếp tục khiêm tốn: "Được dạy từ một con mèo."

Đạo sĩ lười biếng: "Meo meo meo?"

Meo meo meo này không phải là một tính từ, mà là một từ tượng thanh.

Dịch Thu kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào miệng của đạo sĩ lười biếng hỏi: "Đạo trưởng, cậu vừa rồi có nghe thấy tiếng mèo kêu không?"

Đạo sĩ lười biếng che miệng: "Không có không có!"

Dịch Thu: "Ồ, chắc là tôi nghe nhầm."

Vừa rồi ở ngoài ban công hắn đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa đạo sĩ lười biến cùng Hồ Tuấn Tuấn, hắn biết nguồn gốc của vị đạo sĩ này có thể không phải là con người, tuy nhiên là loại yêu tinh cụ thể gì ... Dịch Thu liếc nhìn đống xương cá còn dư lại của đạo sĩ lười biếng, cùng tiếng kêu kinh ngạc phát ra khi nãy, trong lòng liền có một suy đoán.

Ha, có lẽ con mèo đen của hắn có thể sắp có bạn rồi đây!

Sau khi cả hai nói chuyện xong, Dịch Thu bắt đầu xử lý Hồ Tuấn Tuấn.

"Ngươi nhanh chóng giải chú thuật ở Kim gia xuống, rồi đi xin lỗi người ta đi." Dịch Thu nói.

"Ta... được rồi được rồi, ta đồng ý, cậu cứ để bọn họ từng người đi vào đi, ta sẽ giải chú cho bọn họ." Hồ Tuấn Tuấn nhỏ giọng nói.

Tiếp theo, Dịch Thu nhìn thấy một cảnh vô cùng thú vị.

Kim Bác Hi triệu tập tất cả những người trong gia tộc đã bị hồ ly tinh mê hoặc về tổ trạch, sau đó cử người đến đón lão gia tử đang kiểm tra sức khỏe trong bệnh viện về, từng người một xếp hàng trước mặt Hồ Tuấn Tuấn để giải chú.

Vẻ mặt của Hồ Tuấn Tuấn đau khổ, dùng xiên tre từng được dùng xiên cá nướng lần lượt gõ lên đầu bọn họ.

Mỗi lần gõ một cái, người chịu chú thuật như tỉnh lại từ trong mơ, kêu gào thảm thiết liên tục chạy trốn ra ngoài, rõ ràng là không muốn đối mặt với tất cả những gì mình đã làm trong khoảng thời gian này, nhao nhao chạy đến trước mặt Kim Bác Hi khóc lóc kể lể.

Xui xẻo nhất chính là lão gia tử Kim Kiến Quân, sau khi xuất viện kết quả khám sức khỏe của ông ấy đang rất tốt, nhưng sau khi giải chú, ông lão chỉ vào Hồ Tuấn Tuấn "Ngươi ngươi ngươi" nửa ngày, hai mắt trợn trắng sau đó lập tức ngất sỉu, nhanh chóng được đưa đến bệnh viện cấp cứu, cũng may là không có gì đáng lo ngại, chỉ là chịu kích thích quá lớn mà thôi, tạm thời cũng không nghĩ đến việc đưa nhóm mười bảy bà vợ bé trở về.

Chờ khi mọi thứ đã ổn định, cũng đã xế chiều, Dịch Thu xách theo Hồ Tuấn Tuấn ấn đầu hắn đi xin lỗi Kim Bác Hi.

Hồ Tuấn Tuấn hôm nay đột nhiên bị bắt rời giường, còn chưa kịp trang điểm kỹ càng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch hốc mắt đỏ hoe, thoạt nhìn thanh tú đến mức không có chút gì giống một con hồ ly tinh.

"Xin lỗi, ta sai rồi, ta không nên ỷ vào yêu thuật mà mang lại tai họa cho gia đình ngươi. Ta từ nhỏ lớn lên ở trong núi, không có kiến thức gì, đối với  pháp luật ở nhân gian cũng dốt đặc cán mai, nhưng bây giờ vì ta đã phạm sai lầm lớn, ta sẽ thành thật hối cải. Lão đại đã dạy cho ta một bài học, ta sẽ đi đến chỗ hắn làm công, một ngày nào đó sẽ đem tiền trả lại hết." Tim của Hồ Tuấn Tuấn như bị đao cắt, khóc sướt mướt mà đưa ra một tờ giấy nợ.

Chỉ trong một tháng, hắn đã phải gánh tổng số nợ là 3,78 triệu, cái này là còn chưa tính số tiền mà lão gia tử Kim gia đã đầu tư cho bộ phim kia, số tiền đó được coi như là một khoản đầu tư, phần lớn là có thể hoàn vốn.

Kim Bác Hi nhìn tiểu mỹ nhân thanh tú như hoa lê dính mưa trước mắt, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp, cảm thấy cậu ta có chút đáng thương.

Con hồ ly tinh này sau khi tẩy trang hóa ra lại trông khá xinh đẹp, môi hồng răng trắng nhu nhược đáng thương, lại đáng yêu, nhìn mà nghĩ ... Không, hắn đang nghĩ cái gì vậy!

Trong lúc nhất thời Kim Bác Hi hoài nghi bản thân cũng trúng yêu thuật của hồ ly tinh, nhưng khi sờ lá bùa hộ mệnh trước ngực, lại cảm thấy hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.

Nhưng có lẽ con hồ ly tinh này đã thay đổi sang loại yêu thuật nào đó, mà bùa hộ mệnh của hắn không ngăn được?

Suy nghĩ của Kim Bác Hi càng lúc càng chạy xa, thấy hồ ly tinh sắp rời đi, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, liền tìm một chỗ kín kéo Dịch Thu sang một bên: "Dịch đại sư, có phải tôi cũng trúng yêu thuật của hồ ly tinh không?"

Dịch Thu đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới vài lần, thấy bùa hộ mệnh trước ngực của cậu ta, cười nói: "Không có, trên người của cậu có lá bùa hộ mệnh này rất hữu dụng, yêu thuật không thể ảnh hưởng được đến cậu."

Thay vì được an ủi, khuôn mặt Kim Bác Hi lại thay đổi rõ rệt, hắn kinh hãi quay đầu lại nhìn Hồ Tuấn tuấn, người đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, cái miệng nhỏ đang nhấp một ngụm nước. Dưới ánh đèn nhu hòa, cậu ta thoạt nhìn trông rất thanh tú, dịu dàng, đáng yêu, trên mặt viết đầy chữ ngoan ngoãn nghe lời, trông không giống yêu quái, mà lại giống một yêu tinh thuần khiết không kiêu kỳ.

Đạo sĩ lười biếng ngồi ở bên cạnh cậu ta, vừa ăn cá nướng vừa giơ chân, lần lượt phổ cập cho hắn về xã hội khoa học của nhân loại để cậu ta có thể tồn tại trong xã hội loài người, thuận tiện giới thiệu một chút 《 Hình Pháp 》, nói đến mức Hồ Tuấn Tuấn ỉu xỉu, ủy khuất cúi đầu, thỉnh thoảng còn gạt nước mắt, vì cuộc sống khốn khó phải trả nợ sắp ập đến mà chảy nước mắt.

Trưởng tôn của Kim gia, đã từng thấy nhiều kẻ yêu diễm đê tiện, đã đi qua biết bao nhiêu bụi hoa, là một kim cương Vương lão ngũ(*), lại ngồi xổm trong góc hút thuốc một cách điềm đạm, bình tĩnh, một hơi hút hết nửa gói, vậy mà nhịp tim của hắn vẫn ở mức 200, trong đầu đều là cảnh mỹ nhân khóc dưới ánh đèn.

(*): thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.

Fuck, hồ ly tinh quả thật là quá trâu bò mà!

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Thu: Nhân viên của tôi, Hồ Tuấn Tuấn, là một con hồ ly phàm ăn uống trong một tháng đã lừa tiền dưỡng lão của người già đã nghỉ hưu tổng cộng là 300.700.000 nhân dân tệ. Bây giờ hắn ta muốn xuất đạo(debut) để trả nợ, từ đó trở đi hắn ta phải tuân theo các giá trị cốt lõi của một con hồ ly tinh tốt nha ( mỉm cười).

Hồ Tuấn Tuấn: Tâm như tro tàn.jpg

Quần chúng hăng hái ăn dưa (cá) cùng đạo sĩ lười biếng vỗ tay bày tỏ sự ủng hộ.

Kim Bác Hi ( hóa thân thành máy đọc lại ): Ta không thích hồ ly tinh, ta không thích hồ ly tinh, ta không thích hồ ly tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro