chapter 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÔI RẮC RỐI ĐÓ!....THÌ SAO?

Tác giả ari_thiên_bảo

Tôi kếu một tiếng rồi đưa tay lên xoa xoa cái mũi ngọc ngà của mình đồng thơi giơ chân lên một phát vao cái cột điện đáng ghét kia thầm rủa chó chết bao nhiêu chỗ không ở sao lại mọc ngay ở chỗ này...

Nhìn xung quanh tôi há hốc .... Tôi đang đúng giãu sân trường.... mà không phải là giữa một mê cung với những tòa nhà lâu đài cao vút. Nghe ông anh trai nói qua chỉ bảo trường khá rông thôi mà sao cái khá rộng của lão trừu tượng vây. ở dưới quê tôi đã từng thấy nhưng ngôi nhà 3 4 tầng của mấy đại gia .hôm qua dọn về nhà mới với bố mẹ tôi đã ngạc nhiên với căn nhà 3 tầng thì bây giờ tôi rất ngặc nhiên về ngôi trường mới. trường chia làm nhiều dãy nhà khác nhau cụ thẻ bao nhiêu dãy thì tôi chưa có đếm các dãy nhà toàn 5 tầng trải rộng hàng km

. lạ lẫm , ngỡ ngàng,...vân vân và mây mây.... Không biết tính sao thì tôi thấy phía trước mọi người đang kéo nhau tụ đông lại một chỗ để ý kĩ thì thấy đó là bảng tin. Như người chết đuối vớ được cây chuối trôi sông tôi không để phí giây nào phi thẳng vào đám đông lần mò trên bảng tin chỗ bản đồ của trường

lần mò theo chỉ dẫn bản đồ tôi leo lên toàn nhà giữa tầng 2 phòng cuối để nhận lớp 10a3 mà anh trai ghi trên mẩu giấy nhớ

_ phù mệt chết mất thôi......-tựa vào lan can đối diện phòng học vừa ngước nhìn biển lớp vừa than cho bản thân phải leo cầu thang vượt sân lớn để đến được lớp.

_ aaaa..... 10a3 đây rồi....haha.....

Nghe tiếng hét mọi người quay lại nhìn tôi đầy " ngưỡng mộ" *haizzz đẹp khổ vậy đó mới vào trường chưa đầy 15p mà tôi đã 2 lần trở thành tâm điểm chú ý...kkkkk*

Đúng lúc đó thì trống vào lớp... học sinh ùa hết vào lớp cùng cô giáo và tôi tất nhiên cũng không ngoại lệ

Đi thẳng vào lớp đứng trên bục giảng la to:

_XIN CHÀO MỌI NGƯỜI TÔI LÀ PHÙNG THIÊN TỪ. NGÀY ĐẦU TIÊN ĐẾN LỚP XIN CHÀO CÁC BAN- tôi cười tít mắt thân thiện hết mức

Bỗng cả lớp cười ầm cả lên tôi ngơ ngác chả hiểu cái mô tô gì @@

_ trật tự.....- cô giáo gõ thước ổn định lớp

_thiên từ em là học sinh mới được nhà trường phân vào lớp ta..... mọi người nhớ đoàn kết giúp đỡ bạn... còn em em mau chọn một vị trí để ngồi rooiif ta vào bài học- cô nói một leo như sợ sơ hổ là sẽ bị cướp lời vậy

gật gù tôi bước xuống bàn cuối dạy ngoài gần cửa ra vào ở đằng sau và bắt đầu bài hoc thực chất là tính toán xem làm cách nào để gặp lại anh đẹp trai ban nãy

~~~~~~ dải phân cách xin phép chen qua~~~~~~~

11h30 trống báo tan học. tôi lấy chạp phóng thẳng về nhà..... để cái bụng không biểu tình dữ dội nữa chứ tiếp tục tôi xỉu mất

vừa về đến đầu phố tôi thấy vĩ vĩ đang ngồi trên chiếc moto của 1 ten lạ hoắc. à. dồn nốt chút calo còn xót tôi lao lên đuổi theo chiếc xe đó

-kítttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt

Phanh xe lại tôi dắt xe vào nhà à vì chiếc xe đó đi thẳng vào nhà tôi mà mọi người đừng hiểu nhầm đầu óc tôi bị sao nha

_ anh là ai sao lại chở vĩ vĩ?-tôi chống nạnh tra hỏi

hắn quay mặt lại tính trả lời:

_cô..........

Bây giờ thì tôi không còn tâm trạng để chửi rủa nữa rồi, mở to mắt nhìn hắn
_ ha, quả là trái đất tròn nhỉ ? . Thì ra hắn là tên lúc sáng gây với tôi.
_tròn gì mà tròn chứ .

tôi nhăn mặt* đúng là mình xui tận mạng *

_ hi hi , xin lỗi đã lỡ đụng trúng anh - tôi cười ngượng ngạo
_ tôi không nhận lời xin lỗi đó
hứ tên này
tôi tức mún xì khói nhưng cố nhịn.

Liên tiếp mấy ngày sau đó nói đúng hơn là 2 tuần hắn ta liên tục tới nhà chọc tôi tức trào máu còn láy lí do dủ anh nó đi học kiêm chở vĩ vĩ đi học luôn có những hôm còn ở lại ăn trực nhà nó nữa chứ

điều tra nó được biết hắn ở nhà kế bên- hàng xóm nhà nó, là bạn học cùng lớp với ông anh trai iu dấu.

chiều hôm thứ 2 trời nó nhưu đổ lửa vậy chảy sắp hết mỡ dự phòng của tôi tới nơi rồi. đang ngồi ôm chai nước lạnh bảo bối trước chiếc quạt cây lỡ HS988 mà cảm thấy cuộc sống thật là quá chán nản

_Nóng quá, nóng chết mất... ớ ơ... chắc tại bà trời gato với nhân sắc tài nghệ,,,,,,v,,,,,,v,,,, của tôi nên mới xui ông trời đổ lửa đây mà

T rời nóng thế này muốn ngủ cũng không được mà đi chơi cũng chả thích. Vì thế nên tôi đành quần đùi áo bốn lỗ nằm ngó cái đồng hồ điện tử để nếu nó có "lỡ" nhích thêm một độ nữa còn có cái cớ để gào lên "lại thêm một độ nữa, muốn giết người à?"

Đúng vào giây phút tôi đang có tư tưởng "thoát y đi tắm" thì một giọng nói ngang phè phè vang lên:

- Con gái con đứa, ăn mặc thế kia à, lại còn nằm ôm chai nước nữa chứ, vô duyên không tả được.

Một câu nói mà phun ra chi chít gai, người phát ngôn chỉ có thể là hắn, cái con người chưa thấy mặt đã ngửi thấy mùi tà đạo, chưa thấy tiếng đã lạnh sống lưng. Đang nóng sẵn lại nghe có người chửi đểu mình, tôi điên tiết ngồi dậy, gườm gườm nhìn hắn:

- Sang đây làm gì?

- Nói với người lớn thế à? - Hắn cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

"Xì, hơn người ta có một tuổi bọ mà đòi làm người lớn". Tôi bĩu môi nghĩ thầm nhưng vẫn hỏi lại:

- Ừ thì, sang đây làm gì thế?

- Vậy có khác quái gì đâu? - Hắn gào lên tức tối.

- Có từ "thế" thêm vào còn gì. - Tôi cũng không vừa, ngoác mồm ra gào lại.

- Em...

Hắn bất lực rồi, tôi biết mà, ai bảo cứ thích xoáy tôi làm gì. Người gì đâu mà xấu xa, đểu giả không chịu được. Hắn chỉ đối xử với một mình tôi như thế thôi, với người khác xem, tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo với... con lợn đất của tôi là thái độ của hắn sẽ khác ngay.

Tôi nghĩ rồi nhếch mép nhìn hắn đầy khinh bỉ. "Ta khinh, ta khinh hừ hừ..."

- Kiểu cười gì thế kia? Bỏ ngay đi. À, mà nhật anh,thiên bảo,vĩ vĩ đâu? - Hắn hỏi rồi ngó ngang ngó dọc.

Biết ngay mà, tôi nói không sai vào đâu. hắn không sang tim người nọ thì tim người kia tuyệt nhiên không bao giờ là tôi còn bữa nào không được bình thường hắn sẽ bảo sang chơi với con Ních

- Con bé này, anh hỏi sao không trả lời, hả?

"Hả cái vả ý". Tôi nghĩ rồi hằn học đáp:

- mọi người đâu còn lâu em mới nói.

Lè lưỡi ôm 2 chai nước vọt chạy lên phòng đóng của cái rầm

hắn ta là nguyễn tùng phong 17t hơn tôi 1 tuổi nhưng lúc nào cũng dở giọng anh đây lơn hơn

Chỉ cần nhìn thấy mặt hắn thôi là tôi đã liên tưởng đến cảnh hắn nằm trên giường, tay chân khuya loạn xạ và trong cái đầu óc đen tối của hắn sẽ nghĩ ra đủ trò để khiến tôi thân tàn ma dại phải lê lết cầu xin hắn. Hắn ghét tôi, đó là điều duy nhất tôi biết. Nhưng có cho tiền vàng hay đập đầu tôi vào đá tôi cũng không hiểu. Tại sao vậy? Tại sao hắn chỉ ghét có mình tôi???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro