Chương 194: Phá hủy nó (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức được truyền đi khi mặt trời mùa đông đang ló dạng.

<Liên minh Bất khuất chúng tôi xin chính thức thông báo rằng chúng tôi sẽ giành lấy những vùng đất không băng giá một cách công khai và công bằng.>

Liên minh phương Bắc, tộc Gấu, và tộc Người lùn Lửa.

Tên của liên minh gồm ba vương quốc và hai tộc này được gọi là ‘Liên minh Bất khuất.’

Thông tin này khiến mùa đông đến trễ của lục địa phía Tây trở nên nóng hơn bao giờ hết.

Bíiiiiiiip-

Những cuộc gọi cứ vang lên khi thông tin này được truyền đến căn lều mà Cale và Hoàng tử Pen đang ở.

– Đế quốc Mogoru bộc lộ sự thất vọng của họ và tuyên bố rằng họ sẽ hành động hướng về hòa bình trên lục địa phía Tây!

Những biểu cảm bên trong lều không tốt lắm.

‘Đế quốc muốn hòa bình?’

“Vớ vẩn.”

Có vài người giật mình trước lời bình của Cale, tuy nhiên, không ai có thể nói gì về hành động hay câu nói của Cale.

‘… Cứ như tôi đang nhìn thấy thầy của mình vậy.’

Bá tước Ecross cảm thấy một áp lực lạ lẫm phát ra từ Cale. Như thể hắn đang nhìn bá vương của một khu vực.

Bíiiiiiiip- Bíiiiiiiip-

Những cuộc gọi liên tục đến.

– Vương quốc Caro nói rằng họ sẽ đóng cửa mọi nhà đấu giá và sòng bạc!

Vương quốc Caro quyết định ẩn nấp.

– Hai công quốc ở phía Bắc và khu đô thị đã bày tỏ sự ủng hộ của họ đối với lời tuyên bố công khai của Liên minh Bất khuất.

– Công quốc* của Đế quốc và thành phố tự trị đã chọn phe trung lập! Họ đồng ý với tuyên bố hòa bình của Đế quốc!

(*): là lãnh địa của công tước, do công tước/nữ công tước cai trị.

‘Rắc rối thật.’

Cale thoáng quan sát trước khi đứng lên.

Lạch cạch.

Những người khác phản ứng khá nhanh với tiếng ồn nhỏ. Bá tước Ecross cũng đứng lên và hỏi Cale.

“Thiếu gia-nim, Vương quốc Roan có biết về tộc Gấu và Người lùn Lửa không?”

Bá tước Ecross định hỏi gì đó trước khi hắn giật mình và dừng lại. Đó là vì cái cách mà Cale đang nhìn hắn.

– Nhân loại, sao ngươi lại để việc như thế? Ngươi thật là tốt. Ta biết sự thật, ngay cả ngươi vờ như mình không phải là người tốt. Hàaa, ta nghĩ ta phải cố hơn nữa rồi.

Cale không đáp lại sau khi nghe giọng nói nghiêm túc của Raon. Đó là vì cậu biết cậu khá tồi. Đây là vì sao cậu để mặc Bá tước xét nét mình.

Cậu sẽ khiến Bá tước khắc sâu đến tận xương tủy sau.

Cale nén tiếng thở dài sau khi thấy Bá tước Ecross giật bởi ánh mắt của mình trước khi đáp lời như một quý tộc thực thụ.

“Chúng tôi không biết.”

Lời đáp ngắn gọn chần chừ vang lên bên trong căn lều.

Đúng lúc đó.

Phật.

Cửa lều được vén lên và ai đó đi vào.

“Thiếu gia, chuyện gì vậy?”

Hổ Trắng Gashan, hiện vẫn đang ở trạng thái cuồng hóa.

Tộc Hổ. Tộc Gấu.

Những người bên trong lều bắt đầu nghĩ về hai tộc này. Ánh nắng đầu bắt đầu tràn vào căn lều qua phần cửa bị vén lên.

Tuy nhiên, chỉ có Cale vẫn còn ở trong bóng tối vì Gashan đang đứng trước mặt cậu

Đây là lý do. Nó khiến Cale và mái tóc đỏ rực của cậu nổi bật trong bóng tối.

“Thiếu gia, có chuyện gì vậy?”

Cale chậm rãi trả lời Gashan, người vừa hỏi một lần nữa

“Không có gì.”

Bíiiiiiip-

Cale điềm tĩnh tiếp tục nói trong khi tiếng ồn của những cuộc gọi liên tục vang lên.

“Chúng ta chỉ cần làm theo kế hoạch ban đầu.”

Ánh mắt của cậu hướng về Hoàng tử Pen.

“Chúng ta cũng mạnh.”

Hoàng tử Pen nhận ra thứ cậu cần làm ngay khi nghe thấy lời nói của Cale.

Liên minh của họ vốn có bốn vương quốc và một tộc, nhưng giờ họ còn có tộc Hổ.

Dù có chút thay đổi, nhưng họ không hề yếu.

Có nghĩa là điều cậu cần làm đã rõ.

Hiện tại, cậu là người đại diện cho Vương quốc Breck ở nơi này. Hoàng tử Pen bắt đầu nói.

“Các pháp sư chịu trách nhiệm thiết bị liên lạc bằng hình ảnh sẽ thu lại mọi tin nhắn gửi đến. Đồng thời, báo cáo tình trạng của chúng ta cho những người khác, Bá tước Ecross.”

“Vâng, vâng, thưa điện hạ!”

“Ta nghe nói vẫn còn lại vài quả bom ma thuật. Quay lại làm việc đi.”

Cậu lặp lại câu nói trước đây của Cale.

“Mỗi người chỉ cần tập trung vào nhiệm vụ cá nhân của mình.”

Sau đó cậu nhìn về phía Cale. Cậu nhớ những gì chị đã nói với mình.

‘Cậu ta là người mà em có thể tin tưởng, không, cậu ta là người em không thể không tin tưởng.’

Pen nhớ lại lời đó trong lúc Cale bắt đầu nói.

“Điện hạ, tôi cũng sẽ đi làm việc của mình.”

Pen gật đầu và Cale đi ra khỏi lều. Hoàng tử Pen, người đang nhìn Cale điềm tĩnh và tự tin biến mất vào ánh sáng, lấy tay xoa cổ sau khi cậu rời đi.

‘Cuối cùng cũng có cảm giác được thở rồi.’

Giờ Pen có thể hít thở không khí lạnh buổi sáng khi áp lực từ Cale đã biến mất.

Tuy nhiên, trái với không khí lạnh, trái tim của cậu đang nóng lên và đập rất nhanh.

Cái nóng và sự khẩn trương này giống như bên trong căn lều mà nhóm của Cale đang ở.

Tuy nhiên, không có cuộc hội thoại nào vang lên.

Cộc. Cộc. Cộc.

Ngón trỏ của Cale gõ lên tay ghế.

Cậu nghĩ về tiểu thuyết ‘Sự ra đời của một Anh hùng.’

< Tộc gấu khôn ngoan. >

‘Phiền quá.’

Cuối cùng, Cale cũng bắt đầu cảm nhận được điều đó.

Tập thứ năm của “Sự ra đời của một Anh hùng’ đã kết thúc.

Mọi thứ từ bây giờ là một tương lai mà Cale không hề biết.

Sự thật này khiến Cale đau đầu. Cale dùng ngón tay ấn thái dương.

“Nhân loại, ngươi đau đầu sao? Ngươi ốm à?”

Rồng Đen lơ lửng quanh Cale với ánh nhìn lo lắng. Nhóc không còn tàng hình khi chỉ còn nhóm của họ ở trong lều. Gashan lặng lẽ quan sát tình hình trước khi bắt đầu nói.

“Tộc Người lùn Lửa. Tôi chưa từng nghe về họ.”

Cale cũng chưa từng nghe về họ.

À thì, Cale thậm chí chưa từng gặp một Người lùn, trừ Người lùn lai Chuột Mueller.

Đó là lý do vì sao mà giờ đây, đầu óc của cậu là một đống hỗn độn phức tạp.

Người lùn là một tộc nổi tiếng với việc chế tạo.

Đó là lý do cho đống hỗn độn trong đầu Cale lúc này.

“Còn nữa.”

“Vâng ạ?”

Gashan hỏi lại, nhưng Cale rốt cuộc lại cảm thấy dường như suy nghĩ của mình đã trở nên rõ ràng.

Đội quân Wyvern. Hàng chục con thuyền.

Nếu Người lùn được thêm vào tổ hợp này, quy mô của đợt xâm chiếm phía Bắc từ đường không và đường biển sẽ thay đổi đáng kể.

Còn nữa.

Cale chắc chắn rằng còn có thứ gì khác.

Cậu không còn cách nào khác là nghĩ theo hướng này.

Đó là vì cậu biết một sự thật về gia tộc Kỵ sĩ Hộ vệ của Vương quốc Paerun.

Cậu biết sự thật về Hồ Nước mắt Thần. Vương quốc Paerun không thích con sông chảy dài, vì vậy đã biến nó thành hồ để độc chiếm.

‘Vương quốc Paerun không phải là một quốc gia công bằng và cởi mở.’

Cale mở miệng nói.

“Chúng ta sẽ trở lại ngay.”

“Vâng Cale-nim. Tôi hiểu rồi.”

Choi Han nhàn nhạt trả lời. Choi Han là người điềm tĩnh nhất trong phòng. Tuy nhiên, đôi mày của Choi Han giật giật trước những lời tiếp theo của Cale.

“Lock, cậu đã nghĩ về việc này chưa?”

‘Lock? Nghĩ về việc này?’

Choi Han nhìn Lock sau khi nghe điều mà cậu không hề ngờ tới. Chàng trai trẻ trông có vẻ là người bất ổn nhất trong phòng từ nãy đến giờ.

Lock bối rối vì những ánh mắt đổ dồn về phía cậu trước khi cúi đầu.

Lock ngay lập tức hiểu Cale đang hỏi gì.

Cậu ấy nói về lúc những người khác nhảy xuống vách đá ngày hôm qua.

‘Ta cần ai đó bảo vệ Hẻm Núi Chết đến khi ta trở lại.’

Cậu không sợ cái Hẻm Núi Chết ngu ngốc này.

Cậu đã trở nên mạnh hơn để bảo vệ những người khác, và cậu vẫn đang mạnh lên.

Tuy nhiên, cậu không muốn ở một mình.

Đối với Lock, người chưa từng ở một mình, cậu cần ai đó trở thành nguồn động lực cho mình. Ai đó như gia đình hay anh em của cậu.

Lock cứ cúi đầu khi cậu nghĩ.

‘Em muốn về với anh.’

Cậu không muốn ở một mình, những lời đó không dễ dàng được thốt ra.

Có chuyện gì vậy chứ?

Đúng lúc đó.

“Nói thẳng ra đi.”

“Vâng ạ?”

Lock ngẩng đầu lên.

Cậu đã từng nghe cụm từ này.

Đó là khi cậu đến cảm ơn Cale và nhờ cậu ấy chăm sóc các anh em của mình sau lần cuồng hóa đầu tiên. Cale đã nói vậy với cậu khi cậu bồn chồn trong bất an và không thể nói.

‘Nói ra đi.’

Và sau đó, cậu ta nói gì đó khác.

Chính xác là những lời mà bây giờ cậu ta đang nói.

“Đúng rồi. Cậu cần nhìn vào mắt như thế này khi cậu nói chuyện với ai đó. Cậu quên rồi sao?”

‘Cậu quên rồi sao?’

Những lời đó như âm thanh cường độ lớn dội thẳng vào tai Lock.

Cậu đã lắp bắp khi cậu trả lời Cale lúc trước.

‘T, tôi là anh lớn.’

‘Tôi cần chăm sóc các em của mình.’

“Tôi cũng là cháu trai và một em trai.”

‘Đây là lý do mà tôi cần phải trả thù.’

Cale đáp lại những lời đó.

‘Cậu là Sói.’

Sói.

Từ đó khắc sâu vào trí óc của Lock.

“Cale-nim.”

Choi Han cố xen vào cuộc trò chuyện.

Lock như một đứa em trai đối với cậu.

“Chuyện gì?”

“Xin cậu hãy nói cho tôi biết cậu đã sai Lock cái gì được không?”

“Tôi sai Lock quan sát và bảo vệ Hẻm Núi Chết cho đến khi tôi quay lại.”

“…Một mình?”

“Vài pháp sư của Vương quốc Breck vẫn ở lại để liên lạc khẩn. Nhưng đúng vậy, cậu ta sẽ là người duy nhất của nhóm chúng ta ở lại đó.”

Choi Han cứ nhìn Cale, người thậm chí không nhìn mình khi cậu đáp lời, rồi lại nhìn Lock im lặng. Choi Han bắt đầu nói sau khi chần chừ một lát.

“Cậu ta là một đứa bé vô cùng cô đơn.”

Lock đã trải qua nỗi đau tinh thần ở cái tuổi non nớt.

Gia đình, hàng xóm, và toàn bộ ngôi làng của cậu đều bị tàn sát ngay trước mắt.

Một đứa trẻ như thế cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Cậu ta cần mạnh hơn, nhưng Choi Han không muốn trái tim của Lock trở nên trống trải.

Cậu không muốn Lock dẫm lên vết xe đổ giống như cậu.

Choi Han biết rằng trái tim cậu cảm nhận sự trống trải đó. Đó là lý do mỗi giọt nước làm ẩm ướt trái tim cậu đều quan trọng. Choi Han không muốn Lock trở nên cô đơn như mình.

Lúc đó, Cale nhìn Choi Han.

“Lock, cậu cô đơn sao?”

“… Vâng?”

Cale lại nhìn Lock và nói với thiếu niên Sói 15 tuổi.

“Cậu có các thành viên trong gia đình. Cậu cũng có nhà để về, và một quê hương mới. Cậu cô đơn sao?”

Tộc Sói quan tâm đến gia đình.

Tuy nhiên, một người Sói cần nhận ra vài thứ.

Họ cần phải nhận ra họ là ai.

Vua Sói là người ý thức được về sự tồn tại của mình.

“Lock, cậu cô đơn sao?”

Lock nghe những lời đó theo cách khác.

‘Cậu vẫn còn sợ sao?

Cậu có muốn thư giãn trong một tình huống yên bình không?

Cậu nói cậu muốn mạnh mẽ hơn, vậy vì sao cậu vẫn rụt rè và lưỡng lự như vậy?’

Lock nhìn thẳng vào mắt của Cale.

“Tôi sẽ ở lại.”

Sau đó, lần đầu tiên trong ngày hôm nay, Lock từ tốn mỉm cười với Cale.

“Cậu lớn rồi.”

Cậu không thể nói bất cứ điều gì.

Nhưng.

“Ta tin cậu.”

Cậu cúi đầu trước Cale, người đang nói rằng cậu ta tin cậu. Cậu nhìn thấy một cuốn sổ da cũ và đầy máu khi cậu lại ngẩng đầu lên.

“Đây là nhật ký cuối cùng của Vua Sói.”

‘… Vua Sói?’

Lock cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ.

Chú của cậu, trưởng tộc Sói Lam, đã chết trước khi đạt đến vị trí của Vua Sói.

Cuốn sổ khiến cậu nhớ về chú.

Đồng thời, cậu bối rối.

‘Sao thiếu gia lại đưa thứ này cho mình?’

Tuy nhiên, giống như ma thuật, giọng nói của Cale vang lên, trả lời cho câu hỏi mà cậu kịp nói ra.

“Ta sẽ tin tưởng cậu.”

Một lời nhận định đơn giản. Tuy nhiên, lời nói đó khiến Lock ngẩn ngơ khi cậu nhận lấy cuốn nhật ký. Cậu có thể cảm nhận tấm da cũ trên tay.

Sau đó, Lock ôm chặt cuốn nhật ký trong tay.

Cale quan sát hành động của Lock trước khi ra lệnh cho những người còn lại của nhóm.

“Trở về thôi.”

Họ cần quay lại Vương quốc Roan.

* * *

Khu vực gần nhất với Vương quốc Roan và điểm xuất phát của vùng Đông Bắc.

Lãnh địa Wheelsman.

Eric Wheelsman, con trai của Bá tước Wheelsman, đi qua sảnh tiệc với nụ cười gượng gạo.

Anh có thể nghe những quý tộc vùng Đông Bắc đang trò chuyện đằng sau mình.

“Cho dù đó là gia tộc Henituse, họ thật sự bảo chúng ta đến và đi trong tình trạng khẩn cấp này sao?”

“Tôi đồng ý. Hơn nữa, không phải Bá tước, mà là thiếu gia Cale gọi chúng ta. Một đứa trẻ vô danh gọi chúng ta. Trời đất ơi!”

Vùng Đông Bắc của Vương quốc Roan không bị kiểm soát dưới Công tước hay Hầu tước nào. Đó là vì sao vài phe phái ở đây tranh giành quyền lực với nhau.

Có những quý tộc như gia đình Eric Wheelsman, tập trung phe phái ở vùng Đông Bắc. Phe của anh gồm tiểu thư Amiru và thiếu gia Gilbert ở bờ biển Đông Bắc.

Những phe phái khác chọn đi theo Công tước hoặc Hầu tước ở vùng đông nam, vùng tây bắc, vùng tây nam, hay vùng trung tâm.

“Tôi cũng không hiểu tại sao hoàng gia không nói gì về việc này.”

“Tôi đồng ý. Họ sẽ qua vùng đông bắc nếu đi bằng tàu. Họ không thể đi trên không được.”

Những phe phái có quan hệ với vùng đông nam và vùng trung tâm là lũ to mồm nhất.

Vào thời bình, không một nam tước hay tử tước nào dám nói như vậy về một Bá tước. Tuy nhiên, họ trở nên ngông cuồng hơn trong lúc khẩn cấp này, dựa vào sự chống đỡ bởi Công tước hay Hầu tước có quan hệ.

Họ cố kiểm soát vùng đông bắc cho phe của họ.

Eric mặc kệ vì anh đã dự đoán những phản ứng như thế này.

Thật ra, việc phe phái của vùng tây nam và vùng tây bắc im ắng là điều kỳ lạ.

‘Quái lạ.’

Gia tộc Stan của vùng tây bắc hiện đang nằm dưới quyền của con trai trưởng, Taylor Stan.

Gia tộc Gyerre của vùng tây nam hiện đang được thiếu gia Antonio quản lý.

Những quý tộc đi theo hai gia tộc này im lặng với biểu cảm nghiêm túc trên mặt. Thật ra, họ trông như có chút sợ hãi.

‘Chuyện gì đang xảy ra vậy?’

Thật kỳ lạ, nhưng Eric nhanh chóng rời sảnh tiệc vì anh vẫn chỉ là một thiếu gia. Anh nghe thấy một trong những lời nói của quý tộc khi anh đóng cửa.

“Cậu ta nghĩ cậu ta có thể cuống cuồng lên trong lúc này vì chúng ta cứ ca ngợi cậu ta là thiếu gia Khiên Bạc.”

Đó là lời phàn nàn về Cale.

Eric đóng cửa và bắt đầu nhíu mày.

‘Chuyện gì đang diễn ra vậy?’

Bá tước Deruth Henituse đã tập hợp các quý tộc vùng Đông Bắc lại.

“Xác định vấn đề chính đi.”

Các quý tộc đã đáp lại những lời đó.

Chiến tranh. Từ này cũng có nghĩa rằng một thế lực mới có cơ hội sẽ bước vào.

Tuy nhiên, vị Bá tước triệu tập tất cả quý tộc đã cử Cale đi. Eric không thể ngủ được khi anh nghe tin này. Dù cậu ta có vẻ không còn là tên rác rưởi nữa, nhưng Cale vẫn là người khiến anh lo lắng.

Đó là lý do mà anh gửi tin mỗi ngày nhưng không nhận được lời hồi đáp nào.

Rốt cuộc, Eric quyết định hỏi người của gia tộc Henituse đang đứng ở lối ra vào.

“Phó đội trưởng Hilsman, khi nào thiếu gia Cale sẽ đến?”

“Tôi không chắc lắm, thưa thiếu gia.”

Lời đáp bình tĩnh của phó đội trưởng khiến Eric lo lắng. Anh nghĩ về tiểu thư Amiru, người đang chịu trách nhiệm cho căn cứ hải quân.

‘Thiếu gia Eric, anh không cần lo cho thiếu gia Cale. Thành thật mà nói, tôi đang mong chờ những điều cậu ấy sẽ làm.’

Ánh mắt của cô sắc sảo, như thể cô đang mong chờ một cuộc chiến.

“Haaaa, thật là.”

Eric vò tóc và không thể giấu nổi sự bất an.

“Cale, tên khốn này, cậu làm…?”

“Em thì thế nào?”

Eric giật mình.

Cộp. Cộp.

Anh nghe thấy tiếng giày trên đá hoa. Eric xoay người.

Anh có thể thấy Cale thong thả bước từng bước ở lối ra vào.

Cậu ta vẫn cái bộ dạng điềm tĩnh và thư thái thường thấy.

Nhịp độ bước chậm rãi hợp với Cale hơn ai hết.

Cale bước đến bên thiếu gia Eric, người gửi thư mỗi ngày cho mình trong lúc lo lắng về chiến tranh.

“Em sẽ gặp anh sau.”

Eric xoay người lại nhìn vào bóng lưng Cale sau khi nghe câu nói của cậu .

Cậu ấy đã thay đổi.

Dù không thể chỉ rõ, anh vẫn cảm nhận rằng có điều gì đó đã thay đổi.

Đó là vì sao anh cảm thấy khó khăn khi trả lời.

Tất nhiên, Cale vui mừng vì cậu không phải nghe giọng nói lo lắng của thiếu gia Eric. Cale tự mình nắm lấy tay cầm của cánh cửa của sảnh tiệc. Đó là một cánh cửa lớn.

Kỵ sĩ trước cửa nhanh chóng tiến đến và nói.

“Thưa thiếu gia, tôi sẽ mở cửa.”

“Không cần. Ta sẽ tự mở.”

Cale đẩy cửa.

Riiiiiiit- bùm!

Tiếng ồn vang vọng khắp sảnh tiệc.

Cale bước qua tiếng ồn và tiến vào sảnh.

Cộp. Cộp.

Cậu là người duy nhất bước đi trên sàn đá hoa lúc này. Mọi ánh mắt của các quý tộc vùng đông bắc đều đổ dồn về Cale.

Cale nhìn xuống những quý tộc đang ngồi tại bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro