#5_Buổi họp mặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đức Duy nghe xong câu hỏi thì chỉ im lặng nhìn đi nơi khác. Còn hắn thì lại đang rất mong chờ câu trả lời của em.

Bầu không khí có chút trầm xuống. Sự im lặng bao trùm lấy cả hai. Mãi một lúc lâu sau, em thở hắt một cái, nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Anh mong câu trả lời là gì?"

"Anh cũng không rõ. Chỉ là..."

Lại một lần nữa cả hai im lặng. Nhưng lần này người chờ đợi câu trả lời là em.

Tiếng chuông báo hiệu vào tiết đã vang lên. Hắn buông muỗng đũa "Về lớp thôi, không muộn". Rồi đứng dậy rời đi trước.

Em nhìn theo bóng lưng của Quang Anh đang dần khuất xa. Trong lòng dân lên một cảm giác kì lạ.

/Chuyện gì đang xảy ra vậy? Điều này là sao? Tội lỗi ư? Hay nuối tiếc? Mình đang làm gì?/

"Duy, Duy ơi! ĐỨC DUY!"

Bị tiếng gọi của Thành An làm giật mình, em bật người ngồi dậy. Dáo dác nhìn xung quanh. Thở phào một cái. Ra là đã ngủ gật.

"Mày bị làm sao vậy? Không khoẻ à?" Hoàng Hùng lấy tay sờ trán em kiểm tra.

"Hong chừng bị trúng thực rồi đó. Hồi sáng ăn quá ăn mà"

Đức Duy khựng lại một nhịp. Nhìn chăm chăm vào Thành An rồi lại quay sang nhìn hai người còn lại bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Gì vậy ba? Đừng có làm tao sợ nha!"

Em hạ tông giọng, với một vẻ mặt nghiêm túc "Ba thằng bây theo dõi tao?"

Bị em nói trúng tim đen, ba người có chút lắp bắp.

"Ờm... thì ờ... cái này..."

"Duy ơi thật ra thì..."

Hoàng Hùng nhéo tay Thành An rồi lầm bầm "Tại mày hết đó!"

Em dơ tay ám hiệu ba người im lặng. Lập tức tất cả đều khép miệng lại, không ai dám nhìn thẳng mặt em. Đức Duy không tỏ ra tức giận. Chỉ là không biết nên nói thế nào.

Em thở dài một cái "Thôi ngồi vào chỗ hết đi, cô sắp đến rồi"

Giọng điệu của em bình thản, nhưng họ hiểu bên trong nó là cả một cơn bão lớn.

Xuyên suốt bốn tiết học, em không nói không rằng gì với ai cả. Giờ ra chơi cũng nằm gục xuống bàn mà ngủ, chỉ là không biết em có thật sự ngủ hay là chỉ giả vờ để không phải nói chuyện với mọi người.

Ra về, hôm nay có chút khác lạ. Không thấy bóng dáng người nào đứng chực chờ ngoài cửa đợi Đức Duy nữa. Trong lòng cảm thấy có chút không quen, nhưng vẫn tự nhủ "Kệ đi" rồi một mình ra về như những ngày nó chưa xảy đến.

Vừa ra khỏi lớp, em phải đứng lại vì đã bị chắn hết lối đi.

"Né ra!"

Thành An cúi mặt, khoanh tay rồi nói bằng giọng nũng nĩu "Thôi, đừng giận nữa mà. Tụi tao hong cố ý đâu"

Ngay lập tức, Hoàng Hùng liền tiếp lời "Đúng rồi Duy ơi, tha thứ đi. Mấy tao trót dại một lần này thôi, "

"Nè, quà xin lỗi đấy. Đừng giận nữa" Hải Đăng lấy trong túi ra thanh chocolate rồi đưa nó cho em.

Đức Duy thở dài một hơi, đưa tay cầm lấy "Nhận cho bây vui thôi, chứ chưa nguôi đâu đấy nhá!"

Thành An liền ôm chầm lấy em mà cười. Vốn Đức Duy dễ giận, nhưng cũng rất dễ tha thứ. Chuyện này còn ai hiểu rõ hơn ba người họ nữa.

"Để ba đứa tao hộ giá mày về"

"Thôi khỏi, cảm ơn. Mạnh ai về nhà nấy giùm"

Nghe em nói vậy ba người cũng đưa tay tạm biệt rồi đi về. Đức Duy đứng đó, nhìn theo bóng lưng họ rồi lại nhìn thanh kẹo trong tay, miệng cười xinh một cái. Trong lòng cảm thấy có chút may mắn vì đã gặp được những người bạn thế này.

Ở một góc nhỏ, có cậu trai đang ngồi trên ghế đá thẫn thờ nhìn đường phố. Trong đầu thì trống rỗng, không biết nên làm gì tiếp theo.

/Sao lúc đấy mình lại như thế nhỉ? Duy có ghét mình không? Nhưng cảm xúc đó là sao?/

Một cô gái bước đến bên cạnh hắn, cất giọng "Sao giờ này lại ngồi đây? Không về nhà à?"

"Chưa muốn về"

"Trời trưa lắm rồi đó. Chẳng định ăn cơm luôn sao?"

"Kệ tao, liên quan gì đến mày?"

Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, bóc vỏ cây kẹo mút rồi ngậm vào miệng "Thì quan tâm tí thôi, cọc cằn thế không biết"

Nói xong chìa ra trước mặt Quang Anh một cây kẹo khác. Hắn nhìn nó rồi lại nhìn cô "Gì?"

"Cho đấy, ăn đi!"

"Không thèm. Tao lớn rồi"

"Tch- Nhao nhớn nhồi. Chẳng phải ngày bé thích ăn kẹo nhất sao?"

"Ngày xưa khác, bây giờ khác. Không thích nữa"

Thấy Quang Anh không muốn ăn kẹo, cô cũng biết ý mà cất lại vào túi. Hắn quay sang nhìn cô "Về khi nào vậy?"

"Mới hồi khuya thôi. Gấp quá không nói mày kịp"

"Về đây làm gì?"

"Gia đình tao về Việt Nam sống nên tao về theo"

"Sao biết tao ở đây?"

"Vừa đến trung tâm thương mại mua vài đồ vặt, vô tình thấy mày ngồi tự kỉ ở đây. Sao thế? Homie của tôi thất tình à?"

Hắn cốc đầu cô một cái rõ kêu "Nói nhảm"

Cô "Ui da!" một cái rồi ôm đầu "Vậy thôi, không hỏi nữa. Tao về trước đây" Nói xong liền đứng dậy bỏ đi.

Quang Anh nhìn cô đi ngày càng xa, lầm bầm nói trong miệng "Nhỏ khùng!"

Ngồi một lúc lâu sau thì cũng đứng dậy khoác cặp đi về nhà.

Từ lúc về chỉ ru rú nằm trong phòng lướt điện thoại, không thèm động đến một hạt cơm. Mẹ hỏi thì chỉ viện lý do là không đói.

Tay hắn cứ ấn vào đoạn thoại của em rồi thoát ra. Muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Một phần cũng không chắc em có thèm xem tin nhắn hay không.

"AAAAAA. KHÓ CHỊU QUÁ!"

Hắn la lên rồi tay chân giãy nãy làm rối tung hết mọi thứ trên giường. Đúng là tình yêu luôn khiến cho con người ta có những hành động kì lạ.

*Ting*

Có tin nhắn đến. Quang Anh đưa tay vớ lấy điện thoại, dù biết là không thể nhưng trong thâm tâm vẫn mong chờ là của em.

•12h6p
@lf.tlinh: tối đi bay khum? rủ cái băng khủng bố của chúng ta đi luôn

"Không phải Duy à?"

@rhydeptraicogisai: Vừa về thôi đấy

@lf.tlinh: gì đâu, tao rủ hết mấy đứa kia rồi, còn mỗi mày thôi

@rhydeptraicogisai: Sao cũng được, có người chở thì đi

@lf.tlinh: where is your motobike?

@rhydeptraicogisai: Đéo thích chạy :))

Dứt câu liền để điện thoại sang một bên rồi chìm vào giấc ngủ. Trước đó còn cài đặt giờ đồng hồ báo thức.

Một buổi sương sớm trong lành mùa thu. Quang Anh rảo bước đến trường. Mặt cúi gầm xuống, vừa đi vừa đá lăn viên gạch nhỏ.

"Quang Anh!"

Tiếng gọi từ phía sau khiến hắn phải dừng bước. Ngoái đầu nhìn lại, là em. Đức Duy từ từ tiến lại gần rồi đứng ngay trước mặt hắn.

"Có chuyện gì sao?"

Đức Duy ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng "Anh có định... tiếp tục không?"

Quang Anh có chút khó hiểu "Tiếp tục? Tiếp tục cái gì?".

"Thì là... tiếp tục theo đuổi... em"

Hắn sững người một lúc "Cái này-"

"Em biết là em đã làm anh buồn nhiều lần. Nhưng mà em đã nhận ra, hình như bản thân có tình cảm với anh rồi" Đức Duy dừng một chút rồi nói tiếp "Quang Anh... còn thích em không?"

Em không dám nhìn trực diện vào mắt của hắn, chỉ cúi mặt.

Hắn ôm chầm lấy em, siết chặt. Trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy những câu nói này phát ra từ miệng Đức Duy.

"Quang Anh trả lời đi?"

"Còn. Anh còn thích Duy, rất thích Duy"

"Vậy chuyện chúng mình?"

Hắn tách em ra, rồi đưa tay nắm lấy tay em "Anh sẽ tiếp tục theo đuổi em bé. Đến khi nào bé thật sự có tình cảm với anh, Duy nha?"

Đức Duy gật gật đầu. Em rướn người lên định hôn nhẹ vào má hắn một cái.

*Reng*

Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu inh ỏi, đánh thức Quang Anh khỏi cơn mơ mộng. Hắn đưa tay đập cái đồng hồ rồi tự mắng bản thân vì đã đặt giờ sớm đến vậy.

"MÁAA CUỘC ĐỜI!"

Ngó xem hiện tại là mấy giờ, hắn ngạc nhiên "Cái đéo gì vậy? Mình ngủ bảy tiếng rồi sao?"

Bực dọc ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh làm vài thao tác chuẩn bị. Khi trở ra liền cầm lấy điện thoại. Thanh thông báo của hắn tràn đầy tin nhắn Instagram.

•6h30p
@lf.tlinh: mày đâu ?
@lf.tlinh: sủi hả thằng kia?
@lf.tlinh: QUANG ANH !!!
@lf.tlinh: sau 30p nữa kh đến thì nghỉ chơi nha :))

•7h2p
@lf.tlinh: ê nghỉ thật đó?
@lf.tlinh: không tiếc thương gì tình bạn này luôn hả mạy???

•7h15p
@rhydeptraicogisai: Dạ thưa quốc mẫu con đây :))))

@lf.tlinh: đòi có người đón mà giờ mới thấy mặt rồi ai đón ?

@rhydeptraicogisai: Nổ cái địa chỉ bố tự lết tới

Sau khi đã nhận được điểm đến, hắn thay nhanh bộ đồ rồi xuống nhà phóng ngay xe đi.

Trong màn đêm bao phủ lấy Sài Gòn. Quang Anh tận hưởng lái xe chầm chậm, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh. Sài Gòn đẹp nhất về đêm, ánh đèn vàng đỏ lấp lánh như sao trời.

Phút chốc đã đến điểm hẹn. Là một tiệm cà phê nhỏ nằm trong một con hẻm. Mang phong cách cổ điển, bầu không khí nhẹ nhàng và dễ chịu.

Bên trong đã có một nhóm người ngồi chờ sẵn, nam nữ đều có. Bọn họ là hội bạn thân thời trung cấp, từ lúc lên cấp ba rất ít khi gặp nhau.

Nhanh chóng tiến lại rồi ngồi vào chiếc ghế trống. Hắn tay bắt mặt mừng với mọi người rồi mới gọi nước.

"Lâu ngày không gặp, trông vẫn trẻ trâu như thế ha"

Cậu là Lê Thượng Long, người bạn thân nhất của Quang Anh ngày xưa. Học chung với hắn từ cấp một. Gia thế rất khủng, với biệt danh mọi người thường gọi là "phú ông".

"Trẻ trâu cái con mắt mày. Cái này dân chơi gọi là hiphop"

"Hiphop đâu chả thấy, nhỉ?"

Nguyễn Hoàng Long, có tình yêu đẹp nhất trong tất cả những người ở đây. Những cuộc vui rất ít khi thấy mặt Hoàng Long, vì cậu chỉ dành phần lớn thời gian cho người yêu.

"Quang Anh mày nhìn tao đây này. Cái này mới gọi là phong cách"

Nghiêm Vũ Hoàng Long, cậu "nhập hội" trễ nhất. Vì trước đó cậu học ở nơi khác, sau này mới chuyển về học chung với mọi người. Thuở cấp hai được xem là "idol giới trẻ" vì nằm trong câu lạc bộ văn nghệ của trường. Với vẻ ngoài nổi bật và tài năng viết rap, không biết bao nhiêu nữ sinh đã gửi thư tỏ tình. Để phân biệt với Nguyễn Hoàng Long, mọi người quen miệng gọi cậu là "Vũ Long".

"Sao mà có cái outfits của nó thôi mà cũng ồn ào vậy? Mấy cái miệng tía lia không bỏ"

Hoàng Kim Long, "học bá" của nhóm. Sức học của cậu rất kinh khủng, được xem là "gia sư" của những người ở đây. Mọi người thường nói vui "Nếu bạn không hiểu, cứ hỏi Kim Long. Nếu Kim Long không hiểu, thì không ai hiểu".

Thời cấp hai, Quang Anh và "Tứ Long" là một nhóm nam khá nổi bật. Đẹp trai, nhà giàu, tài năng, học giỏi, đào hoa là những từ ngữ để miêu tả họ.

Thời ấy, nữ sinh thì chết mê chết mệt. Còn nam sinh thì ghét cay ghét đắng, đúng hơn có lẽ là ganh tị.

Bên phía đối diện là ba cô nữ. Họ cũng là thành viên của hội bạn thân này. Từ đầu đến giờ không quan tâm mấy đến câu chuyện của năm người, chỉ lo chụp vài kiểu ảnh với nhau.

"Nói bé thôi, không gian thế này mà năm thằng mồm cứ oang oang" Thảo Linh hạ máy, quay sang nhìn năm người ồn ào mà mắng.

Hạnh Ngân ngồi cạnh uống ngụm trà rồi cất giọng "Kệ đi. Lâu lắm mới gặp nhau mà, trẻ con tí cũng không sao"

"Sao Huyền không nói gì đi. Người hoạt náo nhất ở đây mà giờ lại trầm lắng thế này sao?"

Diệu Huyền từ đầu đến giờ vẫn cúi mặt dùng điện thoại. Không biết nãy giờ cô có nghe mọi người nói gì không. Nghe Vũ Long nhắc đến mình, cô ngẩng đầu nhìn mọi người rồi cười "Tao nghe là được rồi"

Nhóm bạn lâu ngày không gặp, có rất nhiều chuyện để nói. Họ ngồi vui vẻ với nhau như những năm tháng chưa từng rời xa vậy.

Từ tầm nhìn của Quang Anh, hắn thấy ngoài cửa có nhóm người đi vào. Người cuối cùng khiến hắn rất ngạc nhiên.

"Duy?"

_______

Mọi thắc mắc, góp ý về truyện xin vui lòng trao đổi trực tiếp với Ultear. Xin cảm ơn 🌷

P/S: Chapter này còn dài bùng lổ hơn nhỏ Chap4 nữa cô chú 🥹. Mong cô chú đọc vui vẻ ạ. Hứa Chap6 sẽ ngắn lợi huhu.

Edit: Dành cho cô chú nào không biết, biết rồi thì thui hoan hỉ 🌚
Hoàng Long là Low G
Vũ Long là MCK
Thượng Long là Weanle
Kim Long là Lou Hoàng
Thảo Linh là Tlinh
Diệu Huyền là Pháo
Hạnh Ngân là Vstra
Những người trước đó chắc là cô chú đã biết là ai rồi nên tui không giải thích nữa nhen.

Luv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro