Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị bác sĩ được biết đến với cái tên Dr. Gregory House MD đang làm việc mà ông nổi tiếng nhất ở Bệnh viện Giảng dạy Princeton-Plainsboro. Dùng gậy để đập quả bóng tennis to quá khổ và tường khiến cho cấp trên của ông là bác sĩ Lisa Cuddy phải giật mình. Các cấp dưới của ông đang ở ngay phòng bên cạnh nghe thấy mà thở dài.

"Cậu đoán lần này ông ta đã làm gì mà lại bị mắng nữa vậy ?" Bác sĩ Chase vừa nói vừa xóa đi một cái gì đó trong trò chơi ô chữ của mình. Bác sĩ Foreman đang dựa đầu lên cánh tay của mình và xem qua một số tài liệu y học, ngẩng dậy và nhướn mày nhìn vị đồng nghiệp người Úc của mình.

"Điều gì khiến anh nghĩ tôi cần phải đoán ? Hoặc là bác sĩ Cuddy đang cố đẩy một bệnh án mới cho ông ta mà có khả năng lớn là ông ta sẽ từ chối, hoặc là cô ấy đang cố bắt ông ta làm giờ khám bệnh mà có khả năng là ông ta sẽ không chịu làm. Dù dì thì hôm nay cũng chẳng có gì mới, nên cứ tập trung giải ô chữa của anh đi." Foreman lạnh nhạt nói. Chase thở dài làm theo trong khi người cấp dưới còn lại trong phòng đang kiểm tra e-mail của sếp của mình cười nhẹ một tiếng.

Vào lúc đó, trong văn phòng của House, tất cả những gì Foreman vừa mới đoán đều đại khái đúng. Cuddy đã trình bày với ông vài bệnh án, tất cả đều bị nhanh chóng từ chối, và cô hiện đang bại trận về vấn đề giờ khám bệnh. Ngay khi Cuddy chuẩn bị bắt đầu thương lượng với vị bác sĩ cứng đầu nhất nhưng vẫn không thể phủ nhận là vị bác sĩ tài giỏi nhất của cô, thì James Wilson trông có vẻ mệt mỏi xông vòa trong phòng. House thậm chí còn ngừng chơi với quả bóng tennis để nhìn người bạn thân nhất và cũng có thể là người bạn duy nhất của mình với ánh mắt dò hỏi.

Wilson trong kém chải chuốt hơn so với thường ngày và như vậy có nghĩa là có chuyện gì đó đã xảy ra.

"Có chuyện gì vậy ?" House vừa hỏi vị bác sĩ khoa ung thư vừa đặt quả bóng yêu thích của ông trở lại bàn làm việc.

"Wilson!" Cuddy thốt lên. "Hôm này là ngày nghỉ của cậu. Có chuyện gì xảy ra à ?" House trợn mắt nhìn cô vì cô hỏi lặp lại câu hỏi của ông. Cuddy cũng không kém mà trừng mắt lại nhìn ông.

"House." Wilson bắt đầu. "Anh sẽ không thể tin nổi chuyện này đâu-" Wilson dùng tay ra hiệu một cách điên cuồng. Sự bối rối của House và Cuddy ngày càng tăng lên rõ rệt.

Wilson cuối cùng cũng chịu ngừng liên miên lại và bắt đầu kể với House và Cuddy về việc anh đã bắt đầu ngày nghỉ của mình bằng cách chạy bộ trong công viên. Anh cũng đã gặp một nam thanh niên kỳ lạ nhất mà anh từng thấy.

Thứ nhất, cậu ta ăn mặc như thể đang ở giữa mùa đông vùng Siberia và trông như thể mình đang bị đau rất nặng. Wilson đã đi đến và cố bắt lấy sự chú ý của cậu ta vài lần, nhưng cậu ta, có vẻ như là người Nga, dường như không tỉnh táo lại được. Wilson đoán rằng có thể cậu ta đang bị sốc nhiệt hay ít nhất là bị kiệt sức vì nóng, nhưng khi anh định giúp cậu ta thì cậu ta gần như muốn kéo rách tay của anh ra luôn (Wilson cho họ xem những vết bầm tím hình ngón tay đã hiện rõ trên cổ tay của anh).

Sau đó thì dường như một cơn đau khác lại ấp đến do cậu ta đã thả tay của anh ra và túm chặt lấy áo phần khoác ngay phía trên tim của mình. Khi cậu ấy bỏ tay ra thì nó đã ướt đẫm máu và Wilson đã ngay lập tức gọi cứu thương. Cậu thanh niên kia còn bất tỉnh trước khi Wilson gọi xong điện thoại.

"Chuyện còn kỳ lạ hơn nữa," Wilson nói. "Khi tôi cởi áo khoác của cậu ta ra thì tôi cứ tưởng rằng cậu ấy sẽ ướt đẫm mồ hôi. Nhưng cậu lại lạnh như băng. Còn vết thương trên ngực của cậu ta...nó trông như là trái tim của cậu ta đang tự phóng RA NGOÀI." House cho anh một cái nhìn kỳ lạ.

"Ra ngoài." Ông nói. "Ý cậu 'ra ngoài' là sao ?"

"Mấy cái xương sườn đang đâm ra ngoài và tôi cũng không biết miêu ta ra sao nữa, chỉ là...ra ngoài mà thôi." Wilson làm một động tác tay phía trên ngực của mình để diễn tả điều mà anh muốn nói. Cuddy tận dụng thời điểm này để lên tiếng do House vấn còn đang bị choáng vì khó tin.

"Anh có tìm thấy giấy tờ tùy thân nào của cậu ta không ? Điện thoại di động hoặc số liên lạc cũng được." Cuddy hỏi.

"Yeah." Wilson xác nhận rồi đút tay vào túi mình. "Nhưng nó bằng tiếng Nga, tôi lại không biết đọc chữ Cyrillic. Tuy nhiên, có một nhân viên y tế đọc được tên của cậu ta, Ivan Braginski." Wilson đưa chiếc ví cho House.

"Ivan Braginski. Tuổi: 20. Chiều cao: khoảng 6'3. Tóc vàng, còn mắt thì..." House nheo mắt lại nhìn tấm ảnh, "màu tím. Cái này có hơi bất thường..." Cuddy nhướng mày nhìn bác sĩ chẩn đoán hàng đầu của cô.

"Anh biết đọc tiếng Nga ? Cái này mới đó." Nhưng cô thật sự không nên bất ngờ nữa. House nhún vai.

"Thời đó tôi đang trong tuổi nổi loạn. Bố của tôi ở trong quân đội, hồi đó vẫn còn trong thời kỳ chiến tranh lạnh..." House để cho họ tự kết nối lại các manh mối với nhau. Wilson càng sốt ruột muốn tìm hiểu thêm về vị bệnh nhân bí ẩn này.

"Trong đó còn có gì nữa ?" Wilson hỏi. House moi ra thêm vài điều nữa.

"Có vẻ như cậu ta có liên quan đến hội nghị thế giới diễn ra tuần này." House nói khi nhìn thấy thẻ thông hành. "Không biết cái tên nào rảnh hơi đi nghĩ ra cái ý tưởng đó nữa."

Wilson và Cuddy thở dài khi nghĩ đến tình trạng ùn tắc giao thông đã xảy ra kể từ khi toàn bộ sự kiện bắt đầu. Chưa kể họ còn phải chịu đựng chuyện đó thêm cả tuần lễ nữa.

"Giờ cậu ta đâu rồi ?" House hỏi.

"Họ đã chuyển cậu ta vào một phòng riêng rồi." Wilson nói. "Họ có cho cậu ta một ít morphine và khi họ thấy cậu ta lạnh đến mức nào thì họ còn cho cậu ta một đống chăn sưởi nữa. Tôi đã nói là anh sẽ nhận vụ này..." Wilson nhìn bạn của mình đầy mong đợi. Anh biết là House sẽ không thể nào cưỡng lại vụ này.

House ngẩng lên nhìn bạn mình và nhếch miệng cười.

"Hell yeah, đương nhiên là tôi sẽ nhận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro