Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kí túc xá giống hệt như cậu nhìn thấy trên TV, là mấy cái giường ghép lại thành một cái giường lớn, có tầng trên đủ cho mấy chục người ngủ chung, gồm bốn dãy giường ngủ, có các lối đi riêng ở giữa, những chiếc giường cùng một dãy được kề rất sát nhau. Vừa nghĩ tới hai mươi mấy người phải chen chúc trong một cái phòng ngủ, Gulf liền cảm thấy hơi bất tiện, cậu vẫn muốn ngủ trong phòng riêng như ngày xưa hơn.

Vì đến sau nên Gulf với Mild được chừa cho cái giường ở trong góc, Gulf tính toán sơ qua, ở đây có đại khái hơn hai mươi người, khoảng cách giữa mỗi giường rất nhỏ, trên tường treo một cái giá bằng sắt, dùng để đặt dụng cụ tắm rửa.

Gulf nheo mắt, gian phòng này không chứa được nhiều người như vậy, xem ra trong thời gian ngắn sẽ loại bớt vài người.

Mild cố gắng phấn đấu với cái chăn, hưng phấn gọi "Gulf, có góc rồi, mày nhìn nè!"

Những người gần đó đồng loạt nhìn sang, không khỏi giật giật khóe miệng, bọn họ là lính mới? Không, lính mới sao có thể vô thẳng nhóm, trừ phi là xuất thân từ học viện quân đội, nhưng nếu đã từng học ở học viện quân đội, sao có thể không biết xếp chăn, hơn nữa lúc mới tới, bọn họ cũng chỉ mặc đồ rằn ri tượng trưng, không có nhãn tên hay gì cả... Sự nghi ngờ trong lòng mọi người càng lúc càng nhiều, hai người này xuất hiện ở doanh trại quá đột ngột, cứ như là người ngoài hành tinh.

Gulf nhìn nhìn, sau đó chỉ chỉ giường hàng xóm, bả vai Mild sụp xuống, buồn bã tháo bỏ. Mặc dù mọi người không quen biết, nhưng bộ đội luôn luôn đề cao tinh thần đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, người hàng xóm nhanh chóng bước qua "Sai rồi, để tôi làm mẫu cho."

"Người tốt." Gulf vui vẻ đứng dậy đến gần, thuận tiện đánh giá đối phương, người này chỉ chừng hai mươi, mặt mũi sáng sủa, xem ra quả thực là người tốt. Người nọ trải chăn ra, cẩn thận giải thích từng bước, một lát sau đã xếp được đậu hủ tiêu chuẩn "Vậy là được rồi."

Mild phấn khởi đặt chăn lên đầu giường, Gulf sờ sờ cằm "Trông đều thật, tôi còn tưởng người cứng rắn như các cậu sẽ không làm được chứ."

"Không đâu" Người nọ nói xong lại giúp Gulf xếp chăn, giảng giải thêm lần nữa "Bắt buộc mà, xếp nhiều lần là quen thôi."

Gulf sung sướng chọc chọc chăn, ngẩng đầu nhìn cậu ta "Cảm ơn. Tôi là Gulf, cậu ấy là Mild."

"Quân đoàn số 28, First."

"A, số 28... Hình như tôi nghe qua rồi."

Mild nhìn First "Cậu thuộc binh chủng nào?"

"Lính thông tin."

"Binh chủng kĩ thuật." Gulf cười tủm tỉm "Rất lợi hại nha."

First cười cười, suy nghĩ một chút rồi hỏ "Hai người là bộ đội nào?"

Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ, những người xung quanh đều im lặng lắng nghe, mọi ánh mắt trong phòng bắn về phía hai người họ, Gulf nháy mắt "Không biết, chúng tôi bị ném thẳng tới đây."

First kinh ngạc "Vậy lúc trước hai người làm gì?"

Gulf ngồi thẳng lưng, đang tính tự hào nói "Chúng tôi là lính.....". Cậu còn chưa nói hết câu, ánh mắt sắc bén của những người xung quanh đã đồng loạt bắn lại đây, giống như vạn tiễn xuyên tâm, cho dù vừa rồi cậu và Mild không biết xếp chăn cũng chưa đến mức này, cậu cảm thấy nếu mình nói ra chữ "đánh thuê", mấy người này sẽ xông lên xé xác mình. Gulf đột nhiên ngừng lại, cậu biết những người này sẽ không thật sự ra tay xé xác mình, nhưng cậu biết mấy người này cảm thấy cậu đang làm bẩn danh hào người quân nhân lắm, lính đánh thuê đi phục vụ cho tổ quốc, cho dù cậu đang mặc quân phục. Cảm giác này này khiến Gulf tự giác câm miệng, cậu nhún nhún vai, rầu rĩ chui lên giường chọt góc chăn.

Gulf ngẩng đầu, giương cặp mắt trong sáng nhìn đối phương "Chúng tôi là học sinh, không hiểu quy củ bộ đội, sau này nếu có gì sai sót mong cậu đừng giận."

First nhìn đôi mắt vô tội kia, lập tức quên mất bộ dáng phong lưu lúc mới đến của Gulf, gật đầu "Tôi không giận." Cậu dừng một chút rồi nói "Là ai ném hai người tới đây? Trước khi ném không có thông báo gì sao?"

"Nghe nói là rèn luyện thân thể."

Rèn luyện thân thể... Mọi người càng thêm chắc chắn lớp đào tạo này không có gì to tát, như bọn họ còn có thể rèn luyện thân thể, nghi ngờ được gỡ bỏ, bọn họ lại bắt đầu nói chuyện phiếm, không ai để ý đến nhóm người của Gulf nữa. First tiếp tục phát huy tinh thần đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, giảng giải những điều cần lưu ý cho Gulf và Mild.

Lúc này đã qua xế chiều, căn tin nhanh chóng dọn cơm, mọi người đều ra ngoài ăn. Gulf đi vài bước, khoác vai First "Tôi nghe nói thể năng của binh chủng kĩ thuật không được tốt, có đúng như vậy không?" Câu hỏi này không được lịch sự cho lắm, đồng đội bên cạnh First liếc mắt nhìn, thầm nghĩ dù thế nào cũng tốt hơn hai người, hắn ráng nhịn không nói, sau đó bỏ đi không quay đầu lại. First tính tình tốt, giải thích "Bình thường chúng tôi cũng có huấn luyện, nhưng cường độ không cao như vậy."

Gulf tính toán sức nặng ba lô, hỏi "Nếu phải chạy với phụ trọng hai mươi kí, cậu có thể chạy được bao xa?"

"Không được xa lắm...."

Gulf đứng xếp hàng mua cơm với Mild.

Sau bữa cơm chiều, bọn họ chỉ được hoạt động gần khu vực phòng ở, hai người tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, đánh giá doanh trại.

"Mày muốn giúp tên nhóc đó à?"

"Thử xem thế nào thôi, dù gì cậu ta cũng dạy tụi mình gấp chăn, tính tình khá tốt, sau này có được chọn vào bộ đội đặc chủng thật thì vẫn có bạn."

"Mày tính dạy thế nào?"

"Đầu tiên là kĩ năng thể lực, có là lính thông tin đi nữa, đây vẫn là yếu tố chủ chốt, giống như lúc trước được rèn luyện vậy." Gulf nói "Trước khi làm lính đánh thuê, thân thủ của tụi mình cũng do bộ đội đặc chủng huấn luyện, không khác gì mấy". Cậu dừng một chút, "Tối nay mặc quần áo ngủ đi, giảm bớt phiền phức."

"Ừ."

Gulf bây giờ buồn ngủ cực kỳ, chiếc giường sắt bằng phẳng đơn sơ 1m2 kia quả thật là sức hấp dẫn lớn trong mắt cậu, bởi đã ba ngày rồi cậu không được ngủ một giấc đàng hoàng, cậu cũng không muốn làm gì, chỉ muốn lên giường ngủ luôn một lèo.

Trong khi đang mơ mộng với những thứ tốt đẹp, tiếng còi bén nhọn phá tan bầu trời, Gulf và Mild mở mắt, ngày xưa ngủ dưới đất ngoài trời bên ngoài, chỉ cần nghe tiếng gió thổi cỏ lay bọn họ sẽ lập tức tỉnh giấc, cũng như điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Hai người ngái ngủ đeo balô đi ra ngoài.

Vừa xuống lầu thì nhìn thấy, hơn 600 tân binh của đợt chiêu binh lần này, tất cả đã tập hợp ở bãi tập, bên ngoài đã có người đứng sẵn sàng. Hai người đi vào đội ngũ, nhìn huấn luyện viên đứng đầu hàng, đó là người phát số hôm qua.

Chakrii đứng một bên hét to "Còn 30 giây!" Hai người Gulf và Mild mới vào vẫn chưa quen với cách thức này, vẫn xuống khá trễ, tuy nhiên vẫn trong thời gian quy định. Có một binh lính xuống khá trễ, dè dặt đi tới khiến tất cả các tân binh đều quay đầu nhìn cậu, Chakrii và một huấn luyện viên đứng một bên cũng đánh mắt sang nhìn.

Chakrii đưa tay lên nhìn đồng hồ một cái "Thời gian tập hợp là mấy giờ?"

Cậu lính suy nghĩ hồi lâu "6 giờ?"

Chakri quát "5 giờ 35!"

Cậu ta rụt cổ lại, nghĩ thầm 5 giờ rưỡi thức dậy, 5 phút tập họp, bộ có bệnh hả trời.

Chakri quát lên "Hôm nay không phải ngày đầu tiên các cậu nhập ngũ, tôi đã cho phép các cậu 5 phút đồng hồ tập hợp, nhưng đến tuần sau, tôi yêu cầu các cậu 3 phút đồng hồ phải từ trên giường đến xuất hiện trước mặt tôi, dù chạy, bò, hay từ trên lầu nhảy xuống đất, bất kỳ cách nào, tôi mặc kệ, vào doanh trại của tôi, tuyệt đối không được phép xuất hiện hành vi lề mà lề mề. Mấy cậu!" Chakrii chỉ vào mấy người vừa len lén chui vào hàng ngũ "Lại đây!"

Hai chân bọn họ lúc này hơi run rẩy, bà mẹ nó thằng cha huấn luyện viên này thật là đáng sợ mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro