Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tô Nguyệt xuống lầu, Triệu Nghiên đang đợi trước bồn hoa dưới lầu, đúng lúc nghe thấy tiếng bước chân phía sau vọng lại.

“Chào buổi sáng.” Cô gái nở nụ cười ngọt ngào nghênh đón ánh nắng ban mai, giống như giọt sương rơi xuống chiếc lá, làm chiếc lá khẽ lay động.

   "Chào buổi sáng..."Triệu Nghiên hơi nhếch khóe miệng, đi ra ngoài trước. Tô Nguyệt nhướng mày, nhoẻn miệng nhanh chóng đi theo.

Cửa hàng ở hai bên đường thênh thang đều đóng kín, chỉ có hai ba nhóm học sinh trung học của những trường nội thành đang đi đến trường.

      "Thật ngại quá, cậu đợi mình chút được không? Mình đi mua đồ ăn sáng... Ừm, hay cậu đi trước nhé?"  Tô Nguyệt nhẹ nhàng đề nghị, sau đó lại cảm thấy lúng túng, sợ tăng thêm phiền phức cho cậu, nên kiến nghị cậu có thể đi trước.

    Thực ra bọn họ khá gần trường rồi, đường sá dần dần có nhiều người qua lại, lúc này cậu đi trước cũng được. Nếu cô kêu cậu đợi, còn phải có lo lắng cậu sẽ mất kiên nhẫn.

     “Cậu muốn mua bao lâu?” Triệu Nghiên vốn không cần chờ cô, nhưng cúi đầu nhìn thấy ánh mắt chủ động lấy lòng của cô, cậu không đành lòng rời đi ngay.

"Chỉ một hai phút thôi!"

"Vậy tôi chờ cậu, nhanh lên."

  "Được! Mình đi ngay! Hihihi..."

Sự mi hoặc khó ai

"Cậu ăn không? Mình mời! "

Triệu Nghiên nhìn bóng lưng cô xếp hàng tới thất thần, lại nghe cô yêu kiều hỏi.

"Không cầu đâu, tôi ăn ở nhà rồi, cảm ơn."

"Ồ! Được thôi..." Tô Nguyệt vội vàng đáp, ngay sau đó quay đầu tập trung đối phó với sự thúc giục của dì chủ quán.

"Ờ... đây là món sủi cảo trứng bán chạy nhất của quán này! Món yêu thích nhất của mình! Cho cậu nè, cậu có thể để dành trong giờ học có đói thì ăn."Tô Nguyệt đưa một túi khác trong tay cho Triệu Nghiên.

   Trên cánh tay trắng nõn mềm mại đeo một chiếc vòng bạc, ngón tay nhỏ mảnh khảnh xinh xắn móc chiếc túi nilon trong suốt. Trong nháy mắt Triệu Nghiên thực sự hồ ca muốn đưa tay ra, không phải vì sủi cảo trứng trên tay cô, mà vì... muốn vân vê... bàn tay nhỏ bé mềm mại kia...

Một thiếu niên chính trực đang dậy thì, dù bình thường có thanh tịnh trầm ổn đến đâu, cũng khó tránh khỏi nảy sinh ham muốn trong lòng.

“Khụ... cậu để dành một mình ăn đi.” Triệu Nghiên che miệng ho khan một tiếng, quay mặt sang chỗ khác từ chối.
  
   "Đừng mà, mình mua ba túi lận! Cậu một túi, mình hai túi, thêm nữa mình ăn không nổi!"

"Nè... mau cầm đi, mình chuẩn bị ăn rồi!" Tô Nguyệt cũng không mập mờ, đưa thẳng túi bánh tới tay cậu, dùng mu bàn tay gõ cánh tay Triệu Nghiên, ra hiệu cho cậu nhanh chóng cầm.

Khi mu bàn tay mát rượi chạm vào cánh tay ấm áp, Triệu Nghiên cảm thấy cánh tay mình thoáng tê dại.

Nếu còn không cầm, thì e rằng Tô Nguyệt sẽ cảm thấy cậu quá tính toán chi li.

May mắn thay, Triệu Nghiên không tiếp tục khách sáo nữa, cậu thấp giọng cảm ơn rồi đưa tay nhận.

   Hai người sóng vai nhau chậm rãi đi đến trường, Tô Nguyệt vừa đi vừa cầm túi lên nhét hai cái sủi cảo trứng vào miệng, ăn đến hai má căng phồng.

Triệu Nghiên lặng lẽ liếc nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên, giống con Hamster cậu nuôi hồi nhỏ vậy, cũng bất chấp ăn lấy ăn để, nhét đầy để, nhiệt đầy miệng rồi mới nói.

Cổng trường Dục Đức lúc này đông nghịt học sinh, vài người nhận ra hai người họ, không nhịn được quay đầu nhìn thêm mấy lần.

Hai người một cao một thấp, ngày thường có vẻ xa lạ, sao hôm nay lại cùng nhau đến trường?

  Tô Nguyệt nhạy cảm nhận ra có ai đó đang quan sát mình, tay nắm chặt quai đeo balo, giả vờ đi về phía lớp học một cách tự nhiên.

Triệu Nghiên trái lại không phát giác gì, sự chú ý của cậu chưa bao giờ hướng ra bên ngoài, cậu không thích để ý những thứ râu ria quá nhiều.

“Tối nay cậu vẫn chờ mình chứ?" Tô Nguyệt nghiêng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt mong đợi.

"Um."


"Được, cảm ơn! Ở hiền gặp lành,  tạm biệt! Hihi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman