Chương 18: Chẳng liên quan gì đến cậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người bọn họ. Ha ha, trong lòng không ngừng sục sôi, reo vui hoan hỉ. Trên người cô mặc áo sơ mi của anh, rộng đến kỳ cục, giống như đứa trẻ con lấy trộm áo của người lớn để mặc.

Hai tay cô nhanh chóng giữ chặt lấy mình, nhắm mắt lại, giống như đang cố gắng cảm nhận chút hơi ấm của cơ thể anh vẫn còn lưu lại trên chiếc áo.

Nụ hôn của anh, áo sơ mi của anh, nhiệt độ cơ thể của anh... ôi, không thể suy nghĩ tiếp nữa, Tô Tâm Ái vuốt vuốt những sợi tóc rối, vỗ vỗ mặt mình để cố gắng khôi phục lại tinh thần. Sau đó cô nhón mũi chân xoay tròn một cái, muốn đi về phòng mình để đổi quần áo.

"A!"

Cô xoay người lại, đập ngay người vào một bức tường cao to vững chãi. Không, nói chính xác phải là một bức tường "thịt" cao lớn mới đúng. Phản lực mạnh mẽ khiến cho cô mất trọng tâm mà lảo đảo lùi về phía sau vài bước.

Một đôi tay hữu lực nam tính mạnh mẽ ôm lấy eo của cô hướng về trong lòng của chính mình. Tô Tâm Ái ngã nhào vào trong lòng của anh ta.

Hai lần va chạm mạnh mẽ khiến cho cô hoa cả mắt.

"Em có ổn không?" Giọng nam như trêu tức từ trên đỉnh đầu truyền đến.

"Ơ, ổn... không sao cả..." Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú phóng đại gấp mấy lần của Ngự Thành hiện lên trước mặt cô. Phát hiện tư thế của hai người rất ái muội, Tô Tâm Ái đỏ mặt đẩy hai tay của anh ta ra, luống cuống rời khỏi người anh ta.

"Em đứng ở chỗ này làm gì?" Ngự Thành thản nhiên hỏi. Bảo cô đi gọi Lôi Khải, vậy mà đợi cả nửa ngày cũng không thấy hai người đến, anh đành phải tự mình tới đây, không ngờ lại thấy cô gái nhỏ này đứng ngẩn trước của phòng của Lôi Khải.

Cô theo bản năng nắm chặt cổ áo chiếc sơ mi rộng thùng thình: "Em... em..." Cô không thể nói cho anh biết chính mình đang đứng ngẩn ở đây mà nghĩ về đàn ông.

Động tác giấu đầu hở đuôi này khiến Ngự Thành nheo mắt lại, nụ cười yếu ớt trên môi biến mất.

Tầm mắt của anh rất nhanh quét một đường từ trên xuống dưới toàn thân của cô. Trên thân thể kiều nhỏ là một chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình, lại nhìn thấy tóc cô rối loạn, mặt của cô đỏ đến khả nghi... Ý nghĩ trong đầu khiến con ngươi đen láy của anh nổi lên ngọn lửa.

Ánh mắt chăm chú của anh khiến cô lo lắng, vừa sợ hãi lại vừa quẫn bách. Ông trời, tại sao người đàn ông trước mặt lại trở nên đáng sợ vậy?

Trùng hợp đúng vào lúc này cửa phòng lại được mở, Lôi Khải bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy trước cửa phòng mình có một nam một nữ đứng, lông mày của anh bỗng nhíu lại.

Còn chưa đợi Tô Tâm Ái mở miệng, bên người đã có một cơn gió cuồn cuộn thổi qua. Trong chớp mắt, Ngự Thành vốn dĩ đứng bên cạnh cô đã vọt tới trước mặt Lôi Khải, hai tay anh ta túm lấy cổ áo của Lôi Khải đẩy thật mạnh về phía tường.

"Cậu...cái tên chết tiệt này, cậu đã làm cái gì?" Trán Ngự Thành nổi gân xanh, cắn răng híp mắt, cố chế kiềm nén cơn xúc động cùng với ý nghĩ muốn bóp chết người bạn tốt này ngay lập tức.

"Tớ hôn cô ấy." Lôi Khải trả lời rất rõ.

Rầm! Lời này vào tai Ngự Thành chính là một tiếng bom nổ mạnh.

"Vì sao cô ấy lại mặc áo sơ mi của cậu? Quần áo của cô ấy đâu?"

" Bị tớ xé."

Rầm! Rầm! Lại thêm một quả bom.

"Cái tên chết tiệt này, cậu chạm vào cô ấy rồi sao?" Ngữ khí của anh ta giống như muốn phá hủy cả thế giới này.

Lôi Khải nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, rồi lại nhìn cậu bạn mặt đầy vạch đen dữ dằn trước mắt, mày rậm của anh lại nhướn lên cao.

"Tớ chạm vào cô ấy hay không thì đâu có liên quan gì đến cậu?"

Rầm! Rầm! Rầm! Đầu Ngự Thành nổi lên mấy cột khói.

" Chết tiêt! Cậu đã làm gì cô ấy?" Anh ta cơ hồ rống lên.

"Cô ấy là vị hôn thê của tớ, không phải sao?" Lôi Khải bình thản đáp lại, một chút cũng không bị cơn tức giận của Ngự Thành đả động.

"Có tin tôi giết cậu luôn không?" Ngự Thành nheo mắt lại, nhẹ giọng nói.

Lôi Khải hừ lạnh một tiếng, "Cái này còn phải xem cậu có bản lĩnh đó không đã."

Tô Tâm Ái kinh ngạc trợn mắt, vẫn còn chưa rõ tình huống trước mắt. Ngự Thành tính tình vốn hòa nhã tại sao lại nổi giận như thế này? Nghe thấy anh ta nói muốn giết Lôi Khải, lòng cô căng thẳng vô cùng, vội vàng chạy lên ôm lấy thắt lưng của Ngự Thành, ngăn hành động của anh ta lại.

"Ngự Thành! Ngự Thành! Anh bình tĩnh lại một chút, đừng như vậy!"

"Tránh ra! Tôi muốn giết chết tên khốn này!" Ngự Thành đẩy tay cô ra. Giờ phút này, anh giống như con báo khát máu, bất cứ ai cũng không ngăn cản được.

"Không! Vì sao? Vì sao muốn giết anh ấy? Các anh không phải bạn của nhau sao?" Bị đẩy ra, cô lại chạy đến chắn giữa hai người đàn ông, dùng hết sức lực của bản thân để ngăn cánh tay của anh ta lại, sợ anh ta thực sự sẽ đánh bị thương Lôi Khải.

"Hắn dám chạm vào em! Chết tiệt, hắn cư nhiên dám......"

"Anh ấy không có! Khải không có làm như vậy! Ngự Thành..."

Bàn tay nắm chặt thành quyền của Ngự Thành dừng lại trước mặt Lôi Khải. Chỉ sợ chậm một giây nữa thôi là nắm đấm đó sẽ rơi trên mặt Lôi Khải.

Ngự Thành quay đầu lại nhìn về phía cô gái đang giữ chặt lấy cánh tay của mình, hỏi: "Em nói cái gì?"

"Anh hiểu lầm rồi! Chúng em không có làm gì cả! Thật sự!" Nếu thật sự làm cái gì thì cô thực sự rất đau khổ, cho nên dù có trầm mê thì cô cũng cố gắng cự tuyệt.

Nhìn Tô Tâm Ái rơi nước mắt đầy mặt, Ngự Thành thu quyền trở lại. Anh lạnh lùng nhìn Lôi Khải chẳng chút úy kị gì trước công kích của anh, hai tay khoanh lại ung dung đứng dựa vào tường, khóe miệng nhếch lên như cười như không, ánh mắt châm chọc.

Lôi Khải sớm như đã dự liệu tình huống sẽ như thế này cho nên không né cũng không tránh. Anh đã sớm nhìn ra ánh mắt tên bạn tốt của mình đối đãi với Tô Tâm Ái không bình thường, nhưng chờ mãi cũng không thấy Ngự Thành hành động. Nhìn phản ứng kịch liệt vừa rồi của Ngự Thành, anh không ngốc đến mức không hiểu đó là tình cảm gì.

"Cậu nếu thật sự chạm vào cô ấy, tôi nhất định sẽ giết cậu!" Ngự Thành lạnh lùng cảnh cáo, kéo Tô Tâm Ái nhanh chóng rời đi.

A, đi đâu vậy?" Tô Tâm Ái theo không kịp với bước chân của anh ta nhưng vẫn bị lôi kéo theo.

"Tiêu độc!"

" Tin tức của lão gia tử bên kia thì làm thế nào bây giờ?"

"Để cho cậu ta tự mình tìm!" Trên hành lang vang lên những tiếng nghiến răng nghiến lợi rít gào của Ngự Thành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro