14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang Anh dừng chân tại con dốc sau nhà, lẳng lặng nhìn ngắm biển biếc xanh phía xa bờ.

Vậy là anh ở đây được hai tháng rồi.

Thi thoảng anh vẫn cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế khi nhìn thẳng vào làn biển, một cách dồn dập và lưng chừng. Có cái gì nghẹn lại, không phải bờ cát trắng vàng rám nắng, mà là những đồi sỏi nhỏ loạn xoạn va đập vào nhau.

Nó tạo thành một âm thanh da diết và kéo căng cả dây thần kinh trí óc vốn vẫn đang được giữ nguyên hết mức có thể.

Anh lần nữa chìm đắm vào tận cùng bờ cõi, vào vô tận biển xanh.

Những chiếc thuyền ngoài xa, đánh cá và sóng xô vào, mạnh bạo vỡ tan dưới mạn thuyền, va chạm mỏng manh với mũi thuyền nhọn hoắc và kéo cao.

Quang Anh không thích biển và những con thuyền trôi một cách lênh đênh như thế.

Bởi vì anh là một người dễ hi vọng.

--

Quang Anh lại ngồi ngẩn ngơ ở cái ghế gỗ nhỏ trước cửa tiệm bánh của mình.

Anh ngắm bức tường gạch xếp chồng chéo lên nhau phai màu và chen chúc. Một màu ngả vàng hoài cổ, nó đã tồn tại mấy chục năm ròng mà chẳng di chuyển đi đâu hết.

Xen kẽ gạch, một vài loài cây dại nhỏ mọc lên, vươn ra hứng nắng sớm.

Quang Anh có vẻ thích những căn nhà bằng gạch nung nhám màu như thế này.

Chúng vuông vức và không hẳn là có mái nhất định. Ở trên thường là một khoảng rộng đủ để phơi đồ mặc và một ít hoa để pha trà. Cái sân trên nắng đổ lửa, dịu dàng.

Và cứ thế, thời gian lại trôi như thể những vệt nắng lười biếng lăn tăn ngoài cửa sổ.

Anh nhìn đủ lâu, đủ xa để bao trọn một màu vàng của gạch nung trắng bằng đất sét. Nó hắt lên mắt anh gắt gỏng, với cái mùi không ám hơi sương hơi biển.

Khó chịu vập vờn, và trong lành.

--

Quang Anh chạy xe đạp, lượn một vài vòng trên con phố nhỏ.

Chúng nhấp nhô, tưng bừng những âm thanh hỗn tạp của xung quanh. Nắng ấm áp ôm ấp bờ vai nhỏ không ngừng đung đưa dưới ánh mặt trời. Đôi chân thoăn thoắt nhẹ nhàng xoay vòng cho bánh xe lướt nhanh trên mặt đường.

Cứ thế, một buổi chiều dịu dàng lại lần nữa nở hoa trong lòng anh. Rộn ràng và rực rỡ một màu mắt nâu đen trong veo.

Chiếc xe đạp cũ kĩ lấp ló khắp phố, du dương một bản nhạc ballad không lời, không nghệ sĩ.

Nhưng có một vũ công luôn mải miết múa lượn.

--

Một tối đen, bao trùm cái vắng lặng đang đè lên khu phố nhỏ.

Quang Anh không ngủ, pha cho mình tách trà hoa hồng thơm lừng.

Mùi hương ngọt ngào và sôi nổi chạy xuống cổ họng, xiết lấy hơi thở anh một cách vồ vập và ngào ngạt. Chúng ấm, xốn xang ôm vào trái tim anh một bóng hình âm thanh câm lặng.

Anh ngả người trên chiếc ghế gỗ lớn đong đưa, tự cuộn cho mình chiếc áo vải mỏng.

Anh bỗng dưng thèm đan len.

Và thế là chú mèo nằm im lìm nơi góc nhà nãy giờ đã có trò để thức giấc. Anh bắt đầu quan sát chú trong khi tay đang khéo léo đan một chiếc khăn quàng cổ cho mùa đông.

Chú vồ lấy cuộn len, ôm chặt bằng những chiếc vuốt nhọn trắng đục của mình và lăn vòng dưới nền gỗ nâu đen ấm áp.

Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ rượu đã hoàn thành được một nửa, anh dự tính muốn đan lên một chiếc áo khoác len mỏng với họa tiết hoa cúc. Nhưng rồi cơn buồn ngủ lại kéo anh lên chiếc giường nhỏ ấm áp.

Anh nằm đó, và nhìn ra cửa sổ không mục đích. Mặt trăng khuyết bị những đám mây xám lập lòe che khuất, trong bất lực đến thảm thương.

Nhưng anh không giúp nó xua tan mây mù được.

Suy cho cùng, anh cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Và nó chắc cũng chẳng cần anh làm những việc vô nghĩa như thế.

Gió sẽ giúp nó đuổi những đám mây đi.

Và thế là anh lại nằm khóc, một đêm liên tiếp lặp lại, kéo dài vô tận.

--

Quang Anh đứng canh lò nướng bánh, những cục bột màu vàng chàm đang đặc sệt bép xẹp thì phồng rộp lên. Nó nở ra thành một màu nâu đậm như hạt dẻ, ngon lành.

Anh bắt kem cho một vài chiếc bánh xếp lớp, trang trí mứt và trái cây tươi. Xong xuôi, anh lại bày ra trang trí ở quầy hàng cửa tiệm.

Một dáng người với cái đầu trắng đột ngột đổ chiếc bóng to lớn của mình che chắn lấy anh. Anh không hề bất ngờ, chỉ mỉm cười nhẹ, cất giọng.

"Đăng Dương hôm nay qua sớm thế?"

"Qua xem xinh đẹp đón nắng sớm"

"Nhưng giờ em vẫn còn phải loay hoay trong bếp đây này"

"Dương giúp xinh đẹp nhé"

"Phiền lắm"

"Không phiền"

Gã ta nhanh chóng đi vào bếp, thuần thục bê những khay bánh nóng hổi ngon mắt bày ra quầy phụ giúp anh. Anh chỉ lẳng lặng đứng nép sang một bên, nhìn gã bê khay bánh cuối cùng và đóng tủ bánh lại.

"Hôm nay Dương không đi làm sao?"

"Có chứ, hôm nay anh có đi làm"

"Vậy sao giờ này còn ở đây?"

"Xinh đẹp không thấy đồ nghề của anh à?"

Anh tròn xoe mắt nhìn sang chiếc bàn nhỏ ngoài sân, nhìn thấy chiếc máy ảnh cỡ trung đang nằm chễm chệ ở đó.

"Sắp bảy rưỡi rồi, Dương vẫn muốn uống trà hoa hồng chứ?"

"Hôm nay anh sẽ chụp hình ở đây, xinh đẹp cho phép anh nhé?"

"Nhưng ở đây có gì đẹp đâu"

Quang Anh ngó dọc ngó ngang cố nhìn xem Đăng Dương đang loay hoay làm gì đó, thế rồi lại nhìn quanh quán mình. Trang trí đơn giản, một màu hoài cổ và nhuộm úa thời gian chẳng có gì đáng để lưu tâm cả.

"Có xinh đẹp"

Gã ngước đầu lên nhìn em, nở nụ cười tươi như hoa, híp cả mắt.

"Ý em không phải thế đâu!"

Anh lắc đầu, cái kiểu trêu ghẹo nhẹ nhàng đầy ấp thính này thật khiến người ta rung động đó. Nhưng anh không cảm thấy được điều ấy dù rằng đã tiếp xúc với gã cả ngàn lần như thế.

"Tiệm bánh mình đẹp mà, khách nào chẳng khen thế"

"Em có nghe đâu, Dương điêu í"

"Xinh đẹp không nghe không có nghĩa là không có"

Gã xoa đầu người nhỏ hơn, thầm cảm thán. Người gì mà có tí ti, đáng yêu kinh khủng ấy. Nhưng mà khó cua quá đi, gã ta đau đầu với anh ghê gớm. Thế là gã buộc miệng.

"Người gì đâu dễ tính mà khó cua ghê ấy nhợ"

"Em không muốn xen chân vào tình cảm người khác đâu"

"Anh đã bảo bao lần mà, xinh đẹp cứ thế..."

"Anh chỉ đang bị cảm nắng em thôi, còn tình yêu nó khác nhiều lắm"

Môi xinh vùng lên cãi lại, quyết tâm phải nối lại tình cảm cho gia đình nhà gã.

"Phải không đó?"

"Trăm phần trăm, rồi Dương sẽ nhớ anh Duy thôi"

Ừ, dạo này bắt đầu nhớ thật, cứ lầm tưởng anh là Anh Duy ở nhà ấy.

"Mau mau mà về sửa chữa lỗi lầm với người ta đi"

"Làm như em đã hiểu tình yêu lắm ấy"

---

Ừ, có lẽ thế.

Anh đã hi vọng rất nhiều.

Anh không thích những điều chẳng chịu thay đổi suốt ngần ấy tháng năm.

Anh luôn muốn khâu vá, chữa lành một thứ gì đó bằng tình cảm ấm áp của mình. Nhưng anh chẳng có tư cách gì cả.

Anh vô định, không hề hiểu gì về tình yêu.

Và rằng, Hoàng Đức Duy lại là tất cả những điều ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro