Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quân đội toàn là mấy tên đàn ông tính cách cứng cỏi, thô lỗ, không một ai biết cách chăm sóc một người đàng hoàng tử tế. Sau khi Gulf một bộ dạng ướt nhẹp được đem từ dưới hố về cũng chỉ được xử lý qua loa rồi ném lên giường ngủ, do hôn mê nên bọn họ không thể đánh thức Gulf dậy để cậu ăn tối.

Đêm hôm đó cậu sốt cao mà giật mình tỉnh giấc, trên trán đọng lại một tầng mồ hôi mỏng, chỗ bị đập vào đá phía sau đầu còn đau âm ỉ. Không thể tiếp tục vào giấc ngủ, cậu xoay qua xoay lại, tiếng sột soạt của tấm chăn đang đắp cứ thế phát ra trong căn phòng tối. Người cậu cứ khó chịu kiểu gì, đắp chăn thì nóng, không đắp thì lạnh, nhiệt độ cơ thể không giảm xuống. Gulf rất ít khi bị bệnh, không ngờ vì trận mưa này mà bây giờ khó chịu không ngủ được.

Gulf cứ thế mơ màng cựa quậy, cố tìm một tư thế thoải mái nhất để ngủ, bất chợt tay cậu va trúng một thứ, nó mát mát lành lạnh. Gulf theo bản năng nhích lại gần, đưa cả tay cả chân ôm lấy cái thứ dễ chịu đó mà ngủ.

Về phần thứ mát lạnh kia, Mew đang nằm ngủ bên cạnh bỗng cảm thấy cái gì chạm đến mình, giây tiếp theo liền bị sờ từ trên xuống dưới, cuối cùng là bị Gulf dùng cả tay cả chân bám lấy. Hắn cựa quậy muốn thoát ra khỏi cái ôm của cậu nhưng phát hiện thân nhiệt của người bên cạnh không ổn, cực kì nóng. Hơi thở mang theo hơi nóng của cậu phả vào người hắn, tiếng thở nặng nề trong đêm khuya khi mọi người đã ngủ. Mew nằm một hồi lâu suy nghĩ, hắn không thể bỏ cậu tự đau tự hết, cũng không thể lo cho cậu hạ nhiệt.

Có lẽ do không đắp chăn nên người Mew có chút mát, hắn cứ thế để cho cậu ôm, mặc dù thấy mình không phù hợp để làm người tốt như vậy nhưng hắn tự nhủ với lòng mình là đang xin lỗi cậu cho việc bỏ cậu lại trong rừng.

Hai người cứ thế trải qua một đêm khó khăn. Đến khi bắt đầu một ngày mới, Gulf chậm chạp tỉnh dậy, phát hiện mình so với đêm qua đã đỡ hơn nhiều, mọi người đang tất bận mặc đồ, cậu vẫn còn đang ngồi nghĩ rốt cuộc thứ đêm qua mình ôm là cái gì. Mild đứng bên cạnh cài cúc áo cứ luôn miệng hối Gulf đứng dậy chuẩn bị, Gulf buồn bực xỏ chân vào quần, không một ai biết đêm qua cậu trải qua như thế nào, bọn người vô tâm.

Sau khi xong xuôi việc chạy và ăn sáng, tất cả tập hợp lại ở sân nghe hướng dẫn thực hiện các động tác chính xác nhất, bắt đầu bấm giờ luyện tập vượt chướng ngại vật. Gulf thật sự không còn sức để luyện tập, đến khi thực hiện động tác bò trườn cứ nhấc mông đẩy người lên, phía dưới đồng loạt ồ lên tiếng cười, trong hàng người đang tập luyện chỉ có mông Gulf ngọ nguậy lên xuống.

"Nghiêm! Không được cười!"

Chakri tiến đến chỗ Gulf, dùng chân ấn thắt lưng cậu xuống, dưới sự quản giáo nghiêm ngặt của Chakri, Gulf phải bò đi bò lại vài vòng, phần vải ở khuỷu tay và đầu gối bị đất đá chà cho đến mỏng rách, cuối cùng sau khi bò xong trên người đầy vết bầm xước.

Giờ ăn trưa cả đội tụ lại một chỗ, mọi người liên tục than thở việc luyện tập, Gulf trong đầu nghĩ với trình độ của mình chắc dư sức vào thẳng đội đặc chủng lâu rồi. Cậu bạn có vóc người nhỏ, khá mảnh mai đang ngồi ăn thấy Gulf im lặng không nói gì thì diễn tả quang cảnh sau này "Đây chỉ là mới bắt đầu thôi, sau này cậu còn sẽ được học nhiều cái khó hơn như vậy nữa, khí hậu ở đây không tốt, có khi cậu lại được vừa tắm mưa vừa tập không chừng."

First nghe cậu ta nói xong đến miếng cơm cũng nuốt không trôi nữa "Thahan sao cậu biết được?"

Thahan gãi đầu "Tôi cũng không biết nữa, chỉ thấy trên tivi thôi."

Gulf mặc kệ mọi người nói chuyện, phồng má lên nhai cơm, nghĩ vu vơ đâu đó, Thahan, người lính à, một cái tên rất đẹp.

Tận khi mọi người nghỉ trưa, Gulf vẫn nằm mở mắt suy nghĩ về chuyện nhân sinh.

Mild nằm giường bên cạnh thấy Gulf mở mắt bất động, duỗi chân đạp thêm vào thắt lưng cậu, mắng nhỏ "Thằng kia, không ngủ à."

Gulf giật mình xoa thắt lưng "Chỗ này ông thầy đạp còn đau, mày bớt đụng chạm lại đi."

"Có chuyện gì?" Mild gác tay quay sang cậu hỏi chuyện.

"Không có gì, nghỉ thôi không ngủ."

Mild thấy cậu không nói cũng chả buồn quan tâm, nhắm mắt ngủ.

Thời gian trôi nhanh không chờ một ai, buổi chiều bọn họ được tập hợp ở một căn nhà gỗ rộng, các tiểu đội tập hợp học võ.

Đến khi First tập xong nghỉ ngơi mấy giây, quay đầu tìm kiếm thì thấy Mild và Gulf đã kiếm chỗ ngồi xuống.

"Hai người không tập luyện à."

"Bọn tôi.....không biết."

Hai người chính xác là không nhớ, các thứ tự động tác bọn họ đều quên sạch, bọn họ đánh nhau không có thời gian để nhớ động tác mà thực hiện, chỉ biết đỡ và đánh. Đánh trúng các điểm yếu trên cơ thể con người, đánh không nương tay, không theo một chiêu thức nào cả. Nên bây giờ nói bọn họ đánh đấm vào không khí theo động tác nhất định là không làm được.

"Không biết? Không sao, đứng dậy đi, tôi dạy mấy cậu."

"Cậu cứ dạy đi, bọn tôi đứng nhìn là được."

"Không được, nhìn làm sao bằng hành động, đứng dậy đi, tôi nhất định chỉ dạy mấy cậu thật tốt."

"......."

"......."

"Ặc!" cảnh First bị vật xuống đất cũng lặp lại được mấy lần.

"Đau. Đau quá, đừng vặn tay tôi ra đằng sau. Thả ra!" First dùng tay còn lại liên tục đập xuống sàn, kiến nghị Mild thả người.

"Con mẹ nó, chả phải mấy người bảo không biết sao."

Mild bày ra gương mặt vô tội, thản nhiên nói "Tôi thật không biết, đây là đánh nhau, tôi không  dùng một chiêu thức ngoài mặt nào cả."

Fitst ôm ôm cánh tay không nói gì, biểu cảm bất mãn nhìn hai người. Cho dù là có vào sau đi nữa, khả năng của bọn họ vẫn ngang ngửa nhưng người có thành tích đứng đầu trong tiểu đội.

Trong căn nhà gỗ bí bách này quả thực rất nóng, mới vận động một chút liền ra mồ hôi. Bộ đồ võ quần áo tách rời, hầu hết một nửa người trong đây đều cởi trần, vứt áo sang một bên.

Thật bổ mắt, đúng là trong quân đội có khác, thân thể đều cường tráng, làn da hơi ngăm màu lúa mạch, cơ bụng hiện lên rõ ràng, bọn họ cứ đi đi lại lại không nhìn cũng thật uổng phí.

Gulf đang ngồi thẫn thờ đánh giá từng người, bỗng bả vai bị nắm lấy, cậu theo phản xạ tránh nhanh qua một bên, ánh mắt sác bén liếc nhìn người vừa hành động. Hắn thấy cậu phản ứng mạnh, tay tự giác rụt lại, nhìn vào ánh mắt đầy sự áp bức kia không biết nên nói gì.

"Đứng dậy đi, tôi đấu với cậu vài ván." con ngươi đen láy của Mew mất đi vài tia nhu hòa ít ỏi.

Gulf vẫn giữ gương mặt không biểu cảm, coi như không nghe thấy lời mời thách đấu của Mew, trả lời "Tôi đã nói, tôi không biết đánh võ."

"Là đánh nhau, không phải đánh võ."

Gulf liếc hắn một cái, chống tay đứng dậy, thắt chặt đai lưng trên eo, cởi áo xuống, chiếc áo được giữ lại nhờ dây đai cứ thế ở trên người Gulf. Mew cũng thuận thế cởi áo võ ném qua bên cạnh.

Một đám người vây lại thành vòng tròn để xem, xét qua hình thể khỏi cần nói, bọn họ nắm chắc trong lòng trận đấu này là Mew thắng. Thân thể hắn so với Gulf đã là ưu thế, Gulf chính là kiểu có thịt một chút, săn chắc, không hề có mỡ thừa, cho dù luyện tập nhiều cỡ nào vẫn không thể có cơ bắp, múi bụng như người trước mặt, nghĩ qua thật bất công. Eo Gulf không cong nhiều, thẳng một đường xuống dưới, phần mông trên cơ thể là nơi đầy đặn nhất, tổng thể hài hòa, rất đẹp, rất đặc biệt.

Cơ mà không phải lúc ngắm nhìn người khác, tất cả bắt đầu dồn lực chú ý lên hai người. Gulf xoay tay, giãn cơ một chút, bắt đầu nhìn người trước mặt, đôi mắt to tròn hôm nay khép hờ, trầm ngâm nhìn Mew. Trận đấu bắt đầu.

Gulf tiến về phía trước ra đòn trước, nhằm chỗ sơ hở nhất mà đánh vào, không hề có chút nương tay, lực tấn công rất mạnh. Mew phản ứng tránh né, chỗ thái dương bị một cú đấm sượt qua của Gulf có chút nóng rát. Không cho hắn có cơ hội suy nghĩ, Gulf tiếp tục tấn công, mấy lần sau luôn dùng chân để công kích, khiến hắn không có cơ hội phản  kháng. Mew đưa tay ra đỡ, chân trụ lùi dần về phía sau, nhanh chóng bắt được chân phải của Gulf, kéo mạnh, cả người Gulf mất thăng bằng, ngã xuống đất. Hai tay chống sàn, chân trái Gulf đá vào tay đang cầm chân của Mew, nhân cơ hội thoát được. Cơ thể nhanh chóng vòng ra kẹp lấy cổ Mew từ đằng sau, mũi chân đạp vào phía sau đầu gối hắn, khiến Mew khụy xuống, ngón  giữa của tay còn lại ấn vào một động mạch trên cổ Mew. Cả người Mew căng cứng, Gulf hoàn toàn khống chế được hắn. 

Một đám người nhìn trợn mắt, cằm mở ra muốn rớt hết xuống sàn. Mấy người huấn luyện viên đứng xem cũng bất ngờ.

Thực chiến.

Mild và Gulf, hai đứa nhỏ này không tầm thường, Chakri vỗ tay hai tiếng, giải tán, chuẩn bị chạy phụ trọng.

Gulf thả Mew ra, khoác lại chiếc áo đang thả xuống ở dưới, Mew đứng dậy, nhặt áo lên, xoa xoa chỗ trên cổ bị Gulf điểm vào. Hai người mặt không cảm xúc, một trước một sau quay về kí túc xá.

Khi quay về phòng, mọi người đều sáp lại gần Gulf, hết khen ngợi đến hỏi chuyện, Gulf một mảnh an tĩnh dứt khoát tỏ thái độ không muốn nói chuyện. Dường như không nhìn thấy, càng nói nhiều hơn.

"Phiền quá, cút bớt ra."

"Này, đừng nghĩ mình giỏi thì tỏ thái độ, chẳng qua ăn may được mới thắng thôi." một tiếng nói trong đám người phát ra.

Nhất thời cả phòng im lặng, bắt đầu xuất hiện ý kiến, Gulf lười quan tâm đến lời nói đó, mặc đồ xong xuôi rồi thì nằm trên giường.

"Này, thôi đi, cẩn thận tôi bắt các cậu chạy mấy trăm vòng ở sân luyện tập. Trở về chỗ, chuẩn bị đi!" Ja nói lớn, ngừng lại cuộc nói chuyện của bọn họ.

Tận đến khi ăn cơm tối xong, bọn họ mới được thở, bắt đầu thời gian nghỉ ngơi.

Gulf lục lọi lấy bao thuốc lá trong ba lô mang tới đây, mang theo bật lửa xuống dưới sân luyện tập, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Hôm nay trời quang đãng, không nhiều mây, lộ ra vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm.

Tiếng nói cười phát ra từ kí túc xá, bỏ lại một chỗ yên tĩnh ở sân luyện tập. Gulf châm thuốc, phù, một làn khói trắng được thổi ra nhanh chóng tan trong không khí. Mild ngồi bên cạnh không khỏi phe phẩy "Lại hút rồi."

"Ừ. Mày không hút nhỉ?"

"Tao ghét mùi thuốc lá." Mild cứ thế quạt tay, nhìn Gulf thanh thản ngậm điếu thuốc ngắm trăng.

Gulf cũng không hay đụng đến thuốc lá, trừ lúc có tâm trạng hay quá căng thẳng, một chút nicotine trong thuốc giúp đầu cậu thanh tỉnh được phần nào. Mild ghét mùi thuốc lá, tuy vậy chưa lần nào cậu bảo bạn mình thôi đừng hút nữa. Dù gì cũng không phải nghiện, hơn nữa cậu cản không được.

First vệ sinh xong xuôi lên phòng thì không thấy hai người đâu, nên xuống dưới đi tìm, cậu đi một vòng quanh kí túc xá đều không thấy, đi ngang qua sân luyện tập để ý thấy một đốm lửa đỏ lơ lửng dưới tán cây, tưởng mình gặp ma nên định chạy, nhìn kĩ hơn một chút thì phát hiện hai bóng người, đoán là Mild và Gulf liền chạy lại.

Tiếng bước chân chạy lại chỗ mình làm hai người chú ý, quay qua liền thấy First đang chạy lại. Gulf dụi tàn thuốc xuống dưới đất, tiện tay ném vào gốc cây bên cạnh, lấy một viên kẹo trong túi bỏ vào miệng, xóa đi mùi đắng chát còn vương lại.

"Mấy cậu vậy mà lại dám trốn ra đây hút thuốc à?"

"Trong nội quy không cấm hút thuốc."

First thấy một màn của Gulf vừa rồi, đứng trước mặt Gulf giảng dạy đủ thứ về tác hại của việc hút thuốc lá, như một người lính gương mẫu phân tích từng chút một.

"Cậu quản không nổi tôi." Gulf nghe tai này lọt tai kia đứng dậy, đút tay vào túi bước qua ghế quay về phòng.

"Mặc kệ cậu ta đi, sắp đến giờ ngủ rồi, về phòng thôi." Mild đứng dậy vỗ vỗ vai First, kéo First về phòng.

"Con người Gulf phức tạp quá, tôi không hiểu được." First vừa đi vừa đá cục đá dưới chân, vẻ mặt ủ rũ nhìn bóng lưng Gulf.

"Cậu không cần hiểu đâu, như bây giờ là tốt rồi." Mild đi bên cạnh cười trừ, đến cả cậu còn chưa hiểu được Gulf.

************

Mấy chị cố tưởng tượng ra cảnh Gulf cởi áo võ rồi treo lủng lẳng ở trên người đi, đảm bảo mlem lắm luôn 🤤🤤🤤. Thêm cảnh lúc đánh nhau với Mew á, ngầu cực.

Truyện này có khi hơi dài, hi vọng mọi người đi cùng tới tập cuối nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro