Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi cậu Braginski, tôi sẽ nói với cậu những thông tin mà chúng tôi đã biết." Chase bắt đầu lật qua tệp hồ sơ của cậu người Nga.

"Tên của cậu là Ivan Braginski, cậu 20 tuổi và cao khoảng 6'3 (1m9), cậu có thể nói cho tôi biết mình nặng bao nhiêu không ?" Ivan đỏ mặt khi nghĩ đến thân hình to lớn của mình.

"Tính bằng pound sao?" Ivan hỏi cho có lệ rồi khẽ ngẳng đầu lên để trầm tư suy nghĩ và đồng thời cũng thầm chửi America một tiếng vì cái chứng cứng đầu không chịu chuyển sang sử dụng hệ mét. Chỉ mệt cho những quốc gia khác mà thôi.

"Um, khoảng 210lbs (95kg)." Mặt của Russia lại càng đỏ thêm nữa và cậu nghịch nghich đuổi chiếc khăn quàng cổ của mình. Chase khẽ công môi khi nhìn thấy sự thẹn thùng từ chàng chai trẻ. Một người có vóc dáng như cậu chắc hẳn khi còn nhỏ đã bị trêu chọc rất nhiều.

"Trọng lượng như vậy là rất tốt đối với một người có vóc dáng như cậu." Chase giả vờ lơ đãng nói, anh thầm vui vẻ khi thấy Ivan khẽ giật mình rồi vui vẻ đỏ mặt với một nụ cười e thẹn hiện rõ trên môi.

"Phòng cấp cứu đã điền vào phần vấn đề sức khỏe trong hồ sơ..." Chase lẩm bẩm. Russia nhìn anh người Úc với vẻ thắc mắc.

"Vấn đề sức khỏe của tôi là gì ?" Russia hỏi, hắn cũng đã đoán được họ nghĩ nó là gì, nhưng hắn nghĩ rằng mình kiểm tra một chút cũng không sao. Chase trông có vẻ hơi sửng sốt trước khi ho nhẹ vào tay để che giấu sự bối rối của mình.

"Ừm, như chúng tôi đã đề cập, nhiệt độ cơ thể của cậu không được bình thường, nên cậu mới phải dùng chăn sưởi. Ngoài ra, lúc bác sĩ Wilson tìm thấy cậu, tim của cậu đang bị...um." Chase làm một cử chỉ mơ hồ.

"Đang trồi ra ngoài." Anh kết câu với vẻ khó xử. Russia gật đầu và lại có vẻ suy tư. Well, ít nhất thì cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Nhưng hắn phải thoát khỏi đây bằng cách nào mà không gây náo động đây ? Hắn thật sự nên gọi sếp của mình...

Đồng thời trong lúc đó, ba vị bác sĩ ngớ người nhìn nhau. Họ vốn đoán rằng cậu ấy sẽ có phản ứng mạnh, nhưng cậu người Nga lại tiếp thu thông tin này khá tốt. Có lẽ cậu ta đang bị sốc chăng ?

Chase lại ho nhẹ, quyết định chuyển sang chuyện khác.

"Được rồi, đó là những thông tin chúng tôi đã biết về cậu, và việc cậu có liên quan đến hội nghị quốc tế đang được tổ chức tại Princeton." Russia gật đầu xác nhận.

"Cậu có thể nói chính xác công việc của mình là gì không ?" Vị người Úc tò mò hỏi.

"À, tôi đại loại là người đại diện cho quốc gia của tôi trong các vấn đề quốc tế, đồng thời cũng là trợ lý bán thời gian cho Thủ tướng của đất nước chúng tôi." Russia vui vẻ nói.

Chase cảm thấy muốn nghẹt thở khi nhận ra bệnh nhân của họ là một nhân viên chính phủ quan trọng đến mức nào. Họ tốt nhất là KHÔNG nên là hỏng chuyện này. Không cần phải nói cũng biết Foreman và Cameron đều có đồng suy nghĩ với đồng nghiệp của mình.

"Er, được rồi." Chase nói và lật sang trang khác sau khi đã ghi lại những gì bệnh nhân của họ vừa mới nói.

"Cũng liên quan đến vấn đề đó, cậu có thể nói cho tôi biết nơi sống, tình trạng hôn nhân, và việc cậu có con cái hay không, được không ?" Chase đọc lên những dòng tài liệu trong bìa kẹp hồ sơ trước mặt mình. Russia nghe xong mà ngẩn người chớp mắt. Tại sao bọn họ lại cần phải biết những chuyện này ? Không vấn đề gì, hắn sẽ chiều theo bọn người phàm.

"Tôi sống một mình ở Moscow, tôi chưa từng kết hôn, và cũng không có con cái." Chase cũng ghi lại những điều này.

"Cậu có thể miêu tả chi tiết mức độ sử dụng thuốc của mình được không ? Trong đó có bao gồm thuốc là, đồ uống có cồn, các loại thuốc kê đơn và thuốc giải trí."

"Tôi không hút thuốc, cũng không có sử dụng thuốc giải trí, nhưng tôi uống rất nhiều." Tâm trí của Russia bắt đầu bay bổng hạnh phúc khi nghĩ về vodka yêu dấu của mình. Đôi mày của Chase nhướn vọt lên.

"Loại thuốc duy nhất tôi sử dụng là asprin và xi-rô ho khi tôi bị bệnh."

"Được rồi, tuy nhiên, về rượu... khi cậu nói là 'nhiều', cậu có tự miêu tả mình là người nghiện rượu nặng không ?" Russia khó hiểu nhìn anh.

"Như thế nào là người 'nghiện rượu nặng' ?" Hắn tò mò hỏi.

"Đối với nam giới thì mức tiêu thụ của họ sẽ là hơn hai ly một ngày." Chase giải thích. Russia thậm chí còn chẳng cần suy nghĩ về chuyện này.

"Da, vậy thì tôi đúng là người 'nghiện rượu nặng' rồi." Vodka~...không biết là ở đây có không ?

"Được rồi." Chase chỉ đơn giản chuẩn bị cho những hành vi kỳ lạ tiếp theo của bệnh nhân này. Anh đã dần trở nên vô cảm với những điều bất thường trong sự việc này rồi, mà một phần cũng là nhờ sự huấn luyện từ cấp trên của anh.

"Ngoại trừ Nga và Mỹ ra thì gần đây cậu có đi du lịch ở đâu không ?"

"Da~Tôi đã đi công tác rất nhiều. Tôi đại khái đã đi hầu hết mọi nơi." Chase thầm than. Vậy có nghỉ là khả năng mầm bệnh từ môi trường có thể là bất cứ thứ gì. Nếu họ không sớm tìm ra nguồn bệnh, House sẽ bắt họ làm xét nghiệm vi khuẩn chọ đến khi mắt họ bị chảy máu mất thôi.

"Cậu có bị dị ứng với thứ gì không ?"

"Không."

"Có thú nuôi nào không ?"

Russia suýt hỏi liệu bộ ba Baltic có được tính là thú nuôi hay không, nhưng lại quyết định rằng mình không nên nói ra điều này và chỉ tiếp tục trả lời 'không' như những lần trước.

"Gia đình cậu có tiền sử bệnh tim không?"

"Không"

Cả ba bác sĩ đều tỏ vẻ thất vọng.

"Gia đình cậu có tiền sử mắc bệnh bất thường không? Cha mẹ? Anh chị em?" Chase thử lại lần nữa.

"Theo như tôi biết thì chị và em gái của tôi chưa bao giờ gặp vấn đề gì về sức khỏe. Tôi cũng chưa từng biết mặt bố mẹ mình", Russia thành thật trả lời. Hắn khá chắc rằng Đại Tướng Mùa Đông không được tính là gì cả. Khổng phải là hắn sẽ xếp lão già đó vào quan hệ gia đình nào, nhưng đáng buồn là quan hệ lâu nhất mà hắn có là với lão, và nếu như hắn phải thành thật với chính mình thì lão cũng là người gần với quan hệ bậc cha mẹ nhất của hắn. Điều đó, một lần nữa, cũng rất đáng buồn.

"Cậu có chị và em gái sao ? Cậu có thể liên lạc với họ và bảo họ xuống đây được không ?" Chase đầy mong đợi hỏi. Bệnh nhân mà có gia đình để tra hỏi luôn là một chuyện tốt.

"Liên lạc sao...?" Russia kinh hoàng trợn mắt. Hắn ôm chặt lấy chính mình và bắt đầu run rẩy. Những từ 'kết hôn, kết hôn, kết hôn' tạo thành môt vòng tròn bay lẩn quẩn quanh đầu hắn.

"Ừm, Ivan ?" Chase cảm thấy bổi rối trước sự thay đổi thái độ đột ngột khi nhắt đến chị em của cậu người Nga. Cameron và Foreman cũng có vẻ bối rối và Cameron có vẻ như muốn tiến đến an ủi anh chàng người Nga to lớn, trẻ con trông như đang bị suy sụp tinh thần. Chase nhún vai với hai người rồi quay lại với bệnh nhân của họ.

"Ivan?" Chase thử lại lần nữa. "Chúng tôi cần liên lạc với ít nhất một trong trong hai chị em gái của cậu. Họ có đang ở Moscow không ? Họ có thể đến đây được không ?" Những câu hỏi này dường như đã giúp cho cậu thanh niên bình tình lại phần nào vì nó khiến cậu phải tập trung suy nghĩ ra một câu trả lời cho họ.

"Cả chị và urgh," Russia lại khẽ rùng mình. "em gái của tôi đều đang ở Princeton," Russia xác nhận. Chase nghe mà tươi tỉnh hẩn lên.

"Tốt quá!" Vị bác sĩ người Úc thốt lên, nhưng anh lại ngay lập tức nhăn mặt khi thấy điều đó dường như chỉ khiến cho cơn run rẩy của cậu thanh niên tăng lên. "Cậu có thể cung cấp số liên lạc của họ cho chúng tôi được khồng ? Hay bất cứ cách liên lạc nào cũng được."

Russia gật đầu và giơ tay làm hành động viết giấy. Hắn thầm thở dài và nghĩ mình cũng nên đảm bảo rằng Belarus không biết được việc mình đang ở trong bệnh viện. Russia cố gắng kìm lại một cơn rùng mình và một tiếng rên rỉ đầy hoảng sợ. Đó là việc tệ nhất mà hắn có thể tưởng tượng. Sẽ còn tệ hơn nữa nếu America quyết định đi theo và gây hấn với hắn trong khi em gái của hắn cứ liên tục cầu hôn không ngừng. Một lần nữa.

Chase nhận ra cậu đang yêu cầu cái gì và xé một mảnh giấy từ phần giấy dư của mình và đặt nó lên bìa kẹp hồ sơ rồi đưa nó cho vị bệnh nhân đang hoảng sợ (hoảng sợ về điều gì thì anh không biết) cùng với một cây bút.

"Đây là số liên lạc của chị gái tôi, Yekaterina," Russia nói với họ.

"Anh có thể đảm bảo với tôi rằng chị ấy sẽ không nói với ai khác về việc tôi ở trong bệnh viện được không ?" Russia hỏi Chase, đôi mắt hắn mở to như mắt nai tơ. Chase nhíu mày trước yêu cầu này, nhưng anh vẫn gật đầu.

"Chắc chắn rồi. À, tôi nghĩ vậy là xong rồi." Chase nói khi anh lật qua thấy trang cuổi. "Ồ, chờ đã. Xin lỗi, ừm, chúng tôi vấn cần biết về lịch sử tình dục của cậu. Cậu có hoạt động tình dục, bạn tình, hay thói quen nào không, v.v. ?"

"Huh?" Russia chỉ nghiên đầu đáp lại. Chưa từng có ai hỏi hắn chuyện này bao giờ.

"Ummm," Russia vặn vẹo ngón tay một chút và khuôn mặt hắn đỏ bừng đến mức có thể sánh ngang với England lúc đang xỉn.

"Tôi, ừm, chưa bao giờ ...", Russia bắt đầu ấp úng, may mắn thay là Chase đã thầm hiểu được và lao vào giúp hắn khỏi phải nói tiếp.

"Ơ, đừng bận tâm về điều đó...nhưng cậu đã từng có bạn gái chưa?" Russia lắc đầu, đôi mắt hắn nhắm lại và hơi bị che khuấn bởi tóc mái của mình. "Um, bạn trai thì sao ?" Anh lại nhận được phản hồi tương tự.

"Được rồi, về thủ tục giấy tờ thì bọn tôi chỉ cần có như vậy thôi. Bác sĩ Foreman và bác sĩ Cameron sẽ cần phải lấy mẫu máu của cậu. Chúng tôi chỉ muốn kiểm tra độc tố, vi khuẩn và vi rút thôi. Đơn giản là bất cứ thứ gì có thể làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu. Chúng tôi cũng muốn gửi cậu đi chụp MRI, nhưng chúng tôi cần cậu ký vào các mẫu đơn đồng ý này trước," Chase nói và anh lại đưa tấm bìa kẹp hồ sơ lại cho Russia. Foreman và Cameron bắt đầu di chuyển sang phía bên kia của Russia.

Russia mất một lúc suy nghĩ khi hắn cầm lấy bìa kẹp hồ sơ từ tay vị bác sĩ tóc vàng. Đây có phải là một ý tưởng tốt? Well, dù sao đâu phải là họ có thể tìm thấy được gì, ngoài trừ nhiệt độ cơ thể của hắn, tất cả mọi thứ đều sẽ trở lại bình thường sau một vài ngày. Russia nhún vai và ký vào giấy đồng ý, mặc dù hắn vẫn cảnh giác liếc nhìn vị nữ bác sĩ xé một cái gói nhỏ, bên trong có một cây kim nhỏ trông khác đáng sợ.

Russia thở dài và ngập ngừng đưa cánh tay ra để được rút máu. Ít nhất thì hắn sẽ có một lý do chính đáng để không phải tham dự buổi hội nghị thế giới. Dù sao thì cũng đâu phải là sẽ có chuyện gì mới xảy ra vì trong những buổi họp này cũng chỉ toàn có mỗi America là đi lải nhải về mấy cái tưởng ngu ngốc của mình còn England và France thì cứ nhào vào đánh nhau lần thứ một triệu (nhưng phải thừa nhận rằng bỏ qua phần đó thì hắn cũng cảm thấy tiếc vì máu lúc nào cũng làm cho hắn phấn khởi).

Russia đoán điều duy nhất hắn nên làm bây giờ là nằm sưởi dưới tấm chăn 'cực kỳ' ấm của mình và chờ xem chuyện này sẽ có tiếp diễn như thế nào. Và có thể hắn sẽ uống một ít vodka trong lúc ở đây chăng ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro