Lễ hội và cuộc gặp gỡ không ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng tại căn nhà của bà Kioko. Bà Kioko tặng cho Tomioka một chiếc váy phương Tây đẹp để tham gia lễ hội trong thị trấn.

   -Fuyumi, hôm nay con sẽ đi tham gia lễ hội trong thị trấn nhé. Mẹ đã chuẩn bị cho con một bộ váy đẹp.  ._Bà Kioko mỉm cười và nói.

Bà Kioko mở một chiếc hộp lớn ra, bên trong là một chiếc váy phương Tây tinh tế, với màu sắc tươi sáng và thiết kế thanh lịch. Tomioka nhìn vào chiếc váy, có vẻ hơi bất ngờ và bối rối.

   -Mẹ, con không quen mặc đồ kiểu này… ._Tomioka có chút lo ngại, dù sao lúc trước anh cũng là nam, anh rất ngại phải mặc đồ con gái.

   -Đừng lo, con sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi ra ngoài và gặp gỡ mọi người. Con suốt ngày chỉ ở trong nhà, thỉnh thoảng ra ngoài không có gì là không tốt cả. Đây là cơ hội tốt để con thay đổi không khí.  ._Bà Kioko trấn an Tomioka.

   -Nhưng con không biết phải làm gì khi ra ngoài….  ._Tomioka nuốt ực và nói.

   -Con chỉ cần thưởng thức lễ hội, gặp gỡ những người xung quanh, và tận hưởng những gì có sẵn. Con sẽ thấy vui thôi. Mẹ đã chuẩn bị mọi thứ cho con rồi.   ._Bà Kioko.

Tomioka nhìn vào chiếc váy một lần nữa. Sự khích lệ từ bà Kioko khiến anh cảm thấy có chút bối rối nhưng cũng có chút hào hứng.

-Được rồi, con sẽ đi.   ._Tomioka.

Bà Kioko nở một nụ cười hài lòng và giúp Tomioka thay đồ. Khi Tomioka mặc chiếc váy, anh cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt so với bộ kimono đơn giản mà anh thường mặc. Chiếc váy vừa vặn, mềm mại và có cảm giác thoải mái hơn. Tomioka nhìn vào gương và cảm nhận sự mới mẻ trong trang phục, có chút lạ lẫm nhưng cũng thú vị.

Bà Kioko đứng bên cạnh, nhìn Tomioka với ánh mắt tự hào.

  -Con thật xinh đẹp trong chiếc váy này. Hãy ra ngoài và tận hưởng lễ hội nhé.  ._Bà Kioko.

   -Vâng.. cảm ơn mẹ. Con sẽ cố gắng.  Tomioka.

Tomioka rời khỏi nhà, bước ra ngoài với sự hào hứng lẫn lo lắng, khi anh đi dọc theo con đường đến thị trấn, mọi thứ xung quanh trở nên sống động hơn với âm thanh của lễ hội và màu sắc tươi sáng từ các gian hàng.

Lần đầu tiên Tomioka trải nghiệm cảm giác mặc một chiếc váy và tham gia vào không khí lễ hội. Anh cảm nhận được niềm vui và sự tự do khi hòa mình vào đám đông, điều này khác hẳn với những ngày tháng suốt ngày ở trong nhà.

[Tại lễ hội.]

Lễ hội đang diễn ra sôi động với tiếng nhạc, tiếng cười nói và mùi thơm của món ăn từ các quầy hàng. Tomioka hòa vào dòng người đang tham gia lễ hội. Trong chiếc váy phương Tây, anh nổi bật giữa đám đông, khiến nhiều người không khỏi nhìn về phía anh.

Dù vậy, Tomioka không muốn thu hút sự chú ý quá mức. Anh cố gắng lẩn tránh những ánh mắt tò mò bằng cách di chuyển qua những khu vực ít người hơn, anh ghé qua một số gian hàng, thưởng thức món ăn và tham gia vào các trò chơi nhẹ nhàng, mặc dù vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Trong khi đó, đôi mắt xanh của Tomioka không thể không thu hút sự chú ý của Muzan - đang quan sát từ xa ở gian hàng bên cạnh. Hắn ta nhìn thấy sự tương đồng giữa màu sắc của đôi mắt Tomioka và loài hoa mà hắn tìm kiếm, là Bỉ Ngạn Xanh mà hắn không bao giờ chạm tay vào được. Muzan cảm thấy một sự hấp dẫn kỳ lạ và mãnh liệt đối với 'cô gái' này.

   -Một ánh sáng kỳ lạ trong đêm tối. Cô gái này… có một đôi mắt rất xinh đẹp, giống Bỉ Ngạn Xanh mà ta đang tìm kiếm.

Muzan thì thầm với bản thân, với một nụ cười đầy bí ẩn, tiếp tục quan sát từ xa, chờ đợi cơ hội thích hợp để tiếp cận Tomioka.

Lễ hội tiếp tục diễn ra, và Tomioka, dù cảm thấy mình nổi bật và không thoải mái với sự chú ý, vẫn cố gắng tận hưởng những khoảnh khắc nhỏ bé của niềm vui và sự mới mẻ trong ngày hôm nay.

Sau đó, trời đã khuya tại lễ hội thị trấn, ám đông đã bắt đầu thưa thớt và không khí đã lắng xuống. Tomioka đang thưởng thức các món ăn và dạo quanh các gian hàng ít người hơn. Muzan bắt đầu tiếp cận anh từ xa.

Tomioka đang đứng trước một quầy hàng nhỏ, ngắm nghía một chiếc vòng tay xinh xắn. Anh cảm thấy một ánh mắt dõi theo mình và quay lại, bắt gặp một người đàn ông thanh lịch, mặc bộ đồ vest màu trắng tinh tế. Nhưng có mùi quỷ toả ra, anh nhanh chóng nhận ra vì khả năng khi còn làm Trụ Cột mách bảo anh.

Muzan bước tới gần Tomioka với một nụ cười quyến rũ và lịch thiệp. Tomioka giật mình và quay người lại nhìn, một áp lực vô hình được tạo ra.

   -Chào cô, tôi thấy cô có vẻ đang thưởng thức lễ hội này. Cô có cần sự giúp đỡ gì không?   ._Muzan với giọng điệu lịch thiệp và quyến rũ.

Lời nói của Muzan khiến Tomioka cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh lùi lại một bước, không giấu được sự lo lắng.
 
   -Uhm... không cần đâu...   ._Tomioka lắp bắp đáp.
  
Muzan nở nụ cười nhàn nhạt, không hề tỏ ra bất ngờ trước sự nhận diện của Tomioka.

  -Trong cô có vẻ sợ hãi nhưng tôi nghe nói lễ hội này rất đặc sắc và không ngờ lại có dịp gặp một người như cô.”

Tomioka cảm thấy hoảng loạn, và cố gắng giữ bình tĩnh trong khi một phần trong anh muốn bỏ chạy vì áp lực này.

   -Cảm ơn vì đã khen nhưng... anh làm gì ở đây vậy.   ._Tomioka biết đó là câu ngu ngốc nhất mà anh từng hỏi khi đối diện với Muzan, anh hận vì không có lỗ nào để chui xuống và chạy thoát.

  -À, tôi chỉ là một người yêu thích lễ hội. Thực ra, tôi đã nghe rất nhiều về lễ hội này và cảm thấy đây là cơ hội tốt để tham gia và trải nghiệm.   ._Muzan cười nhạt rồi đáp.

Tomioka cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Anh không thể hiểu lý do Muzan lại tiếp cận mình, nhưng biết rằng mình không thể dễ dàng rời đi.

   -Tôi thấy cô có vẻ hơi căng thẳng. Có thể cô cần một người dẫn đường? Tôi biết khá nhiều về lễ hội này và có thể giúp cô khám phá những điều thú vị.   ._Muzan tiếp tục với sự quyến rũ
 
   -Tôi... không cần giúp đỡ. Tôi chỉ muốn tự mình đi dạo một chút thôi.  ._Tomioka cố gắng giữ bình tĩnh trước áp lực mà Muzan tạo ra

   -Tôi hiểu. Tuy nhiên, nếu cô cần bất kỳ sự trợ giúp nào, đừng ngần ngại liên lạc với tôi. Tôi có thể cung cấp cho cô những thông tin quý giá về nhiều điều trong lễ hội. Và hơn hết tôi tự giới thiệu với cô tôi là Muzan Kibutsuji, rất hân hạnh khi được nói chuyện với cô.   ._Muzan nụ cười không hề thay đổi tiếp tục nói.

Muzan khẽ cúi đầu chào Tomioka với một nụ cười bí ẩn, rồi hôn lên mu bàn tay của anh trước khi rời đi, để lại Tomioka đứng đó cảm giác căng thẳng và lo lắng vẫn hiện rõ trên gương mặt anh, anh cảm thấy như bị theo dõi, và sự hiện diện của Muzan đã làm không khí xung quanh anh trở nên nặng nề hơn, anh đã đối diện với Chúa Quỷ.

Sau khi Muzan rời đi, Tomioka tiếp tục dạo quanh lễ hội, cảm giác lạ lẫm và lo lắng vẫn đeo bám, khiến anh cảm thấy như có điều gì đó sắp xảy ra, Muzan đã chú ý đến anh.

Tomioka cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí lễ hội sau cuộc chạm mặt với Muzan. Anh quyết định lặng lẽ rời khỏi nơi này, lòng ngổn ngang với những suy nghĩ rối bời. Khi đang cố lách mình qua đám đông, Tomioka nhận thấy mình đang dần lạc vào một góc khuất, nơi ít người qua lại.

Tuy nhiên, một mùi rượu nồng nặc đột nhiên xộc vào mũi khiến Tomioka phải dừng lại. Anh quay đầu nhìn, và ngay lập tức nhận ra Sanemi đang đi loạng choạng về phía mình, say xỉn và không còn kiểm soát được bước đi của mình.

  -Anh gì ơi, anh say quá rồi. Để tôi giúp anh.  ._Tomioka giả vờ hỏi han với giọng lo lắng.

Sanemi ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt và giọng nói lẫn lộn do say rượu. Hắn không nhận ra Tomioka trong bộ váy phương Tây.

  -Tôi không có say! Chủ quán... cho tôi thêm bình nữa!  ._Sanemi nói lảm nhảm, không tỉnh táo.

Tomioka nhíu mày, lo lắng khi nhìn Sanemi trong tình trạng này. Anh biết Sanemi là một trong những kiếm sĩ mạnh mẽ của Sát Quỷ Đoàn, nhưng lúc này lại hoàn toàn mất kiểm soát.

  -Anh ở Sát Quỷ Đoàn đúng không? Để tôi đưa anh về, không nên uống thêm nữa đâu.  ._Tomioka dịu dàng, cố gắng thuyết phục

Sanemi giãy nảy, cố gắng tránh né sự giúp đỡ của Tomioka. Nhưng trong sự lơ đễnh và say xỉn, hắn chợt dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của Tomioka, người mà hắn không nhận ra.

  -Tôi không về! Để tôi uống thêm nữa... Mà cô là ai vậy...?  ._Sanemi mắt nhìn chăm chăm, giọng nói mơ màng.

Tomioka cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi bị Sanemi dò xét. Anh biết mình cần phải giữ bí mật về thân phận và tìm cách đưa Sanemi về an toàn mà không gây nghi ngờ.
 
   -Tôi... là Fuyumi Tsugima. Tôi chỉ tình cờ gặp anh ở đây và thấy anh cần được giúp đỡ.   ._Tomioka ngập ngừng nói tên giả khi làm con gái của mình.

Sanemi lắc đầu, có vẻ không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng không có đủ tỉnh táo để tranh luận. Tomioka nắm lấy cơ hội, cố gắng dẫn Sanemi ra khỏi góc khuất và đưa về nơi an toàn.
 
    -Để tôi giúp anh. Anh không thể ở lại đây trong tình trạng này. Đi nào, tôi sẽ đưa anh về.   ._Tomioka vừa nhẹ nhàng vừa cương quyết.

Sanemi lẩm bẩm vài câu nhưng không còn phản kháng mạnh mẽ như trước. Hắn để cho Tomioka dẫn dắt, và cả hai bắt đầu rời khỏi góc khuất, dần tiến về nơi an toàn hơn. Trong tâm trí Tomioka, anh vừa lo lắng vừa cảnh giác, biết rằng mình đang đi một bước nguy hiểm khi tiếp xúc với Sanemi trong thân phận mới.
 
Tomioka thở dài khi nhận thấy Sanemi ngày càng mất kiểm soát. Trời đã muộn, và anh biết rằng không thể để Sanemi một mình lang thang trong tình trạng này. Thế nhưng, việc đưa Sanemi về nhà của chính hắn có thể gây ra nhiều rắc rối, đặc biệt nếu các Trụ Cột khác phát hiện ra điều gì bất thường. Cuối cùng, Tomioka quyết định đưa Sanemi về nhà bà Kioko.

Sanemi vẫn lảm nhảm những câu không rõ ràng, đôi khi nghiêng ngả làm Tomioka phải nhanh tay đỡ lấy hắn. Con đường về nhà bà Kioko trở nên dài hơn với mỗi bước đi nặng nề của Sanemi.

  -Cô... tại sao lại giúp tôi... Tôi... không cần ai cả.  _Sanemi lúc tỉnh lúc mê, cố nói rõ ràng nhưng giọng lẫn lộn.

  -Anh không thể đi trong tình trạng này. Để tôi đưa anh về, anh cần nghỉ ngơi.  ._Tomioka nhẹ nhàng đáp, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.

Dưới ánh trăng nhạt nhòa, ngôi nhà của bà Kioko dần hiện ra trước mắt. Tomioka biết rằng việc đưa Sanemi về đây sẽ không dễ dàng, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Khi đến trước cổng nhà, anh dừng lại, nhìn Sanemi một lần nữa.

Tomioka nhẹ nhàng gọi, cố gắng đánh thức Sanemi.

  -Uhm... chúng ta đến nơi rồi. Anh có thể tự đi vào không?

Sanemi mở mắt lờ đờ, nhìn quanh một lúc trước khi nhận ra rằng mình đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Anh nhìn Tomioka với ánh mắt lẫn lộn giữa sự mơ hồ và cảnh giác.

  -Đây... đây là đâu? Sao tôi lại ở đây...? 
_.Sanemi nói một cách bất ngờ, giọng lẫn lộn giữa say rượu và ngạc nhiên.

  -Đây là nhà của tôi. Anh có thể nghỉ ngơi tạm ở đây đêm nay, sáng mai tôi sẽ đưa anh về.  ._Tomioka đáp, trấn an.

Sanemi lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng, nhưng cuối cùng cũng không phản đối. Tomioka mở cửa và dìu Sanemi vào trong, cố gắng làm mọi việc nhẹ nhàng để không đánh thức bà Kioko. Tuy nhiên, bà Kioko vẫn nghe thấy tiếng động và bước ra từ phòng bếp, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

  -Fuyumi, con đưa ai về đây vậy?   ._Bà Kioko ngạc nhiên hỏi, nhưng vẫn điềm tĩnh.

Tomioka không kịp giải thích chi tiết, chỉ đáp nhanh để tránh làm bà lo lắng.

  -Đây là một người quen của con. Anh ấy đã uống quá nhiều và không thể về nhà. Con định để anh ấy nghỉ lại đây đêm nay.  ._Tomioka giải thích ngắn gọn.

Bà Kioko nhìn Sanemi một lúc, rồi gật đầu, dù trong ánh mắt bà có chút lo lắng.

  -Vậy để anh ấy nghỉ ở phòng khách. Con nhớ chăm sóc cho cẩn thận nhé.  ._Bà Kioko đáp, không muốn làm phiền thêm.

Tomioka gật đầu và tiếp tục dìu Sanemi vào phòng khách, đặt hắn nằm xuống trên tấm nệm mềm mại. Sanemi lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Tomioka ngồi xuống bên cạnh, cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi việc tạm thời ổn thỏa.

Bà Kioko đứng ở cửa, quan sát mọi thứ với sự quan tâm, nhưng không hỏi thêm gì. Bà chỉ khẽ mỉm cười, dù trong lòng có chút băn khoăn về người khách lạ đang nằm trên nệm.

Đêm khuya, Tomioka đứng dậy, nhìn Sanemi một lần nữa trước khi rời khỏi phòng khách. Anh cảm thấy lòng mình nặng trĩu với những suy nghĩ không rõ ràng về những gì đã xảy ra và những gì sắp tới. Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất là giữ bí mật về thân phận của mình và bảo vệ an toàn cho cả hai người họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro