22. /Khoảng Lặng Trong Ánh Sáng/_7[DươngKiều]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày họp hội đồng đã đến. Em khoác lên mình chiếc áo vest chỉnh tề, nhưng trong lòng em lại rối bời hơn bao giờ hết. Những ngày qua, em đã suy nghĩ không ngừng về những gì mình sẽ nói trong buổi họp, về việc liệu mình có thể bảo vệ mối quan hệ với hắn mà không làm tổn hại đến sự nghiệp của cả hai hay không.

Trước khi bước vào phòng họp, em nhận được một tin nhắn từ hắn..

Đăng Dương *“Pháp, tôi tin vào thầy. Dù cho họ nói gì, hãy nhớ rằng thầy không đơn độc. Tôi luôn ở bên thầy, dù kết quả có ra sao.”*

Em mỉm cười, cảm thấy sự quyết tâm trỗi dậy trong lòng. Em hít một hơi thật sâu và bước vào phòng họp, nơi hiệu trưởng cùng các thành viên hội đồng đang chờ đợi.

Hiệu trưởng: /Giọng nghiêm nghị/ "Thầy Pháp, chúng tôi đã nhận được rất nhiều phàn nàn từ phụ huynh và đồng nghiệp về mối quan hệ của thầy với bác sĩ Trần. Chúng tôi cần thầy giải thích và làm rõ tình huống này."

Em ngồi thẳng lưng, giọng nói của anh vững vàng nhưng vẫn thể hiện sự chân thành...

Thanh Pháp: /Đưa đôi mắt kiên định nhìn Hiệu Trưởng/ "Thưa thầy, tôi hiểu rằng mối quan hệ của tôi và bác sĩ Trần đã gây ra một số phản ứng trong trường. Nhưng tôi xin khẳng định rằng mối quan hệ này hoàn toàn là cá nhân và không ảnh hưởng đến công việc giảng dạy của tôi. Tôi luôn giữ sự chuyên nghiệp và cam kết với công việc của mình."

Một thành viên trong hội đồng giọng đầy hoài nghi..

👤  "Nhưng thầy có nghĩ rằng mối quan hệ này có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của trường không? Chúng tôi không chỉ lo ngại về vấn đề chuyên môn mà còn về đạo đức và uy tín của nhà trường."

Thanh Pháp: /Hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh/ "Tôi hiểu sự lo lắng của các thầy cô. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh rằng, tình cảm giữa tôi và bác sĩ Trần là tình cảm chân thành và trong sáng. Chúng tôi đã cẩn trọng không để mối quan hệ này ảnh hưởng đến môi trường làm việc. Tôi hy vọng hội đồng có thể đánh giá tôi dựa trên công việc và đạo đức nghề nghiệp của tôi, chứ không phải vì những điều ngoài lề."

Hiệu trưởng nhìn em một lúc, rồi nói bằng giọng trầm tĩnh hơn..

Hiệu Trưởng: /Dõng dạc/ "Thầy Pháp, tôi không phủ nhận rằng thầy là một giảng viên giỏi. Nhưng vấn đề là, chúng tôi không thể phớt lờ những phản hồi tiêu cực từ phía phụ huynh và đồng nghiệp. Nếu mọi chuyện tiếp tục diễn biến như thế này, rất có thể uy tín của trường sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng."

Em cảm thấy tim mình thắt lại vì biết rằng những lời này mang tính cảnh cáo, và nhà trường có thể đưa ra một quyết định khó khăn nếu em không có biện pháp giải quyết. Nhưng trước khi em kịp trả lời, một giọng nói vang lên từ phía cửa.

Hắn bước vào phòng họp, đôi mắt anh ánh lên vẻ kiên định. Hắn tiến tới trước mặt hội đồng, cúi đầu chào rồi nói..

Đăng Dương: /Giọng trầm nhưng vững chãi/ "Xin lỗi vì đã can thiệp vào cuộc họp, nhưng tôi nghĩ rằng mình cần phải nói rõ một số điều. Là người trong cuộc, tôi muốn khẳng định rằng mối quan hệ của tôi và thầy Pháp hoàn toàn không liên quan đến công việc của chúng tôi tại trường. Chúng tôi luôn giữ sự chuyên nghiệp và không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc."

Một thành viên khác trong hội đồng lên tiếng, giọng có phần gay gắt:..

👤 "Nhưng bác sĩ Trần, liệu bác sĩ có nghĩ rằng mối quan hệ này có thể gây ra sự xáo trộn trong trường học, đặc biệt là với học sinh và phụ huynh không?"

Đăng Dương: /Nhìn thẳng vào người đó, giọng nói hắn trở nên cương quyết/ "Tôi hiểu lo ngại của các thầy cô. Nhưng tôi tin rằng mọi người nên đánh giá chúng tôi dựa trên năng lực và cách chúng tôi thực hiện công việc của mình, chứ không phải dựa trên cuộc sống cá nhân. Nếu có bất kỳ sự gián đoạn nào trong trường học, tôi sẵn sàng cùng thầy Pháp làm việc để giải quyết nó. Nhưng tôi không nghĩ rằng việc tách rời chúng tôi là cách giải quyết tốt nhất."

Không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng. Hiệu trưởng nhìn hắn một lúc, rồi quay sang em..

Hiệu Trưởng: /Lên tiếng/ "Thầy Pháp, chúng tôi cần thời gian để thảo luận thêm về vấn đề này. Nhưng hãy biết rằng, bất kể quyết định cuối cùng là gì, chúng tôi luôn đánh giá cao sự đóng góp của thầy cho trường."

Em gật đầu, cảm ơn mọi người rồi cùng hấn rời khỏi phòng họp. Khi bước ra ngoài, cả hai đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng, cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc.

---

Buổi tối hôm đó, em và hắn ngồi bên nhau trên sân thượng nhà hắn. Ánh đèn từ xa mờ ảo tạo nên một không gian yên bình, trái ngược hoàn toàn với những áp lực mà họ vừa trải qua. Em tựa đầu vào vai hắn, cảm thấy lòng mình bình yên hơn khi có hắn bên cạnh.

Thanh Pháp: /Giọng dịu dàng/ "Cảm ơn anh đã đến hôm nay. Nếu không có anh,em không biết mình sẽ đối mặt với họ như thế nào."

Đăng Dương: /Khẽ cười tay vòng tay ôm lấy em/ "Pháp à, anh đã nói rồi. Em sẽ không để thầy phải đối diện với mọi thứ một mình. Dù kết quả có ra sao, chúng ta vẫn có nhau."

Em ngước nhìn hắn vớiđôi mắt ánh lên niềm tin tưởng và biết ơn..

ThanhPháp: /Mỉm cười/ "Anh làm em cảm thấy mạnh mẽ hơn. Dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu, em tin rằng chúng ta sẽ vượt qua được."

Đăng Dương: /Cúi xuống khẽ hôn lên trán em, rồi thì thầm/  "Chúng ta sẽ vượt qua, vì chúng ta có nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro