Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Động hoạ phiến? Tennis vương?”

Tử Hưu giật mình nhớ lại lúc nãy bị tên biến thái bóp cổ nên hoảng quá mà tự động xưng danh tính. Chính là, hắn rõ ràng họ Liễu tên Hưu, như thế nào lại tự xưng là Mã Khắc – Lý Lạp? Tuy rằng cái tên này nghe có vài phần quen tai, bất quá cùng hắn có quan hệ gì?

Hơn nữa cha rõ ràng nói hắn năm nay mới vừa tròn mười sáu, như thế nào lại thành hai mươi? Hoặc giả là hắn trưởng thành sớm hay già trước tuổi sao? Về phần động hoạ phiến cùng tennis vương tử… Tử Hưu theo bản năng đi đến mép giường, nhìn quét qua dạng bài trí trong phòng, thật sự rất giống với cách bài trí trong động họa phiến của tennis vương tử, nhưng nơi đó thật ra là nơi nào?

Hắn suy tư nhớ lại, đầu chợt đau như búa bổ, dừng sức lắc lắc đầu, sau đó nghĩ lại những từ ngữ lung tung thoát ra khỏi miệng hắn dạo gần đây… Chẳng lẽ thật như cha hắn đã nói là do rơi xuống nước nên mắc phải bệnh căn. Bất quá, tên biến thái lẽ nào lại ngu ngốc mà đi tin tưởng lời hắn nói?

Đương nhiên là không tin! Tử Hưu đành tự an ủi rằng mình không phải gọi là Mã Khắc – Lý Lạp, cũng không biết chính xác cái gì gọi là động họa phiến, là tennis vương tử, tất cả đơn giản là vì hắn mê sảng nên buộc miệng nói ra, chẳng may lại chọc giận Nam Cung Độ.

“Tiểu tử, bổn vương mặc kệ ngươi là Liễu Tử Hưu hay Mã Khắc – Lý Lạp, hôm nay ngươi cả gan hí lộng ta. Ngươi có biết điều đó xứng đáng với tội chết hay không?”

Sau đó hắn còn nói thêm điều gì nữa nhưng Tử Hưu cơ bản là không hề nghe thấy, bởi vì toàn bộ chú ý đều bị hai chữ “bổn vương” hút đi. Bổn vương? Ái phi? Nan, chẳng lẽ tên biến thái này là vương gia? Là hoàng thân quốc thích? Không! Hãy nói không đi!

Tử Hưu lại thầm than khóc, nhất thời cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, đành lặng lẽ cúi đầu, quả thực khóc không ra nước mắt a! Tuy nói hắn từ nhỏ ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thậm chí ngay cả cuộc sống trước kia cũng quên mất. Ba năm nay đa đa thiểu thiểu theo phụ thân Liễu Ngô Di nhưng cũng nhận thức chuyện liên quan đến đương kim vương tộc, hiểu được chữ hai chữ vương gia là thuộc dòng dõi hoàng tôn!

Nếu kẻ trước mặt đích thực là huynh đệ của hoàng đế hoặc là con nối dòng, vậy tân nương bị đánh tráo chẳng phải chính là Vương phi nương nương sao? Hắn cư nhiên bị cuốn vào Vương phi bắt cóc án! Nếu không thể mau chóng làm sáng tỏ mình là thân trong sạch… thì Liễu Tử Hưu hắn nhất định lâm vào cảnh chẳng hay ho. Chẳng lẽ hắn hôm nay thực sẽ bị mất mạng, chạy trời không khỏi nắng? Đáng thương thay hắn trẻ tuổi như vậy mà đã vội bỏ mạng.

Tử Hưu chỉ quan tâm đến tình cảnh nguy hiểm của chính mình mà không màng đến kẻ trước mắt, khiến cho Nam Cung Độ phát hoả vì bị coi thường. Gương mặt liền lập tức biến sắc, nộ hoả xung thiên.

“Tặc tử to gan, dám không nhìn bổn vương!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, phải biết rằng hắn Mục Vương gia không chỉ là hoàng tử được tiên đế ân sủng nhất mà ngay cả đương kim hoàng thượng cùng thái hậu cũng sủng hắn ba phần! Từ nhỏ đến lớn được mọi người kiêng nể lẫn kinh sợ, có ai dám không nhìn hắn. Tiểu tử này quả thực là to gan lớn mật, tội không thể tha!

“Ô ách…” Đột nhiên bị kẻ khác uy hiếp, Tử Hưu theo bản năng dùng hai tay đánh trả Nam Cung Độ, nhưng không ngờ lại bị đối phương một tay không chế, hết đường cục cựa. Ngay sau đó liền bị hắn hung hăng đánh vào bụng, Liễu Tử Hưu vì thế mà mất thăng bằng ngã về phía sau. Nam Cung Độ lợi dụng cơ hội đó liền nằm đè lên kẻ phía dưới, hoàn toàn khống chế hắn.

“Tiểu tử thúi, ngươi dám đánh bổn vương, xem bổn vương hôm nay không dám làm thịt ngươi!” Mu bàn tay bị Tử Hưu cào, tạo thành một vệt máu dài, Nam Cung Độ tức giận đến sôi người! Bất quá, nắm tay hạ xuống, bởi vì kẻ dưới thân đột nhiên đình chỉ phản kháng, vẻ mặt tự nhiên trầm tĩnh để lộ ra cái cười lạnh!

“Ngu ngốc!”

“…. Ngươi dám mắng ta?” Sửng sốt một hồi lâu, Nam Cung Độ mới phản ứng lại. Cho tới bây giờ chỉ có tên tiểu tử này dám mắng chửi hắn, quả nhiên là rất to gan.

“Không chửi ngươi chẳng lẽ tự chửi mình!” Tửu Hưu trên mặt không hề sợ hãi, lòng đầy căm phẫn nói: “Ngươi cũng nên ngẫm lại đi, người nào lại ngu ngốc cải nữ trang, trà trộm vào nhà ngươi, cùng ngươi bái đường, lại ngoan ngoãn nằm ở tân phòng chờ bị ngươi say rượu loạn tính mà cường bạo. Ngươi cho là ngươi tốt a! Nói cho ngươi biết cho dù nhà ngươi lại có quyền có thế, cho dù ngươi bộ dạng so với nữ nhân thập phần xinh đẹp, ta Liễu Tử Hưu cũng tuyệt đối không ngốc tới mức tự giày xéo chính mình, cùng ngươi đồng tính luyến ái! Đã nói ta hoàn toàn bị hàm oan, ngươi lại không tin tưởng! Nếu như vậy cần gì kiêng nể? Dù sao cũng đều phải chết, bất quá ta cảnh cáo ngươi, nếu hôm nay ngươi giết ta, chờ ta làm oan hồn dạ quỷ nhất định trở về lôi ngươi xuống địa ngục!”

“Phải không?” Ngoài dự đoán, lần này Nam Cung Độ không hề nổi giận, ngược lại lấy tay xoa cằm, điệu bộ bí hiểm, “Nói như vậy, là bổn vương ủy khuất ngươi?”

“…….. Đương nhiên!” Chần chờ một chút, Tử Hưu mới dần bình tĩnh gật đầu đáp lại. Trên thực tế, thấy chết không sờn tất cả đều là giả vờ, hắn trong lòng kì thật rất sợ chết, đừng nói hiện tại Nam Cung Độ thái độ thay đổi thất thường, ánh mắt rất quỷ dị, gian xảo.

“Bất quá….” Nam Cung Độ đột nhiên chuyển vấn đề, “Hái hoa tặc vì sao cố tình tìm tới ngươi làm người thay thế?”

Tử Hưu trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm không lành, nhưng vẫn hiên ngang lẫm liệt nói: “Ta như thế nào lại biết được?”

“Nga?” Nam Cung Độ cũng không tức giận, híp mắt quan sát thật kỹ Tử Hưu từ trên xuống dưới. Cũng phải nói rằng từ lúc rời giường cho đến bây giờ Tử Hưu vẫn không có một mảnh vải che thân! Tử Hưu chịu không được ánh nhìn soi mói của hắn, nhưng lại không có đủ sức để mà chống cự nên rất nhanh liền hành động giống như nữ nhân, lấy hai tay che ngực hỏi “Ngươi muốn làm gì?” Sau đó đành nhịn nhục, đưa mắt tìm kiếm một mảnh vải có thể che được cơ thể trần trụi của hắn khỏi đôi mắt đầy ham muốn của tên biến thái.

“Theo bổn vương biết, hái hoa tặc này mắt thẩm mỹ quả thật rất cao!”

“Ngươi có ý gì?” Tửu Hưu thanh âm cùng thân thể đột nhiên cứng ngắc, bởi vì tên biến thái đột nhiên đặt tay lên người hắn. Tư thế này làm cho hắn kỳ diệu nhớ tới sự việc xảy ra tối qua. Tuy rằng lúc ấy là ở trong bóng tối, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được hơi thể của tên kia lan tràn khắp cơ thể….

“Không có gì, bất quá ngươi so với ba trắc phi và hai nam sủng của ta càng đẹp đẽ hơn.” Đây là lời nói thật, cho nên ánh mắt Nam Cung Độ tự nhiên trở nên ôn nhu mà tràn ngập tình tứ. Hắn luôn luôn thích mỹ nhân, bất luận kẻ đó là nam hay nữ.

Đáng tiếc lời này khiến cho Tử Hưu có cảm giác buồn nôn. Không nghĩ tới người này tuổi còn trẻ, cư nhiên lại có ba trắc phi, hai nam sủng, nếu tính thêm Vương phi chẳng phải là có…. Từ từ! Nam sủng?

Mảnh ý thức quan trọng cuối cùng cũng được chú ý đến, Tử Hưu thoáng chốc sợ hãi! Lão Thiên gia, hắn không phải Gay chứ hả? Hắn hiện tại có phải hay không thì trinh tiết cũng khó mà giữ được?

“Không được! Nôn…………..” Không dự đoán được đối phương giở trò sờ soạng mình, Tử Hưu không kịp che miệng, trực tiếp ói vào người Nam Cung Độ!

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, được bổn vương sủng hạnh ngươi cảm thấy bị sỉ nhục à?”

“Ngươi cho là ta thích sao! Nôn………….”

“Lớn mật! Bổn vương hôm nay phải xem cho tận tường!”

“A! Biến thái! Hỗn đản! Cút cho ta xa xa một chút! Cút ngay! A! A! A……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro