Chương 6: Những gì nên hay không nên tôi đều nhìn thấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn thật sự là người nói được thì làm được, đem cô giam trong biệt thự này.

Tuy rằng hai tuần sau đó hắn không xuất hiện trước mặt cô, thời gian trôi qua lâu đến mức cô tưởng rằng người đàn ông hùng hổ tuyên bố mua lại được cô tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của cô rồi. Nhưng cô cũng không có cách nào ra khỏi cửa lớn của ngôi biệt thự này.

Cô còn nhớ rõ vài ngày trước khi bước chân ra khỏi cửa lớn thì đột nhiên có hai người đàn ông mặc áo đen cao to lực lưỡng xuất hiện, mặt lạnh như tượng đá, đưa tay ra ngăn không cho cô ra khỏi cửa, còn lạnh như băng nói với cô: Không có sự đồng ý của ông chủ thì cô không được phép ra ngoài. Cô đành phải chấp nhận việc mình bị giữ lại ở nơi này.

Ba bữa một ngày của cô đều do một người phụ nữ tên Mary phụ trách. Người phụ nữa có dáng người to béo này có lẽ là người hay cười duy nhất ở đây, trên mặt của chị ta luôn luôn nở nụ cười thân thiết. Trên thực tê, người làm việc trong biệt thự này không nhiều, biệt thự trang hoàng xa hoa như vậy nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo.

Cô quả nhiên giống như một tình nhân, kim ốc tàng kiều. Mỗi ngày có đủ món ngon bày trước mặt, một tủ lớn đầy quần áo lễ phục còn chưa cắt mác, đủ loại kiểu dáng, đủ loại màu sắc, thậm chí còn có cả nội y. Cô không cần nhìn cũng biết giá trị của chúng không phải nhỏ, đều là thứ hàng xa xỉ. Trong phòng tắm có đủ loại mỹ phẩm, chăm sóc bảo dưỡng thân thể. Tất cả mọi thứ đều do hắn cho người mang tới. Trừ bỏ những thứ này còn có kẻ hầu người hạ. Nhưng những điều này không hề làm cho cô vui vẻ sung sường ngất ngây, cô đã mất đi tự do.

Cô phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.

"Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời tiểu thư xuống lầu dùng bữa." Mary nhẹ nhàng gõ cửa.

"Tôi biết rồi." Thất Thất thu hồi suy nghĩ trong đầu lại mà đi xuống lầu. Nhìn một bàn ăn hoa cả mắt trước mặt, cô bất đắc dĩ thở dài.

Người đàn ông kia không biết đã phân phó gì với những người này mà mỗi hôm bàn ăn đều phong phú đến thế? Thức ăn nhiều đến mức bốn năm người ăn cũng còn dư. Mà cô, mỗi bữa đều ăn rất ít, ăn một chút là đã thấy no lắm rồi. Cô biết tất cả những đồ ăn mà cô không động đũa tới đều bị vứt hết đi, bởi vì thức ăn mỗi bữa đều là món mới.

Vì tận lực để không lãng phí lương thực, cô cố gắng ăn rất nhiều, thậm chí cô còn hoài nghi mới chỉ có vài ngày liệu cái bụng nhỏ của mình đã phát phì lên rồi không.

"Tiểu thư, đây là bánh ngọt." Mary bưng một đĩa đầy những loại bánh đủ màu sắc đến trước mặt Thất Thất.

Ah! Ông trời, đây là món cô khó mà cự tuyệt nhất đấy. Cô khắc chế không để nước miếng chảy ra, trừng mắt nhìn Mary một bên: "Mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, tôi sẽ béo thành heo mất!"

"Thiếu gia thích những phụ nữ đầy đặn." Mary khẽ mỉm cười.

Cô hừ lạnh một tiếng, cuối cùng chịu không nổi mà cầm lấy chiếc nĩa khoanh lấy một miếng bánh bỏ vào miệng. Oa, thật sự rất ngon!

Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô, Mary cười cười.

[[https://truyen2u.pro/tac-gia/dongphuongytam1810]]

* * * * * *

Đêm.

Nhìn kim đồng hồ đã chỉ vào số mười hai, Lâm Thất Thất mới rón rén từ trên giường bước xuống. Hiện tại, tất cả mọi người đều đã đi ngủ. Cô để ý tất cả mọi người cứ qua 11 giờ thì đều đi nghỉ ngơi. Mấy ngày nay, cô đã quen với cấu trúc của căn biệt thự này, cửa trước và cửa sau cũng đã quan sát, tuy hiện tại không có người canh gác nhưng khẳng định là còn có người ẩn mình trong bóng tối, chỉ cần cô bước ra ngoài là bọn họ hiện thân ngay. Cho nên, cô không bao giờ nghĩ đến sẽ chạy trốn bằng đường cửa lớn.

[[https://truyen2u.pro/tac-gia/dongphuongytam1810]]

Bể bơi ở phía sau nằm cạnh một mảnh rừng nhỏ, có rất ít người chú ý đến nó, cho nên... Suy nghĩ một lát, cô dán người vào vách tường để lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó mới mở cửa phòng. Bàn chân vừa mới đi được nửa bước thì một người đàn ông áo đen đã chắn ngay trước mặt cô.

"Tiểu thư, đã trễ thế này rồi, cô còn muốn đi đâu?"

"A...à...tôi không muốn đi đâu...tôi...tôi chỉ là đói bụng, muốn đi kiếm chút đồ ăn, không được sao?" Không thể tưởng tượng nổi buổi tối cũng có người giám thị mình, Thất Thất có chút ảo não, nghĩ bừa ra một lý do lung tung để chống chế.

Người áo đen cũng không có ý định tránh đường, rất cung kính nói: "Được. Vậy để tôi kêu Mary đi làm bữa khuya cho tiểu thư!"

"Như vậy thật phiền toái. Thôi bỏ đi, tôi không đói bụng nữa! Tôi đi ngủ đây!"

"Tiểu thư ngủ ngon!"

Cô liếc mắt trắng nhìn hắn rồi đóng sầm cửa lại.

Đáng chết! Quả nhiên không được, làm sao bây giờ? Cô ở trong phòng đi tới đi lui không một tiếng động. Đột nhiên, đôi mắt của cô lóe sáng.

Cô mở cửa phòng, người áo đen kia lại hiện thân lần thứ 2.

"Tiểu thư!"

"Ngủ không được, tôi muốn đi bơi." Lâm Thất Thất nhẹ nhàng đi về phía bể bơi bên ngoài, không hề để ý tới người đàn ông áo đen kia cứ đi theo mình.

Phong Hạo xem ra rất biết hưởng thụ, ở phía sau biệt viện xây dựng cả một hồ bơi, bên cạnh còn có một hồ nước nóng. Nhưng cô không hề biết, đó là nơi chỉ có mình Phong Hạo mới được sử dụng.

Tuy cô biết rõ tài phú của hắn vượt qua sự tưởng tượng của chính mình, nhưng khi nhìn thấy bể bơi xa hoa cùng một hồ nước nóng thể này, cô vẫn giật mình lắp bắp mà kinh hãi. Thất Thất cởi bỏ áo ngủ bằng tơ tằm, bên trong chỉ còn mặc một chiếc quần ngắn, cô xoay người cười đến quyến rũ nhìn người đàn ông áo đen " tận chức tận trách" phía sau.

"Anh tên gì?"

"..."

"Hử?" Thất Thất kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của hắn.

"Tiểu thư không cần biết tên tôi."

"Được, nhưng tôi có thói quen tắm trần, liệu anh có nên..."

Người đàn ông áo đen không đợi Thất Thất nói hết đã xoay người quay đi chỗ khác. Sau đó chỉ nghe thấy những tiếng sột soạt cùng bùm một tiếng, tiếng quẫy nước vang lên.

Nói giỡn! Cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám nhìn xem thân thể người phụ nữ của ông chủ.

Thất Thất thản nhiên ở bên trong tực đắc chu du, nhưng trong lòng thì loạn cực kỳ.

Cô phải rời khỏi đây, nhưng vô luận là ban ngày hay ban đêm đều có người theo dõi, căn bản không hề có một cơ hội nào để đào tẩu. Cô ở trong này đã nhiều ngày rồi, đã lâu không liên lạc với Lôi Khải, không biết anh có lo lắng cho cô hay không? Có phái người đi tìm cô hay không? Anh Khải... Nhớ tới khuôn mặt điển trai tà mị của Lôi Khải, trong lòng cô có chút đau đớn. A, cô rất nhớ anh. Cô phải rời khỏi đây, cô muốn gặp anh.

"Tiểu thư, thời gian đã không còn sớm." Người áo đen nhắc nhở Thất Thất.

"Anh nếu muốn đi ngủ thì cứ đi, không cần phải trông chừng tôi! Tôi còn muốn ngâm mình trong hồ nước nóng nữa." Thất Thất mang theo một cái khăn mặt nhảy vào hồ nước nóng, thản nhiên tựa người lên thành hồ lạnh lẽo, tùy ý để dòng nước nóng tạt vào lưng, phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Người áo đen không thèm để ý, vẫn đứng như tượng quay lưng về phía cô, không chút dao động, tuyệt đối không có ý định rời đi.

Đáng giận! Hắn ta một giây cũng không rời khỏi đây, như vậy thì làm gì có cơ hội mà trốn đi. Cô chắc chắn mình có thể đánh bại hắn, sau đó mới đào tẩu được. Nhưng nếu làm như thế, cô chẳng khác nào tự bại lộ công phu bí mật của mình. Như vậy thì Phong Hạo sẽ không tin tưởng cô là một cô gái bình thường, việc tiếp cận hắn ta sẽ càng khó khăn hơn. Nên làm gì bây giờ?

Cô nhắm mắt lại. Cảm giác ấm áp của nước nóng khiến cô vô cùng thoải mái. Ngâm nước lâu như vậy khiến cô cũng mất dần ý thức, cô thậm chí còn không phát hiện ra một thân ảnh cao lớn đang lặng lẽ tới gần.

[[https://truyen2u.pro/tac-gia/dongphuongytam1810]]

"Ngâm nước thoải mái lắm sao?" Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, Thất Thất cuống quít mở to mắt, nhìn thấy người đó chính là Phong Hạo đã mấy ngày nay không xuất hiện, giờ phút này lại đang đứng trước mặt của cô. Hắn khoanh hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào cô.

"Anh trở về từ khi nào?" Cô nhanh chóng cầm lấy khăn tắm một bên che khuất thân thể của mình. Vì căn bản không lường trước hắn sẽ xuất hiện nên cô chỉ lấy một chiếc khăn nhỏ. Chiếc khăn chỉ đủ che đi khuôn ngực, không đủ để che đến nơi tư mật giữa hai chân, muốn che khuất bên dưới lại lộ bên trên. Rơi vào đường cùng, cô dùng tay che đi ngực mình, còn lấy khăn che phía dưới.

Hắn đột nhiên xuất hiện khiến cô khẩn trương vô cùng. Thậm chí, cô còn không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn dắt môi châm chọc.

"Hiện tại mới che không phải đã muộn lắm rồi sao?" Chỉ vài ba động tác hắn đã cởi hết quần áo trên người xuống, bước đôi chân dài vào trong hồ nước nóng.

"Anh đã đứng bao lâu rồi?" Cô nói chuyện không đâu vào đâu, lui về phía sau. Đáng chết! Tại sao mình không nghe thấy bước chân của hắn?

Sự tồn tại đầy tính mãnh liệt của hắn khiến cô cảm thấy khó thở. Hắn chậm rãi tiến gần lại đây làm cho cô không còn đường lui, chỉ có cách ẩn mình xuống nước.

"Lâu rồi. Những gì nên thấy hay không nên thấy, tôi đều thấy cả." Từ đầu đến cuối, đôi mắt của hắn vẫn dán chặt trên người của cô.

Cô quá sơ suất. Hắn ta không chỉ là một doanh nhân thành công mà còn là một người đàn ông nguy hiểm.

"Anh...anh...vì sao lại trở về?" Tim cô đập nhanh liên hồi, nước trong hồ lên xuống từng đợt theo động tác của hai người, cũng đánh sâu vào tim cô.

"Tôi có thể nhận ra tình nhân của tôi đang bất mãn. Bởi vì tôi thờ ơ với em sao?"

Không cho cô có cơ hội trốn tránh, hắn vươn cánh tay dài ra lôi cánh tay mảnh khảnh của cô lại, kéo cô vào trong lòng mình. Cô giãy dụa muốn thoát khỏi tay hắn để lên bờ. Ngón tay vừa chạm đến thành bể lại bị hắn bắt lấy ngay.

Hắn xoay người, một lần nữa chết trụ cô trong lồng ngực của mình.

"Muốn đi sao? Hả?" Cô vẫn còn giãy dụa, hai nhũ hoa theo đó mà cứng rắn trong lồng ngực trần trụi của hắn.

Cô nghe thấy một tiếng hít vào sắc bén, cùng tiếng hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Chệt tiệt! Em còn đụng đến tôi thì hiện tại tôi sẽ muốn em!" Những lời này đã thành công trong việc ngăn cản cô vặn vẹo thân mình.

Cô đột nhiên phát hiện ở phía hạ thân đang có một thứ nóng bỏng cứng rắn chạm vào. Nhận thức này trong nháy mắt khiến hai má cô tái nhợt, cô đương nhiên biết đó là gì. Hơn nữa, biểu tình của người đàn ông này cho cô biết hắn đang nhẫn nại điều gì.

Cô không dám có bất kỳ hành động mạo muội nào, chỉ sợ lại chọc giận hắn.

[[https://truyen2u.pro/tac-gia/dongphuongytam1810]]



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro