Sửa Sai Được Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang Anh và Đăng Dương ngồi đối diện nhau trong phòng khách, ánh đèn trong căn nhà ấm áp nhưng lại mang một không khí trầm lắng hơn thường lệ. Đăng Dương nhìn quanh phòng, có chút ngạc nhiên về sự yên tĩnh bất ngờ này.Bình thường, Quang Anh là người luôn thích sự náo nhiệt, đặc biệt là những buổi tối sôi động ở quán bar cũ cả hai hay lui đến.

-Ê, có chuyện gì không mà tự dưng lại hẹn tao đến nhà? Bình thường mày đâu phải kiểu người thích ngồi nhà thế này.

Đăng Dương hỏi, trong giọng nói chứa đựng một chút thắc mắc xen lẫn sự tò mò.

Quang Anh ngả người ra ghế, thở dài một hơi trước khi đáp.

-Tao chỉ muốn có một buổi tối yên tĩnh. Quán bar cũng vui đấy, nhưng...bây giờ tao không cảm thấy hứng thú nữa.

Đăng Dương nhíu mày, nhận ra có điều gì đó khác lạ.Hắn chưa bao giờ thấy Quang Anh từ chối một cuộc vui chỉ để ngồi nhà như thế này.Nhưng điều gì đó trong ánh mắt của Quang Anh khiến Đăng Dương quyết định không hỏi thêm ngay lập tức, chỉ im lặng chờ đợi bạn mình tiếp tục.Sau một lúc, Quang Anh cúi đầu, giọng anh thấp đi như thể đang nói với chính mình:

-Tao không muốn đến quán bar nữa...một phần vì Đức Duy. Tao biết, em ấy đã thất vọng về tao nhiều rồi. Nếu em ấy biết tao vẫn cứ tiếp tục lối sống ấy, em ấy sẽ còn thất vọng hơn nữa.

Đăng Dương lặng đi.Hắn hiểu rằng Quang Anh đang đối mặt với những thay đổi và cảm xúc mà trước đây hắn chưa từng thấy ở bạn mình.Đây không còn là Quang Anh của những buổi tối ồn ào và những cuộc vui không dứt. Đây là Quang Anh đang cố gắng để làm điều gì đó đúng đắn,ít nhất là trong mắt của người mà anh ta còn quan tâm.

Đăng Dương im lặng,cảm nhận được sự đấu tranh trong lời nói của Quang Anh.Nhưng bản thân hắn cũng đang chìm trong những rối ren của riêng mình.Hoàng Hùng, người yêu của Đăng Dương suốt hơn ba năm, vừa chia tay với hắn chỉ mới hai ngày trước. Mối quan hệ của họ cũng đã đi đến hồi kết, và hắn vẫn chưa biết phải đối diện với điều đó như thế nào.Cuối cùng, Đăng Dương thở dài, phá tan sự im lặng kéo dài giữa hai người.

- Tao cũng đang rối lắm.Anh Hùng và tao...đã chia tay rồi, mới hai ngày trước thôi.Tao cũng không nghĩ mình muốn đến quán bar nữa.Chỉ thấy...mọi thứ thật trống rỗng.

Quang Anh nhìn Đăng Dương,ánh mắt trở nên mềm mỏng hơn.Anh không cần hỏi thêm, vì anh hiểu cảm giác của bạn mình. Cả hai đang đối mặt với những rạn nứt trong tình cảm,những tổn thương mà không một cuộc vui nào có thể xóa nhòa được.Họ ngồi đó, trong sự im lặng đầy sự thấu hiểu và đồng cảm.Không cần nói thêm nhiều lời,họ biết rằng cả hai đang tìm kiếm sự an ủi từ nhau,trong sự yên tĩnh và chân thành của tình bạn.

Quang Anh và Đăng Dương ngồi yên lặng, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng.Cuối cùng, Đăng Dương hít một hơi sâu, quyết định chia sẻ điều mà hắn đã giữ trong lòng suốt những ngày qua.

- Quang Anh.

Đăng Dương bắt đầu, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng chất chứa nỗi buồn.

-Tao và anh Hùng chia tay vì tao đã bỏ mặc anh ấy quá nhiều lần. Công việc bác sĩ của tao...lúc nào cũng bận rộn, ngày cũng như đêm. Tao biết điều đó không phải là lỗi của ai cả,nhưng tao nghĩ mình chưa dành đủ tình cảm cho anh ấy.

Quang Anh chăm chú lắng nghe câu chuyện của bạn mình.Đăng Dương tiếp tục, đôi mắt anh trở nên xa xăm như đang nhớ lại những khoảnh khắc đã qua.

-Có những lần tao hứa sẽ về sớm để cùng anh Hùng ăn tối,nhưng rồi lại phải ở lại bệnh viện vì ca cấp cứu.Có những lần tao đã hứa sẽ đưa anh ấy đi chơi, nhưng rồi lại hủy vào phút chót vì công việc.Từng lời hứa bị phá vỡ,từng lần bỏ lỡ khiến anh Hùng ngày càng mất niềm tin vào tao.Và cuối cùng,anh ấy đã không thể chịu đựng thêm được nữa.

Đăng Dương thở dài, ánh mắt hiện rõ sự hối hận.

-Tao hiểu vì sao anh Hùng lại quyết định chia tay.Tao biết mình có lỗi, nhưng tao cũng không biết phải làm sao khác. Tao yêu công việc của mình, nhưng tao cũng yêu ảnh. Đến cuối cùng, tao đã không thể cân bằng được cả hai.

Quang Anh gật đầu, hiểu rõ nỗi lòng của bạn mình. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên vai Đăng Dương như một cử chỉ an ủi. Cả hai đều nhận ra rằng cuộc sống đôi khi đưa họ vào những tình huống mà dù cố gắng thế nào, họ cũng không thể làm hài lòng tất cả những người mình yêu thương.

Ký ức đêm chia tay.

Đêm đó,Đăng Dương trở về nhà sau một ca trực dài và mệt mỏi.Khi hắn mở cửa bước vào,hắn nhận thấy ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ trong phòng khách,anh biết rằng Hoàng Hùng đã đi ngủ từ lâu. Cảm giác mệt mỏi đè nặng lên vai, nhưng anh vẫn đi vào phòng tắm, rửa mặt rồi nằm xuống giường như thường lệ, chuẩn bị cho giấc ngủ ngắn ngủi trước khi ca trực tiếp theo gọi anh quay trở lại bệnh viện.

Đang trong giấc ngủ chập chờn, điện thoại của anh reo vang. Đó là một cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện, yêu cầu anh quay lại ngay lập tức.Đăng Dương thở dài, đứng dậy và vội vã chuẩn bị để đi. Nhưng khi anh vừa mở cửa chuẩn bị rời đi, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, mang theo sự lạnh lùng và kiên quyết.

-Chúng ta chia tay đi, Đăng Dương.

Đăng Dương khựng lại trong giây lát, trái tim anh thắt lại trước câu nói bất ngờ đó.Anh quay lại nhìn Hùng,nhưng trước ánh mắt quyết liệt và lạnh nhạt của cậu,không thể tìm được lời nào để nói,công việc không chờ đợi, và anh không có lựa chọn nào khác.Với cảm giác bàng hoàng trong lòng,anh đành gật đầu,không nói thêm lời nào,rồi quay lưng bước ra khỏi nhà,để lại Hùng phía sau.

Sau một cuộc phẫu thuật dài và mệt mỏi,Đăng Dương về nhà vào lúc 2 giờ sáng.Anh mong mỏi được nghỉ ngơi, nhưng khi bước vào nhà,anh chợt nhận ra một điều gì đó không đúng.Căn nhà hoàn toàn yên tĩnh, nhưng không phải sự yên tĩnh mà anh vẫn quen thuộc. Mọi thứ đều đã thay đổi. Những thứ của Hùng, từ quần áo, vật dụng cá nhân, đến những bức ảnh chung của cả hai đều biến mất.Căn nhà trở nên trống trải một cách kỳ lạ.

Đăng Dương bước vào phòng ngủ, chợt nhận ra rằng Hùng đã thật sự rời đi. Những lời chia tay mà Hùng nói với anh lúc nửa đêm không phải chỉ là một phút giận dữ.Đó là sự thật,là quyết định cuối cùng của Hùng.Anh đứng lặng giữa căn phòng trống rỗng, cảm giác mất mát và hối hận trào dâng trong lòng, khiến anh không thể thốt nên lời.

.
.
.
.

Đức Duy bước chậm rãi trên những con đường nhỏ quanh khu phố nơi cậu sống.Đêm đã buông xuống,mang theo sự tĩnh lặng và bình yên hiếm hoi giữa lòng thành phố nhộn nhịp.Những bước chân cậu đưa cậu đến một góc quen thuộc,nơi những chú mèo hoang mà cậu đã gặp từ vài tháng trước thường xuyên xuất hiện.

Mỗi khi có cơ hội, Đức Duy lại ghé qua đây,mang theo một ít thức ăn cho chúng,như một thói quen mà cậu đã hình thành.Cậu dừng lại khi thấy ba chú mèo con và một chú mèo mẹ đang từ trong góc nhỏ của hẻm lú đầu ra,chúng nhanh chóng nhận ra cậu và tiến lại gần với những tiếng kêu nhẹ nhàng.Đức Duy mỉm cười,nhẹ nhàng đặt những gói thức ăn xuống đất,rồi ngồi xuống cạnh chúng.

Cậu yêu quý những chú mèo này, nhưng vẫn chưa mang chúng về nhà. Lý do không phải vì cậu không muốn, mà là vì cậu lo sợ mình chưa đủ khả năng và trách nhiệm để chăm sóc chúng một cách trọn vẹn.Đức Duy ngắm nhìn lũ mèo đang ăn,trong lòng cậu dâng lên một cảm giác vừa ấm áp vừa trăn trở.

Cậu biết, việc nuôi dưỡng một sinh mạng đòi hỏi nhiều hơn tình yêu đó còn là trách nhiệm,sự kiên nhẫn,và khả năng chăm sóc dài lâu.Cậu sợ rằng mình, với những lo toan và áp lực của cuộc sống hiện tại, sẽ không thể đảm đương được điều đó.Và cậu không muốn những sinh vật bé nhỏ này phải chịu bất kỳ sự thiếu thốn hay bỏ rơi nào thêm nữa.

Đêm càng về khuya, Đức Duy vẫn ngồi đó, lặng lẽ quan sát bọn mèo,lòng tự nhủ rằng một ngày nào đó, khi mọi thứ trong cuộc sống ổn định hơn, cậu sẽ mang chúng về, chăm sóc chúng như những thành viên thực sự trong gia đình mình.

Quang Anh đứng từ xa,lặng lẽ nhìn bóng dáng Đức Duy ngồi bên cạnh đám mèo hoang.Ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên khuôn mặt cậu.Quang Anh không dám lại gần chỉ đứng đó,từ xa quan sát Đức Duy chăm sóc những sinh vật nhỏ bé.

Gió thổi thoang thoảng,mang theo mùi đất ẩm báo hiệu trời sắp mưa, có vẻ là một cơn mưa lớn.Nhìn Đức Duy loay hoay bên những chú mèo,Quang Anh chợt cảm thấy lo lắng.Anh biết Đức Duy luôn dành tình cảm đặc biệt cho những động vật bị bỏ rơi,nhưng cũng hiểu rằng việc chăm sóc chúng không phải là điều đơn giản.Cơn mưa sắp đến càng làm Quang Anh thêm phần bất an.Đức Duy dường như cảm nhận được sự thay đổi của thời tiết.

Cậu cúi xuống vuốt ve từng chú mèo, đôi mắt đăm chiêu như đang đắn đo điều gì đó.Sau một hồi đắn đo, Đức Duy cuối cùng quyết định cậu không thể để chúng ở lại đây,không biết điều gì sẽ xảy ra trong cơn mưa đêm nay. Cậu thở dài, rồi nhẹ nhàng nhặt từng chú mèo lên, ôm chúng vào lòng và nhanh chóng bước về phía tòa nhà nơi cậu ở.Quang Anh đứng đó, nhìn theo từng bước chân của Đức Duy, cảm thấy một nỗi lo lắng len lỏi trong lòng nhưng cũng không thể ngăn cản cậu.

Khi cả hai vừa về đến tòa nhà, trời đã bắt đầu đổ mưa, nhưng may mắn thay, mưa không lớn lắm, chỉ khiến họ ướt một chút.Đức Duy thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy an tâm hơn khi biết nơi cậu ở không cấm nuôi động vật.Quang Anh đứng từ xa,nhìn Đức Duy nhẹ nhàng đặt mấy chú mèo xuống nền nhà ấm áp, rồi khép cửa lại.Trong khoảnh khắc đó,Quang Anh nhận ra rằng dù cho có bao nhiêu điều chưa nói,thì tình cảm và sự quan tâm của anh dành cho Đức Duy vẫn còn sâu đậm, như những cơn mưa nhẹ nhàng mà dai dẳng trong lòng cậu.

Endchap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro