Part 58 _ Suprise

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Rin không vui à?

Đang ngồi thư giãn một mình trên chiếc sofa cùng với ly sâm banh trên tay, cô bỗng nhận ra Len đã đứng trước mặt mình từ lúc nào. Có vẻ cậu vừa ăn uống ở đằng đó xong, trên má vẫn còn dính chút nước sốt từ món mì Ý sốt kem.

_ Không, tôi chỉ không đang thư giãn thôi.

Nói rồi, cô vỗ xuống phần đệm sofa cạnh mình ý bảo cậu lại ngồi. Len cũng ngoan như cún mà đặt mông xuống ngồi cạnh Rin. Cô lấy ra một chiếc khăn tay trắng rồi lau đi vệt trắng sữa trên mặt Len

_ Len trông bé tí mà ăn khỏe quá nhỉ.

_ Eh...!

Len giật mình bỗng nhớ lại cuộc hội thoại lúc nãy mà bản thân đã nghe được

...

_ Cô ăn như heo thế?

Piko nhìn bộ dạng đang cố nhồi nhét hết đống thức ăn vào mồm của Yuki mà không khỏi nhăn mặt

_ Àm ao?? Anh ó ý iến ì à??

Yuki mồm vẫn nhai nhồm nhoàm mà liếc xéo Piko.

_ Có, tôi có ý kiến. Ăn uống sỗ sàng như cô nhìn vừa mất lịch sự mà còn khiến người ta thấy ghét nữa.

_ Anh dám!

Yuki hơi quạo lên chộp lấy cái dĩa phóng về phía Piko nhưng cậu đã bắt được. Sau đó, Yuki bỗng nhiên hạ hỏa rồi hất cằm

_ Hừ... Tại sao tôi phải quan tâm lời anh nói làm gì... Đây là buổi tiệc đầu tiên được các ngài ấy tổ chúc ở đây, hơn nữa còn là tất cả mọi người đều được tham dự kể cả gia nhân như chúng tôi. Một tên mới vào đây không lâu vô công rỗi nghề như anh không hiểu được đâu.

Nói rồi, không để Piko kịp đáp trả, Yuki bỏ đi sang dãy đồ ngọt với Aoki.

_ Cái con bé... Hừm... Đã góp ý cho là đừng ăn uống bẩn bẩn dơ dơ như thế mà lại bị nói móc lại chả hiểu sao...

Piko đứng đó một mình tự khó hiểu

...

_ Trông tôi ăn uống xấu lắm sao...?

_ Hở?

Rin làm mặt ngơ ra không hiểu trong khi Len thì đang nghĩ quá lên rằng cô đang đánh giá cách ăn uống có phần thoải mái quá của cậu.

_ Thì tại... Trước đây tôi hoàn toàn không được ăn đồ ngon đâu... Đúng hơn là còn chẳng có đồ để ăn cơ... Nên là bây giờ có cơ hội như thế này khiến tôi có chút không kiềm lòng được... Nhưng mà nếu Rin thấy không thích thì tôi sẽ cố học lại cách ăn uống cho thật lịch sự! Hình như gọi là gì ấy nhỉ... hôm nọ Miku có chắc đến... À, là lễ nghi trên bàn ăn!

Nhìn Len tự biên tự giải khiến cô bỗng bật cười. Rin đưa tay đến đặt lên đầu cậu làm Len bỗng như bị tắt công tắc không nói gì nữa mà nhìn cô.

_ Tôi có nói gì đâu nào? Từ lúc nào mà Len lại nghĩ nhiều lên như vậy rồi?

_ Ưm... Tôi... không biết nữa...

Ánh mắt cậu hơi chùng xuống vì nhận ra đúng là mình đang nghĩ nhiều thật. Rin tiếp tục lau sạch cho cậu rồi đặt chiếc khăn lên tay cậu

_ Chắc là Len chưa biết điều này. Nhìn Len vui vẻ cũng là một loại hạnh phúc của tôi. Nên cậu cứ làm bất cứ điều gì khiến cậu cảm thấy vui và thoải mái là được.

Mặt Len hơi ửng hồng lên vì lại bị flirt.

_ Thế- Thế thì... Làm theo những thứ mà Rin muốn cũng chính là điều mà tôi cảm thấy vui...

Nhìn bộ dạng lúng túng như đang tỏ tình của cậu, Rin bỗng cười nhếch mép.

_ Vậy sao? Điều tôi muốn bây giờ là Len phải ôm tôi.

_ Hả? Ở đây luôn?! Mọi người vẫn đang-

Nhìn Rin có vẻ như chẳng đùa mà lại còn tỏa ra khí chất thống trị khiến cậu lại không thể từ chối được. Len nuốt nước bọt, hai má bắt đầu đỏ au, cậu từ từ xích lại gần. Cậu phải vòng cả hai cánh tay mình qua mới ôm hết được phần eo của Rin. Lúc đầu ôm có hơi ngượng nhưng dần về sau, cậu đã hoàn toàn ngả vào lòng cô vì cảm giác quá dễ chịu.

Rin đưa ra khẽ vuốt lên mái tóc cậu

_ Thoải mái hơn chưa?

_ Ưm... - Len khẽ gật đầu

Len dạo gần đây đã bắt đầu suy nghĩ phức tạp hơn và đôi lúc sẽ lại overthinking vì cậu dần biết được cảm xúc là gì. Vì vậy nên Rin đã nhận ra nhưng cô lại không muốn cậu phải khổ tâm trong những suy nghĩ mà không để ý đến bản thân nên những lúc này cần phải làm chỗ dựa tinh thần cho cậu. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Len luôn là động lực cho cô cố gắng để mỗi lần làm việc cật lực đều muốn quay về bên cậu.

_________________________

_ Ui chà... Bên đó mặn nồng chưa kìa...

Miku huýt sáo chỉ về phía sofa đang có Len đang được Rin ôm trọn vào lòng. Luka cũng nhìn theo rồi nhướn mày lên

_ Cũng phải thôi, khi đã có sự liên kết bỏi khế ước thì càng ngày họ sẽ càng nhung nhớ nhau hơn nữa. Nhất là khi Kagamine-sama đã đi tận một tuần mới về.

_ Còn chị thì đi được bao lâu có nhớ không?

Miku bỗng quay qua nói giọng trách móc với Luka.

_ Ch-chị xin lỗi mò... ༎ຶ‿༎ຶ Chị hứa từ giờ sẽ đền bù cho em...

_ Hehe vậy mới được chứ!

Tiếng cười tinh nghịch của Miku vang lên khắp cả căn phòng. Ở góc khác, Haku nghe được tiếng "hehe" đó bỗng hơi chau mày

_ Hm... Miku bây giờ... Hạnh phúc rồi nhỉ... Hm...

_ Hả? Nói gì đó Yowane, tôi không nghe rõ?

Luki trước mặt vì đang tập trung vào ván cờ nên không để ý lời Haku nói. Cô bỗng đi thêm một nước

_ Check mate...

_ Ủa đu ma?? Sao lại check mate nữa rồi??? - Luki ôm đầu hoang mang

_ Ván thứ ba rồi... Tôi vẫn... Chưa thua lần nào...

_ Lại! Lại đi!! Tôi phải thắng!! Tôi không thể bị khuất phục bởi cái trò tầm thường này được!!

_ Được thôi... Vậy thì... Ba... Không...

Luki xáo lại bàn cờ rồi xếp lại, anh nhận lấy ly rượu đầy Haku đang đưa ra như là hình phạt cho kẻ thua cuộc rồi nốc một hơi hết ly.

_ Khàaaaaaaa! Nào, tiếp tục!

Mỗi lần uống đồ có cồn là là Luki lại phát ra tiếng rõ to nên mặc dù đang ngồi ở góc phòng mà đến tận xa vẫn nghe được.

_ Có vẻ Haku và Luki vẫn đang rất tận hưởng không khí vui vẻ này với nhau. Thật tốt quá.

Rinto nhìn về phía hai thuộc hạ thận cận của mình đang chơi đùa với nhau và nở một nụ cười hiền dịu. Gumiya cũng cảm nhận được sự yên lòng nơi anh khi nhìn thấy họ.

_ Hai người họ thân nhau quá...

_ Cậu cũng từng thân với họ như thế đó, Gumiya.

_ Vâng...?

Rinto chuyển ánh mắt mình về ngưới đứng cạnh. Anh hơi thở ra nhẹ nhõm, từ từ ngồi xuống ghế rồi đặt ly rượu lên bàn.

_ Hai người họ là bạn thân của nhau đấy. Gọi là tri kỉ luôn cũng không sai. Chỉ là một tuần vừa qua cồn việc bân bịu quá mà tôi lại giao mỗi một người họ một công việc riêng nên là không có thời gian gặp mặt nhau. Giờ nhìn thấy mọi người vui vẻ thế này tôi hạnh phúc lắm.

_ Rinto-sama... Ngài coi mọi người ở đây như là một đại gia đình của ngài... Điều đó thật sự... rất dịu dàng đấy ạ... Tôi hình như cũng đã hiểu được vì sao bản thân lại ở bên cạnh ngài cho đến tận bây giờ rồi.

Rinto cười trừ không biết nói gì mà chỉ gãi đầu.

_ Thế á? Tôi chỉ nghĩ đã sống ở đây đều là người nhà cả. Tất cả gia nhân và thược hạ ở đây đa số đều là thu nhặt về bằng lương tâm chứ không phải thuê mướn gì đâu... Chỉ có số ít như... Hừm... Kaito.

Nói đến Kaito thì anh lại mặt mày nhăn nhúm khó chịu. Gumiya không hiểu lắm vì đột nhiên cậu thấy Kaito đứng từ sau lưng Rinto từ lúc nào.

_ Rinto-sama.

_ Cái đ-?? Anh ở đây từ khi nào??

Rinto bỗng la to lên vì Kaito bất ngờ đứng sau lưng anh

_ Vừa mới thôi thưa ngài. Tôi đến để báo cáo việc ngài giao.

_ Rồi rồi... Nói nhanh lên.

Gumiya hơi che miền tủm tìm cười vì biểu cảm của Rinto. Cậu bỗng nhìn ra khung cảnh đằng sau Kaito thì thấy Gumi đang cố hết sức kéo Lenka lên.

_ Lenka-sama... Ngài say quá rồi! Làm ơ đừng cố bò trên sàn nữa!!

_ Hehe sàn nhà có kim tuyến này...

Hình như Lenka còn chẳng biết mình là gì nữa mà chỉ chăm chăm khám phá sàn nhà. Gumiya chạy đến giúp Gumi một tay phụ giúp đỡ Lenka lên.

_ Cảm ơn, ngài ấy dễ say lắm. Đã vậy lúc say còn bê bết nữa.

Thấy lần đầu tiên có thuộc hạ đi nói xấu chủ nhân ngay bên tai khiến Gumiya không biết phản ứng ra sao.

_ Èm... Cứ đỡ ngài ấy sang chỗ của Rinto-sama ngồi tạm đã vậy.

_ Ừ.

...

... ...

... ... ...

... ...

...

... ...

...

... ... ...

...

... ...

...

Đồng hồ điểm đúng 0 giờ sang ngày mới, tắt cả đèn lớn trong phòng đều được tắt đi chỉ chừa mỗi những ánh nến và những chiếc đèn trang trí với những ánh sáng lập lòe mờ ảo. Thấy lạ nên Len cũng ngồi hẳn dậy nghe quan sát mà không để ý đến Rin ngồi cạnh. Cậu nhận ra mọi người đã đến chỗ cậu từ lúc nào, tay mỗi người cầm một cái ống gì đó lấp lánh mà cậu chưa từng thấy qua.

Tiếng chuông 0 giờ vẫn vang lên rõ to giữa căn phòng mờ ảo có phần yên ắng.  Yuki bước ra từ phái mọi người, trên tay cô cầm chiếc bánh kem cắm nên đã được thắp lên đặt xuống cái bàn trước mắt cậu. Sau đó, Miku bắt đầu vai trò hoạt náo viên của mình, cô từ đâu nhảy ra trước rồi cất tiếng hát

_ Happy birthday to you~ Happy birthday to you~ Hapy birthday hapy birthday~

_ !!!

Len vẫn còn ngơ ra vì kinh ngạc. Mọi người theo nhìn Miku hát mà cũng đồng ca theo tạo thành một dàn hợp xướng. Tiếng ca của mọi người vang khắp cả căn phòng mặc dù chẳng nghe rõ giọng ai. Tuyết ngoài sửa sổ bắt đầu rơi báo hiệu Giáng Sinh đã bắt đầu.

Bài nhạc kết thúc, Miku đẩy bánh kem lại gần Len

_ Ước đi Len! Hôm nay là sinh nhật của cả cậu và Kagamine-sama á!

_ !!

Len hoang mang hiểu vấn đề, cậu lập tức quay sang Rin để xem biểu cảm của cô. Rin chẳng có mấy cảm xúc trên mặt khi nhìn mọi người ấy vậy mà khi chạm mắt cậu lại trông rất dịu dàng. Cô tiến gần lại, nắm lấy tay Len

_ Ước thôi, cả hai chúng ta.

Dưới ánh nến và ánh đèn mờ ảo của căn phòng, đôi mắt cậu đang trở lên sóng sánh hơn bao giờ hết. Cậu chưa bao giờ được người khác tổ chức sinh nhật nên điều này sẽ làm cậu vui phát khóc mất.

_ Đừng khóc... Mọi người đang đợi đấy.

Rin khẽ vuốt lấy gò má ửng hồng của cậu. Len cũng cố vực dậy tinh thần rồi nhắm mắt lại ước nguyện.

Ước gì mình có thể ở bên Rin và mọi người mãi như thế này.

Cả hai cũng nhau thổi nến, mọi ngược cũng bắn pháo kim tuyến đầy sắc mày rồi hô to chúc mừng sinh nhật cho họ.

Part 58 _ Bất ngờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro