Chương 25: Anh điên thật rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh điên rồi... Sehun, anh điên thật rồi.

Nó vô tội... làm ơn đừng đối xử với nó như vậy... có được không?

Tôi xin anh...

Sẽ không bao giờ cho anh nhận lại nó.

Bầu trời sáng sớm thật dễ chịu, ánh sáng chiếu rọi qua khung cửa sổ xiên thẳng vào phòng một cách ấm áp. Luhan khẽ mở mắt dậy, trong người anh lúc này cảm giác rất mệt mỏi. Vừa muốn cử động thì phía dưới truyền đến cơn đau nhức, thật sự là đêm qua rất đau đớn.

Anh vén chăn ngồi dậy, có chút giật mình khi nhìn thấy những vết máu loang lỗ trên ga giường. Rồi cũng lờ nó đi, cố nén đau đớn mà lê chân một cách cực khổ bước vào nhà tắm.

Nước xối xả truyền xuống đỉnh đầu rồi từ từ xuống khắp cơ thể anh đến lạnh buốt, nước mắt cũng rơi theo hòa vào dòng nước.

.........................

– Con ngoan ngoãn ở lại đây nhé, nếu có cần gì thì cứ kêu dì Ga Eun. Nếu con không nghe lời thì sẽ không được gặp lại ba Han đâu.

– Dạ, con sẽ ngoan ngoãn.

Hyun Woo ngây thơ trả lời, nó không biết gì và không liên quan gì đến ân oán của người lớn. Sehun thật sự không muốn những đứa trẻ vô tội bị lôi vào cuộc, nên anh đã quyết định mướn người giúp việc để cho lo Hyun Woo trong những ngày không có Luhan.

Đôi mắt nó rất đẹp rất giống Luhan, trong lòng anh lại có chút tức giận như nhìn thấy Luhan nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội. Cơn tức giận cũng được xoa dịu đi.

Anh cảm thấy chính bản thân mình thật buồn cười, tại sao lại lo lắng cho con của người đã hại chết vợ sắp cưới và con mình. Cảm giác giống như là một kẻ ngu ngốc, chẳng thể làm được việc gì cả.

.........................

Bóng dáng nhỏ bé gầy guộc ngồi trên giường thật cô đơn trống trải. Đôi mắt có chút thất thần hướng ra ngoài cửa sổ, không biết là nghĩ cái gì nhưng trong lòng anh bây giờ thật sự rất buồn, rất nhớ...

Luhan chợt khựng lại khi nhớ ra điều gì đó. Rồi tự lẩm bẩm.

– Hyun Woo... Nó... nó đang ở nhà một mình, phải làm sao bây giờ? Tối qua mình không về nhà, không biết...

Cánh cửa đột nhiên mở ra cắt ngang lời nói Luhan, anh đưa đôi mắt lên nhìn người ở trước cửa rồi vội vàng nhào tới rồi quỳ rập xuống mà van xin .

– Ông quản gia, tôi xin ông thả tôi ra có được không? Tôi xin ông mà, con tôi nó ở nhà một mình từ hôm qua đến giờ chắc là nó sợ lắm. Ông làm ơn đi...

– Cậu Lu, cậu đừng như vậy, xin cậu đừng làm khó tôi. Nếu tôi cho cậu đi thì cậu chủ sẽ giết tôi mất. Đây là thuốc của cậu, tôi xin phép.

– Ông quản gia... tôi xin ông mà...

– Tôi xin lỗi...

Bây giờ tâm trí Luhan rất hoảng loạn, anh cố gắng cầu xin mà không được. Rồi cũng đánh liều mà đẩy ông quản gia té xuống đất rồi bỏ chạy.

– Cậu Lu... đứng lại... người đâu, bắt cậu Lu lại mau... Ui da, cái lưng của tôi.

Luhan vẫn cố gắng chạy thật nhanh, trong đầu anh chỉ mong thoát khỏi cái nơi địa ngục này. Anh bỗng chốc dừng chân, khuôn mặt cứng đơ nhìn người đang đứng trước mặt anh. Nhưng không ngờ vận may lại bỏ anh mà đi, chỉ vài bước nữa thôi là anh có thể thoát ra khỏi cánh cửa đó.

Anh vô thức nhìn Sehun, trong lòng không khỏi đau đớn. Ông trời thật sự là muốn đùa cợt anh? Rồi anh cũng lấy hết can đảm mà chạy đến Sehun, quỳ xuống mà van xin Sehun.

– Muốn đi đâu?

– Tôi xin anh, buông tha cho tôi có được không? Làm ơn..., Hyun Woo... con tôi nó đang ở nhà một mình, không có tôi chắc nó lo lắng lắm. Sehun... anh làm ơn cho tôi đi đi...

– Haha...

Khuôn mặt anh không lấy một chút cảm xúc rồi nụ cười lại vang lên trước lời nói Luhan. Được một chút rồi cũng tắt ngầm, thay vào đó là sự tức giận. Anh nhẹ khom người xuống, đưa tay nắm lấy tóc Luhan.

– Muốn đi lắm sao? Haha... đừng hòng!

Anh trả lời một cách lạnh lùng đến tàn nhẫn. Lời nói của Sehun phát ra như hàng ngàn con dao đâm thẳng vào trái tim Luhan. Nơi hốc mắt cũng đỏ lên, nước bên trong cũng tràn ra xối xả.

Một lần nữa anh ôm lấy chân Sehun vội vàng cầu xin, vẫn biết kết quả là như thế nào nhưng anh vẫn cố gắng biết đâu Sehun sẽ cảm thấy thương hại cho anh mà đồng ý.

– Tôi xin anh mà... Anh làm ơn đi, Hyun Woo nó sẽ lo lắng lắm...

– Haha... em đừng lo. Hyun Woo đã có người chăm sóc rồi. Nhưng... tôi không đảm bảo là nó sẽ không bị đánh đập hay bị bỏ đói đâu. Không biết là hiện giờ nó đang làm gì nữa... chắc có thể là đang bị đánh cũng không chừng... haha...

– Anh... anh thật độc ác... Anh điên rồi... Sehun, anh điên thật rồi...

Sehun im lặng nhìn Luhan rồi khuôn mặt cũng hoàn lại không một chút cảm xúc. Dùng lực mạnh mà lôi Luhan về phòng.

Sehun tức giận mà đẩy Luhan ngã nhào lên giường, dùng cà vạt trói hai tay Luhan lên đầu giường. Rồi vội vàng tháo thắt lưng trên người anh ra, tức giận mà quất mạnh về phía Luhan.

– A....

Sehun điên cuồng quất thật mạnh bằng thắt lưng từng cái vào người Luhan đến rỉ máu. Lúc này, anh đau đớn như sắp chết đi. Nhưng thà anh bị hành hạ bị đánh đập như vậy, còn hơn là để Hyun Woo phải gánh chịu.

Được một hồi thì Sehun cũng dừng lại, tháo trói cho Luhan rồi lật anh nấp úp xuống giường. Đôi tay Sehun vội vàng kéo quần anh vứt xuống đất. Không nói không rành mà một phát đưa cái vật to lớn đó đang căng trướng đâm thẳng vào hậu nguyệt anh.

Sehun như một con thú khát dục điên cuồng ra vào trong Luhan.

– A...... Không... Se... hun... dừng lại...

Anh một lần nữa lại gánh chịu nổi nhục nhã này, đau đớn vô cực. Nước mắt cứ tiếp tục tràn ra như không muốn dứt. Đôi tay bấu chặt lấy nhau, miệng cũng không nghe lời mà kêu lên những thứ tiếng dơ bẩn.

– ưm.. ư... ưm...

– Đê tiện...

Nghe được những cái tiếng dâm đãng dơ bẩn đó, Sehun càng tức giận hơn rồi càng tăng lực ra vào hơn. Nhìn người trước mặt mình, Sehun trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến muốn thông chết Luhan.

Đúng là hận quá hóa điên, Sehun thật sự đã bị cái hận làm mờ mắt.

" Sehun... anh thật tàn nhẫn, thật độc ác... cho dù có như thế nào. Tôi sẽ không bao giờ nói cho anh biết Hyun Woo nó là con anh. Sẽ không bao giờ...

Tôi sẽ không cho nó biết, nó có một người cha như anh... không bằng cầm thú... "

.........................

[ Sehun ]

Luhan... em biết Hyun Woo vô tội, em không muốn nó phải chịu đau đớn. Nhưng... con của tôi và Young Ri, nó cũng vô tội mà... sao em chỉ có thể suy nghĩ cho bản thân?

Em thật ích kỉ...

Bây giờ, chỉ muốn làm cho em biết thế nào là đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro