Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vất vả hạ sơn, nguyên bản là muốn vui ngoạn một chút, lại không dự liệu được những chuyện hoang đường sẽ xảy đến với mình, bị nữ nhân hạ độc còn chưa tính, kinh hoàng hơn còn bị nam nhân cường bạo, Liễu Tử Hưu thực tâm không hề yên ắng. Hiện tại có thể làm như thế nào? Chẳng lẽ lại khóc nháo lên? Hay nhất mắng hai đánh tam báo quan? Cũng không được! Đầu tiên, hắn không phải nữ nhân, tiếp theo, hắn lại càng không vì thủ trinh tiết mà không muốn sống! Giờ phút này, ý thức Tử Hưu đã phi thường thanh tỉnh, tuy rằng khí lực còn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng công năng cảm quan đều khôi phục bình thường, cho nên hắn cảm giác được nửa thân dưới cực khó chịu, đồng thời còn ngửi được trên thân nam nhân kia nồng nặc mùi rượu!

Rượu? Đừng nói tối hôm qua tên nam nhân này là bởi vì say rượu mới lầm hắn thành nữ nhân mà ….  Lại phẫn nộ, xấu hổ, ảo não, hối hận, cắn răng cắn lợi, Tử Hưu trong lòng vô cùng buồn bực chỉ chực khóc thét. Sắc mặt lại bắt đầu chuyển biến. Trông thấy đối phương hai cánh tay cường tráng, bờ ngực lại rắn chắc, bắt đầu thở gấp, hắn biết việc mắng chửi người , đánh người chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tự tìm tử lộ! Lại xem xét kĩ lưỡng đến xung quanh, giường lớn hoa lệ, trên người còn có bộ hỉ phục làm bằng chất liệu quý giá, không cần đoán cũng biết người này nhất định thân phận cao quý , mà hắn, Liễu Tử Hưu quyền vô thế vô, trong người lại mang “trọng thương”, chẳng qua chỉ là một tiểu bá tánh bình thường. Mặc dù thật sự là vô tội, bị làm nhục nhưng chuyện tân nương bị đánh tráo chỉ sợ là không có khả năng minh bạch. Huống chi còn xảy ra việc đêm qua, đừng nói báo quan, phỏng chừng ngay cửa này cũng nhất định không thể bước ra. Bằng không đành tìm đến diêm vương gia mà cáo trạng.

Trực giác mách bảo Tử Hưu phải nhanh chóng rời đi trước khi tên tân lang kia tỉnh dậy, bằng không tính mạng hắn khó có thể bảo toàn. Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, nam tử hán nhấc lên được thì bỏ xuống được, đêm qua bị nhục cứ xem như chó cắn, hắn như vậy tự an ủi chính mình, đồng thời chịu đựng toàn thân đau nhức, ngừng thở, nơm nớp lo sợ động đậy thân thể, cuối cùng rời khỏi tên nam nhân, một chút cũng không dám kinh động đến hắn. Tử Hưu nhẹ gỡ lấy một góc chăn, hướng thân mình ra ngoài tìm kiếm.

Hơn nửa ngày, rốt cuộc thất kinh, đang muốn mặc quần áo, lại nhớ đến hôm qua chỉ vận mỗi bộ hỉ phục nay trở thành những mảnh vụn trên đất, đương nhiên nội y, tiết khố cũng rơi tứ tán, cảnh tượng hoàn toàn dâm mĩ. Nếu không phải tâm lý tố chất đủ mạnh mẽ, Tử Hưu thật sự sẽ hộc máu mà chết! Nhưng điều đáng quan tâm nhất lúc này chính là: quần áo để ở đâu? Nếu cứ thế này, hắn sẽ không thể tẩu thoát!

“Ái phi tỉnh rồi sao không lệnh đám nha đầu tiến vào hầu hạ?”

“!” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp, Tửu Hưu sợ tới mức trái tim đập mạnh, cả người thoáng chốc cương tại chỗ, không thể nhúc nhích! Biến, biến thái tỉnh rồi?

Nhìn thấy tân Vương phi trần trụi, thân thể mềm mại đưa lưng về phía mình, lại chậm chạp không gọi nha đầu tiến vào hầu hạ, kinh nghiệm hoan tràng khiến cho Nam Cung Độ nghĩ đến Văn quốc công chúa đang khoe khoang cơ thể tuyệt mỹ, câu dẫn hắn, trong lòng cười khinh miệt, ngoài mặt lại giả bộ mê đắm bộ dạng này. Hắn xoay người, nhảy xuống giường.

Một bước, hai bước, ba bước… bảy bước! Tử Hưu đột nhiên chộp lấy bình hoa, nhanh chóng xoay người, nhấc tay ném mạnh.

Nam Cung Độ dễ dàng tiếp được bình hoa đang hướng hắn bay tới, đồng thời phát hiện… Nam nhân?! Không có nhìn lầm, thật là nam nhân! Thân trên bằng phẳng, thân dưới lại hoàn toàn giống hắn…

“Ngươi là ai?” Sửng sốt một hồi lâu nhân, Nam Cung Độ mới phản ứng.

“…..”

“Ngươi là ai?” Hắn nóng nảy hét to, Tử Hưu sợ tới mức nói không nên lời, Nam Cung Độ dĩ nhiên biến trở về bộ dạng thô bạo, tiếp theo bàn tay cứng rắn sắc bén như ưng trảo bóp chặt lấy cần cổ của Tử Hưu. “Nói!”

“Ta gọi là Mã Khắc – Lí Lạp, năm nay hai mươi tuổi thích nhất động hoạ phiến, là võng cầu vương tử!” Kinh sợ khi thấy đối phương trong mắt bừng bừng sát khí, Tử Hưu phản xạ có điều kiện một hơi khai báo tính danh, chính là Mã Khắc – Lí Lạp? Hai mươi tuổi? Động hoa phiến? Tennis vương tử? Là cái gì? Hắn trong đầu phút chốc hiện lên cái gì đó, nhưng không kịp bắt giữ, đầu lại bắt đầu đau đớn! Sau đó ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro