Chương 23: Đùa bỡn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thất Thất không phát hiện ra phía trước ngực mềm vì động tác thở sâu mà phập phồng, làm con ngươi đen của hắn lóe ra một tia sáng nhỏ.

Cuối cùng cô bật dậy, bắt đầu cởi dây lưng và nút áo hắn, đôi môi đỏ mọng hạ khóa kéo xuống, hắn im lặng phối hợp với động tác của cô, có hơi nâng hông và đôi chân dài cởi quần ra.

Thời khắc phô bày, hắn giống như một con dã thú động dục.

Nhìn bên hông hắn màu đen đạn dầu nội khố, tay vươn ra giữa không trung. Hai mắt trừng trừng nhìn ký hiệu phần trước nội khố của hắn, đến liếc xéo cũng dám.

Không thể lùi bước! Không thể để cho tên vô lại này xem thường! Đúng vậy!

Dường như đã hạ quyết tâm, Lâm Thất Thất hơi run rẩy kéo viền nội khố nội khố của hắn xuống ----

Ầm!

Hắn hắn hắn... Đã không còn nội khố trói buộc, vật nhỏ tà gian từ từ ngẩng đầu lên trước mặt cô .

Thất Thất kinh ngạc nhìn thứ trước mắt, há mồm sững sờ tại chỗ. Cho dù có kiên cường đến mấy thì dưới tình huống này, thứ nhỏ bé kia vẫn khiến người ta sửng sốt.

"Em nhìn vẫn chưa thỏa mãn sao?"

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói trêu đùa cười khẽ của hắn, cô mới ý thức được mình đang trơ mắt nhìn phần dưới hắn, gương mặt vốn trắng nõn lập tức đỏ ửng giống như con tôm luộc, đỏ đến tận phần gáy.

"Chỉ miễn cưỡng thôi." Cô giả vờ kiên cường điềm tĩnh hừ lạnh một tiếng.

"Nhìn em đang rất miễn cưỡng." Hắn nhịn cười, thưởng thức khuôn mặt ửng đỏ của cô.

Trong lòng Thất Thất tựa như tiếng trống vang, không thể nói nhảm nhiều với hắn. Nhanh chóng cởi nội khố của hắn, quay người cầm lấy khăn lông ướt bên cạnh, miệng nhỏ giọng thầm thì cái gì đó, trên mặt có rất nhiều khí thế, mạnh mẽ như các tráng sĩ một đi không quay lại, cầm lấy lau chùi của hắn một cách nồng nhiệt.

Được, coi như là đang lau chùi bàn chân! Được! Nhưng mà bàn chân không hề như vậy -- cảm giác rất kỳ lạ.... Mặc kệ nó, ta lau ta lau.

Chợt nghư tiếng hắn sắc bén truyền trong không khí: "Thất thất! Em có thể nhẹ tay hơn được không?"

Nhìn thấy hắn nhíu đôi mày rậm.

"Rất đau sao?"

Trong lòng cô chợt tốt hơn một chút. Thì ra hắn không phải là vô kiên bất tồi như vậy, hắn cũng có nhược điểm.... Nhược điểm này đúng lúc cô lại "nắm chặt" trong lòng bàn tay.

"Vậy em nhìn mặt anh giống như rất sảng khoái sao? Có phải em có mưu đồ cắt đứt của anh?" 

Người phụ nữ chết tiệt này, lại không biết nặng nhẹ như, dùng lực mạnh như vậy, hắn thực sự nghi ngờ có phải cô cố ý tàn nhẫn khiến hắn trở nên tàn tật hay không!

Xem ra thực sự rất đau, cô nới lỏng lực.

 "Như vậy đã được chưa?"

Nhìn bàn tay nhỏ bé vừa trắng nõn vừa mềm mại loay hoay chạm vào mình, trong đôi mắt đen huyền hiện lên một ngọn lửa, ung dung hừ mũi.

 "Ừ."

Thất Thất xấu hổ phát hiện "thứ" trong lòng bàn tay đang chậm rãi cương lớn. Cô tròn mắt, khóe miệng hắn nhếch lên, để lộ hai hàm răng trắng sáng.

"Lưu manh." Cô liếc mắt trừng hắn một cái.

"Đây là phản ứng sinh lí bình thường, bảo bối, nếu như bị đùa bỡn cả buổi trong tay em mà như cũ thì mới là không bình thường." Hắn chăm chú bổ túc kiến thức cho cô.

"Ai đùa bỡn chứ?" Cô đỏ mặt kêu lên.

"Em chứ ai?" 

Hắn cúi đầu liếc liếc tay cô một cái, chứng cứ vô cùng xác thực. Hắn hưởng thụ nhìn bàn tay trắng nõn kia lại đãng xê dịch lên xuống mang đến cho hắn những kích thích điên cuồng. Hai tròng mắc đen càng thêm thâm trầm.

Cô mắt nhắm mắt mở, hung hăng nhéo "nhược điểm" trong tay một chút! Hài lòng nghe tiếng rên rỉ của hắn, nhưng mà lại bị hắn lời hắn nói làm thêm bối rối.

"Bảo bối, phương pháp không đúng, anh có thể dạy em, đến đây...!" 

Hắn vươn bàn tay không bị thương ra, trượt xuống bàn tay nhỏ bé của cô. 

"Ừ, như vậy là được rồi."

Ông trời ơi! Cảm giác trong bàn tay cô quá mỹ diệu, khiến hắn cơ hồ không thể khống chế ý muốn tan chảy. Không được! Không được! Hắn phải mạnh mẽ nghiến răng chịu đựng, đè nén cái kiểu giày vò điên cuồng này xuống.

Ầm! Ầm! Ầm!

[[https://truyen2u.pro/tac-gia/dongphuongytam1810]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro