Gặp lại người quen: "Xin chào, Tanjirou!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi tối, Giyuu ngồi trên hiên nhà của phòng họp của Sát Quỷ Đoàn, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mệt mỏi và lo lắng. Anh đang trong thời gian hồi phục sau trận chiến và suy về ngày hôm đó khi Aki bỏ mặc anh và sự giúp đỡ bất ngờ của Muzan.

Đang trong dòng suy nghĩ cửa phòng mở ra, và Tanjirou bước ra ngoài hiên nhà, ăn mặc trong trang phục của Sát Quỷ Đoàn, với một vẻ ngoài trưởng thành và tự tin hơn trước

Giyuu nghe tiếng bước chân và quay đầu lại, ánh mắt anh sáng lên khi nhận ra Tanjirou.

  -Tanjirou?  ._Giyuu khẽ gọi.

Tanjirou mỉm cười, bước đến gần Giyuu, sự vui mừng và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

  -Giyuu-san! Thật tốt khi thấy chị ổn. Em đã nghe về những gì đã xảy ra với chị.  ._Tanjirou mỉm cười vui vẻ nói.

  -Tanjirou, em đã gia nhập Sát Quỷ Đoàn rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh quá.  ._Giyuu gật đầu, ánh mắt đầy cảm xúc khi gặp lại Tanjirou.

   -Vâng, em đã trở thành một phần của đội. Em rất vui vì có thể gặp lại chị. Có vẻ như chị đã trải qua nhiều khó khăn.   ._Tanjirou ngồi xuống bên cạnh Giyuu, ánh mắt đầy quan tâm.

  -Những khó khăn không thể so sánh với những gì cậu đã phải trải qua. Cậu đã làm rất tốt. Được thấy cậu khỏe mạnh và an toàn khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.  ._Giyuu nhẹ nhàng nói.

  -Em cũng cảm thấy vậy. Em đã nghe về trận chiến và những gì chị phải đối mặt. Có vẻ như chị đã gặp phải không ít thử thách.  ._Tanjirou đầy thấu hiểu và sâu sắc nói.

Giyuu gật đầu, nhẹ nhàng kể lại những chi tiết về trận chiến và sự xuất hiện của Muzan, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.

  -Muzan đã cứu tôi khỏi bầy quỷ, nhưng tôi vẫn cảm thấy không rõ về động cơ của hắn. Có lẽ chúng ta cần phải cẩn thận hơn.  ._Giyuu kể lại, khẽ nhìn sang biểu cảm của Tanjirou.

  -Muzan... Em sẽ ghi nhớ điều đó. Chúng ta cần phải hợp tác và giữ liên lạc để đối phó với mọi tình huống.  ._Tanjirou gật đầu đầy quyết tâm trả lời.

  -Tôi rất vui khi cậu ở đây. Có cậu bên cạnh khiến tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn.  ._Giyuu mỉm cười nhẹ, cảm thấy an tâm hơn khi biết có Tanjirou bên cạnh.

  -Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Hãy làm việc chăm chỉ và giữ an toàn. Em tin tưởng vào khả năng của chị.  ._Tanjirou gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm và sự tin tưởng.

Anh và Tanjirou ngồi bên nhau, ánh sáng từ trăng họp chiếu sáng khuôn mặt của họ, tạo ra một bầu không khí ấm cúng và đầy hi vọng.

Ngồi gần nhau ngoài hiên nhà, Tanjirou ngồi hơi nghiêng về phía Giyuu, ánh mắt cậu đầy sự quan tâm và bồn chồn. Giyuu cảm nhận được sự căng thẳng của Tanjirou, liếc nhìn cậu với vẻ nhẹ nhàng.

  -Có chuyện gì sao, Tanjirou? Em có vẻ không thoải mái.  ._Giyuu nhẹ nhàng nói.

Tanjirou hít một hơi sâu, cố gắng giấu sự lo lắng đang dâng lên trong lòng.

  -Chỉ là... em cảm thấy có điều gì đó không đúng. Đôi khi cảm xúc có thể khiến người ta khó hiểu.

Giyuu nhìn Tanjirou, ánh mắt tràn đầy sự đồng cảm. Anh cảm nhận được sự gần gũi và chân thành từ cậu, Tanjirou từ từ tiến lại gần hơn, ánh mắt không rời khỏi Giyuu. Cậu cảm thấy xúc động mạnh mẽ, không rõ là tình cảm gì nhưng nó khiến cậu khó kiểm soát. Đôi tay cậu chạm nhẹ vào gương mặt Giyuu. Giyuu cảm nhận được sự thay đổi trong không khí và ánh mắt của Tanjirou. Anh nhẹ nhàng chạm vào tay Tanjirou.

  -Tanjirou, nếu có gì đó em cần biết, đừng ngần ngại nói ra.  ._Giyuu.

Tanjirou nuốt khan nghiêng người tiến đến, muốn hôn Giyuu, cửa phòng bỗng mở ra và Sanemi ra ngoài hiên nhà nhìn cả hai.

Sanemi đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén và đầy sự căng thẳng. Anh ngừng lại ngay lập tức khi thấy Tanjirou và Giyuu ở gần nhau như vậy.

Tanjirou và Giyuu lập tức dừng lại, ánh mắt chuyển sang Sanemi. Tanjirou lùi lại một bước, cảm thấy xấu hổ và lúng túng.

  -Tao không ngờ rằng tao lại tìm thấy cảnh tượng này.  ._Sanemi gầm gừ nói với giọng đáng sợ.

Sanemi bước ra phòng, ánh mắt anh đầy sự căng thẳng và khó hiểu. Anh cảm nhận được sự ghen tị dâng lên trong lòng khi thấy sự gần gũi giữa Giyuu và Tanjirou.

  -Shinazugawa, không phải như cậu nghĩ đâu. Tanjirou và tôi chỉ đang trò chuyện.  ._Giyuu vội bào chữa.

  -Tôi hiểu. Nhưng có vẻ như đây không phải là thời điểm thích hợp để làm việc này.  ._Sanemi gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù vẫn còn gầm gừ nhỏ.

Sanemi bước đến gần, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tanjirou và Giyuu. Anh cảm thấy có điều gì đó cần phải làm rõ.

  -Xin lỗi, Shinazugawa. Em không biết anh sẽ đến.  ._Tanjirou gãi đầu, lúng túng giải thích.

  -Không sao, Tao với mày có thể tiếp tục sau. 'Fuyumi', tôi cần nói chuyện với cậu một chút.  ._Sanemi hít sâu, ánh mắt trở nên mềm mỏng hơn.

  -Tanjirou, chúng ta sẽ nói tiếp sau. Hãy nghỉ ngơi đi.  ._Giyuu nhìn Tanjirou một cách an ủi, rồi đứng dậy cùng Sanemi.

Tanjirou gật đầu, cảm thấy một chút thất vọng nhưng hiểu rằng lúc này không phải là thời điểm thích hợp. Cậu nhìn theo Giyuu và Sanemi rời khỏi, cảm xúc lẫn lộn. Sanemi và Giyuu rời khỏi phòng, không khí trở nên yên tĩnh và nặng nề.

Sanemi đưa Giyuu đến nơi hẻo lánh trong khu vực của Sát Quỷ Đoàn, ánh trăng chiếu sáng mờ nhạt qua những cây cổ thụ. Một cảm giác yên tĩnh và cách biệt bao trùm khu vực này.

Sanemi dẫn Giyuu đến một khu vực nhỏ, nơi có vài viên đá lớn và cỏ dại mọc um tùm. Anh đứng đối diện với Giyuu, vẻ mặt nghiêm túc và đầy sự căng thẳng.

  -Shinazugawa, có chuyện gì quan trọng không?  ._Giyuu thắc mắc hỏi.

Sanemi nhìn Giyuu với ánh mắt đầy sự căm phẫn và ghen tị. Anh thở mạnh, cảm xúc dồn nén trong lòng không thể che giấu.

   -Có chuyện quan trọng, đúng. Tôi không thể chịu đựng được khi thấy cậu gần gũi với Tanjirou như vậy.  ._Sanemi

   -Shinazugawa, cậu đang nói gì vậy?  ._Giyuu nhướng mày, sự bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt anh.

   -Tanjirou đã làm gì để cậu cảm thấy như vậy? Hay cậu thực sự có cảm xúc gì với cậu ta?  ._Sanemi bước đến gần hơn, ánh mắt anh bừng bừng lửa ghen tị.

Giyuu cảm thấy bối rối, lùi lại một bước nhưng bị Sanemi kéo lại gần. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm nhận được sự cương quyết và mạnh mẽ từ Sanemi.

  -Shinazugawa, cậu đang làm gì vậy? Tôi chỉ thấy Tanjirou là bạn, không hơn.  ._Giyuu cố gắng giải thích.

Sanemi giữ Giyuu trong vòng tay mình, sự ghen tị và cảm xúc dồn nén trong lòng anh không còn kiềm chế được.

  -Cậu không hiểu, hay cố tình không hiểu? Tôi không thể nhìn thấy cậu gần gũi với người khác như vậy.

Sanemi cúi xuống, ánh mắt đầy quyết tâm và sự khao khát. Anh tiến gần đến Giyuu, đôi môi anh chạm vào môi Giyuu trong một nụ hôn mạnh mẽ và đầy cảm xúc.

Giyuu ngạc nhiên và sững người, không thể tin vào những gì đang xảy ra. Anh cảm nhận được sự ấm áp và cường độ của nụ hôn, trái tim đập nhanh và mạnh mẽ.

Sanemi khi kết thúc nụ hôn, vẫn giữ Giyuu trong vòng tay mình, ánh mắt anh thể hiện sự chiếm hữu và yêu thương sâu sắc.

  -Đây là cách tôi đánh dấu cậu. Cậu thuộc về tôi, và tôi không chấp nhận bất kỳ ai khác ở gần cậu kể cả tên Kamado mới đến đó.  ._Sanemi nhìn Giyuu với ánh mắt quyết tâm.

Giyuu nhìn Sanemi, đôi mắt anh đầy sự ngạc nhiên và cảm xúc hỗn độn. Anh chưa kịp phản ứng gì, chỉ đứng im, cảm giác nụ hôn vẫn còn vương vấn trên môi.

  -Shinazugawa, sao lại như vậy...?

Sanemi thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn thấy sự bất ngờ trên khuôn mặt Giyuu.

  -Đừng hỏi nhiều nữa. Hãy cảm nhận những gì tôi cảm thấy. Tôi không thể thấy cậu thuộc về ai khác.

Giyuu chỉ im lặng, đôi mắt anh vẫn mở to, không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Anh cảm nhận được sự căng thẳng và tình cảm sâu sắc từ Sanemi.

Sau một vài phút, anh vẫn còn sững sờ, cảm giác môi mình vẫn còn vương vấn nụ hôn đầy cảm xúc từ Sanemi. Sau vài giây im lặng cuối cùng, anh quyết định phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

  -Cậu thích tôi à, Shinazugawa?  ._Giyuu nhìn lên Sanemi, chờ câu trả lời.

Sanemi hơi giật mình trước câu hỏi đột ngột của Giyuu. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt anh, không trốn tránh. Một lúc sau, anh thở dài, như thể đã quyết định đối mặt với cảm xúc của mình.

  -Có lẽ vậy.

Anh đáp lại với giọng trầm, vừa như thú nhận, vừa như cố gắng kiểm soát những cảm xúc dâng trào bên trong mình. Mặc dù có chút căng thẳng, nhưng anh vẫn giữ vững ánh nhìn.

  -Tôi không thể giả vờ rằng không có gì xảy ra. Tôi thích cậu, Tomioka. Nhưng tôi cũng biết mọi thứ không dễ dàng như vậy.  ._Sanemi.

Giyuu cảm thấy lòng mình nặng trĩu với sự thừa nhận của Sanemi. Anh nhìn anh, đôi mắt đầy sự nghiêm túc và chân thành.

  -Shinazugawa, tôi...

Sanemi cắt ngang, không để Giyuu nói hết câu. Anh cúi xuống, đặt một ngón tay lên môi anh để ngăn anh nói tiếp.

-Không cần nói gì bây giờ, Giyuu. Tôi chỉ muốn cậu biết rằng cảm xúc của tôi là thật. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, nhưng đừng phủ nhận điều này.

Giyuu im lặng, trái tim anh đập nhanh hơn với những lời nói của Sanemi. Anh không chắc mình nên trả lời như thế nào, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật rằng Sanemi đã làm anh rung động.

Sanemi buông tay, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Giyuu, như thể sợ mất đi anh ấy.

Giyuu nhìn xuống, suy nghĩ xoáy sâu trong tâm trí anh, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì thêm. Một khoảng lặng giữa hai người, với nhiều cảm xúc chưa được nói ra, nhưng hiểu rõ hơn bao giờ hết rằng mối quan hệ giữa họ đã thay đổi mãi mãi.

Giyuu vẫn đứng im trong vòng tay của Sanemi thêm một lúc, cảm nhận được sự chân thành và mãnh liệt trong lời nói của anh. Một cảm xúc lạ lùng dâng lên trong lòng, khiến anh không thể kiềm chế được.

Sanemi nhìn Giyuu, đôi mắt anh đầy lo lắng khi thấy anh không nói gì, sợ rằng mình đã đi quá xa. Anh khẽ lùi lại, định nói gì đó nhưng rồi khựng lại khi thấy một điều bất ngờ.

Giyuu vẫn im lặng nhưng bỗng chợt mỉm cười nhẹ nhàng. Đó là một nụ cười dịu dàng, hiếm hoi, và có lẽ là lần đầu tiên Sanemi từng thấy từ anh.

Sanemi sững người, trái tim anh như lỡ một nhịp. Anh nhìn chằm chằm vào Giyuu, hoàn toàn bất ngờ bởi nụ cười đó._

  ._Tomioka...cậu... ._Sanemi lắp bắp, không thể nói thành lời.

Giyuu nhìn Sanemi, nụ cười vẫn giữ trên môi. Đôi mắt anh sáng lên, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày mà thay vào đó là một sự ấm áp kỳ lạ.

  -Cảm ơn cậu, Shinazugawa. Đây là lần đầu tiên tôi có thể biểu lộ cảm xúc thật như vậy.  ._Giyuu nhẹ nhàng nói mang theo cảm xúc chân thành và đầy yêu thương.

Sanemi cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Anh không biết phải nói gì, chỉ đứng đó nhìn Giyuu với đôi mắt đầy sự ngạc nhiên và cảm động.

Giyuu, vẫn giữ nụ cười, nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Sanemi. Anh chạm nhẹ vào tay anh, như một lời trấn an.

  -Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng tôi biết rằng cậu quan trọng với tôi, Shinazugawa.  ._Giyuu.

Sanemi không thể kiềm chế cảm xúc trong lòng mình. Anh gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn Giyuu. Cảm xúc của anh lúc này như dâng trào, nhưng nụ cười của Giyuu đã làm dịu lòng anh.

Giyuu quay lưng bước đi, để lại Sanemi đứng đó, đôi mắt anh vẫn dõi theo bóng dáng anh cho đến khi khuất sau những cây cổ thụ.

Sanemi tự hỏi liệu có phải mình vừa thấy một khía cạnh mới của Giyuu mà chưa ai từng nhìn thấy. Và điều đó khiến anh cảm thấy mình may mắn hơn bất kỳ ai khác.

Sau khi Giyuu rời đi và Sanemi vẫn còn đứng tại chỗ, từ xa, một cặp mắt lặng lẽ dõi theo từ phía sau bụi cây. Đó là con mắt của Nakime, một trong những thuộc hạ trung thành của Muzan, ẩn mình trong bóng tối của khu rừng.

Nakime quan sát kỹ lưỡng mọi hành động và biểu cảm của Sanemi và Giyuu, đặc biệt chú ý đến nụ cười hiếm hoi của Giyuu. Đôi mắt của cô ta lóe lên khi nhận thấy điều gì đó đặc biệt trong ánh mắt của Giyuu, một điều mà Muzan có lẽ sẽ rất quan tâm.

Khi Giyuu và Sanemi rời khỏi khu vực, Nakime lặng lẽ biến mất vào bóng tối. Cô ta xuất hiện ngay sau đó trong căn phòng u tối của Muzan, cúi đầu trước vị chủ nhân của mình.

  -Thưa ngài Muzan, tôi đã thấy điều này đáng chú ý.  ._Nakime từ từ báo cáo.

Muzan ngồi trên ngai, ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc bén nhìn Nakime. Ông ra hiệu cho cô tiếp tục.

  -Fuyumi Tsugima.. hay chính xác hơn, Giyuu Tomioka. Nàng ấy vừa mỉm cười, và đôi mắt xanh của nàng ấy vẫn giống hệt như Bỉ Ngạn Xanh mà ngài luôn tìm kiếm.  ._Nakime.

Muzan lặng đi trong giây lát, ánh mắt của hắn sáng lên đầy sự ám ảnh. Hắn từng nhìn thấy đôi mắt xanh của Giyuu trước đây, nhưng việc Nakime nhấn mạnh về sự tương đồng với Bỉ Ngạn Xanh càng làm cho sự ám ảnh này trở nên mạnh mẽ hơn.

  -Đôi mắt xanh... Bỉ Ngạn Xanh...  ._Muzan lẩm bẩm, đôi mắt hắn trở nên xa xăm, như bị cuốn vào một thế giới riêng chỉ có hắn và sự khao khát tìm kiếm Bỉ Ngạn Xanh.

  -Tiếp tục theo dõi cô ta. Đừng để bất kỳ điều gì xảy ra với cô ta mà tôi không biết.  ._Muzan lại ra lệnh.

  -Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ không để mất dấu nàng ấy.  ._._Nakime cúi đầu, đáp lời bằng một giọng cung kính.

Muzan vẫn tiếp tục chìm trong suy nghĩ, những hình ảnh về đôi mắt xanh của Giyuu lấp lánh trong tâm trí hắn. Đó không chỉ là sự tương đồng, mà còn là một lời nhắc nhở về thứ mà ông đã tìm kiếm suốt bao năm.

Trong căn phòng u tối, Muzan lặng lẽ cười, một nụ cười đầy ám ảnh và quyết tâm.

  -Sẽ không lâu nữa đâu, Giyuu. Em sẽ là của ta.  ._Muzan.

Nakime biến mất vào bóng tối, để lại Muzan một mình với sự ám ảnh của hắn về Bỉ Ngạn Xanh và Giyuu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro