Chương 3: A Fate Worse Than Death, or...'You Want Me To WHAT?'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đã beta]

Molly cùng Harry ra ngoài hành lang và đóng cánh cửa phòng nơi Draco nằm nghỉ. Cô ấy hướng ánh mắt nghiêm túc nhất của mình về phía Harry, thật ấn tượng đối với một nội trợ bình thường gần 50 năm có thể khiến Harry nghiêm túc im lặng chờ cô ấy lên tiếng. Molly Weasley đối với Harry mà nói, quả thực là một thế lực nào đó không thể bỏ qua.

"Mẹ đã chẩn đoán bệnh cho thằng bé, Harry. Ngoài những vết thương con làm ra hôm nay, cậu bé có mọi dấu hiệu của việc bị bỏ đói và tra tấn, có thể trong nhiều tháng. Mẹ có thể điều trị vài căn bệnh nhẹ và đơn giản nhưng mẹ muốn xem thử St. Mungo liệu có thể chữa những căn bệnh còn lại khi thằng bé ấy đỡ hơn không"

Harry nói. "Nó nói St. Mungo đã ném nó ra ngoài. Rõ ràng là họ sẽ không đưa Tử thần Thực tử vào trong để chữa trị ... có lẽ bởi phòng khám của họ đầy ắp những bệnh nhân yếu đuối ... Điều này như đang yêu cầu đưa vào một rắc rối lớn vậy. Các bạn cùng lớp của thằng đó và một vài nơi khác cũng đã bỏ rơi nó. Đó là lý do tại sao nó đến đây. Con đoán là không còn nơi nào khác để cầu xin nữa rồi"

Harry không nói lại lời Draco khẳng định rằng 'sợ hãi trước cơn thịnh nộ của Harry Potter' là một phần nguyên nhân khiến mọi người từ chối đề nghị giúp đỡ. Chân mày Molly nhăn lại khi cô ấy cau mày và nghĩ về một khả năng khác.

"Hãy nói Arthur đánh điện cho Pomfrey và xem liệu cô ấy có thể ít nhất đến thăm và đưa ra ý kiến của mình ​​hay không. Nếu cô ấy không thể đến, mẹ sẽ tự mình viết một danh sách những thứ mẹ cần và gửi cho cô ấy, nhưng mẹ muốn cô ấy có cái nhìn trực tiếp hơn. Mẹ sẽ cần lọ thuốc bôi trị sẹo và thuốc an thần. Cũng như một vài phép thuật mà mẹ chắc rằng cô ấy có thể tìm kiếm sau khi mẹ nói chuyện với cô ấy về tình trạng hiện tại của Malfoy."

Harry gật đầu tuân theo, bất chấp sự khó chịu rõ ràng về việc Draco đang ở trong nhà, và quay sang gửthông báo lại cho Arthur. Molly lại nói, Harry quay lại và chăm chú lắng nghe.

"Harry, mẹ thực sự nghiêm túc về chuyện Draco đã là nạn nhân của một ai đó ... trước khi bị con đánh đập hôm nay. Những vết thương của thằng bé phải chịu đựng ... Thật tình mà nói thì cơn thịnh nộ của con chẳng là gì so với điều đó đâu. Thằng bé ở đây không phải để chịu thêm bất cứ hình phạt nào vì hành vi trước đây của mình, mà là để hồi phục lại thể trạng. Vậy nên, mẹ mong con có thể hành xử phù hợp. Mẹ không muốn thấy con làm hại ai dưới mái nhà này mà muốn con hãy cùng mẹ chăm sóc thằng bé tử tế. Con có hiểu lời mẹ nói không?"

Harry nhăn mặt, rồi lại gật đầu đồng ý nhưng bên trong rủa thầm ai oán. Malfoy vào nhà chưa đến 10p mà cuộc sống của anh cứ như bị đảo ngược. Cái chuyện nhỏ nhặt này đã phá hỏng một ngày tuyệt vời của anh. Tuy nhiên, Harry vẫn đi xuống cầu thang để chuyển lời của Molly cho Arthur.

Molly Weasley bước vào căn phòng nơi Draco đã đợi, và lục lọi trong túi đồ. Cô ấy đã xác định chính xác một số lọ thuốc sẽ hữu ích, một vài loại thảo mộc mà sau này cô ấy có thể sử dụng. Sau đó cô đưa đũa phép lên và bắt đầu công việc chữa trị của mình.

Mất một khoảng thời gian khá lâu so với dự kiến ​​của cô chỉ để vung đũa liên tục với những bùa chú cô biết. Bởi lẽ cơ thể thảm hại của Draco dư sức phản lại những bùa chú trị thương cấp thấp. Ít nhất cô có thể làm sạch những nơi bị nhiễm trùng nhưng cần mất một thời gian để cơ thể tự chữa lành một cách tự nhiên. Cô đã nắn lại những phần xưng bị gãy, trị phần vai bị sưng tấy do trật khớp cách đây không lâu và đóng miệng một số vết thương hở nham nhở. Không nghi ngờ gì nữa, căn bệnh viêm phổi đã bắt đầu từ lâu, vậy mà lại đi lang thang trong bộ quần áo không phù hợp vào mùa này.

Các căn bệnh đã được sơ cứu tạm thời, nhưng cô không có cách nào chữa khỏi và sẽ cần đến sự giúp đỡ của Poppy. Điều Draco cần nhất lúc này là một bữa ăn thích hợp, một bồn tắm nước nóng tử tế và một vài đêm nghỉ ngơi ngon lành. Với tình trạng đói khát của Draco ngày càng cao, Molly nghĩ tốt nhất nên bắt đầu với một món gì đó đơn giản, một ít bánh mì và một chút nước dùng đậm đà. Đây là những điều Molly biết đủ và có thể nhanh chóng nhìn thấy.

Công việc của cô ấy bây giờ đã xong, và cô ấy cảm thấy hơi mệt mỏi. Cô ấy sẽ cần sự giúp đỡ của Harry nếu họ muốn Draco tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị đi ngủ trong khi cô ấy chuẩn bị một cái gì đó để ăn cho cậu bé. Cô biết Harry sẽ không thích nó, nhưng hiện tại, điều mà Harry thích là điều cô ít quan tâm nhất.

Harry đã chuyển tin nhắn cho Arthur ngay lập tức, và trong khi ông Weasley trò chuyện với Poppy Pomfrey, Harry đi vào bếp và ăn nốt phần còn lại của bữa ăn. Anh cần suy nghĩ ... yên lặng ... chỉ trong vài phút trước khi anh đối mặt với tình huống trên lầu một lần nữa.

Vậy là ai đó đã thay mình trừng trị thằng khốn đó. Nó vẫn ở đây ... Vẫn sống ... Và vẫn là một thứ gây phiền phức cho mình. Thật không thể tin rằng mình phải chăm sóc cho tên khốn đó. Chúa Trời biết mình yêu mẹ Molly đến dường nào, nhưng mẹ quá đỗi ngọt ngào. Mình biết nó sẽ còn nhiều hơn là việc xin tá túc vài đêm. Mình biết điều đó. Mẹ kiếp. Bây giờ mình gần như bị bó buộc ở nhà khi nó còn ở đây. Mình không thể để mẹ ở lại một mình cả đêm với nó. Ai biết thằng đó nó sẽ làm những gì. Có lẽ mình nên hối lộ để St. Mungo đưa nó đi khỏi đây càng sớm càng tốt, bằng bất cứ giá nào-

Harry uống ngụm trà cuối cùng và quay trở lại lầu. Molly đang nghỉ ngơi trên chiếc ghế bên cạnh giường, sắp xếp một vài loại thảo mộc trên bàn.

Harry chưa bao giờ có mẹ,  không phải như cách mà những người khác có, và mẹ Weasley gần gũi với anh hơn tất cả. Anh đã làm rất tốt trong việc giữ những nguy hiểm và cuộc sống của anh tránh xa ngôi nhà này, nhưng hiện tại, có một quả bom nổ chậm đang tích tắc trên giường cạnh Molly, và điều đó khiến anh sợ hãi hơn bất cứ điều gì.

"Mọi chuyện ổn chứ ạ? Cần con giúp gì không?" Harry cứng ngắc hỏi

Molly thở phào nhẹ nhõm. 

"Được rồi, mẹ sẽ chuẩn bị bồn tắm. Thằng bé đã ở một nơi có Merlin mới biết và cả những vết thương ấy nữa, nó sẽ không thể mau chóng được chữa khỏi nếu không loại bỏ những vết nhơ trên cơ thể. Khi chuẩn bị xong, mẹ sẽ xuống lầu để chuẩn bị ít thức ăn cho thằng bé, trộn thêm ít loại thảo dược để khiến nó bình tĩnh hơn. Mẹ muốn con cởi bỏ bộ đồ nhem nhuốc, dơ bẩn ấy rồi sau đó đưa vào trong phòng tắm cọ rửa thật kĩ. Thằng bé ấy cần tắm rửa bằng xà phòng thật kĩ lưỡng, và hãy nhẹ nhàng khi nó đang trong quá trình hồi phục"

Sự ngây ngô Harry cố giữ nãy giờ bị phá vỡ. "Cái gì...? Mẹ muốn con... tắm cho nó?"

"Tắm cho thằng bé ấy. Đúng cách và cẩn thận. Không phải nhúng vào nước và dùng một miếng vải vào để lau khô. Mẹ muốn cậu bé đó được tắm rửa sạch sẽ và ủ ấm trước khi trở lại chiếc giường này."

Sự hoài nghi của Harry lên một tầm cao mới. "Tại sao lại là con? Tại sao không đợi nó tỉnh dậy và tự đi mà làm chứ? Ý con là.... điều này..."

"Harry, lần này mẹ sẽ không để con nói gì đâu. Mẹ cần nói chuyện với Arthur khi nào Poppy có thể tới để thảo luận với mẹ. Mẹ phải chuẩn bị nước tắm, chuẩn bị một bữa ăn khi thằng bé thức dậy và cả những bộ đồ mới để thay. Thằng bé đã được cho uống thảo dược An Thần và mẹ có rất nhiều việc phải làm. Con SẼ VUI VẺ làm việc này chứ?"

Biểu cảm trên khuôn mặt Molly là một sự mong mỏi, và Harry đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Chỉ có Molly từng khiến anh đỏ mặt trong những ngày này, và cô ấy đã làm điều đó một lần nữa. Anh không cố ý bắt cô phải làm việc như vậy ... nhưng thực sự, tắm cho Draco Malfoy như thể nó là một đứa trẻ sơ sinh? Ewwww ... Harry đã theo dõi Tử thần Thực tử tới hang ổ của chúng, săn Trường sinh linh giá qua những cái bẫy ma thuật và đối mặt với những con quái vật. Nhưng chạm vào một Draco Malfoy trần trụi ... bây giờ ĐIỀU ĐÓ thật đáng sợ !!!

Harry thở dài thườn thượt và chịu thua. "Con xin lỗi. Chỉ là... con chưa từng..."

Molly mở to mắt vì nhận ra. "Ồ! Chà ... Harry ... mọi người chỉ là con người, bất kể họ là ai. Mẹ quên mất rằng con chưa từng thực hiện phép trị thương trước đây. Con sẽ ổn thôi mà. Mẹ đi chuẩn bị nước tắm đây, vì vậy hãy cứ là một người thường và làm những gì con phải làm, sau đó đưa thằng bé vào trong vài phút nữa, được chứ?"

"Vâng ạ, con sẽ làm, mẹ ạ"

Molly chập chững bước đi và Harry nghe thấy tiếng nước chảy, làm đầy bồn tắm từ từ, trong khi anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng thảm hại nằm dài trên chiếc giường cũ của Percy. Harry lo lắng nhích người về phía trước, bụng quặn lên vì những gì anh biết mình phải làm.

Cố lên, Potter! Mày đã phải đối mặt với nguy hiểm trong giải Chiếc Cốc Lửa khi chỉ mười hai tuổi. Mày đã thắng trong Giải đấu Tam Pháp Thuật. Mày ngấu nghiến Chúa tể bóng tối như một con ngỗng Giáng sinh mà không đổ một giọt mồ hôi. Không có lý do gì để sợ điều này, phải không?

Harry bắt đầu với đôi giày dưới chân Draco. Điều đó đủ dễ dàng để chăm sóc, nhưng những chiếc tất rách rưới, đầy lỗ, tiếp theo là bẩn thỉu khiến Harry rợn người. Harry nín thở trong khi cởi bỏ những thứ kinh tởm. Mùi hôi thối còn tệ hơn của Ron! Sau đó, anh cẩn thận cởi bỏ chiếc áo liền quần quá mỏng và chiếc áo sơ mi bên dưới nó. Phải hơi lóng ngóng với đôi tay mềm nhũn của Draco, nhưng cuối cùng cậu cũng giải thoát được chúng và thả chúng vào đống quần áo bỏ đi. 

Hóa ra Draco đã ăn cắp vặt ở khắp mọi nơi. Sau khi chiếc áo sơ mi được cởi ra, lỗ mũi của Harry bị tấn công bởi mùi hôi thối từ đôi chân không biết lần cuối được rửa sạch là khi nào, và mùi hôi tanh tanh của mồ hôi cũ. Dù khinh thường người trước mặt, Harry vẫn ngạc nhiên nhìn bộ ngực quá gầy và cánh tay bằng que diêm của Draco.

Những vết sẹo và vết thương vẫn đang trong quá trình chữa lành, cả lớn và nhỏ. Bộ ngực mảnh mai không có lông, để dành cho những chùm lông nhỏ màu vàng bên dưới cánh tay, và những gì đáng lẽ phải là một vùng da thịt tái nhợt, khỏe mạnh, giờ đây đã trở thành "một chiến trường" có giá trị sát thương phép thuật và phi phép thuật. Harry đã từng nhìn thấy tác phẩm của Tử thần Thực tử trước đây, và điều này cho thấy tất cả các dấu hiệu là tác phẩm thủ công của họ.

Có vết bỏng do bàn là nóng, vết rách do những đòi roi và dấu hiệu của vết cắt từ một dụng cụ tra tấn đã được sử dụng cách đây ít nhất một tháng. Không ai chữa lành những vết thương ấy đúng cách. Nhưng Harry đủ hiểu bọn Tử Thần Thực Tử đã sử dụng vài phép trị thương thông thường nếu không Draco sẽ chẳng sống nổi. 

Molly không đùa về việc Draco bị tra tấn. Đây là công việc của một người, hoặc một số người, có kiến ​​thức về cách gây ra cơn đau đớn cho cơ thể vẫn sống sót. Harry chợt nhận ra rằng, chỉ có thể, có thể Draco thực sự muốn có một nơi trú ẩn vì những lý do trung thực. Phần đen tối và tức giận trong tâm hồn của Harry bùng lên với sự thôi thúc đồng cảm hiếm có. 

Draco đã nghịch lửa và bị nó đốt cháy. Thằng đó nên cảm thấy may mắn khi không gặp Harry đầu tiên. Harry chưa bao giờ tra tấn mọi người trong nhiều ngày hoặc nhiều tuần hoặc nhiều tháng, nhưng khi anh ấy muốn ai đó chết, họ sẽ chết, và anh ấy đảm bảo rằng họ sẽ bị thương trước khi rời đi.

Cũng có thể nhìn thấy hai thứ thu hút sự chú ý của Harry ngay lập tức. Một là những đường nét mờ nhạt của một vết sẹo do lời nguyền cũ chạy dọc trên ngực Draco. Harry đã đặt nó ở đó vào năm thứ sáu, với một câu thần chú trong sách giáo khoa Độc dược cũ của Snape. Sectumsempra. Chỉ một từ thôi là anh ta đã suýt giết Malfoy ngay tại chỗ. Anh tự hỏi liệu hôm đó mà giết được thằng khốn này thì liệu có thể cứu sống mấy mạng người không? Liệu cụ Dumbledore có thể sống sót không? Albus bây giờ chỉ là một bức tranh. Một ký ức bị khóa chặt trong khung, ngồi trong một ngôi trường chỉ mới mở lại trong năm nay. Mọi chuyện có thể đã khác ... nếu lúc đó anh giết Draco.

Thứ khác mà Harry nhìn thấy là dấu tích bóng tối còn sót lại trên cánh tay mảnh khảnh của Draco được gắn chặt như vào sâu trong da thịt. Ngày xửa ngày xưa, cậu bé gầy gò, khốn khổ này đã tự nguyện trao thân cho mình, chấp nhận một dấu ấn ràng buộc cậu với Voldemort như một người hầu. Những người mang dấu ấn này là những kẻ giết người, tra tấn, và những kẻ cố chấp bạo lực. Trên khắp thế giới phù thủy, đây là một dấu ấn khiến mọi người rút lui vì sợ hãi về tính mạng của họ. Những người vô tội ... những người tử tế có gia đình, con cái và cuộc sống bình thường để sống. Rất nhiều người đã phải chịu đựng dưới bàn tay của những người mang dấu ấn đó, nhưng Harry đã lật ngược tình thế. Ngày nay, thế giới phù thủy đã sống đủ yên bình, nhưng đối với những người đeo thương hiệu này trên cánh tay của họ. Họ chạy trốn trong sợ hãi, như họ nên làm, chạy trốn công lý mà họ phải chịu vì tội ác của họ.

"Harry! Phòng tắm đã sẵn sàng. Mẹ xuống bếp, sau đó sẽ sắp xếp một số quần áo tươm tất cho cậu bé. Hãy đưa cậu bé vào khi con đã sẵn sàng."

Có vẻ như điều tồi tệ nhất là cuối cùng anh vẫn phải cởi quần Draco ra, và ý nghĩ đó khiến bụng anh sôi sục. Harry đã sống trong ký túc xá gần sáu năm ở Hogwarts, nhưng chưa bao giờ thấy thoải mái với việc khỏa thân. Một cuộc đời bị coi là quái dị bởi Dursley đã không thực sự chuẩn bị cho anh ta bất kỳ hình thức thân mật nào, và khái niệm cởi bỏ quần áo của một người vô thức như một cuộc đấu hạng.

Harry nhăn mặt và quay mặt đi chỗ khác trong khi anh cởi cúc và mở khóa chiếc quần jean rách rưới của Draco, sau đó anh nắm lấy chiếc còng ở phía dưới và kéo chúng đi. Hóa ra, Draco không mặc đồ lót, và công việc cuối cùng hoàn thành. Harry xem xét phần còn lại của "thiệt hại".

Draco đang say ngủ dưới tác dụng của thuốc, khuôn mặt nhăn nhó vì sợ hãi. Những từ bị cắt xén lướt qua môi cậu, nhưng Harry không thể hiểu được gì ngoại trừ "Không" và "Làm ơn".

Malfoy là một người mạnh mẽ, và Harry không thể rời mắt khỏi điều đó. *Xương sườn và hõm cổ bị giày vò rất tàn bạo*. Kẻ thù thời thơ ấu của Harry nằm khỏa thân và dễ bị tổn thương trước mặt anh. Ẩn mình trong một đám tóc vàng sẫm, bên dưới xương hông lộ rõ ​​vì đói lâu, nhô hẳn ra ngoài. Cái lạnh đã làm cho bộ phận sinh dục của anh ấy như bị rút ngắn lại về phía cơ thể của anh ấy, và hậu quả là để lại ấn tượng gần như vô giới tính.

Harry đã tưởng tượng ra một tình huống kỳ cục nào đó, còn hơn cả sự lưu manh. Và nó khiến anh mất cảnh giác khi nhận ra rằng Draco đang bị đơ nửa người, khiếp sợ ngay cả khi đang ngủ và rất khó cử động.

Một sợi chỉ tội lỗi len lỏi trong tâm trí cậu, tự ám thị rằng cuộc tấn công trước đó của bản thân là không chính đáng và tàn nhẫn, nhưng Harry nhanh chóng đẩy ý nghĩ đó đi. Một bùa chú  Mobilicorpus vội vã, và Harry đang kéo Draco cùng vào bồn tắm.

Draco Malfoy xuất hiện. Draco Malfoy dọn đến đây. Mình sẽ tắm cho Draco Malfoy. Ngày này có thể trở nên tồi tệ hơn không? Có lẽ mình chỉ nên nhượng bộ và cởi bỏ bản thân với một chiếc đinh gỉ trước khi vũ trụ coi câu hỏi cuối cùng đó như một thử thách.

_____________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro