Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Không nghĩ tới việc có thể nhẹ nhàng mà đuổi được cả bọn phiền toái, Nam Cung Độ đắc ý dựa vào ghế, gương mặt đăm chiêu, cầm lấy chén trà. Tôn Triệu tại sao lại qua loa như thế, không tự mình đi xác nhận an nguy của công chúa, chẳng lẽ hắn đã nghĩ tới sự tình phức tạp hơn, tân nương bị đánh tráo nhất định sẽ phá hư tình bang giao của Văn Nam hai quốc.

Vũ Văn Tơ Liễu một khi đã đặt chân vào Mục Vương phủ tất nhiên trở thành người của Nam Cung Độ, cả đời ở thâm cung mà không được tự do cũng là lẽ tất nhiên, hắn chính là cố ý đem việc đánh tráo này giấu diếm, chung quy cũng không phải là chuyện khó khăn gì…..

Đang suy tư, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng thông báo: “Thái hậu giá lâm!”

Thái hậu? Nam Cung Độ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới nếu như Quốc Tân Quán bên kia không xảy ra chuyện thì sáng nay hắn phải cùng Vương phi đến thỉnh an thái hậu, không thể tưởng tượng được thái hậu lại bận tâm đến Vương phi, cư nhiên lại tự mình đến đây. Thật sự là ….. phiền toái! Hết người này đến người khác, Nam Cung Độ quay đầu nhìn về phía Nguyệt Quang, hắn ngay lập tức hiểu ý chủ tử, lặng yên không một tiếng động lui xuống.

Thái hậu không phải mẹ đẻ của Nam Cung Độ, nhưng lại rất sủng ái hắn. Tiểu vương gia cùng thái hậu vốn có quan hệ huyết thống. Mẫu thân của Nam Cung Độ – Tiết quý phi chính là thái hậu đích thân chất nữ, cũng chính là con gái của Tiết tướng quân – ca ca thái hậu. Đương nhiên thực rõ ràng Nam Cung Độ cũng là ngoại tôn của Tiết Đinh. Lại có, năm đó Tiết quý phi sanh khó, trước khi chết đem con phó thác cho hoàng hậu, tức thái hậu hiện tại, cho nên Nam Cung Độ là do thái hậu một tay nuôi nấng. Thái hậu đối với hắn giống như con mình, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Chuyện này cũng là nguyên nhân vì sao đương kim hoàng thượng có hơn mươi huynh đệ, duy chỉ có Mục Vương gia khi đến tuổi trưởng thành lại vẫn được giữ lại kinh thành mà không bị phân phó đi nơi khác.

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu!” Nam Cung Độ bước đi thong thả nghênh đón thái hậu.

“Hoàng nhi, miễn lễ, mau tới đây cho mẫu hậu nhìn một cái!” Không để ý bọn thái giám cung nữ có mặt tại đây, thái hậu lo lắng, giọng nói lộ vẻ thấp thỏm: “ Hoàng nhi đêm qua vẫn mạnh khoẻ? Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Nguyên lai người mẫu hậu lo lắng chính là hắn chứ không phải là Vương phi! Nam Cung Độ mỉm cười, dìu thái hậu ngồi lên ghế, cười trấn an: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần không có việc gì!”

Để chứng minh, Nam Cung Độ vỗ vỗ vào ngực mình mấy cái.

Như thế, nỗi bất an của thái hậu mới tạm thời lắng xuống. Sáng nay nghe nói nha đầu kề cận của Mục Vương phi gặp chuyện, nàng rất là kinh ngạc, lập tức nghĩ đến an nguy của Độ nhi. Trong lòng tự nhiên cảm thấy lo sợ, căn bản chờ không kịp tin tức liền nóng lòng mà di giá đến Mục Vương phủ.

“Không có việc gì thì tốt rồi! Không có việc gì thì tốt rồi!” Nàng vui mừng gật đầu, dịu dàng nhìn đứa con không phải do chính mình sinh ra một hồi lâu, chợt nhớ lại chuyện của con dâu, liền hỏi: “Vương phi vẫn mạnh khoẻ?”

“Đang ở tẩm phòng thương tâm, sợ là nàng không thể thỉnh an mẫu hậu!”

Nam Cung Độ trong lời nói có chút gượng gạo, thái hậu thừa biết hắn không hề ưng thuận việc hôn nhân này, cho nên cũng không quan tâm đến Văn quốc công chúa, nhưng vì lễ tiết, nàng vẫn phải để tâm đến con dâu một chút. Suy nghĩ một lát liền đứng dậy nói: “Độ nhi đưa mẫu hậu đi xem Vương phi của ngươi đi!”

Tuy rằng không tự nguyện, nhưng cũng khó có thể từ chối, Nam Cung Độ nhất thời hành động không còn tự nhiên. Sau vẫn phải đưa mẫu hậu đến gặp Vương phi.

                             ___________

“Thái hậu giá lâm!”

Đoàn người đến trước tẩm điện của Vương phi, vẫn như cũ, tiếng thông báo đến trước rồi người mới đến sau. Rất nhanh, mấy nha đầu vội vàng từ trong điện đi ra, quỳ xuống hành lễ.

“Vương phi ra sao rồi?’’ Nam Cung Độ đi trước hỏi.

‘’Hồi Vương gia, Vương phi nương nương khóc không ngừng, không chịu rời giường rửa mặt chải đầu.’’

‘’……’’ Nam Cung Độ không nói, nhìn mẫu hậu với biểu tình như nói: ‘’Người xem đi!’’

Thái hậu dừng một chút, ý bảo thái giám cung nữ phía sau dừng bước, sau đó lại hướng về đứa con, nói: ʺĐưa ai gia vào nhìn một cái!ʺ

Nam Cung Độ không thể ngăn cản, đành phải đi theo.

Giờ thìn sớm qua, trong Vương phi tẩm điện, ánh sáng thập phần mờ mịt, căn phòng mặc dù treo dây hồng sa liên, đại hôn sự đích vui mừng, thế mà lại làm cho không gian sinh ra một loại cảm giác nặng nề vô hình, càng vào trong không khí càng quỷ dị! Kỳ quái, như thế nào lại có cảm giác này? Thái hậu trong lòng cả kinh: ʺĐộ nhi, đây là chuyện gì? Sao không buộc màn lên?ʺ

‘’Vương phi không thể ra nắng!’’ Nam Cung Độ miễn cưỡng trả lời nhưng cũng rất lưu loát, đáp án cũng mang hàm ý sâu sắc.

‘’Không thể ra nắng?’’ Thái hậu càng thêm khó hiểu, nàng chưa từng nghe qua chuyện Tơ Liễu công chúa sợ hãi tiếp xúc ánh mặt trời.

Thấy mẫu hậu thần sắc mờ mịt, Nam Cung Độ lập tức giải thích: ‘’Vương phi khóc đến độ sưng mắt, nhi thần sợ trong phòng ánh sáng quá mạnh khiến mắt nàng bị thương cho nên hạ lệnh cho hạ nhân đem tất cả màn buông xuống.ʺ

Là thật vậy sao? Thái hậu nửa tin nửa ngờ, nàng mặc dù sủng ái tiểu tử này đến nỗi cưng chiều hắn quá mức, nhưng vẫn biết hắn là kẻ tuỳ hứng, lúc trước rõ ràng kháng cự hôn sự này, ngày đó cũng là bị nàng ép buộc mới tiếp chỉ, nét chống đối hiện rõ lên cả nét mặt, hiện giờ tại sao lại đột nhiên quan tâm đến Vương phi? ʺĐộ nhi, mẫu hậu biết bức ngươi cưới Tơ Liễu, ngươi trong lòng không phục, hiện giờ mẫu hậu cũng không có thể bức ngươi thích người ta, nhưng nàng dù sao cũng là Văn quốc trưởng công chúa, từ nhỏ đến lớn là thân ngọc ngà, ngươi không nên khi dễ nàng, phải lấy lễ nghĩa mà đối đãi, biết không?ʺ

‘’Nhi thần đương nhiên biết, mẫu hậu yên tâm đi, nhi thần sẽ không làm Vương phi khó xử.’’ Nam Cung Độ trên mặt xẹt qua một tia giảo quyệt, nhớ tới bộ dạng Liễu Tử Hưu vừa rồi ở dưới thân cầu xin tha thứ, đột nhiên cảm thấy việc đùa giỡn tên tiểu tử thúi này thật không phải là một ý tưởng tồi tệ.

Thái hậu làm sao có thể nghĩ đến chuyện con mình đang suy nghĩ đến những chuyện phi quân tử như thế, lại vui mừng khen hắn này nọ khiến Nam Cung Độ càng thêm đắc ý, cảm thấy quyết định chỉ cần Liễu Tử Hưu biểu hiện hảo, liền miễn hoạ sát thân là hoàn toàn đúng đắn.

Cùng mẫu hậu bước vào nơi tối tăm trong phòng, trên giường hồng sa phủ dài đến mặt đất, nhưng vẫn có thể thấy được một bóng người ghé vào đầu giường nhỏ giọng nức nở.

‘’Ái phi, mẫu hậu đến thăm ngươi!’’ Nam Cung Độ bước đi thong thả đến bên giường, bàn tay xuyên qua bức màn, nhẹ nhàng đặt lên người kẻ kia. Liễu Tử Hưu thân thể giật bắn lên một chút. Bất quá, thái hậu không chú ý tới điểm đó, nàng trong lòng chính là đang kinh ngạc vì Độ nhi cư nhiên gọi công chúa là ái phi? Xem ra là nàng đã quá đa cảm, Tơ Liễu công chúa vốn là ngày thường xinh đẹp, quyến rũ, hoa nhường nguyệt thẹn, Độ nhi ngoài miệng nói không thích, đến khi trên giường gặp nhau sợ là cũng…. Như vậy sự áy náy của thái hậu cũng vì thế mà giảm đi một nửa, may mắn là chính phi có thể mang niềm vui đến cho Độ nhi, về sau vợ chồng hắn sẽ không vì chuyện này mà khổ sở!

‘’Ái phi, mẫu hậu đến rồi, mau ngừng khóc đi!ʺ Nam Cung Độ tiếp tục diễn trò trước mặt thái hậu, trên giường Vương phi giả mạo Liễu Tử Hưu bị cả kinh toàn thân run rẩy, làm sao còn có thể khóc ra tiếng. Không thể khóc được là vì tên đại dâm tặc giở trò, tay liên tục sờ hạ thân hắn. Hắn quả thực bị gây sức ép đến điên mất rồi.

‘’Ô ô ô…..’’ Cố nén cảm giác buồn nôn, Liễu Tử Hưu thống khổ không chịu nổi, gian nan kiềm nén tiếng khóc.

Lại nói về Nam Cung Độ, tiếng khóc bị kiềm nén chẳng khác nào một tiếng rên rỉ gợi tình, vì thế động tác cũng trở nên nhanh hơn, hắn cầm lấy phân thân của Liễu Tử Hưu mạnh mẽ vuốt ve, thậm chí hạ giọng nói: ʺÁi phi có cần bổn vương đến chăm sóc ngươi a?ʺ

Đi chết đi!

Liễu Tử Hưu trong lòng thực xấu hổ và giận dữ, bị Nam Cung Độ liên tiếp cường bạo đến N lần, lần này cũng là lần đầu tiên được dâm tặc hầu hạ, tuy rằng ghê tởm vô cùng, nhưng hạ thân lại truyền đến khoái cảm ngày càng mãnh liệt! Trời ạ! Tại sao lại có thể như vậy? Như thế nào lại có thể a!

Lão thái hậu một chút cũng không nhận thấy được hành động hạ lưu của tiểu bảo bối, nàng cũng vì thân phận mà ngồi xa xa ở kia, tìm lời nói dịu dàng khuyên giải an ủi con dâu nén bi thương!

‘’Ô ~ ô ô…’’ Liễu Tử Hưu cũng không biết chính mình là đang khóc  hay là đang rên rỉ nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro