3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

huỳnh sơn hoàn toàn ngã gục trước di ảnh của người anh trai, tuyến lệ như mất van mà trào ra ướt đẫm khuôn mặt trắng trẻo. Y không tin, không thể tin được, người anh trai mới đây vẫn còn nụ cười hiền cùng vòng tay ấm áp luôn ôm lấy y vào lòng lúc y về. Giờ đây đã nằm yên lại, không cười cùng chẳng còn hơi ấm.

ông long đang lo hậu sự bên trong cũng lao ra để đỡ cậu con trai đã chết lặng một chỗ, quỳ rạp xuống trước cửa nhà. Còn huỳnh sơn thì không ngừng run rẩy, tay y bấu chặt vào vạt áo của cha. Chẳng thể ổn định được giọng nói, liên tục hỏi rằng.

điều này có phải sự thật không..

ông long nén lại đau thương, dìu đứa con trai nhỏ từng bước vào buồng trong của nhà. Khung gian lạnh kẽo, xung quanh là những bó hoa cúc trắng cúc vàng. Việt cường nằm trên phả, được khâm niệm chỉnh trang lại. Mọi thứ trọn vào tầm mắt đẫm nước của việt cường. Ông long ra hiệu, cho người khâm niệm bước ra ngoài, ông cũng chỉ dìu cậu nhỏ đến bước này xong cũng lặng lẽ mà rời đi.

tiến từng bước nặng nề đến bên cạnh chiếc phả gỗ, y ngồi xuống. Đưa tay chạm vào khuôn mặt đã chẳng còn sức sống của anh trai. Ánh mắt y lại hiện rõ sự phức tạp bên trong..

...

chiếc xe bus lăn bánh đều đều trên con đường làng gồ ghề, nhưng huỳnh sơn chẳng còn đủ sức để ý đến những bất tiện này. Thể xác và tinh thần của y đều bị vắt kiệt. Những ngày này y bận đến nỗi xuống sắc, còn chẳng có thời gian gọi cho em người yêu. Dù giờ đỡ rời nhà nhưng mọi thứ nặng nề mệt mỏi đó vẫn bám theo y.

lúc y đi y cũng chua kịp thông báo với anh khoa, giờ chắc em đang lo lắng lắm. Y nhắm người mắt để người tựa vào phần cửa kính đã xuống cấp. Nên nghỉ một chút, y nghĩ vậy. Bản thân còn có sức để em người yêu nữa chứ. Nghĩ vậy, y trong suốt những ngày ở nhà cuối cùng cũng có thể đưa tiềm thức của mình vào cơn mộng mị. Nhưng trong lúc đó, y lại chẳng thể để ý chiếc điện thoại đã thông báo hàng chục cuộc gọi nhỡ..

...

lao nhanh về phía trước, huỳnh sơn như mũi tên chỉ lao đi với thẳng về phía mục đích. xuống xe bus chưa được bao lâu, huỳnh sơn đã kiểm tra lại số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Chỉ với vài tuần về quê, người yêu y đã gặp phải bọn côn đồ mà y từng gây gổ. Anh khoa không chỉ bị bắt đi còn bị đánh đập. Chúng gọi cho huỳnh sơn đòi tiền chuộc, nhưng sơn của lúc đó thì nào còn tâm trạng để xem hay kiểm tra.

y vừa về mới hay tin, lập tức bắt xe đến bệnh viện ngay lập tức. Lao ngay đến phòng bệnh mà y được tiết lộ là người nhà y, bên trong. Huỳnh Sơn đứng chết lặng trước cửa phòng bệnh, đôi chân như bị đóng đinh xuống đất. Y không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Anh Khoa, người con trai mà y yêu thương, đang nằm bất động trên giường, toàn thân băng bó với những vết thương chằng chịt. Khuôn mặt trắng trẻo ngày nào giờ đây bị biến dạng, bầm tím. Những ống dẫn và thiết bị y tế xung quanh như những chiếc cọc đâm sâu vào tim huỳnh sơn , mỗi nhịp đập đều là một sự đau đớn không thể tả xiết.

y cố gắng bước vào trong, nhưng mỗi bước chân như nặng ngàn cân. Cuối cùng, y ngồi xuống cạnh giường, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng chạm vào bàn tay lạnh lẽo của anh khoa . Một dòng nước mắt lăn dài trên má, chảy xuống đôi môi khô khốc. Anh Khoa, người từng tràn đầy sức sống và nụ cười ấm áp, giờ chỉ còn là một bóng hình gầy gò, tàn phế.

anh khoa mở mắt, nhìn huỳnh sơn với đôi mắt mờ đục, nặng nề như muốn nói điều gì đó. Nhưng y không thể thốt ra lời, chỉ có thể nhìn huỳnh sơn bằng ánh mắt đau đớn, thê lương. Huỳnh Sơn nắm chặt tay người yêu, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Y biết, anh khoa đã phải chịu đựng biết bao đau khổ trong những ngày y không ở bên cạnh.

"Có phải anh sai rồi không, Khoa? Có phải vì anh mà em phải chịu đau đớn thế này?" huỳnh sơn nói, giọng nghẹn ngào. Anh Khoa chỉ khẽ lắc đầu, cố gắng mỉm cười với y, nhưng nụ cười đó lại chẳng thể kéo dài, vụn vỡ như những mảnh thủy tinh.

cả hai im lặng trong khoảnh khắc, chỉ còn tiếng máy móc vang lên đều đều trong căn phòng lạnh lẽo. huỳnh Sơn nhìn người con trai mà y yêu thương, từng lời nói của bọn côn đồ lại vang vọng trong đầu y. Những lời đe dọa, những tiếng cười man rợ, và cái giá mà y phải trả.

anh khoa yếu ớt đưa tay lên, chạm vào gương mặt đầy nước mắt của huỳnh sơn . Y nhắm mắt lại, cố gắng nuốt xuống cảm giác nghẹn ngào, nhưng nỗi đau vẫn dâng trào, không cách nào kiềm chế được. Anh Khoa hít một hơi thật sâu, cố gắng nói:

"Đừng trách bản thân, Sơn... Anh cũng không có lỗi... Chỉ là số phận của chúng ta đã bị định đoạt từ lâu rồi."

huỳnh sơn không thể kiềm chế, y ôm chặt lấy anh khoa , nước mắt không ngừng rơi. Y biết, cuộc sống của anh khoa từ đây sẽ không bao giờ trở lại như trước nữa. Y cũng biết, y đã mất đi người mà y yêu thương nhất, không phải vì cái chết, mà vì cuộc sống đã cướp đi tất cả những gì quý giá nhất của cả hai.

trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ đáng sợ lướt qua đầu huỳnh sơn . Y ngước lên, nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của anh khoa và thấy trong đó sự đồng cảm, sự thấu hiểu...

...

Căn phòng số 303 chìm vào bóng tối khi đêm khuya buông xuống. Bên trong, Huỳnh Sơn lặng lẽ sắp xếp những bó hồng xanh và những đóa anh túc đỏ  quanh giường bệnh của Anh Khoa. Những cánh hoa mong manh ấy tỏa hương nhẹ nhàng, nhưng lại mang trong mình một ý định đau thương.

y  di chuyển từng bó hoa một, sắp xếp chúng cẩn thận quanh phòng, dưới chân giường, trên kệ tủ, và cuối cùng là ngay bên cạnh Anh Khoa. Căn phòng nhỏ dần dần trở nên chật chội với những đóa hoa trắng và vàng. Không gian trở nên ngột ngạt, như chính cảm giác trong lòng Huỳnh Sơn lúc này.

Anh Khoa vẫn nằm đó, yếu ớt nhìn Huỳnh Sơn với ánh mắt buồn bã nhưng cam chịu. Y không còn sức để phản đối hay nói gì thêm. Những đau đớn mà y phải chịu đã quá đủ. Bây giờ, chỉ còn lại sự chấp nhận và mong muốn được rời khỏi thế giới này, bên cạnh người mà y yêu thương nhất.

Sau khi sắp xếp xong những bó hoa, Huỳnh Sơn quay lại, nhẹ nhàng đóng kín cửa sổ và cửa ra vào. Căn phòng giờ đây bị phong tỏa hoàn toàn, không còn lối thoát. Y ngồi xuống bên cạnh Anh Khoa, bàn tay y siết chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của người yêu. Cả hai nhìn nhau trong yên lặng, sự hiểu biết và tình yêu thầm lặng truyền tải qua ánh mắt.

Trong giây phút đó, Huỳnh Sơn cảm nhận được sự bình yên kỳ lạ. Y biết rằng mình đã quyết định đúng, dù đau đớn. Anh Khoa gật đầu yếu ớt, như một lời đồng ý cuối cùng. Huỳnh Sơn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Anh Khoa, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Họ nằm cạnh nhau, giữa biển hoa xanh và đỏ , giữa không gian ngột ngạt đang dần trở nên khó thở. Không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn khi đêm khuya tiếp diễn. Tiếng thở của cả hai dần yếu đi, rồi cuối cùng tan biến vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.

" cái chết lãng mạn nhất là chết ngạt giữa một biển hoa "

————————————————————————

nhẹ nhàng hết mức 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro