Truyện tớ thích cậu vẫn còn là bí mật (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Vài ngày sau khi chuyện này xảy ra, Giang Giai Lăng tập hợp tôi, Lương Tinh Tinh cùng vài đứa bạn gái thân thiết trong lớp. Mấy nữ sinh cấp hai trốn trong phòng thí nghiệm sinh vật của trường, nơi quanh năm phảng phất thứ mùi khó chịu trộn giữa phooc môn và nước khử trùng, nếu không phải vào tiết thí nghiệm, sẽ chẳng ai dám đến gần.
    "Các chị em! Tao nghe được một thông tin!" Lương Tinh Tinh vặn cực nhỏ âm lượng, " Tin từ lớp B truyền đến, bọn nó bảo ngay sau lễ tốt nghiệp, Lý Tuyết Nhi sẽ tỏ tình với Trình Dịch!"
    Chuyện trong dự tính! Tôi nghĩ bụng.
    "Tao còn nghe nói, đám con gái lớp B đang định hẹn Bưởi đi hát KTV." Lương Tinh Tinh nói tiếp.
    "Vậy mới nói... ngày tốt nghiệp, đám con trai lớp mình sẽ bị con gái lớp khác coi là đồ nhắm bưng cả bát mang đi!" Sắc mặt Giang Giai Lăng trở nên trầm trọng.
    Nghĩ kỹ lại, mấy hôm trước gây chuyện không vui với Trình Dịch, nói không buồn là nói dối. Mình không có được thì thôi, song lớp trưởng lớp mình lại bị con gái lớp khác cuỗm mất, cứ để yên như thế quả cũng khó chấp nhận!
    "Vậy phải làm sao?" Tôi hỏi.
    Giang Giai Lăng nói mình đã hạ quyết tâm tỏ tình với Trình Dịch, tất nhiên con gái trong lớp đều ủng hộ, chỉ có điều phải ra tay trước Lý Tuyết Nhi, cần nghĩ cách để Trình Dịch và Giang Giai Lăng có cơ hội ở bên nhau sau buổi lễ tốt nghiệp.
    Nói vậy chứ, qua kinh nghiệm thực chiến nhiều năm, chúng toii đều biết Trình Dịch khó đối phó, có lẽ cậu ấy sớm đã chuẩn bị xong xuôi " chính sách ba không một chưa" rồi- không nói, không cười, không trả lời cùng với chưa rảnh!
    Cuối cùng tất cả đều dồn mắt vào tôi.
    "Hả? Nhìn tao làm gì?" Tôi xua tay lìa lịa, "Tao hết cách rồi!"
    "Sao mày hết cách được?" Giang Giai Lăng cười ngọt ngào, " Mày có vũ khí bí mật - chính là Bưởi đó!"
                                   ***
Haizz!
    Bưởi, tên thật là Dương Tông Hựu, biệt danh do tôi đặt cho nó, trông mặt mà bắt hình dong, từ bé da trắng nõn nà, người tròn ung ủng giống y quả bưởi. Năm ấy, mẹ tôi và mẹ Bưởi cùng khám thai ở một bệnh viện, nên nói bọn tôi quen biết nhau từ bụng mẹ cũng không hề quá đáng. Nhà họ Dương mở một xưởng in trên thị trấn, lúc xuất hàng bận đầu tắt mặt tối, thường nhờ mẹ tôi trông con giúp.
    Bé Bưởi trắng trẻo phúng phính ai nhìn cũng yêu, mẹ cho nó ăn kẹo, ăn bánh, còn anh chơi người máy, ô tô cùng nó, bỏ mặc tôi một góc, khiến tôi siêu khó chịu, chị chực có cơ hội là lao vào véo nó, cắn nó, đá nó, chọc cho nó phát khóc, xong thì mẹ giúp nó lau khô nước mắt nước mũi, anh kể chuyện dỗ dành nó, còn tôi bị phạt đứng một góc, nuốt ngược xót xa vào bụng, nỗi xóit xa ấy tích tụ dần theo năm tháng, biến thành một niềm oán hận to lớn, hệt như có con Sadako(1) bị nhốt trong trái tim bé nhỏ của tôi cào xé tìm đường ra.
——————————
1. Sadako là con ma trong phim kinh dị Nhật Bản chuyển thể từ tiểu thuyết Ring- vòng trong ác nghiệt.
——————————
    Một hôm, cuối cùng tôi cũng tung chưởng vào quả Bưởi béo trắng ấy, tôi đẩy nó lăn xuống ao. Về sau, bờ ao bị san phẳng, biến thành mảnh đât trống trước cửa nhà. Ngờ đâu tạo hoá trêu ngươi, suốt từ tiểu học đến nay, con người ấy như vong hồn không siêu thoát, học cùng lớp với tôi suốt chín năm!
    Nói nó là vong hồn không siêu thoát quả thật không ngoa. Số hiệu học sinh khi vào tiểu học được căn cứ theo ngày sinh, tôi và Dương Tông Hựu đều sinh cuối năm, coi như học sớm một khoá, mà tôi phúc tổ ba đời còn cao lớn hơn cả Bưởi, bắt đầu từ hôm đăng kí, xếp hàng kiểm tra sức khoẻ, nhận sách giáo khoa, xếp chỗ ngồi trong lớp, lúc nào nó cũng quanh quẩn sau mông tôi. Từ đó về sau, mối "nghiệt duyên" giữa tôi và nó giống như Kabuto Koji và Người hai mặt trong Người máy siêu đẳng, chết đi sống lại, chém mãi không lìa.
    Con trai thường phát triển muộn hơn con gái, Bưởi thấp hơn tôi nửa cái đầu, ngày đầu tiên đi học ngồi bên cạnh, nhát như cáy khư khư túm lấy gấu áo tôi, nhìn tôi với ánh mắt chực khóc, bộ dạng hệt cô dâu mới về nhà chồng nước mắt ầng ậng, ngập ngừng không dám nói.
    "Vương Hiểu Hạ, tao... tao muốn... đi tè!" Kìm nén đến tận khi sắp tan học, cuối cùng cậu trai bé nhỏ mới dám mở miệng, giọng nghèn nghẹn, đi kèm với tiếng nước chảy tồ tồ.
    Tôi đang nháy mắt ra hiệu với mẹ bên ngoài phòng học, nghe thấy vậy bèn quan phắt lại, mặt còn hơn hớn, mắt đã liếc thấy thứ chất lỏng chảy dưới gầm bàn, chạy dài tới bên đôi giày  mới trắng tinh của tôi, tạo thành một vũng nước màu vàng.
    "Thư cô...tè..." Tôi sợ hãi kêu lên, giọng như thể hết hơi, vốn định bảo "Thưa cô, có bạn tè dầm...", vậy mà bất cẩn vứt chủ ngữ đi, ánh mắt các bạn trong lớp từ bốn phương tám hướng đổ dồn về chỗ tôi, hệt như tôi mới là con cún tè bậy. Tôi vô cùng ấm ức, bắt đầu oà khóc.
    Bưởi, nguồn cơn của câu chuyện, vốn chỉ hai dòng nước mũi sụ sà sụ sịt, vừa nghe tôi khóc cũng bắt đầu banh họng gào theo.
    Hai đứa bé ngồi trong lớp khóc ok sòm kinh thiên động địa, cô giáo và các bạn trong lớp phá lên cười, phụ huynh học sinh đứng ngoài cửa thích thú, có người còn tiện tay chụp lại cảnh ấy, xong chuyện còn tốt bụng rửa ra hai tấm, tặng cho nhà tôi và nhà học Dương.
    Tôi đồ rằng bức ảnh gửi đến nhà Bưởi đã nhanh chóng bị nó phanh thây ngàn mảnh, tiêu huỷ không để lại dấu vết. Còn tôi thì cản thận cất bức hình vào ngăn lửng hộp but, biens nó thành vũ khí bí mật để sai khiến Bưởi, bắt nó xếp hàng mua hộ cơm hộp, mượn chéo bài bút ký nhật ký, tham khảo đáp án bài kiểm tra... quả là vạn linh đan cầu được ước thấy.
    Sau này lớn lên, tôi đắc ý nhận ra, Bưởi ngày một đẹp trai tuấn tú, ngày càng nhận được nhiều thư tỏ tình, sô cô la từ các bạn gái, cũng có nghĩa, câu chuyện nhục nhã khi xưa có lực sát thương ngày càng lớn đối với nó.
    Ai có thể tưởng tượng người khoác cái mã ngoài mộng ảo tựa nữ hoàng mặt trời như Dương Tông Hựu, hồi nhỏ lại có bộ dạng đáng xấu hổ kia! Nhiều năm sau, mỗi khi có người tấm tắc khen ngoại hình xinh trai ngon nghẻ của nó trước mặt tôi, trong đầu tộ lại tự động ráp thành hình ảnh thằng Bưởi hai hàng nước mũi thò lò, tè dầm ướt quần, thật sự chẳng ngầu nổi!
   
    Lay lắt trôi qua những năm đầu câos với nước mắt nước mũi đầm đìa như bộ phim thảm hoạ, sau khi lên lớp ba, những tưởng có thể thở phào, người nào theo đuổi hạnh phúc riêng của người nấy, nhưng kể từ khi cô giáo mỹ thuật luoin bừng bừng nhiệt huyết luôn coi việc khai quật được một Cổ A Minh trong Hoa Lupin(1) là trách nhiệm của mình, phát hiện ra năng khiếu hội hoạ của tôi và Bưởi, chấn động sửng sốt, bắ đầu đăng kí đủ các cuộc thi vẽ vời lớn nhỏ cho chúng tôi, tôi với bưởi như biến thành cặp song sinh dính liền, đừng nói đến chuyện tách lớp, ngay cả chỗ ngồi cũng chưa từng chia xa. 
    Tất nhiên, chúng tôi cũng không phụ lòng người, ôm về một loạt giải thưởng lớn nhỏ. Thời kỳ đỉnh cao, còn từng lên trang chuyên đề "Vinh quang nhà trường" của tờ Nhật báo Quốc ngữ, đến thầy giám thị còn phải cử xe chuyên dụng đưa đón, giành ký tên vào ô giao viên hương dẫn.

    Có thể quang minh chính đại không cần đi học, tất nhiên tôi rất sung sướng! Tuy nhiên ngồi cạnh nhau có nghĩa chúng tôi không chỉ dính lấy nhau cả giờ học chính, giờ tự học, giờ ngủ trưa mà còn phải cùng trực nhật, cùng bị sai vặt, cùng đi lấy cơm hộp, cùng đổ rác phân loại tái chế, cùng quét dọn sạch sẽ một khu vực.

    Một hôm, tiếng chuông vào học vừa vang lên, sau khi chém giết tơi bời trong căng tin, Bưởi xách chiến lợi phẩm bước vào lớp hô to: "Ê 'chim cu', ai là 'chim cu'? Thầy bảo đi thi đạt giải, giờ lên phòng hiểu trưởng trả lời phỏng vấn đây!"

    Còn chưa nói hết câu, cả lớp đã dừng mọi động tác, đồng loạt lia mắt về phía tôi, phát ra thứ âm thanh quái dị "Ố! Ồ!" kèm theo tiếng xì xầm và điểu cười gian manh.

    Mặt đỏ ửng,tôi đành phải đứng dậy, bước ra cửa nói với nó: "Đi!" 

    "Sắp vào học rồi, đi đâu đấy?" Nó ngơ ngác hỏi.

    "Phòng-hiệu-trưởng!" Tôi gằn giọng thốt ra ba chữ.

    Đúng vậy, "đôi chim cu" các thầy cô hay gọi chính là chỉ tôi và Bưởi.

    Từ đấy, tôi lại có thêm một biệt danh không thể xóa nhòa: Chị Bưởi!

    Tiết thể dục, bạn bè trêu đùa gọi tôi là "chị Bưởi", Bưởi lập tức nói: " Tao không có hứng thú với con trai!"

    "Mắt mày mù à, tao là gái nhé! Con gái đấy!" Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, không chịu thua.

   "Thế á? Thế á? Không nhận ra đấy!" Nó còn hí hửng đưa mắt liếc tôi.

    "A! Đồ rác rưởi, mày nhìn ngực tao!" Tôi gào lên.

    "Thì cũng phải có...mới có cái mà nhìn chứ!" Nó cãi.

    "Ai bảo tao không có?"

    "Mỗi tí thế này... cũng gọi là 'ngực' à?" Bưởi vươn vai tới trước ngực tôi ra hiệu.

    "Á! Thưa thầy! Dương Tông Hựu sờ ngực em!" Tôi vội tố cáo.

    Thầy giáo hỏi nhân chứng đứng bên: " Lớp trưởng, vừa nãy em có nhìn thấy không?"

    "Em không để ý ạ." Chuyện không liên quan đến mình, câu trả lời đúng chuẩn phong cách Trình Dịch.

    "Bạn ấy có nhìn thấy!" Tôi nháy mắt với Giang Giai Lăng.

    "Dạ, đứng từ góc độ của em..." Nó ngập ngừng: "Hình như là có ạ!"

    Bưởi à! Chỉ cần mọc trên người con gái, bất kể lớn bé, đều gọi là "ngực" hiểu không?

    Con trai chạm vào ngực con gái, chính là quấy-rối-tình-dục!

    Cái giá Bưởi phải trả cho việc "tình nghi chạm ngực tôi" chính là: ngồi xổm bật nhảy luân phiên ba vòng quanh sân!

    Sau khi lên cấp hai, vì áp lực bài vở, chúng tôi ít tham gia thi vẽ hơn, những chỗ ngồi của tôi và Bưởi vẫn không hề bị chia tách. Nguyên nhân chủ yếu ở chỗ, nó học toán cực giỏi, văn sử lại cực dốt; còn tôi văn sử rất tốt, nhưng toán kém vô cùng.

    Tôi mãi mãi không thể xếp ngay ngắn các phép tính cộng trừ nhân chia khai căn dính líu đến số má, cũng như nó mãi mãi mập mờ giữa quá khứ hiện tại tương lai, những thứ liên quan đến văn tự. Vì vậy, đối với thầy chủ nhiệm, người cả đời nâng cao thành tích trung bình của lớp, đồng thời cố gắng đưa được càng nhiều học dinh vào top 3 các trường nguyện vọng một càng tốt, tói bọn tôi lại với nhau là lựa chọn tuyệt vời nhất. Thầy cảm thấy để tôi với Bưởi tối ngày bên nhau, sớm chiều nhìn mặt, hòa hợp khắng khít... ắt có ngày âm dương bổ trợ, đẩy mạnh dạy và học, giúp nhau gánh vác môn học người kia yếu nhất.

    Cứ vậy, chúng tôi lại ngồi cùng bàn gần ba năm.

   Không tài nào cắt nổi cái đuôi này, phiền chết được!

   Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tôi ngày ngày phải nhìn quả Bưởi ấy, ngày ngày bị kẻ trước người sau gọi "chị Bưởi", tình chẳng thấy bén, chỉ thấy anh ánh một bụng đầy phân.

  Đừng nahức chuyện tiến triển với Trình Dịch, ngay cả hoa cỏ dại ven đường cũng chẳng đến lượt tôi giẫm. Nghĩ đến đây tôi vô cùng phẫn nộ, nhất là giờ ngủ trưa, tên xấu xa còn thường xuyên chiếm cứ nửa cái bàn, rớt dãi quanh co uốn lượn sắp biến thành sông.

    Một hôm, cuối cùng tôi cũng không thể chịu đựng thêm nữa, vơ lấy con dao rọc giấy cật lực khắc lên bàn một đường ranh giới sâu hoắm.

   "Làm trò gì đấy?" Bưởi đang ăn mì trẻ em hiệu Prince, trố mắt nhìn mặt bàn xuất hiện vết dao cắt xiên xẹo, vụn mì rớt xuống.

    "Đấy chính là kết giới giữa chúng ta, bàn tay dâm đãng của mày dám vượt qua chỗ này, liệu hồn!" Lưỡi dao lóe anh bạc, tôi hằn học vạch một nhát lên bàn.

    Bưởi tiếp tục ăn mì trẻ em,, vụn bay khỏi vùng trời của nó, vượt qua ranh giới, rơi xuống vở ngữ văn của tôi.

    Bốp! Tôi đập lên cánh tay đang lộ ra ngoài áo đồng phục, in hằn năm đốt ngón tay.

    "Làm gì thế! Con điên này... đau lắm đấy!" Nó ôm lấy cánh tay, hít một hơi thật sâu lườm tôi.

    "Hứ!" Tôi hếch cằm, chỉ vào vụn mì.

    Nó định thò tay phủi, tôi lập tức gõ sống dao lên tay nó.

    "Tay không được phép vượt qua ranh giới!"

    "Con điên!"

    Hai đứa giằng co không ai chịu ai. Cuối cùng nó bất lực giơ tờ giấy kiểm tra nhăn nhúm từ trong ngăn bàn, cuộn thành chiếc ống hút, thổi phù phù bay vụn mì rơi trên vở tôi.


    Nữ sinh cấp hai đều vô cùng mê muội thế lực siêu nhiên, đặc biệt mấy trò hợp xung cung hoàng đạo, sổ tay ngày sinh sốt xình xình thời đó... Tôi cũng chạy theo trào lưu.

    Tan học, tôi cầm cuốn sổ tay 12 cung hoàng đạo sang phía bàn Bưởi.

    "Ê Bưởi, mày xem này..." Tôi chọc chọ vào tay nó.

    "Gi đấy?" Bưởi đang nằm rạp lên bàn ghi sổ đầu bài thì bị tôi quấy rầy, giọng rất khó chịu.

    "Cung hoàng đạo!" Tôi lật lật cuốn sổ, " Mày biết mày thuộc cung gì không?"

    "Tao 'làm từ thịt'(1) đấy..."

    Tôi vung thiết sa chưởng đập nó.

    "Đã bảo người tao làm từ thịt mà! Vương tiểu thư, đau lắm đấy!" Bưởi lườm, xoay ngang cuốn sổ đầu bài, ngồi quay lưng lại với tôi.

    Tôi lật tiếp mấy trang sau của cuốn sổ: " Ở đây có viết 'cặp đoi dù cho miễn cương ở bên nhau, cũng khó lòng hòa hợp', mày là Nhân Mã, thuộc nhóm Hỏa, tao là Thiên Yết thuộc nhóm thủy."

    "Liên quan?"

    "Nước lửa bất dung chứ sao!" Tôi đưa ra chú giải cho mói nghiệt duyên rối rắm của chúng tôi. 

    "Vớ vẩn!"

    "Còn lâu mới vớ vẩn, tao lấy rất hợp lí đấy chứ!" Mặt trời chân lí chói qua tim, tôi nhìn lưng nó, nghĩ tới việc bao năm qua nó lớn lên trong những trận thượng cẳng chân hạ cẳng tay của mình, lòng bỗng trào dâng cảm giác tội lỗi.

    "Ê, Bưởi..." Tôi xích lại gần, nhìn nó viết sổ đầu bài, "Mày có thấy, bọn mình vốn số mệnh xung khắc, từ nhỏ đến lớn, ngày nào cũng cãi chửi đánh lộn, vậy mà hết năm này đến năm khác cùng lớp lại cùng bàn, duyên phận này đúng là rất kỳ lạ không?"

___________________

1. Trong tiếng Trung, từ để để chỉ cung hoàng đạo đồng âm với từ làm. Ở đây câu Vương Hiểu Hạ hỏi: "Mày thuộc cung gì?" có thể nghe thành "Mày làm từ gì?"

____________________

    "Có gì mà lạ!" Bưởi đột nhiên quay người lại, chỉ vào đường ranh giới trên bàn, lớn tiếng: " Chính bởi vì cứ sang học kỳ mới được đổi bàn, mày lại vạch cái đường xấu đau xấu đớn này, khiến thầy cô phòng quản lí hậu cần ra lệnh không đổi bàn cho mày đấy."

    "Thật à? Có chuyện này sao?" Chẳng trách tôi nhìn chiếc bàn thấy vô cùng thân thuộc.

    "Đúng thế! Hằng năm chiếc bàn này đều sánh bước cùng bọn mình chuyển sang phòng học mới." Bưởi liếc tôi rồi nói tiếp: " Hơn nữa mày nổi tiếp là con điên, con trai trong lớp chẳn ai dám ngồi cạnh mày!"

    "Vậy nên, ý mày là vì sự bình yên của cả lớp, nên mày mới hi sinh thân mình để hoàn thành nghiệp lớn đúng không?"

     "Tao không xuống đại ngục thì còn ai nữa!"

    Tôi thực lòng muốn lao vào bóp cổ nó: "Vậy nên, lần nào xếp chỗ mới, chắc mày đều thích ngồi cạnh những đứa dịu dàng đáng yêu như Giang Giai Lăng đúng không? Mấy lần liền tao bắt gặp bọn mày ở hành lang, cười cười nói nói cũng thắm thiết đấy chứ!"

    "Phải rồi, Giang Giai Lăng thuộc cung Sư Tử, sách viết ' hai người cùng thuộc nhóm hỏa, đều nhiệt tình dũng cảm, sẵn sàng hi sinh tất cả vì tình yêu, không màng hối hận...' Ù ôi! Chỉ số xứng đôi tạn 90 lận! Bưởi ơi Bưởi à, mày gặp may rồi, hay tao giúp mày theo đuổi nó nhé?"

    Tôi lật sách soàn soạt.

    Bưởi quay lưng lại không trả lời.

    "Ê..." Tôi chọc vào vai nó, " Có phải mày rất ghét tao không?"

    Bưởi vẫn cắm cúi viết.

    Hồi lâu sau, mới nghe nó thì thào: " Trước giờ chơi với mày, tao đều không thấy ghét bỏ gì!"

    "Thật không?Tại sao?" Tôi cười toe, tiếp tục chọc vai nó.

    Bưởi vẫn quay lưng lại với tôi, vai không ngừng co giật, sau đó nó xoay người phá lên cười: "Bởi vì mày toàn chia sẻ đồ ăn cho tao!"

    Tôi nhắm trúng chân nó giẫm thật mạnh, cho đến khi nó kêu lên ai oán.


    Những cuộc cãi vã vặt vãnh như vậy diễn ra không ngớt, cuối cùng vào ngày đầu tiên của lên lớp chín, hai đứa chúng tôi đã được giải thoát. Khong còn nhớ nguyên nhân do đâu, hôm ấy chúng tôi cãi nhau tóe khói, nó lườm tôi, tôi lườm lại, cả hai đều hừng hực khi thế. Bỗng, nó vơ lấy hộp bút tôi đặt trên bàn, một cú xoay người, hộp bút bay khỏi tay, vẽ một đường vòng cung hoàn hảo trên không, vừa khéo bị cách quạt trần tung đòn trí mạng, lao ra thế giới tự do bên ngoài bức tường dây thép gai của trường.

    Lập tức, cơn bùng nổ, tôi nhảy bổ vào người Bưởi, nó va đổ chiế bàn ngã lăn xuống đất, sachs vở, giấy kiểm tra trong ngăn bàn rơi vãi tung tóe.

    Tôi đè lên người nó túm chặt lấy cổ áo, cắn thật mạnh vào cánh tay, nó vừa gào gào thét đau đớn, vừa ra sức đẩy tôi, còn tôi vẫn cắn chết không chịu buông, mãi đến khi thấy vị máu mằn mặn trong miệng, tiếng ồn ào, kêu la của các bạn xung quanh sao nghe như từ hành tinh khác vọng lại.

    Giờ ăn trưa, phòng học tràn ngập mùi thức ăn, nhưng lại trống vắng không bóng người. Bưởi mất tích, thầy chủ nhiệm và cả lớp nháo nhào chạy khắp nơi tìm nó. Còn tôi bình tình ngồi yên tại chỗ, xé ăn từng miếng bánh mì.

    Dằn dỗi một trận, đến tiết đầu giờ chiều Bưởi cũng toàn thân lấm lem tự động quay về quy án, xuất hiện ngay trước cửa lớp. Thầy chủ nhiệm giận đến mức tưởng sắp trúng gió, hét lên bường giọng địa phương: "Đổi chỗ! Đổi hết chỗ cho tui! Vương Hiểu Hạ sang ngồi với lớp phó, Dương Tông Hựu ngồi cạnh lớp trưởng, lớp trưởng lơp phó quản lý chặt hai đứa ngỗ ngược này cho tui!"

    Tan học, tôi lặng lẽ lấy coca, sách vở, truyện tranh từ trong ngăn bàn, nhét hết vào cặp. Bỗng, chiếc hộp bút màu hồng dính bết đất đạp vào mắt, Bưởi lấy tay phủi phủi, sau đó đẩy tới trước mặt tôi. Tôi lùa cả vào cặp, không nói nửa lời. Thu dọn xong, chúng tôi gần như đứng dậy cùng một lúc. Bưởi vung cặp lên vai, cúi đầu vẻ đăm chiêu, tay mân mê đường ranh giới in hằn trên bàn, ánh nắng ngoài cửa số chiếu lên người nó, tạo thành một vầng hào quang vây quanh, cánh tay lộ bên áo đồng phục vẫn còn lưu lại vết răng của tôi.

    Nhìn nó như vậy, tôi có chút ạ lãm, tên nhóc giống hệt quả bưởi học cùng tôi suốt từ năm lớp một, hồi ấy còn thấp hơn tôi cả nửa cái đầu, béo trắng tròn quay, lúc cười thì toe toét, có cặp mà lúm đồng điếu nông choẹt, từ khi nào lại cao lớn, xương gò má bạnh ra, cằm nhọn, da dẻ đen thui, trông đã hơi ra dáng... với cả rất đẹp trai!

    "Ê Bưởi! Hình như mày cao hơn tao chút xíu...." Tôi giơ tay đặt nhẹ lên đỉnh đầu nó.

    "Tao lúc nào chẳng cao hơn mày!" Nó bật cười, ánh mắt tươi rói, lúm đồng điếu hiện bên má.

                                                                                                 ***

    Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp cấp hai, Trình Dịch đại diện cho học sinh toàn khối đọc diễn văn. Dưới ánh đèn rọi, cậu trông thật tuấn tú, khoác trên người áo vest đen vừa vặn, thắt cà vạt mảnh màu đen trên cổ áo sơ mi trắng ôm trọn thân hình dong dỏng, tựa như chàng hoàng tử đứng nới bục cao chúng tôi chẳng thế nào chạm đến.Thần thái cậu cao ngạo mà trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng khép kín, nhưng lúc vô ý lại để lộ nụ cười thẹn thùng lại vẫn giống một thiếu niên non nớt.

    Tôi ngồi bên dưới, say sưa ngắm nhìn cậu.

    Sau đó, chỉ mong ngóng mau đến màn biểu diễn song tấu piano tình tứ giữa Trình Dịch và Ký Tuyết Nhi.

    Sau màn diễn văn của học sinh và giáo viên nhà trường, trao thưởng, diễu hành đằng đẵng... cuối cùng, 11giờ 55 phút trưa, tôi cùng Giang Giai Lăng đứng trước cửa phòng thí nghiệm sinh vật. Ở đây trồng một cây phượng nhỏ, không rõ vì sao từ mùa hạ năm ngoái đã không còn nở hoa. Nắng xuyên qua tán lá, đánh rơi những vệt sáng lốm đốm, gió thổi rung rinh lá, vệt sáng dập dềnh như sóng cuộn.

    Giang Giai Lăng sớm đã thay một bộ váy chiffon màu hồng kiểu Âu, càng tôn lên gương mặt yêu kiều động lòng người. Nó căng thẳng đi đi lại lại, lúc tự lẩm bẩm một mình, lúc lại kiễng chân ngóng về phía đằng xa.

    "Này, Vương Hiểu Hạ, mày nói xem... liệu Bưởi có đưa Trình Dịch đến đây thật không?"

    "Sẽ đến thôi! Bưởi bảo không thành vấn đề..." Tôi miệng đáp tay chỉ, "Mày nhìn kìa! Đến rồi."

    Xa xa, quả nhiên xuất hiện vài bóng dáng quen thuộc, ngoài Bưởi và Trình Dịch, còn thêm mấy đứa con gái lớp B. Hai đứa ghé đầu thì thầm hồi lâu, Trình Dịch gật gật đầu, Bưởi dẫn đám con gái rời đi, để lại mình Trình Dịch từ từ tiến về phía phòng thí nghiệm.

    Tôi chạy tới núp dưới bóng cây, nam nữ chính đều đã có mặt, tôi cũng coi như xong nhiệm vụ, chuẩn bị rút lui. Nào ngờ Giang Giai Lăng túm chặt lấy tay tôi, giọng run run: " Vương Hiểu Hạ, tao nói với mày một chuyện, đừng đánh tao!"

    "Chuyện gì?"

    "Tao đột nhiên nhận ra," nó nói: "người tao thích là Bưởi!"

    "Cái gì?" Tôi hỏi đi hỏi lại như vấp băng: " Bưởi á? Bưởi sao? Dương Tông Hựu á?"

    "Ừ! Bưởi, Dương Tông Hựu." Giọng Giang Giai Lăng chắc nịch.

    Giang Lăng Lăng! Mày đang đùa tao đúng không? Trình Dịch, người mày yêu thầm trộm nhớ bao năm sắp đến rồi! Vào thời khắc này, mày lại nói mày thích người khác!

    "Thế... làm sao đây!" Tôi gặng hỏi.

    "Xin lỗi! Tao phải đi tìm Bưởi đây, Trình Dịch mày tự xử đi!" Giang Giai Lăng bỏ lại một câu rồi chạy mất.

   Chuyện gì thế này? Tôi phải tự xử thế nào?

    Lập tức bỏ trốn? Giả vờ cảm nắng ngất lịm?

    Không kịp nữa rồi.

    Đúng 12 giờ trưa, Trình Dịch bước tới trước mặt tôi.

    Cậu vẫn mặc áo sơ mi trắng như lúc đọc diễn văn tốt nghiệp, cà vạt nới lỏng hơn một chút, tay móc chiếc áo vest quàng trên vai, gương mặt như cười như không, chăm chú nhìn tôi.

    "Vương Hiểu Hạ!" Cậu gọi giật đứa đang định bỏ chạy là tôi lại, "cậu muốn nói gì với tớ?"

    Không phải tớ! Vốn dĩ Giang Giai Lăng định tỏ tình với cậu, nhưng một phút trước khi cậu đến, nó bỗng nhận ra người nó thích là đồng đội cậu, Dương Tông Hựu, nên không thể tỏ tình với cậu nữa!

    Trước ánh mắt trong veo kia, sao tôi có thể nói ra được chứ!

    "Cậu... không phải cậu có hẹn với Lý Tuyết Nhi sao, còn đến đây làm gì?"

    "Xem ra cậu không mong tớ đến nhỉ ." Cậu như chực cười, "Không phải cậu hẹn tớ à? Cậu hẹn, tất nhiên tớ phải đến rồi! Đến để xem cậu định nói gì?"

    Sao lại thành ra tôi hẹn cậu ấy? Rõ ràng tôi đã nói với Bưởi người hẹn Trình Dịch là Giang Giai Lăng mà! Nhất định đã có nhầm lẫn!

    Đầu óc trống rỗng, tôi chỉ biết cúi gằm xuống nhì đất.

    "Ê! Thế này đâu giống cậu, đừng cúi đầu mãi thế, Vương Hiểu Hạ, mau ngẩng đầu lên nhìn tớ!" Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của Trình Dịch xuyên thấu ánh nắng chói chang buổi trưahè, ấm áp, ngọt ngào, tựa như mang trong mình sức mạnh dẫn lối.

    Tôi ngẩng đàu.

    Thôi xong! Trình Dịch lại đang mỉm cười nhìn tôi!

    Mắt cậu cong cong, đôi mi chớp chớp, môi đỏ ướt át, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng!

    "Cậu muốn nói gì?" Cậu kiên nhẫn hỏi.

    Nói thì nói! Ai sợ ai chứ! Tôi liền liều một phen!

    "Trình Dịch!"

    "ƠI?"

    "Xin lỗi, chính tớ đã lấy trộm thẻ học sinh của cậu!" Tôi rút tấm thẻ học sinh trong cặp ra, "Trả cậu này."

    Cậu bé mặt búng ra sữa trên tấm thẻ học sinh, giờ đây đã trở thành chàng thiếu niên mặt mày tuấn tú, đứng trước mặt tôi.

    Cậu không tức giận, chỉ ngây người một lát mới nói: "Cái này à, hóa ra ở chỗ cậu thật, giờ cũng không cần dùng đến nữa, tặng cậu làm kỉ niệm đấy."

    "Vậy ngại lắm!" Haizz! Tôi còn dám nói ngại sao, chiếm đoạt đồ người ta lâu như thế.

    "Cậu chỉ muốn nói với tớ chuyện này thôi sao?" Cậu hơi nhếch môi, vẻ tháy rất thú vị.

    "Tại sao cậu không hỏi lí do tớ lấy thẻ học sinh của cậu?"

    "Chuyện lâu vậy rồi sao phải truy cứu chứ?"

    "Cậu không giận à? Ý tớ là, đáng lẽ cậu phải tức giận hỏi tớ vì sao tớ trộm đồ của cậu!"

    "Sao tớ phải tức giận?"

    "Bởi vì..." Tôi mân mê đuôi tóc, che đi gương mặt nóng bừng, đỏ ửng vì căng thằng, "cậu không hỏi như vậy, tớ không biết nói tiếp thế nào!"

    "Thôi được! Vậy sao cậu lại lấy trộm thẻ học sinh của tớ?"

    "Bởi vì... tớ-thích-cậu!" Tôi lấy hết sức bình sinh, mới có thể nói thành lời đồng thời nhìn thẳng vào mắt cậu.

    Trình Dịch! Tớ thích cậu!

    Phụ họa theo tôi chỉ có tiếng lá xòa xạc do gió thổi qua.

    "Tớ biết!" Cậu đáp, giọng nhã nhặn, biểu cảm giống như tôi đang nói với cậu mai kiểm tra 15 phút, còn cậu sớm đã xếp nó vào bản kế hoạch học tập của mình.

    "Cậu, biết sao?" Tôi nhìn vào đôi mắt bình thản kia, lắp ba lắp bắp: "Cậu biết từ khi nào?"

    "Cậu bắt đầu thích tớ từ khi nào, tớ biết từ lúc đó."

    "Ờ..." Hóa ra cậu ấy sớm biết cả rồi.

    "Sau đó thì sao?" Cậu tiếp tục hỏi.

    "Sau đó cái gì?" Chẳng ngờ cậu lại hỏi như vậy, tôi ngẩn người.

    "Cậu thích tớ, sau đó thì sao?" Cậu hỏi.

    "Vậy, cậu...cậu... cậu có thích tớ không?"

    "Sau đó thì sao?" Cậu vẫn không trả lời, tiếp tục hỏi.

    "Nếu như, cậu...cậu... cậu cũng thích tớ, vậy chúng ta làm... làm bạn trai bạn gái..."Tôi kém cỏi nói ra những lời này, mặt đỏ bừng từ cổ đến tận mang tai.

    "Sau đó thì sao?" Cậu vẫn hỏi.

    "Làm bạn trai bạn gái, sau đó... sau đó... cùng học lên cấp ba..."

    Tôi đang nói gì vậy! Tôi cùng Trình Dịch vào học trường nam sinh sao? Lẽ nào phải đến nước đi chuyển giới?

    Cũng may Trình Dịch không để ý, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"  

    "Học...học xong cấp ba...sau đó...sau đó...cùng học đại học..." Bí đến cùng cực, tôi mới chợt nhận ra cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi quan trọng nhất.

    "Trình Dịch, rốt cuộc cậu có thích tớ không?"

    Cậu im lặng rất lâu, môi khép chặt, đôi mắt nhìn tôi vừa sâu vừa đen láy.

    Trái tim tôi dần nặng trĩu, sắp chìm nghỉm vào ánh mắt tĩnh lặng thâm trầm tựa hồ nước của cậu. Sau đó, cậu nói:

    "Giám thị đến kìa!"

    Dứt lời, liền quay lưng bỏ chạy.

    Bỗng chốc ý thức tôi như thế bị bốc hơi, chẳng tài nào suy nghĩ được điều gì, mãi lâu sau, đến khi giám thị tới gần, gọi liền mấy câu: "Em kia! Em kia! Em làm gì ở đây?" tôi mới sực tỉnh.

    Hóa ra, tôi bị Trình Dịch chơi xỏ.

    Bình thường tôi luôn là đứa chơi khăm cậu, giờ đây sau khi bị ép thừa nhận mình thích cậu, tôi liền trở nên giống mấy đứa mê trai vẫn hay lẽo đẽo sau mông cậu. Trình Dịch liên tục hỏi tôi "Sau đó thì sao?", nhưng cậu muốn học trường cấp ba số một, trường đại học số một, thậm chí đi du học nước ngoài...Mỗi một bước đều là những "sau đó" tôi chẳng thể nào vượt qua nổi, phía sau của "sau đó" là chẳng còn "sau đó" nữa!

    Trình Dịch đang cười nhạo tôi ngu ngốc! Huống hồ, cậu đã biêt tôi thích cậu từ lâu! Cũng có nghĩa, nhưng trò hề, mánh khóe vặt vãnh tôi hay làm để thu hút sự chú ý, sớm đã bị cậu nhìn thấu!

    Với tôi, chuyện thích cậu vẫn luôn là bí mật, tôi chưa từng kể với ai, hóa ra chẳng qua chỉ lừa dối mình, phí hoài bao công sức, còn cậu ngồi xem hết vở kịch hay, rồi thầm cười nhạp tôi hàng ngàn hàng vạn lần.

    Liệu có phải nếu không nói ra, tôi vẫn có thể tiếp tục âm thầm thích cậu?

    Xét cho cùng, thầm thích một người đau khổ hơn? Hay bị người mình thích từ chối đau khổ hơn?

    Đổ mưa rồi.

    Trân mưa rào giữa trưa hè điển hình của vùng Nam Bộ, vừa vội vã vừa chóng vánh, ngay cả mặt trời còn chưa kịp chạy trốn.

    

    Ngày thi lên cấp ba, Trình Dịch không xuất hiện.

    Ngày niêm yết kết quả thi, tên cậu cũng không xuất hiện trên bảng tên của bất kì trường cấp ba nào. Trình Dịch đi rồi, không một lời từ biệt, giống như cuốn tiểu thuyết viết gần đến kết bỗng dưng gác bút, chỉ để lại cho tôi một dấu hỏi, cùng một tràng những dấu ba chấm kéo dài vô tận...

    Nhiều năm sau, tôi mới chợt hiểu, hóa ra những gì dang dở trong tình yêu cũng là một kiểu viên mãn.

    Nó mang tên "tiếc nuối".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro