Chap 15: Lạc nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng trẻ lạc.

Có một cô gái mặc váy trắng ảo não ngồi giữa một đám các ông chú bảo vệ.

Còn ai nữa ngoài Đỗ Nhật Dương tôi?

Tôi bị lạc, ngồi chờ mãi, chờ mãi không thấy Đá tảng đến, đâm ra lo lo, không biết hắn có biết tôi ở đây mà đến tìm không, đành đứng dậy, đi ra đi vào, đứng ngoài cửa để Đá tảng có thể tìm thấy tôi.

Mấy ông chú bảo vệ thấy tôi đi đi lại lại đến chóng mặt, liền hỏi tôi lần nữa.

_Cháu nhớ kĩ lại xem nào, số điện thoại của bố mẹ, của cô giáo hay bất cứ ai cũng được.

Tôi bi phẫn nhìn lại bọn họ.

_Nếu cháu nhớ thì đã chẳng ở đây nữa rồi!

Tôi nhớ số điện thoại rất kém, còn phải ghi hắn vào một quyển sổ để trong cặp. Mà cặp tôi Đá tảng đang đeo. Tôi chẳng biết làm thế nào nữa, đành đến đây ngồi chờ.

Tôi đi đi lại lại cũng mỏi chân, liền vác ghế ra ngoài cửa ngồi, ngồi đến sắp hóa đá ra rồi, bất chợt một bóng hình quen thuộc chạy ngang qua, tôi mừng đến phát khóc, tỉnh cả ngủ, vội vàng đứng dậy hét lên.

_Thái, Thái ơi Dương đây, ở bên này cơ mà!

Hắn chạy đến chỗ tôi, liền chống đầu gối đứng thở dốc, mồ hôi từ trên trán chảy xuống cổ, hắn nheo mắt bực dọc ngước nhìn tôi.

_Mày lúc nào cũng chỉ gây chuyện.

Tôi xụ mặt xuống không đáp lời nào, vò gấu váy tỏ vẻ biết lỗi rồi. Mà cũng đâu phải lỗi do tôi, người đông như vậy, đi lạc cũng là chuyện thường mà, nếu không đã chẳng có phòng trẻ lạc, mặc dù phòng trẻ lạc này chỉ toàn mấy em nhỏ bốn năm tuổi...

Tôi nhớ, từ xưa tôi đã hay đi lạc, lúc nào cũng thấy mấy con đường thật giống nhau, thấy quen quen, nhưng đi mãi chẳng thấy nhà, hồi nhỏ bà chẳng dám cho tôi đi chơi xa, sợ tôi sẽ đi lạc mất. Thế mà hôm nay tôi vẫn lạc thật đấy thôi.

Tôi buồn rầu nhìn Đá tảng hỏi.

_Tao hay gây rắc rồi cho mày lắm hả?

Trông bộ dạng tôi đáng thương như thế, hắn đang định mắng 'phải đấy', xong cũng thôi, không hung dữ với tôi nữa, mà thở dài.

_Tao chỉ sợ lần sau bị lạc, tao lại không tìm được mày.

Mấy ông chú bảo vệ thấy tôi tìm được người thân, liền như trút bỏ gánh nặng, tống cổ tôi đi ngay và luôn. Tôi lượn lờ mấy hàng quán, mua mấy thứ linh tinh đền bù Đá tảng, trả  công cho hắn đã đi tìm tôi lâu như vậy.

Vì đây là việc tế nhị, nếu kể ra một đứa đã lớp 8 rồi còn bị lạc thì tôi sẽ chết vì nhục mất, thế nên tôi cầu xin Đá tảng đừng kể chuyện này ra, hắn chửi tôi ngu, bảo là.

_Tao ra cổng chờ chờ mãi mà không thấy mày!

Ờ nhỉ, cô giáo dặn năm giờ tất cả mọi người tụ tập ở đấy rồi lên xe về chỗ cắm trại, vậy mà tôi lại chả nhớ giờ, hâm hâm dở dở mò vào phòng trẻ lạc, tôi hận mình chết mất thôi.

Buổi tối hôm ấy, cả khối đốt lửa trại, bốn lớp gộp lại cùng chơi trò chơi. Thế nào chúng nó tự dưng đòi bốn lớp trưởng lên chơi một trò chơi đặc biệt. Thật ra cũng chả có gì, chỉ là cái trò mà có hai đứa đứng đối diện nhau, giữ quả bóng nước ở trán, rồi thì vượt chướng ngại vật về đích. Sau một hồi bốc thăm. Cao Vân Tùng lớp A cặp với Hoa Hồng lớp B, còn tôi thì với thằng Tuất.

Khỏi phải nói, dĩ nhiên Đá tảng không đồng ý, hắn liền bảo tôi lùn quá, để hắn lên thay cho. Đám khán giả phía dưới hò reo ầm ỹ, chúng nó bảo chắc hẳn Đá tảng có gì gì với thằng Tuất rồi, thế nên mới tìm cơ hội đến gần thằng Tuất như thế. Thằng Tuất có vẻ bực dọc, nhưng cũng không phản đối gì. 

Vì Đá tảng quá cao, cho nên hắn phải tháo giầy ra, đứng với Tuất đi giày độn mới miễn cưỡng có thể coi là tương đương.

Đá tảng cùng Tuất đứng ở vạch xuất phát, đứng đối diện nhau, trên trán còn kẹp quả bóng nước. Tôi không hiểu sao cứ tưởng tượng đến cảnh quả bóng rớt xuống, rồi hai người đó hôn nhau...

Bậy bạ quá!

Tôi đứng mãi suýt quên nhiệm vụ trọng tài của mình, liền vội vàng thổi còi.

Đi được một đoạn, vừa vượt qua mấy chướng ngại vật, đột nhiên thấy cặp Tuất và Đá tảng dừng lại, Cao Vân Tùng và Hoa Hồng chớp thời cơ nhanh chóng về đích, mà Đá tảng với thằng Tuất cứ đứng mãi đấy chả chịu di chuyển, vì đứng quay lưng nên tôi không biết bọn họ đang làm gì, mãi sau mới thấy thằng Tuất cầm xác quả bóng nước vỡ tan, người ướt đẫm, trở lại sầu khổ than thở với tôi.

_Mợ! Thằng đó định hôn tôi!

Tôi nghe đơ luôn, mãi sau mới có thể hiểm được là Đá tảng đập bóng nước vào mặt thằng Tuất, còn cái vụ hôn kia thì... cũng có khi.

Thằng Tuất bị tổn thương lòng tự trọng, liển bỏ về trại lớp mình, thành ra cả đám lớp nào tản về lớp ấy. Về đến trại lớp mình, tôi mới phát hiện không thấy Đá tảng đâu.

Con Đậu đang nhóm bếp, quay sang bảo tôi.

_À, cậu ấy bảo làm rơi dây chuyền ở bãi đá đằng kia, nên ra đấy tìm rồi!

_Cái gì?! Tôi vội kêu lên.

Thứ Đá tảng làm rơi chắc hẳn là cái dây chuyền gắn nanh hổ mà ông hắn tặng, hắn giữ ghê lắm, thế mà hôm nay cũng làm mất cho được, tôi chạy ra ngoài lều, đã tối thế này rồi, chỗ ấy lại vắng vẻ, tôi chẳng nghĩ thêm gì nữa, vội quay sang bảo con Đậu.

_Mày bảo chúng nó là tao ra bãi đá tìm Đá tảng nhé!

Rồi vội chạy đi.

Bãi biển này mới quy hoạch lại, nhưng do nhiều ghềnh đá nên không hay có người đến, người ta cũng không buồn đầu tư nên không có đèn điện gì hết, tối mù mịt. Tôi cứ men theo bờ biển mà chạy.

Sóng vỗ ì oạp, gió lồng lộng thổi.

Tôi gọi hắn, nhưng không có tiếng trả lời, bốn bề chỉ có tiếng sóng biển.

Tôi càng hoảng sợ, chỗ này rộng như thế, tôi biết tìm hắn ở đâu. Tôi lần đầu tiên vượt qua nỗi sợ hãi, đi xuống dưới để tìm hắn, nhưng càng tìm càng không thấy. Tôi bắt đầu lo sợ, lỡ hắn không có ở đây, mà chính tôi lại bị lac.

Ở đây vốn không có phòng trẻ lạc.

"Tao chỉ sợ lần sau bị lạc, tao lại không tìm được mày."

Nếu tôi không tìm thấy hắn, hắn cũng không tìm thấy tôi thì làm sao?

Trời tối mù mịt, tôi lại một lần nữa lâm vào thảm cảnh, tôi bị trượt chân ngã một phát, bắp chân bị xước một đoạn dài, máu tuôn ra, chạm vào nước biển lại càng thêm xót. Xong tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ không đi tìm Đá tảng nữa. Nếu tôi không tìm được hắn, vậy thì hắn cũng sẽ tìm ra tôi thôi.

Hắn chắc chắn sẽ tìm ra tôi thôi!

Trong lúc ấy, tại một nơi khác.

Đá tảng sau khi mua nước ngọt về thì không thấy tôi đâu.

_Chắc nó đi chơi với thằng Tuất rồi.

Đá tảng tức giận, nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi chờ, chờ nửa tiếng sau cũng không thấy tôi trở về, hắn đành đích thân chạy sang trại lớp D, thấy thằng Tuất vẫn ở trong ấy, lại nghe có người bảo thấy tôi chạy về hướng bãi đá cách đây ba cây số, hắn sốt ruột vội vã chạy đi tìm tôi, hắn lo tôi bị lạc, mà đúng là tôi bị lạc thật.

Ánh trăng tròn vành vạnh treo trên cao.

Làn váy xanh như lá mùa xuân, chấp chới giữa biển đen.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy hắn, hắn nhìn thấy tôi, tựa như cả ngàn năm mới gặp lại.

Khi ấy, gió biển thổi tung làn tóc đen của hắn, cuốn theo cả tiếng thì thầm của hắn tan vào biển đêm vô tận, lúc ấy hắn bảo tôi.

_Tao tìm thấy mày rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro