Chương IV: Mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Định cư, cho dù là toàn bộ quốc gia hay là thị trấn nhỏ, chúng thường có một đặc điểm chung: một trung tâm xung quanh là cơ sở lớn. Để nêu ra một ví dụ, các chư hầu cho vua sống tại ngôi nhà lân cận thủ đô của đế quốc, và các tôi tớ của các người hầu sống trong nhà ở gần chủ nhân của họ. Tương tự như vậy, các cửa hàng đã xếp hàng trên đường phố của khu vực đông đúc, khu vực dân cư, và gần những cửa hàng là những ngôi nhà của các thương gia và cửa hàng làm việc.

Dọc theo con đường quen thuộc, người ta luôn có thể tìm thấy được rất nhiều thị trấn nhỏ nằm rải rác xung quanh vùng ngoại ô của thị trấn lớn. Những thành phố lớn được đóng quân với những đoàn kị binh với mục đích duy trì luật pháp và trật tự, cụ thể là bảo vệ người dân khỏi nguy hiểm, thứ đầu tiên và quan trọng nhất chính là kẻ cướp. Thị trấn được tăng cường bảo vệ bởi những bức tường thành phố, giống như Foamicaum, có ít lí do để sợ bị tấn công. Những ngôi làng và khu dân cư ít ỏi khác, tuy nhiên, không có phòng thủ. Đó là lí do họ đã yên lòng khi có một người láng giềng có thể bảo vệ họ.

Đích đến của chúng tôi, cũng vậy, thuộc vào danh sách "ngôi làng không thể phản kháng". Theo như Albus, trường học ở nơi lân cận.

"Đó là một ngôi làng nhỏ tên là 'La Tête'."

Con đường sa thạch tiếp tục hướng thẳng đến thủ đô, Prasta.Trên đường rất nhiều con đường nhỏ, khi tôi hiểu được sau khi kiểm tra bản đồ, đã dẫn đến những ngôi làng nhỏ và thị trấn. Giống như Albus đã khẳng định, con đường này kéo dài đến tận La Tête.

"Nó hơi nhỏ, nhưng nơi này rất sôi động! Có một tiệm bánh ở La Tête làm bánh óc chó ngon nhất! Qủa quả óc chó giòn, làm vị của bánh thật ngọt ngào, và khi nó mới ra lò, nó mịn và ấm áp như thế bạn sẽ không tin vậy! "

"Vậy à...nó khá hấp dẫn," Zero thì thầm. Nếu như một nửa bộ não của cô ấy chứa những vấn đề về phù thủy và ma thuật, thì nửa kia của bộ não là những suy nghĩ về thức ăn. Thực ra, bây giờ tôi mới nghĩ đến nó, tâm trí của cô ta dành cho thức ăn có lẽ là cao hơn.

"Foamicaum rất thú vị bởi sự náo nhiệt của nó, nhưng cá nhân tôi, tôi thích La Tête hơn. Ngay cả khi săn phù thủy đã bị cấm, tôi nghĩ rằng tôi vẫn muốn ở lại đây. Có thể làm thầy bói hay gì đó."

"Nghe này, nhóc. Có vẻ như nhóc đã quên rồi thì phải, vậy thì ta sẽ nhắc lại. Chúng ta đang cố gắng đi tới học viện. Ta thấy nhóc thích thành phố này, nhưng chúng ta không ở lại đây để vui chơi đâu."

Albus giận giữ quay người đi sau khi nghe câu nhắc nhở của tôi.

Ngươi nghĩ ta sẽ quên nó sao?! Ta biết chúng ta đang đi tới học viện, và học viện đang ở La Tête!"

"Chẳng phải học viện là nơi trú ẩn cho phù thủy sao? Vậy có nghĩa là La Tête là ngôi làng của phù thủy sao?"

"Không, không phải thế." Albus thở dài, bực bội. "Lối vào của trường được ẩn ở trong thành phố La Tête. Nó ở phía sau một chiếc cột trong nhà thờ, nơi không ai trừ phù thủy có thể nhìn thấy được, và được bảo vệ bởi một rào cản không thể vượt qua được."

"Vậy ý của nhóc là trong thành phố...ở trong nhà thờ, có một lối vào dẫn đến nơi của các phù thủy?"

"Đúng thế. Đặt lối vào ở trong thành phố là bài luyện tập khá phổ biến. Tôi có nghe về một lối dẫn đến tận cùng của ngõ hẻm, phía sau bức tượng, ngay cả phía dưới chiếc giường của phòng trọ."

"D...Dưới giường..."

Tôi không nên nghĩ quá nhiều về nó. Khiến tôi sợ về những con hẻm, bức tượng và khu vực dưới giường sẽ rất bất tiện.

"Chúng ta sẽ thu hút sự chú ý vào ban ngày, nên chúng ta sẽ phải giết thời gian khi chúng ta đến La Tête, ít nhất vào buổi tối. Có một nhà trọ trong thị trấn, nên có lẽ là một ý kiến tốt khi thuê một phòng. Họ có nuôi một chú chó, nhưng nó rất quý ta. Nó nhảy lên ta mỗi khi ta tới chơi với nó, và vợ chủ quán thường xuyên cho ta kẹo."

"Cô ấy đưa kẹo cho pháp sư...?"

"Bởi vì không có ai biết ta là pháp sư cả." Albus nói một cách thờ ơ, nhún vai.

Chẳng phải ngươi đang lừa dối họ sao? Tôi nghĩ chứ không nói ra.

"Mọi người đối xử với ta bình thường vì bọn họ không biết ta là pháp sư. Mẹ của ta đã từng là phù thủy, nhưng bà ấy đã từ bỏ ma thuật để kết hôn với một người đàn ông bình thường. Dù gì, chúng tôi đã sống trong ngôi làng của con người."

Một phù thủy từ bỏ ma thuật để sống như một người bình thường. Tôi, thẳng thắn mà nói, đã bị ngạc nhiên rằng điều như thế còn có thể xảy ra. Chuyện gì với việc đó và lòng tốt của Solena vậy, tôi nghĩ tôi đã có vài thành kiến với phù thủy.

"...Vậy thì, cha mẹ của nhóc giờ sao rồi? Với việc trước kia mẹ của nhóc là một phù thủy, sống chắc khó khăn lắm nhỉ?"

"Cha mẹ ta, cả hai người họ, đã chết và được chôn từ lâu rồi...Tất cả là do cuộc săn phù thủy."

Albus trở nên thờ ơ. Chỉ như vậy, tôi run rẩy cả sống lưng.

"Nó xảy ra khi ta chỉ còn là một đứa trẻ. Người dân thành phố đã phát hiện ra rằng mẹ của ta là một phù thủy, và đáp lại bằng một cuộc săn phù thủy. Chúng ta đã từng là một gia đình hạnh phúc cho tới lúc đó. —Kể từ xưa, người dân Wenias đã dựa vào phù thủy để được giúp đỡ trong khi họ cần. Nhưng bất chấp điều đó, con người còn không cho phù thủy đến gần thị trấn của họ, ít nhiều trả ơn bằng cách giúp họ trở lại khi cần thiết. Cha của ta đã cố câu giờ để mẹ ta và ta chạy trốn, nhưng ông ấy đã chết khi chiến đấu với người dân trong thị trấn. Mẹ ta đưa ta tới nơi trốn của bà ngoại và trốn thoát, nhưng cuối cùng, bà ấy cũng đã mất. Và đó là lí do ta được nuôi dưỡng bởi bà ngoại. Ta hầu như không nhớ được gì về cha mẹ cả. Và chỉ để làm rõ, tất cả đều diễn ra trước cuộc nổi loạn của phù thủy. Đó là thực tại của sự chung sống ở thời đại đó."

"...Điều đó...con người thật kinh tởm..."

Sao mà họ không thể chứ? Tôi nghĩ vậy. Nhưng biểu cảm của Albus rất phức tạp. Nhóc lắc đầu.

"Không phải vậy đâu. Nhìn xem, cha ta thực sự yêu mẹ ta. Ông ấy còn không quan tâm mẹ ta là phù thủy. Nếu ta xem mọi con người là kinh tởm, nó sẽ không đúng với cha ta. Con người không phải là xấu, nhưng thực tế là phù thủy bị coi là kẻ ác. Chúng ta đang sống trong một thế giới đổ tội hết lên trên phù thủy cho mọi điều không may xảy ra. Ta có thể chiến đấu chống lại loài người, nhưng tôi không cảm thấy như tôi muốn giết từng người một trong số họ."

—Trông như Albus đã thực sự trưởng thành. Mắt tôi lấp lánh trong khi Zero cười dịu dàng.

"Nếu một người không thể lý luận, người đó không thể thực hiện ma thuật. Mặc dù nhóc đang tìm kiếm cái gì ngoài tầm với, nhóc, ngươi sẽ là một phù thủy tốt. "

Và sau một khoảng thời gian khi chúng tôi nói chuyện, chúng tôi đi theo con đường xoắn và rẽ.

Albus có vẻ tự nhiên khi đi cùng chúng tôi, vung tay, nói chuyện này nọ và hét lên vui vẻ.

Nhìn vào bản đồ, tôi thấy được rằng La Tête không quá xa so với Foamicaum.Nó sẽ mất nhiều nhất là hai tiếng đồng hồ với một chiếc xe ngựa đi với tốc độ chậm, và khoảng gấp đôi số đó cho một người đi bộ.

Kể cả vậy, cũng không lạ gì khi thấy nhiều xe cộ hơn trên con đường này, nhưng chúng tôi chưa gặp ai trên đường đến đây cả.

"Yên tĩnh thật...cảm giác như chẳng có ai ở đây cả."

Nó không phải là thứ cảm giác mà một người nên thấy khi đang ở trong một thị trấn nơi có người sinh sống. Dù gần một thị trấn khá yên bình; nhịp điệu mà tôi đang cảm thấy bây giờ bối rối hơn cả. Tôi có cảm giác xấu về việc này. Phần lông phía sau gáy của tôi dựng đứng lên, và tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu; càng tới gần La Tête, cái cảm giác đó càng mạnh. Chân của tôi nặng dần theo từng bước đi, như thể bản năng của tôi đã hét lên rằng phải tránh xa.

Zero kéo mạnh quần áo tôi.

"—Ngươi có cảm thấy nó không?"

Cô ấy cũng bất ngờ khi nói vậy. Tôi bực mình gãi má khi lo lắng nhìn xung quanh.

Nó không thể chỉ là tưởng tượng của tôi khi ngay cả Zero cũng cảm thấy được nó.

"Ta có thể cảm nhận được có ai đó đang theo dõi."

Nó không cảm thấy như chúng tôi đã bị theo dõi, nhưng tôi đã mơ hồ nhận thấy được sự theo dõi. Nó là loại cảm giác như vậy. Cảm giác như có mối đe dọa trong khu rừng tối đen như mực kia, nhng không ai trong chúng tôi có thể thấy được thứ bên kia. Dù sao, có thứ gì đó đã ở đó.

Bầu không khí ngột ngạt này ép chúng tôi từ mọi phía.

"Này nhóc. Nơi này luôn cảm thấy như vậy à? Nó có vẻ là khá ảm đạm so với một thị trấn nhỏ sinh động.

Albus dừng bước. Nhóc trông có vẻ bối rối khi quay sang chúng tôi.

"Ừm," Albus lẩm bẩm.

Trông có vẻ như nhóc đã nói chuyện thật lớn để giấu đi sự khó chịu của mình.

"Sau cái đồi này là thị trấn rồi...nhưng nơi này thường đông người hơn mà, và nó cũng rất nhộn nhịp nữa..."

Albus đóng miệng lại.

"Tôi sẽ đi xem xét một chút!" nhóc chạy đi. Tôi biết rằng có gì đó sai sai ở đây. Thứ đáng nghi nhất ở đây là sự tĩnh lặng chết chóc gần nơi con người sinh sống.

"Chúng ta sẽ làm gì đây, Cô Phù Thủy? Đây có phải là cái bẫy không?"

"Cho ai cơ? Ta? Hay, không lẽ, cho ngươi?"

"Cô, phải không?" tôi trả lời sau khi ngập ngừng một chút.

"Ngươi có nghĩ rằng Albus đã thông báo cho cho người khác để tìm ta, và đang dẫn chúng ta vào cái bẫy để đánh bại ta không?"

"Tôi không nghĩ vậy, Nhưng đó là thứ đầu tiên khi nghĩ tới. Dù sao, nhóc chính là người đã đưa chúng ta vào hoàn cảnh này."

"Đúng thế, ngươi đã suy luận để có được cái kết luận đó. Tuy nhiên, trực giác của ngươi có hiệu quả hơn khi tiết lộ sự thật hơn là sức mạnh của giả thiết của ngươi hay ý thức chung của ngươi. Vậy bây giờ trực giác của ngươi đang mách bảo ngươi điều gì?"

"Đi khỏi đây ngay lập tức."

"Và để cậu nhóc ở lại sao?"

Tôi bị mất cảnh giác khi cô ta hỏi tôi như thế, bởi vì bản năng của tôi không nói với tôi điều gì như vậy cả. Dù sao, nếu Albus đã cố tình dẫn chúng tôi tới một cái bẫy, thì bỏ rơi nhóc thì tất nhiên đó là hành động đúng đắn. Nhưng thay vào đó, trực giác đã nói với tôi rằng hãy bỏ trốn cùng nhóc đó.(Trans: shotacon :v) Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của tôi, đôi mắt của Zero dịu dàng dần.

"Vậy thì, hãy cùng nhau bỏ trốn. Với Albus."

"Cô có chắc sẽ ổn khi rời đi mà chưa lấy lại cuốn sách của cô chứ?"

"Sẽ khôn ngoan hơn khi tìm Thirteenth trước, nếu nguy hiểm ở phía trước."

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Này, nh—"

"Không!"

Hoàn toàn át đi tiếng gọi của tôi, tiếng thét lớn của Albus vang lên từ khoảng cách xa.

Một khoảnh khắc giật mình bất động, Zero và tôi cùng nhau chạy lên đồi cùng nhau, nơi tầm nhìn của chúng tôi được mở rộng.

"Sao vậy, nhóc. Có chuyện gì—"

Thấy câu trả lời trải dài phía dưới tôi, tôi thậm chí không nói nổi chữ "xảy ra".

Dưới chân đồi chúng tôi vừa lên, có một thị trấn nhỏ. Đó có lẽ là La Tête. Những cấu trúc nổi bật bao gồm các nhà thờ ở giữa thị trấn và các quảng trường thành phố, theo sau là một đám đông ồn ào của các cửa hàng và những ngôi nhà đầy màu sắc khác nhau, tất cả tụ lại với nhau. Để đi qua thành phố này từ đầu này đến đầu kia mất không quá ba mươi phút. Tôi ước tính dân số của thị trấn khoảng, nhiều nhất, hai nghìn người. So với Prasta, nơi tụ hào với dân số chắc chắn hơn năm mươi nghìn người, nơi này không hơn gì một chiếc sân phía sau nhà.

Các dãy nhà thưa dần khi hướng về phía ngoài trung tâm thị trấn, cho đến khi những gì còn lại là màu sắc rực rỡ của đồng cỏ. Và trên đồng bằng đó—dường như không có con vật nào đi ra.

Rõ ràng là chúng đã bị tấn công, và đó không còn là thành phố La Tête nữa.

"Không...không, không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!"

"Này, nhóc, đợi chúng ta với! Nó không an toàn đâu!"

Ngay cả bản thân nhóc còn không hiểu vì sao lại hét lên như vậy. Như đang trong cơn hoảng loạn, Albus không chút chần chừ chạy xuống đồi.

Nếu nơi đó bị khám xét bởi những tên cướp, vài tên chắc vẫn còn ở đó. Ngay cả khi giả sử không có tên nào ở lại, chắc chắn sẽ có những tên bẩn thỉu lục lọi đồ ăn bị phân hủy. Dù vậy, vẫn có những xác chết. Albus có thể là một pháp sư, nhưng dù sao, nhóc vẫn chỉ là một đứa trẻ. Tình trạng hiện giờ của thị trấn không có chỗ cho một đứa trẻ.

"—Thật là! Nhóc này!"

Bực mình, tôi ôm Zero trên tay và nhãy xuống đồi. Bầu không khí kì lạ và khó chịu tăng lên khi chúng tôi làm theo cách của chúng tôi, chảy ra những giọt mồ hôi lạnh.

"Đừng lo, lính đánh thuê. Ngươi có nhớ những gì ta đã dặn không?"

*Bốp Bốp, Zero vỗ đầu tôi.

"Ta sẽ bảo vệ ngươi."

Tôi nhìn Zero, im lặng trong nụ cười tự tin của mình.

Một vài lời ngắn ngủi từ một phù thủy sẽ không làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao, tôi không thể được gọi là một lính đánh thuê nếu tôi hạ thấp cảnh giác.

Khi tôi đuổi theo Albus tới thị trấn, tôi thấy được sự tàn phá đã đi xa, quá xa và tồi tệ khi đến gần. Đủ để khiến tôi nhăn mặt. Tôi thấy được một bức tường đã bị phá hủy, một báo hiệu suy thoai—tôi thấy khắp nơi là xác chết, xác chết, và nhiều xác chết hơn nữa. Đứng giữa biển máu và Albus bị chết đứng, chết lặng, trắng mắt khi nhìn những xác chết từ trái sang phải.

"...Này, đừng có nhìn như thế nữa," Tôi nói.

Albus bắt đầu.

"Ah..."

"Chắc là họ đã bị tấn công bởi lũ cướp. Hiếm khi thấy mọi thứ thật lộn xộn như vậy...nhưng tôi đoán những người này thực sự rất xui xẻo."

"Lũ cướp," Albus thì thầm, đôi mắt như tên bắn trong hốc mắt. Cong môi nhạo báng.

"Ngươi có thấy không?"

"Thấy gì cơ?" Tôi hỏi, nhìn vào cái xác mà Albus đang nhìn chằm chằm vào. Tôi không thấy gì ngoài một cái xác bị cháy; rất có thể bị thiêu sống. Mặc dù đặc điểm đã bị biến dạng đến mức tôi không thể xác định được giới tính của nó, rõ ràng là những giây phút cuối cùng của nạn nhân là nỗ lực để thoát ra ngoài.

Nhưng có gì đó không đúng. Cấu trúc trông quá sạch sẽ so với một thị trấn tràn đầy những cái xác đen.

Rõ ràng, ngọn lửa không thể nào chỉ chọn ai và thứ gì để đốt; đó là lí do tại sao ngay cả một đám cháy không kiểm soát bốc lên, phần còn lại của thành phố sẽ bị phá hủy sớm sau đó. Tuy nhiên, sau khi nhìn những cái xác, nó có vẻ ngọn lửa này chỉ thiêu nguyên con người và không có gì khác. Bạn có thể tin vào con người khi chạy xung quanh và hoảng loạn khi gây ra đám cháy, ngọn lửa lan tỏa, nhưng không thể tìm thấy một ngôi nhà cháy đen nào cả.

"Đây là...phép thuật?" Tôi lẩm bẩm. Zero gật đầu.

"Ta tin rằng Flagis chính là câu chú được dùng. Nó là một câu chú dùng lửa chỉ gây thiệt hại cho nạn nhân của ngươi. Như vậy, nếu ta triệu hồi nó ở trong một khu rừng hay một ngôi làng nhỏ, đám cháy sẽ không lan ra. Nó đã khá rõ với ta rằng họ đã bị tấn công bởi một phù thủy.

Một thị trấn gần đó đã bị tấn công. Tôi nhớ là đã nghe thấy việc này ở cổng thị trấn Foamicaum. Gã gác cổng nói tới chuyện này sao?

Tôi đã luôn biết rằng phù thủy tấn công người làng chỉ để trả thù những người ở thủ đô. Nhưng trực tiếp nhìn thấy được sự tàn phá lần đầu tiên, tôi đã bị sốc bởi mức độ của sự hủy diệt.

Xác chết được rải rác khắp nơi, mỗi ngôi nhà đều mang hình ảnh của việc cướp bóc. Đó là hình ảnh của tương tàn chỉ có thể giải thích rằng họ đã bị tấn công bởi người sử dụng phép thuật.

"Cái gì đây...? Chẳng phải thị trấn này được bảo vệ bởi phù thủy từ Ma thuật sư đoàn của Zero vì đây là lối vào hay sao? Chuyện gì—"

"Chúng tôi không phải là tổ chức duy nhất sử dụng phép thuật," Albus nói, cúi đầu. Mắt tôi dần giãn ra.

Tôi không nghĩ rằng ngoài Ma thuật sư đoàn của Zero thì còn có các tổ chức khác nữa. Tôi đã cho rằng họ chính là người lập ra kế hoạch cho cuộc cách mạng chống lại cả vương quốc, những người đang phá hoại chính mảnh đất của mình.

Nhưng sau khi nghe và quan sát một con người tên là Albus, tôi đã bị thuyết phục rằng Ma thuật sư đoàn của Zero đã chiến đấu chỉ để bảo vệ phù thủy. Tuy nhiên, từ những gì tôi đã nghe được trong thời gian tôi là một lính đánh thuê và sự tàn phá tôi thấy ở La Tête này, tôi biết là có, không nghi ngờ gì, những phù thủy sử dụng phép thuật là những người đã tàn sát mọi người và đã cướp phá thị trấn với sự thích thú.

"Ý nhóc là có những tổ chức khác giống như Ma thuật sư đoàn của Zero ư?"

"Không! Đừng có gộp bọn chúng với chúng tôi lại với nhau! Bọn chúng chỉ là những tên trộm...chúng ở đây để lấy đi Cuốn sách của Zero! Họ tấn công thị trấn để một bước làm cho học viện rơi vào hỗn loạn!"

"Ngươi nó rằng họ là những tên trộm,...nhưng nhưng Cuốn sách của Zero đang ở cùng với Ma thuật sư đoàn của Zero, đúng chứ? Dù chúng có làm gì, bọn chúng—này! Này, đợi đã!"

Trước khi tôi nói hết câu, Albus lại tiếp tục chạy, chắc là để kiểm tra xem học viện có ổn không. Tôi chần chừ, rồi quay về phía Zero, người đã âm thầm ngồi đó.

"Này—"

Ngươi muốn làm gì? Chúng ta nên làm gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi bị đau đầu vì những câu hỏi, nhưng không một lời nào phát ra từ miệng của tôi. Bởi vì biểu hiện của Zero thật lạnh lùng, và bản thân cô dường như bất động như một con rối.

"...Xin chào?"

"Vậy nó cũng có thể...sử dụng cho mục đích này sao..."

Ngôi nhà đổ nát, dấu hiệu suy thoái, những cái xác bị thiêu cháy. Mắt của cô đổi từ người này sang người khác trong khi lẩm bẩm câu nói.

Cuối cùng, cô ấy làm như Albus, từ từ bước đi.

Albus cuối cùng chạy đến một nhà thờ cũ kĩ.

Tôi đi qua chiếc cửa, và bước vào ngôi nhà cầu nguyện bị xuống cấp. Nhìn xung quanh, tôi thấy được những cái ghế bình thường ngăn nắp thì bị vương vãi xung quanh trông thật bừa bãi, và những mảnh kính từ cửa sổ thì bị rải rác trên sàn. Nhà của chúa đang ở trong tình trạng xấu. Ngay cả ở đây cũng có những cái xác. Tôi nhìn qua đoán được là có sáu người.

Những người này, dù sao, khác so với những người tôi nhìn thấy ở bên ngoài. Họ là những cái xác của những người đã cố chạy trốn và đã bị giết. Những người này, mặc dù, không giống như những gì còn lại của những chiến binh.

Gần chiếc cổ của hai cái xác là chiếc vòng cổ khảm đá quý châu sa rực rỡ, hoàn toàn giống với chiếc vòng của Albus. Nếu là vậy, hai người này có lẽ là thành viên của Ma thuật sư đoàn của Zero.

Có nghĩa là bốn người còn lại là những kẻ đã tấn công?

"Có phải họ từ Ma thuật sư đoàn của Zero...và họ từ những kẻ tấn công?"

Albus gật đầu.

"Mọi người trong Ma thuật sư đoàn của Zero đã đấu tranh để bảo vệ học viện và thị trấn..."

Nhưng họ đã thất bại trong việc cứu người dân thị trấn. Ít nhất là họ đã chiến đấu cho đến người cuối cùng ở đây, bảo vệ học viện.

"Họ đã giết nhau sao?"

"Không, đó không phải như vậy."

Zero đột ngột bước về phía trước, đi qua Albus và đến cái xác của những phù thủy.

"Này," Tôi cảnh báo cô ấy, nhưng Zero không quan tâm và nhìn chằm chằm vào sáu cái xác.

"Bốn phù thủy tấn công đã giết hai phù thủy liên quan đến Ma thuật sư đoàn của Zero đầu tiên. Sau đó, một phù thủy khác đã xuất hiện và cũng đã giết bốn kẻ tấn công."

"Sao cô biết được?"

"Cái chết của họ không giống nhau. Những phù thủy từ Ma thuật sư đoàn của Zero có dấu hiệu đã chiến đấu, nhưng bốn người còn lại đã chết mà không có thời gian để phản ứng lại. Trên hết, đó là thực tế rằng cả sáu người đã hoàn toàn bị rút hết phép thuật mà sự tham gia của bên thứ ba không thể chối cãi."

Có vẻ như, một phù thủy, không thuộc về Ma thuật sư đoàn của Zero hay những kẻ tấn công, đã xuất hiện ở đây. Mọi thứ càng ngày càng phức tạp và bối rối hơn.

Trong khi tôi đang vắt óc suy nghĩ, Albus hít một hơi thật sâu...

Và nói bằng một giọng run run sợ hãi và giận dữ.

"Thirteenth"

Tôi có thể thề rằng Zero và tôi cũng đang nghĩ về câu hỏi sau đó.

Làm quái nào mà nhóc biết được cái tên đó, và sử dụng nó bây giờ? Nhưng trước khi tôi có thể nói lên mối quan tâm của tôi, tất cả mọi thứ đã thay đổi.

Đôi mắt được mở ra.

Tôi ngay lập tức cảm thấy nổi da gà khắp người. Những điều bất ổn tôi cảm thấy dần dần tăng lên khi đến thị trấn này đã biến mất, nhưng thay vào đó là một không khí, cường độ cao, đe dọa, bên bờ của sự sợ hãi, đổ lên trên chúng tôi.

Đâu đó, con mắt. Đâu đó—

Tôi nhìn lên trên, và ngay lập tức hối hận vì việc đó. Có một dấu hiệu, con mắt to bám trên trần của nhà thờ.

Cái vết nứt mới hiện lên chạy từ đầu nhà này tới đầu nhà phía bên kia.

Hướng nhìn của cái nhãn cầu đang lồi ra kia nhìn từ tôi đến Albus cho đến khi dừng lại trên Zero.

"Cái cơ chế giám sát đó khá rõ ràng đó. Lính đánh thuê!"

"Eh? Uh...oh!"

"Đây là một sự triệu hồi cưỡng chế! Chúng ta sẽ bị đưa đi khỏi đây, vậy nên hãy bắt lấy tên nhóc và nắm tay ta!"

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ta đang nói gì vậy? Tất nhiên tôi không thể hiểu được. Nhưng sau khi tôi bê Albus lên vai và nắm lấy cổ tay của Zero, kéo cô ta vào vòng tay tôi.

Trong chớp mắt, sàn nhà đã biến mất. Thực ra, không. Đây là-

Sàn nhà, những bức tường, và chính căn phòng cũng đã biến mất. Chúng tôi đã bị hút vào một lỗ đen. Tôi không thể làm gì ngoài hét lên.

—Tôi đang rơi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ chết mất—

"Bình tĩnh nào, lính đánh thuê. Ngươi sẽ ổn thôi miễn là ngươi không buông tay ta ra. "

Giọng nói buồn ngủ của Zero đã đưa tôi trở về thực tại.

"Thở chậm lại. Cắm chân xuống, và cảm nhận đất ở xung quanh ngươi. Cơ thể của ngươi đã đến. Mang ý thức của ngươi trở lại với cơ thể của ngươi. Hãy tập trung vào tay ta."

Khi tôi hít thở thật sâu, tôi nhận ra rằng tôi đã chưa thở cho tới giờ. Tôi cảm thấy thứ cảm giác khi tôi rơi tự do đã không còn nữa, và tôi đã chắc chắn rằng mình đang đứng trên thứ gì đó cứng rắn.

Thứ vừa rồi là gì vậy? Một ảo giác? Tôi cảm thấy cực kỳ lạnh, và đang run rẩy khắp mình. Nhìn xung quanh, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng tối, được chiếu sáng bởi bốn cây nến bập bùng. Mùi cay nồng của hương bay vào không khí. Sàn nhà dưới chân tôi được lát bằng phiến đá. Và người đang ở trong vòng tay tôi chính là Zero. Ngay lúc đó, tôi nhớ ra rằng Albus vẫn còn đang ở trên vai tôi.

"Ơn Chúa! Lính đánh thuê đã trở lại, Zero! "Albus đã ôm đầu tôi.

—Tôi trở lại?

Tôi nhìn xung quanh mình. Tôi không thấy có lí do gì để nói rằng tôi đã "trở lại"—

"Này...cái nơi quái quỷ này là đâu thế? Chờ chút đã. Chúng ta vừa mới ở nhà thờ vài giây trước..."

"Đó là triệu hồi cưỡng chế—nó là sức mạnh để bỏ qua mong muốn của mục tiêu và dịch chuyển họ tới nơi khác một cách bắt buộc. Có vẻ như là một cái bẫy như vậy đã được đặt tại nhà nguyện. Đó là một kì tích của ma thuật khi sử dụng lại phương pháp triệu hồi một con quỷ để áp dụng lên con người, và tôi chỉ biết có hai người có thể làm việc đó. Một trong số đó là cố vấn của tôi."

Vào lúc đó, tôi đột nhiên phát hiện ra mùi của một người vô danh trộn lẫn với sự hiện diện mạnh mẽ.

Đó là cái bóng ở trong bóng tối. Mặc dù tôi đã được cảnh báo về sự hiện diện của chúng, nếu tôi vô tình mất tập trung một chút có thể làm tôi mất dấu họ. Họ thật sự đã làm rất tốt trong việc hòa trộn vào trong bóng tối.

Tôi không thể nhìn thấy họ, nhưng tôi biết là họ có ở đó.

"Và người còn lại là Thirteenth—anh"

Zero nở một nụ cười.

Thirteenth, tôi nghiền ngẫm cái tên đó trong đầu, không thể suy nghĩ kĩ càng, và xoay cổ ngang với tốc độ mà tôi nhìn lên.

*Squelch.

Một sự hiện diện của một người đàn ông hiện ra từ bóng tối. Dựa vào những gì tôi thấy từ Albus và Zero, tôi đã tưởng rằng những phù thủy và pháp sư đều trông rất tuyệt. Sau khi nhìn Thirteenth, nó không phải như vậy.

Hắn ta đủ cao để có thể là một chiến binh, được ưu đãi thêm cho một bờ vai săn chắc. Nhưng nhờ vào cái lưng gù, hắn ta trông rất ảm đạm. Mái tóc trông dài một cách bất thường, có vẻ được dùng để che đi mắt của hắn ta.

Hắn ta là một người đàn ông to lớn, ủ rũ. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Thirteenth. Tôi biết là nó hơi lạ khi từ phía tôi, một Đọa Thú, nhưng kể cả cái gương mặt không phải của con người này, tôi vẫn còn đẹp trai hơn hắn.

Nhìn thẳng vào người đàn ông, Zero nheo mắt tỏ vẻ thách thức.

"Anh có thể giải thích được không, Thirteenth? Tại sao anh lại triệu hồi tôi?"

"Tôi đã triệu hồi, và kết quả là cô đã đến. Đó là kết quả, không phải ý định ban đầu của tôi."

"Vậy anh đang triệu hồi tất cả con người đang ở đó sao? Đó khá là rắc rối đấy. Anh đã thay đổi một chút rồi, Thirteenth."

"Đó là bởi vì tôi nghe thấy tên tôi được gọi lên, Zero."

Từ kẽ hở ở mái tóc của hắn trở thành cái nhìn chằm chằm, thứ tôn trọng bản thân tới Albus. *Gulp, Albus thốt ra một tiếng rên nhỏ và bám chặt vào đầu tôi.

"Trong nhà nguyện là lối vào của con đường lui nguy hiểm của đoàn.Sau cuộc tấn công của những phù thủy khác, họ có vẻ đã sơ tán, nhưng tôi đã tham gia bởi cuốn sách, và để một con mắt giám sát tại đó vài ngày. Đó khi tên tôi được gọi. Vì vậy, để xem đó là gì, tôi đã quyết định triệu hồi bất cứ thứ gì ở đó."

"Nếu một người được triệu hồi không có kiến thức về ma thuật? Nếu lính đánh thuê của tôi thiếu thận trọng, anh ta sẽ chết. "

Ah, vậy là tôi đã ở giữa ranh giới sống và chết. Giờ tôi mới hiểu được rằng Albus ý muốn nói là tôi đã thoát khỏi ranh giới cái chết khi nhóc nói rằng tôi đã "trở lại. Tôi đã không thích cái gã Thirteenth này rồi.

"Người đó không hề có kiến thức về ma thuật sẽ vào một thị trấn với nhiều cái xác nằm rải rác xung quanh, đi tới lối vào một đoàn của phù thủy, và gọi tên tôi đã vượt quá sự dự đoán của tôi. Ngoài ra, tôi đã thắp một cây hương trước rồi. Nếu nó là thứ cần thiết, tôi cũng có vẻ tốt mà. Ngay cả khi hồn đã đi sang phía bên kia, sẽ không có vấn đề gì khi gọi nó lại cả. Giờ thì đến lượt tôi đặt ra câu hỏi. Tại sao cô lại rời khỏi hang, Zero?"

Humph, Zero khịt mũi

"Tôi chỉ cảm thấy một chút buồn chán mà thôi. Tôi nghĩ đi dạo một chút và nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm của anh khi tôi ở đó. "

"Việc này là hơi xa cho một cuộc đi dạo rồi ... Tôi đã nói với cô rằng bên ngoài rất là nguy hiểm mà. Cô đã hứa rằng sẽ đợi mà. "

"Đúng vậy, cuộc hành trình của tôi đầy rẫy những nguy hiểm. Không dưới mười lần tôi đã bị gọi là phù thủy và bị đuổi theo khắp nơi. Tuy nhiên, tôi đã học được nhiều điều. Đó là, nguy hiểm là không thể tránh khỏi. Nếu vậy, có thể tôi đã lãng phí đi vài thế kỉ. Có lẽ sẽ tốt hơn khi tôi ra ngoài sớm hơn. Anh không đồng ý sao, Thirteenth?"

Lưỡi tôi tê cứng và đau nhức từ sự căng thẳng kỳ lạ trong không khí.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Chẳng phải Thirteenth và Zero là bằng hữu sao? Cô ấy đã nói về hắn ta một cách ngưỡng mộ, nhưng bây giờ họ đang đối mặt với nhau, cô ấy có vẻ đầy sát khí.

Bỗng dưng—

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Giọng của Albus lớn hơn một chút.

"Zero...tại sao...cô là người đã viết Cuốn sách của Zero...vậy tại sao...tại sao..." Albus run rẩy. "Sao cô quen biết với Thirteenth, vị vua của ma thuật?!"

Vị vua của...ma thuật?

Bối rối, tôi nhìn Albus để tìm câu trả lời.

"Này, ý ngươi là sao khi nói 'vị vua của ma thuật'? Ý của ngươi là vị vua của đất nước này đã thuê hắn để chống lại phù thủy ư?"

"Đúng vậy...Thirteenth giúp săn phù thủy. Hắn là một kẻ phản bội! Hắn ta giết phù thủy, mặc dù chính bản thân hắn là một pháp sư!"

Tôi đã tự hỏi làm thế quái nào mà một đất nước không liên minh với Giáo hội có thể ổn định trong cuộc chiến với phù thủy—có vẻ như họ đã có những pháp sư là đồng minh của họ.

Thứ mà phù thủy được dạy kĩ là ẩn thân. Khi ẩn đi, sẽ không thể nào phân biệt được sự khác nhau so với con người bình thường; kể cả Giáo hội, nơi đã chiến tranh vô tận để chống lại phù thủy, thấy rằng phân biệt họ là cực kỳ khó khăn. Và như vậy, những người khó chịu về điều này bắt đầu giết những con người hoàn toàn bình thường khác với lí do rằng họ là phù thủy, để trấn an bản thân. Giữa số lượng các trường hợp tử vong của con người do phù thủy và những hành động của con người vì sợ hãi và hoang tưởng, nó sẽ có vẻ rằng càng ngày càng cao và sẽ vào trong lịch sử.

Làm thế nào người ta có thể giải quyết vấn đề nói trên này? Đơn giản chỉ cần bằng cách nhận sự trợ giúp của các phù thủy.

Zero nói rằng "phép thuật có để lại dấu vết", và coi như là cô ấy đã theo dấu của Thirteenth từ Khu rừng Hạ Nguyệt cho tới tận Wenias, nó đã tuyên bố mức độ công bằng của sự chính xác.

Tất nhiên, vấn đề là chẳng có phù thủy nào tự nguyện giúp đỡ cuộc săn phù thủy—mặc dù có một cuộc ngay đằng kia—dù hắn ta không hẳn là phù thủy, mà là pháp sư.

"Nhưng một pháp sư phải làm cái quái gì để được chấp nhận bởi một đất nước đang có chiến tranh với phù thủy?"

"Thirteenth được nhận bằng cách giết một tổ chức phù thủy lớn ngay trước mặt nhà vua" Albus nhổ nước bọt.

"Một lần, 'Ma thuật sư đoàn của Zero' đã tấn công nhà vua. Đó là khi ông ta đang đi ra ngoài, ở ngoài thành phố. Trận chiến chỉ mới bắt đầu,và chúng tôi có rất ít đồ hiến tế, vậy nên chúng tôi cố bắt nhà vua ra lệnh cấm săn phù thủy. Không may, đó là ngay sau 'Revels of Revenge'. Chúng tôi không thể gặp được và bị tấn công bởi những người lính. Chúng tôi đã đánh trả, vì chúng tôi không còn cách nào khác..."

*Pinch, Albus cắn môi.

"Và sau đó Thirteenth xuất hiện và tàn sát tất cả các thành viên của 'Ma thuật sư đoàn của Zero'. Và như vậy, Thirteenth lấy được lòng tin của lão vua và tham gia vào kinh đô với tư cách là pháp sư bảo vệ đất nước."

Đó là một câu chuyện mơ hồ tới mức cả hai đã được khai sáng và có vẻ hoàn toàn nực cười. Nhưng khi người ở Wenias đã phụ thuộc ở phù thủy giúp đỡ khi cần, nó cũng không phải không thể khi họ đang phụ thuộc vào pháp sư để săn phù thủy, cho dù chiến lược này có kì lạ như thế nào. Câu trả lời cho những lời cầu nguyện của họ vì sự thay thế thích hợp cho sự viện trợ của Giáo hội đã anh dũng xuất hiện trên sàn diễn trong những giờ phút nguy hiểm nhất của họ.

Thirteenth, người đã quan sát cuộc trao đổi giữa tôi và Albus, có vẻ đã mất đi kiên nhẫn của mình và 'đập mông' các thành viên khác xuống sàn.Albus nao núng và nhìn Thirteenth.

"Đừng—Zero nói nhỏ nhẹ. Nó là rất khó chịu. "

*Fwoop, tất cả lông trên cơ thể tôi dựng đứng hết cả lên.

Tôi có cảm giác giống như khi tôi bị quan sát bởi Giáo hội. Những cái nhìn lạnh lùng của Zero lác đác thể hiện thật đáng sợ, nhưng cái nỗi sợ hãi bởi cái nhìn của Thirteenth vào tôi là ở cả một cấp độ khác từ nỗi sợ hãi tôi cảm nhận được từ Zero.

Zero không có ác ý. Cô ấy còn không có ý định làm bất cứ thứ gì, nên tôi không sợ cô ấy lắm. Mắt của Thirteenth, tuy nhiên, tràn đầy ác ý. Ý định giết người mãnh liệt, và hắn có vẻ sắp lao vào tôi.

Cái nhìn của hắn như bảo tôi rằng tôi sẽ không thể nào so sánh được với sức mạnh của hắn. Nỗi sợ mà tôi đã cảm nhận được khi bị nhìn chằm chằm vào bởi một đối thủ như vậy—

Tôi biết khá là đáng thương cho một gã to lớn như tôi sợ hãi vớ vẩn, nhưng tôi đã vượt qua rất xa điểm có thể đặt lên một khuôn mặt tự tin. Albus trông có vẻ cũng sợ hãi như tôi; nhóc đang run rẩy khắp mình. Nếu tôi đưa nhóc xuống khỏi vai tôi và đặt nhóc xuống, chân của cậu ta cũng như vậy và ngã xuống đất.

Nên tôi đã không làm vậy.

"Ma thuật sư đoàn của Zero...? Các ngươi sử dụng tên của Zero mà không có sự tôn trọng và đã làm dơ bẩn nó! Đây là một tội ác không thể tha thứ. Sự thật là các người thêm hậu tố tên các ngươi vào với một phù thủy của màu đen u ám, người đã nuốt chửng kiến thức trong một cái hang—nó làm ta phát ốm."

Nhanh chóng, Thirteenth chém không khí với một ngón tay. Vào lúc đó tôi đã thấy ánh sáng của thuốc nhuộm cắt không khí và trở thành khiên Zero và Albus với cơ thể của tôi, quay lại đối mặt với Thirteenth. Tôi không hề biết đó là loại phép thuật gì, chỉ biết nó định làm hại Albus.

Tuy nhiên, không có tiếng kêu đau đớn phát ra giữa hai hàm răng đang nghiến chặt của tôi.

Chẳng có gì xảy ra cả. Tôi đã không bảo vệ họ khỏi nguy hiểm trong phong cách anh hùng—thực ra, hành động của tôi khá là khó coi.

Xấu hổ, tôi mở mắt ra. Đó là khi tôi dần dần nhận ra rằng Zero chui ra từ phía sau vai tôi, và đang đối mặt với Thirteenth.

"Cô...tại sao—"

"Tôi có nó rằng đây là lính đánh thuê của tôi, Thirteenth. Nếu như anh gây ra cho hắn dù chỉ một vết thương, tôi sẽ băm anh thành hiến vật cho quỷ đấy."

Tay của Zero tỏa ra khói màu đen như than. Cô ấy tức giận lắc chúng đi và vỗ hai tay vào nhau, tạo thành một âm thanh lớn, để loại bỏ những bụi than bám ở lòng bàn tay. Tôi cảm thấy như tôi đã cứu họ, nhưng có vẻ như tôi mới là người được cứu.



Tôi cảm thấy thất vọng. Nhưng một lúc sau, sự căng thẳng trong không khí lại tăng lên một mức độ khác.

"Cô tin rằng cô có thể sao, Zero? Năng lực của chúng ta không giống như sự cạnh tranh vào mười năm trước nữa đâu."

Thirteenth thổi bay ngọn lửa của Zero. Màu sắc biến mất trên khuôn mặt Zero, mà một nụ cười lạnh giá tự xuất hiện trên môi cô ấy.

"Vậy thì chúng ta có nên kiểm tra lời nói đó không, Thirteenth? Ta có một chút không hài lòng."

Tôi ngay lập tức bế Albus ở dưới tay và tránh xa Zero. Giống như Zero chỉ chờ có vậy, cơ thể cô ta bùng nổ ngọn lửa màu hồng ngọc. Đây không phải chuyện đùa.

Cho dù một người có bao nhiêu sinh mạng, nó sẽ không đủ để sống sót trong một trận đấu giữa một phù thủy và một pháp sư!

"N-n-này nhóc! Ngươi không thể làm về việc này sao?! Nó thật sự đang vượt khỏi tầm kiểm soát rồi!"

"Ta không thể làm gì cả! Phép thuật cao cấp nhất mà ta có thể dùng là Flagis! Chống lại một phù thủy có thể triệu hồi một ngọn lửa khủng khiếp chỉ với ý chí và một pháp sư có những cử chỉ và gọi nhanh như chớp, chỉ một cái chạm từ họ sẽ biến ngươi thành than! Nếu ta có thời gian, ta sẽ có thể làm gì đó về ma thuật, nhưng..."

"Chúng ta không có thời gian cho ngươi sử dụng ma thuật! Ngươi thật là vô dụng!"

"Ngươi thì không chắc?! Ngươi cũng không thể làm gì mà!"

"Wha—ah khỉ thật, ta sẽ thử tất cả những gì mà ta nghĩ ra!"

Tuyệt vọng và không còn gì để mất, tôi gầm lên với tất cả ý nghĩ của mình.

"Này cô phù thủy!"

Tại thời điểm đó, tôi chỉ có nói ra một thứ mà có thể thu hút sự chú ý của Zero. Nó hoàn toàn ngu ngốc, nhưng—

"Sắp đến giờ ăn trưa rồi! Giải quyết sau khi ăn đi!"

Zero dừng việc mình đang làm lại sau khi nghe câu nói ngu ngốc của tôi. Ngọn lửa bao quanh Zero đã biến mất trong chốc lát, và đầu cô ta quay về phía tôi.

"Giờ ăn trưa?"

"Ừ."

"Đồ ăn?"

"Ừ."

"Vậy sao?" Zero lẩm bẩm, quay mặt lại để đối mặt với Thirteenth.

"Chúng ta không thể chiến đấu với cái bụng trống rỗng, và nó sẽ không hay khi tấn công lúc chúng ta không ở trạng thái tốt nhất. Chúng ta có thể chiến đấu bất cứ lúc nào, nhưng không phải lúc bữa ăn. Vậy—Thirteenth!"

"Chúng ta có những miếng thịt cừu chất lượng, ta đã có một đầu bếp nướng cho chúng ta," Thirteenth gật đầu trịnh trọng, giống như để thể hiện hoàn toàn đồng ý. Hắn ta cũng không còn trong trạng thái chiến đấu nữa. Albus và tôi nhìn nhau và nắm lấy tay nhau. (Tran: mị ship Merc x Albus.)

"Tôi muốn súp rau củ."

"Vậy thì tôi sẽ đi chuẩn bị."

Zero và Thirteenth—người vài phút trước đó còn đang lườm nhau, mỗi người đều tỏa ra sức mạnh ma thuật thật lớn đến mức có thể nhìn thấy— đã đồng ý một thỏa thuận ngưng chiến mà không chần chừ.

Chúng tôi đã bị dịch chuyển từ một nhà thờ ở La Tête tới, ở bất cứ đâu, lại là thủ đô của Wenias: Prasta. Cụ thể, một hầm ngục( dungeon) đã bị biến thành thứ được dùng cho mục đích cá nhân. Tôi thực sự không thể tin được, nhưng tôi không thể tìm ra bằng chứng cho sự nghi ngờ của mình. Zero nói rằng "Thirteenth đang ở Prasta," và Albus nói rằng "Thirteenth là pháp sư của nhà vua," nên có lẽ đó là sự thật. Chúng ta thật sự đang ở Prasta.

Đó có nghĩa là chúng tôi đã dịch chuyển ngay lập tức từ La Tête tới Prasta—ờ thì, nó thật sự khiến chuyến đi khá thuận tiện. Nguy cơ tử vong là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Sau khi đi lên chiếc cầu thang dẫn lên trên và rời khỏi căn phòng dưới đất, tôi nhìn thấy một người mặc áo choàng, có vẻ là một trong những thuộc hạ của Thirteenth, lê chân bước đến chỗ chúng tôi. Hắn ta nhận lệnh từ Thirteenth, có vẻ là về việc chuẩn bị bữa ăn cho chúng tôi, và lại lê chân bước đi không một lời nói nào.

Albus trông như chỉ muốn hét lên, nhưng nhóc cũng có vẻ hiểu rằng tạo ra tiếng động sẽ chỉ làm mọi chuyện tệ hại hơn thôi. Nhóc làm cách nào đó tự kiểm soát bản thân và ngồi xuống bàn được đặt ra cho bữa ăn. Đúng như mong đợi từ một pháp sư vừa là một đứa trẻ và vừa là một người thực dụng.

Cả bốn chúng tôi, bao gồm cả Thirteenth, ngồi xuống xung quanh bàn ăn.

Ở hai đầu của chiếc bàn hình chữ nhật là Zero và Thirteenth. Và còn lại là Albus và tôi ngồi đối diện nhau. Đúng như mong đợi, bầu không khí không có vẻ tốt cho cuộc nói chuyện thân mật, nên mọi người đều ngồi trong im lặng.

Chúng ta có thể nói gì về hoàn cảnh đó bây giờ? Chỉ có âm thanh khi Zero vui vẻ uống súp thêm vào một chút sức sống, nhưng nó chỉ làm cho sự im lặng đáng chú ý hơn.

"Ta có thể chết vì cái súp không ngon này."

Người đã phá vỡ sự im lặng khó xử này là, tất nhiên, Zero, mặc dù hành động này của cô chỉ khiến mọi việc thêm khó chịu mà thôi. Cơ thể tôi cứng lại, và tôi nhìn Zero và Thirteenth

"Mặc dù món súp mà lính đánh thuê của ta làm là cực kì ngon...kế sinh nhai của một đầu bếp là nấu ăn, đúng không? Nhưng mà, tại sao, so với món súp của lính đánh thuê của ta..."

Này, thôi đi, xin đừng nói nữa. Thật vui khi cô đang khen tôi và mọi thứ, nhưng làm việc như vậy bây giờ và theo kiểu như vậy chỉ làm mọi thứ tệ hơn cho tôi mà thôi. Đó, thấy chưa, hắn đang lườm tôi kìa, phải không? Thirteenth đang lườm vào tôi, và trông hắn ta thực sự rất khó chịu. Hay hắn ta bình thường nhìn như thế vậy? Dù sao, nó rất đáng sợ.

"...Tôi đã chuẩn bị chúng giống như cách chúng ta đã làm ở cái hang đó. Nó đủ tốt để có thể ăn được." Thirteenth cuối cùng cũng trả lời. Giọng của hắn ít khó chịu hơn so với chỉ đơn giản là thờ ơ, và rất kỳ lạ.

"Anh đùa à! Tôi biết anh là người yêu mật ong."

"Đó là bởi vì đường rất quý giá. Dù sao, không cần thiết phải thêm những hương vị và hương thơm vô nghĩa vào món súp củ."

"Không sao đâu khi thừa nhận rằng mình thích đồ ngọt.Con người cũng có khẩu vị mà. Để lờ đi việc theo đuổi hương vị và tránh khỏi sự truy đuổi niềm vui là bất kính với quỷ. Đúng không, lính đành thuê?"

"Ờ thì...tôi...tôi nghĩ, miễn là nó ăn được..."

Nói thật, ở những hoàn cảnh như thế này, tôi sẽ không đồng ý với cô ấy mặc dù đồ ăn không phải là vô vị. Tôi đã không thể quan tâm ít hơn nếu Thirteenth thích ăn đồ ngọt khiến hắn đi tìm mật ong mỗi tối.

Zero mím môi và nhìn chằm chằm vào tôi, trông có vẻ bực bội, giống như thật không thể tưởng tượng nổi khi tôi không ủng hộ cô ấy. Cô ta trông như muốn nói rằng tôi lẽ ra phải giúp chủ nhân của mình, nhưng khi tôi nhận được thông điệp đó tôi không muốn làm gì và tránh ánh nhìn của cô ấy, Zero giận giữ quay đi và xé miếng thịt cừu của mình.

"Thật sao...anh đã sống ở ngoài mười năm nhưng vẫn đần độn hơn bao giờ hết, Thirteenth. Ý rằng, anh đang làm gì khi ra lệnh cho người khác như vậy? Ngưng ảo tưởng đi. Nhưng dù anh có cố gắng tỏ ra kiêu căng ra sao, nó sẽ không thay đổi được cốt lõi của mình đâu."

"Thời gian có thay đổi, Zero, và tôi sẽ làm những gì thích hợp nhất. Nếu tôi không hành động như dự tính trong khoảng thời gian này, tôi sẽ bị coi là kỳ lạ, là thứ mà tôi rất muốn tránh khỏi."

Bầu không khí bắt đầu cảm thấy khá căng thẳng. Rất nhiều là đằng khác. Tôi không thể ngăn mình đưa ra câu hỏi.

"Vậy thì...các người biết đấy...mấy người...mấy người là...bạn, phải không...?"

"Chúng tôi là đồng hương." Zero và Thirteenth cùng nhau trả lời. Đúng vậy, tôi hiểu rồi. Đồng bào, eh? Nó có lẽ giống như mối quan hệ giữa những người ở trong cùng một đội trong quân đội.

"Oh...nhưng đó nghĩa là mấy người không phải kẻ thù, đúng chứ?"

"Ta không cảm thấy như vậy, nhưng tên đàn ông này triệu hồi tôi, cố gắng hại lính đánh thuê của ta, và cãi nhau với ta. Tất nhiên là ta bực mình rồi. "

"Tôi không cố ý triệu hồi cô, và mục tiêu của tôi không phải là lính đánh thuê của cô, mà là tên pháp sư làm ảnh hưởng đến cái tên 'Zero'. Nó không phải là trách nhiệm của tôi khi tên lính đánh thuê bị thương khi cố bảo vệ cho một pháp sư."

"Anh vẫn rất giỏi trong khoản trốn tránh trách nhiệm như ngày nào, Thirteenth?"

"Tôi sẽ nhận lời khen của cô, Zero."

Sự im lặng trở lại. Cố gắng thoát khỏi thực tại, tôi nhìn vào Albus. Tên nhóc này đã cố lấy cái đầu của tôi, nhưng bây giờ nhóc là người duy nhất không làm tim tôi sợ hãi.(Trans: Merc x Albus) Tôi thấy rằng nhóc vẫn chưa chạm vào đồ ăn nào trước mặt. Không phải là vì nhóc không đói; cơn đói của nhóc chắc chắn sẽ cho bản thân mình biết.

"...Nhóc không định ăn sao?" Tôi hỏi. Albus nhăn mặt lo lắng nhìn tôi.

"Tôi không thể ăn nó...nhỡ hắn cho độc vào thức ăn của tôi thì sao?"

"Nó không có độc!"

"Sao ngươi biết được?!"

"Bởi vì ta là một loài động vật mà."

Albus ngây người nhìn tôi. Sau đó, kéo mình vào bàn, nhóc bắt đầu chọc vào đĩa thức ăn. Và rồi—

"Thật không miệng!" Albus hét lên—khi cau có nhìn Thirteenth.

"Mhmm, mhmm," Zero gật đầu, thỏa mãn. Thoáng chốc tôi ước mình dũng cảm và liều lĩnh như Albus, nhưng nếu tôi như vậy, tôi có lẽ đã chết từ lâu. Động vật hoang dã không chạy vì chúng hèn nhát. Chúng trốn đi vì bản năng cảm nhận nguy hiểm mách bảo chúng.

Vẻ mặt của Thirteenth khá khó chịu khi Albus và Zero liên tục nói "không ngon miệng", nhưng tôi không chắc nếu như nó chỉ là ảo ảnh từ nỗi sợ hãi của tôi. Không. Nhìn vào cách hắn nâng tay mình lên bơ phờ và gọi người phục vụ, tôi không thể đổ lỗi cho trí tưởng tượng của tôi.

Chẳng bao lâu, một chiếc đĩa nhỏ được đặt phía trước chúng tôi. Có vẻ nó trông như là đồ ngọt được nướng lên và sắp xếp, nhưng bề mặt chúng được bao phủ bởi những viên kẹo lấp lánh.

Đường là một sản phẩm khá cao cấp. Kẹo được làm từ đường nóng chảy không được bắt mắt cho lắm, nhưng khi viên kẹo được gia công, nó trở thành đồ ăn của quý tộc. Đây có phải là trả lại cho những câu nói rằng bữa ăn không ngon miệng? Tôi không biết có hay không khi hắn định mang thứ này ra sau bữa ăn, nhưng...

Trông như chưa từng được nhìn thấy đồ ngọt nướng bao giờ, Zero thờ ơ lấy một chiếc từ cái đĩa, nói "ít nhất, nó chỉ là một thực phẩm vô vị", và đưa nó vào miệng. Lúc đó, cô ta như bị đóng băng.

Sau đó, "cười tươi như hoa" không hẳn chỉ là biểu tượng. Thực tế là tôi đã có ấn tượng rằng cô ta thường vô cảm và lạnh lùng, đưa ra nụ cười của Zero thật khó.

Sau khi nhìn Albus và tức giận với tôi, cô ấy bắt đầu nhồi vào miệng những viên kẹo. Nó dường như là một chiến thắng áp đảo cho Thirteenth.

"—Vậy" Zero thở dài mãn nguyện và đẩy cái đĩa sang một bên. Cô ta dường như đang có tâm trạng tốt.

"Hãy nghe câu chuyện của anh nào, Thirteenth? Tại sao anh, sau khi rời cái hang và tìm cuốn sách, quyết định giải trí bản thân một cách kì lạ bằng cách trở thành pháp sư của nhà vua?"

"Đó là bởi vì tên trộm đã sử dụng những chiến thuật hiệu quả nhất. Người đánh cắp cuốn sách đã lan truyền những kiến thức về phép thuật khắp kinh đô của Wenias, và chọc tức tổ chức hung bạo có tên là Ma thuật sư đoàn của Zero để khiến cho kinh đô rơi vào tình trạng khủng hoảng. Có vài phù thủy, người chống lại việc tôi lấy lại Cuốn sách của Zero, và tôi là một trong số đó. Vì vậy, tôi đã có một đề xuất với nhà vua: Tôi sẽ trợ giúp trong các cuộc săn phù thủy để đổi lấy sự trợ giúp của ông trong việc tìm kiếm cuốn sách. Đó là một năm trước—ngay cả bây giờ, tôi vẫn chưa lấy lại được Cuốn sách của Zero. Đó là câu chuyện của tôi."

"Đừng nói ra những điều nhảm nhí nữa! Ngươi là một con quỷ!!" Albus hét lên. Nhóc đập tay xuống bàn và đứng dậy, khiến chiếc ghế rơi mạnh xuống đất.

"Ma thuật sư đoàn của Zero không phải là một tổ chức hung bạo. Tất cả những gì chúng tôi làm là để bảo vệ phù thủy khỏi cuộc săn phù thủy. Tất cả những gì chúng tôi làm là tấn công những thị trấn quyết định thiêu sống phù thủy trên cọc, và cứu những phù thủy sắp bị giết! Ý của ngươi là sao khi nói rằng sách của ngươi bị đánh cắp?! Cuốn sách của Zero được viết bởi người đó—"

Lúc đó, Albus trông có vẻ đang nghĩ lại, và dừng nói.

—Cuốn sách của Zero không được viết bởi "người đó".

Albus đã biết điều đó. Nếu vậy, có phải "người đó" được đưa cho cuốn sách bởi Zero? Và nếu không, họ đã đánh cắp nó?

Albus liếc nhìn Zero. Mắt của nhóc có vẻ đang cầu xin sự giúp đỡ, nhưng Zero không nói gì.

"Chúng tôi...không cố ý khiến cho kinh đô rơi vào hoảng loạn..."

"Nhưng đất nước đã rơi vào hoảng loạn rồi."

Ngược lại với Albus, người đã mất hết tất cả sự sống, giọng mát mẻ của Thirteenth phát ra sự tự tin.

"Tổ chức các người nói về việc tạo nên hòa bình cho phù thủy, nhưng các ngươi giết con người vì lý do đó? Nếu phù thủy thắng cuộc chiến này, điều duy nhất còn lại là tuyệt vọng và nỗi sợ hãi tới phù thủy mà thôi. Hòa bình không thể đạt được trong tình trạng đó. "

"Có phải là chúng tôi bắt đầu giết con người đầu tiên—"

"Nhưng con người đang tử nạn. Các ngươi không nghĩ đến cuộc sống của những người bị giết khi những phù thủy đang được cứu sao? "

"Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác, đúng không?! Đây là chiến tranh. Con người đã không ngừng giết phù thủy, vì vậy chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc giết lại con người!"

"Vậy thì, các ngươi có thể nói dứt khoát rằng các ngươi không giết bất kỳ người nào khác ngoài những người đã giết phù thủy? Rằng các người chưa đưa ra công lý sai? Các ngươi có tin rằng chính các ngươi và chỉ mình các ngươi là công lý sao? Đó là lý do tại sao cuộc chiến này bắt đầu! "

Đó là những lời tôi đã nói với Albus ngay lúc đó. Chiến tranh bắt đầu bằng việc trả thù cho một hành động trả thù. Chúng ta đều cảm thấy như vậy, phải không, Thirteenth? Nhưng nó sẽ tàn nhẫn khi cố gắng khiến một đứa trẻ hiểu được.

Albus cố ngăn nước mắt, trông như có vẻ sắp tràn ra bất cứ lúc nào. Và rồi Thirteenth ra cú đánh cuối cùng. Có vẻ tên này không có khái niệm về lòng thương xót.

"Trên hết...đã nhận được những báo cáo từ khắp nơi trong vương quốc liên quan đến các cuộc tấn công và cướp bóc của phù thủy. Tất nhiên chúng đến từ những ngôi làng và thị trấn hoàn toàn không liên quan đến cuộc săn phù thủy. Phù thủy đang giết hại những người vô tội về bất kì và tất cả các hành vi sai trái, chỉ để cướp đi những gì họ có—đừng nói với ta là ngươi không biết."

Sự phá hủy tại La Tête bỗng dưng hiện lên trên suy nghĩ của tôi. Albus không thể nói gì để thay đổi sự thật rằng phù thủy đã cướp bóc và tàn sát. Tôi không được nghe về chi tiết cụ thể trước kia, nhưng—

"Đó không phải là Ma thuật sư đoàn của Zero! Họ là những người đã bị trục xuất, những pháp sư xấu—"

"Những pháp sư xấu?" Tôi hỏi. Vai Albus run rẩy. Tôi không định đe dọa cậu ta, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng giọng của tôi có một chút nghiêm trọng. Albus đã nói với chúng tôi rằng còn có những tổ chức khác, những tổ chức độc lập. Những kẻ đó đã chỉ ra rằng có một tổ chức mà họ đã từng tham gia.

"Tôi đã bảo là Ma thuật sư đoàn của Zero sẽ dạy mọi người phép thuật, ngay cả khi họ là người vô gia cư...hay là người mồ côi...đúng chứ?"

"Ta hiểu rồi...Vậy ra nó là như vậy."

Tôi không biết cách những tổ chức khác học được phép thuật, nhưng tôi có thể hiểu được nếu như họ đã từng là thành viên của Ma thuật sư đoàn của Zero nhưng họ lại tự do làm những gì họ muốn.

Vậy thì những phù thủy đã chết tại nhà thờ ở La Tête, cả những người tấn công và bị tấn công, cơ bản đều là thành viên của Ma thuật sư đoàn của Zero. Nếu chuyện là như vậy—lí do La Tête bị đột nhập và phá hủy là do Ma thuật sư đoàn của Zero. Dường như có vẻ hiểu được, mặt của Albus trở nên căng thẳng.

"Có một số người lợi dụng sức mạnh phép thuật ngay khi họ học nó. Những người như thế đã bị trục xuất khỏi học viện để ngăn họ học phép thuật mới, nhưng chúng tôi không thể ngăn họ sử dụng những gì họ đã học được, vì vậy ... "

Như dự đoán. Bằng cách ban cho sức mạnh mà không người bình thường nào có thể chịu được như những người như thế, những người đã bị mất đi sức mạnh và bị phân biệt, kết quả đã quá rõ ràng rồi.

"Vì vậy, họ trở thành kẻ cướp và cướp bóc thỏa thích, đúng chứ?"

Albus gật đầu.

Nó giống như đưa chất nổ chết người cho lũ trẻ vậy.

Phép thuật, thông qua thứ trung gian được biết đến là Cuốn sách của Zero, ngẫu nhiên ở nơi và người được phổ biến. Ngay cả khi Cuốn sách của Zero được lấy lại, miễn là có một bản sao, nó vẫn chưa đủ. Kể cả nó không có bản sao, miễn là còn có trang đầu tiên, nó vẫn sẽ không đủ. Nó giống như trộn mực với nước vậy. Nước bị vẩn đục bởi mực và sẽ không thể tinh khiết lại được nữa.

"Phù thủy tấn công La Tête cũng là những phù thủy xấu, tôi chắc chắn điều đó. Những tên dơ bẩn đó kết hợp lại với nhau và tấn công học viện. Có lẽ chúng đang cố đánh cắp cuốn sách của Zero để khiến họ mạnh hơn..."

Nói cách khác, giữa những phù thủy của vương quốc này, có ba thế lực hùng mạnh hoạt động.

Thứ nhất là Ma thuật sư đoàn của Zero, tổ chức đã chiến đấu cho những ngày tháng bình yên của phù thủy.

Thứ hai là những phù thủy xấu đã học phép thuật tại Ma thuật sư đoàn của Zero, và đang nổi điên lên.

Thứ ba là pháp sư thuộc về vương quốc và đã săn lùng và giết hại những thành viên của hai nhóm kia—hay còn được gọi là Thirteenth.

Cũng có thể có những thế lực khác trong vương quốc này không có hứng thú học phép thuật hay gây ra chiến tranh, nhưng vì họ không liên quan tới cuộc xung đột này, nên bỏ qua họ cũng không sao. Chỉ nguyên phân loại những phù thủy làm tôi đau đầu rồi, nếu số lượng các nhóm sử dụng phép thuật cứ tăng lên như thế này, tôi sẽ hoàn toàn không thể theo kịp.

"Những tổ chức không thuộc thẩm quyền của chính phủ thì không phải tổ chức gì cả. Chúng chỉ đơn giản kiếm được món đồ chơi thú vị, Cuốn sách của Zero, và làm những gì chúng thích. Chúng phải bị thanh lọc, tập trung, và xử lí. Trật tự phải được phục hồi."

Thirteenth im lặng đứng dậy.

"Ngươi vẫn còn có ích đấy. Thật lãng phí tài năng khi giết ngươi. Phục tùng ta, hợp tác hoàn toàn với ta, và ta hứa sẽ ban cho ngươi nhiều kiến thức và sức mạnh hơn nữa."

Albus không thể nói gì.

"Điều đó—"

"Nếu ngươi từ chối, ngươi sẽ được lên cọc."

Tôi cũng không thể nói gì.

Tôi cảm thấy tôi nên đứng dậy nhưng tôi không thể kiếm ra lý do để làm vậy. Tôi nhìn vào Zero, nhưng không dừng Thirteenth lại, cô ta không tỏ ra hứng thú gì với cái chủ đề này cả.

Vậy thì, mình đoán nó phụ thuộc vào mình vậy.

"Thiêu sống trên cọc...cậu ta vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi, ngươi biết chứ?" Tôi nói. Chẳng ai nhẫn tâm tới mức không tỏ ra thương xót cho một đứa trẻ cả.

"Cậu ta có thể là một đứa trẻ, nhưng cậu ta vẫn là một mối nguy nếu như cậu ta có thể sử dụng ma thuật. Và bởi vì cậu ta là một đứa trẻ, nếu cậu ta sở hữu sức mạnh đó không cẩn thận, cậu ta phải bị tiêu diệt."

Hình phạt của Thirteenth khá là hợp lí, nhưng tôi vẫn tiếp tục.

"Có lẽ vậy, nhưng ngươi vẫn định giết cậu ta sao?"

"Vậy ngươi sẽ tha thứ cho cậu ta chỉ vì cậu ta là trẻ con sao?"

"Ờ thì..."

"Mỗi người và mọi người làm việc với ma thuật đều phục kích trên đường của con người. Và bất kì hoặc tất cả những người phục kích trên con đường của con người đều sẽ nhận được sức mạnh đó chính là ma thuật. Pháp sư là những người sẽ thực hiện những mong ước của ngươi để đổi lại thứ xứng đáng. Pháp sư là những người sẽ giết người khác theo yêu cầu của mọi người. Dù là nam hay nữ, người lớn hay trẻ nhỏ, một pháp sư là thứ như vậy, không phải con người. Đó là tất cả, lính đánh thuê của Zero. Ngoài ra, thật lạ khi một chiến binh người thú lại ủng hộ phù thủy."

Sự thât, sự thật, và nhiều sự thật hơn nữa. Tôi nghiến chặt hàm răng, không nói gì để đáp lại.

Đúng thế, Albus có cố để lấy cái đầu của tôi. Đơn giản là cậu ta cố gắng để giết tôi. Tôi đã có thể sống sót lâu như vậy bởi vì tôi là một Đoạ Thú, và bởi vì tôi đã gặp Zero. Nếu như tôi chỉ là một người bình thường và đã không gặp Zero, tôi chắc đã bị giết bởi Albus từ lâu rồi. Không, nếu như tôi là một con người bình thường, tôi sẽ không bao giờ bị nhắm đến, nhưng—

Tôi liếc qua Albus.

Tôi có thể nhận thấy được sự sợ hãi và bối rối trong đôi mắt vàng long lanh bình thường kia. Ở đó, sự tức giận và hận thù trộn lẫn vào nhau, và chúng đang nhìn chằm chằm, gần như, vào Thirteenth. Sự tức giận của Albus bằng cách nào đó đã nâng Thirteenth lên. Tôi không quan tâm hắn ta là pháp sư hay là thứ gì khác; cậu ta chỉ là một đứa trẻ.

Tôi không thể tìm ra câu trả lời có hay không tôi sẽ tha thứ cho cậu ta vì là một đứa trẻ—nhưng liệu tôi có giếtcậu ta chỉ vì cậu ta là một đứa trẻ?

Tôi không định khiến mình trông như một vị thánh hay gì cả, nhưng ngay cả khi là lính đánh thuê, tôi vẫn sẽ lưỡng lự khi giết một đứa trẻ.

"Trầm tư rất quan trọng. Dành một đêm để nghĩ về nó đi...Zero—"

"Sao, anh muốn đấu lại sao? Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thích làm thế cùng với cái bụng no."

"Trở về hang đi."

"Tôi từ chối. Tôi đã đợi. Tôi đã đợi, nhưng anh không hề trở lại. Đây chính là kết quả. Đây chính là cảm xúc của tôi."

"Zero, tôi..."

"Về chuyện đó, Thirteenth."

Zero rút chiếc dĩa từ ở trong miệng ra, và nó tạo ra tiếng động khi va chạm với chiếc đĩa của cô ấy.

"Phù thủy đã bị cấm đi săn phù thủy khác. Dù cho lí do có chính đáng đến đâu đi nữa, nó làm xáo trộn trật tự của thế giới. Khi một sức mạnh quá to lớn được trao cho một người, thứ sức mạnh đó sẽ khiến họ phát điên lên. Tôi nghĩ anh hiểu những gì tôi nói, Thirteenth. Sáu phù thủy ở nhà thờ—họ chỉ là cái vỏ rỗng.Có thể là để lấy lại cuốn sách, Thirteenth, nhưng anh đã đi quá giới hạn rồi."

"Khi lấy lại được cuốn sách, mọi thứ sẽ kết thúc. Vậy nên, Zero—"

"Đó là lí do, Thirteenth, tôi sẽ tự mình kiếm cuốn sách." Zero lặng lẽ tuyên bố, ngắt lời Thirteenth.

"Cuốn sách thuộc quyền sở hữu của tôi. Sách của tôi, tội của tôi. Nếu tôi phải làm bẩn đôi tay này để đối phó với nó, Thirteenth, thì tôi sẽ chọn làm bẩn đôi tay này."

"Không, Zero!" Albus bật khóc. "Cô nói rằng cô là đồng minh của chúng tôi, đúng không?! Chúng ta cùng nhau đến học viện, và cô nói rằng cô là đồng minh của chúng tôi...vậy nên—"

"Tôi chưa từng nói một lời nào về việc là đồng minh của cậu."

Mắt Albus mở to ngạc nhiên.

"Nhưng," cậu ta nói với giọng nhỏ.

"Tôi bảo cậu đưa chúng tôi tới học viện bởi vì cậu nói rằng cậu biết cuốn sách ở đâu. Hết."

Albus nhìn tôi. —Giống như đang cầu xin giúp đỡ.

Thật không may, là lính đánh thuê của Zero, tôi phải là đối thủ của Albus trong việc này. Đó là sự thật.

"Ngươi ở phe chúng ta, phải không?" Albus hỏi. Zero không nói gì đáp lại, đơn thuần chỉ làm bộ mặt 'Poker face'. Tôi nhanh chóng làm theo. Tôi sẽ không phun ra những thông tin mà chủ không muốn lộ ra.

Thấy rằng tôi cũng không nói gì, Albus cắn môi và ngẩng đầu lên.

Xin lỗi, Albus. Tôi không định nói rằng nhóc tự lừa dối mình khi nghĩ rằng cô ấy sẽ làm thế. Tôi không thể cho nhóc một câu trả lời thẳng thắn. Mẹ kiếp, thật bực mình.

"...Cô không nói dối...khi cô nói cuốn sách...thật sự đã bị đánh cắp từ cô...?"

Zero còn không thèm gật đầu, chỉ nhắm mắt thừa nhận.

"Những gì ta nói là sự thật. Cho dù người phù thủy mà cô gọi là 'người đó' đáng chú ý như thế nào, người sáng lập nên Ma thuật sư đoàn của Zero, đã lấy cuốn sách từ tôi. Đã cướp—có lẽ là từ chính xác hơn."

"Bị cướp...?" Mặt Albus tái đi.

"Tên cướp đã sát hại từng phù thủy một trong hang đó, để lại hai người chúng tôi sống sót—Thirteenth và tôi. Chúng đã cướp Cuốn sách của Zero và lấy cắp những kỹ thuật và truyền đạt khắp nơi."

Khuôn mặt của Albus sụp đổ, và đầu cậu ta ngã sấp xuống bàn. Qua những năm làm lính đánh thuê, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng này rồi—khoảnh khắc ý chí của một người bị nát vụn—rất, rất nhiều lần rồi. Linh hồn của cậu ta đã bị nghiền nát.

"—Này cô phù thủy. Tại sao cô lại viết cuốn sách ấy? Có phải cô đang cố gắng phá hủy thế giới không?"

Đây là thứ tôi đang tự hỏi từ lâu. Đó là, tại sao một cuốn sách đáng sợ như thế lại tồn tại?

Tôi trong quá khứ có thể đã nghĩ rằng hiển nhiên là phù thủy đang cố gắng mang đến sự khải huyền. Nhưng gặp được Zero, tôi không thể tưởng tượng được cảnh cô ấy quan tâm về thứ gì đó khó chịu.

"...Bởi vì thật tiện lợi khi có thể tạo ra lửa không cần đá lửa...?" Zero lặp lại, với giọng nói cay đắng, chủ đề cô nói đến lần trước thật vui vẻ.

"Bởi vì sẽ thật tiện lợi khi có thể săn bắn với nguồn cung cấp tên vô tận. Bởi vì sẽ dễ dàng hơn để bắt lấy bữa tối mà không cần dây. Bởi vì không cần phải trèo cây để hái trái cây, bởi vì không cần phải khâu lại vết thương bằng kim—"

"Mọi người đều cảm thấy vui, ta nghĩ vậy." Zero cười nhẹ.

Đó chính là khuôn mặt của đứa trẻ cảm thấy lạc lõng.

"Vậy nó cũng có thể sử dụng cho mục đích đó," Zero nói, sau khi nhìn thấy sự hủy diệt ở La Tête. Nó vượt quá sự tưởng tượng của cô ấy.

Zero đã nghĩ về những thứ nhỏ nhặt khác nhưng tương lai mù quáng có thể được tạo ra bằng cách sử dụng những kĩ thuật mạnh mẽ này một cách nhân từ nhất.

Những đổi mới luôn sinh ra từ niềm đam mê thuần khiết và những tham vọng nhỏ nhoi, khi chúng được sinh ra, chúng vượt quá tầm kiểm soát của nhà sáng chế và phát hành tràn lan trên cả nước. Ngay cả trong những phát minh có lợi như thuốc thảo dược, mỗi loại đều có các phần tử gây tử vong nếu dùng quá liều là thứ mà vốn không nên xuất hiện.

"Cậu bé này bày tỏ mong muốn con người và phù thủy cùng tồn tại. Tôi cũng có chung ý kiến như vậy. Những cuộc nói chuyện lặp đi lặp lại của tôi với cô phù thủy trong hang, người có cùng giá trị kiến thức như tôi, và chỉ chôn vùi mình trong đống sách như tôi, khá là nhàm chán. Tôi muốn rời bỏ thế giới bên ngoài, nhưng thế giới nói rằng phù thủy độc ác. Nếu như tôi có thể tạo ra một kỹ thuật hữu ích—loại mà mọi người đều có thể sử dụng, không chỉ phù thủy—thì thế giới chắc chắn sẽ chào đón và chấp nhận chúng ta."

Nhưng nếu mọi người có thể tạo ra lửa mà không cần đá lửa, thì những viên đá sẽ không còn được bán nữa. Nếu mọi người có một nguồn cung cấp tên vô hạn để dùng, thì người thợ thủ công làm cung và tên sẽ thất nghiệp. Sẽ có rất nhiều người sẽ không vui, tôi nghĩ mơ hồ.

Nhưng hơn nữa, có một số sự thật trong lời nói của cô ấy. Nếu như phép thuật được sử dụng một cách hợp lí. Nếu như ma thuật được sử dụng không làm nên những vết thương, mà để bảo vệ và cứu giúp.

"—Cái suy nghĩ đó chính là lí do vì sao ta viết nên cuốn sách đó, nhưng lẽ ra ta không nên làm thế."

"Zero."

Giọng của Thirteenth vang lên. Zero liếc nhìn qua và lặng lẽ lắc đầu.

"Tôi đã nên nghe theo lời của anh, Thirteenth. Tôi đã nên đốt nó đi khi anh cảnh báo tôi về khả năng khải huyền của nó. Tôi mới là người quá yếu đuối. Tôi—"

Zero hít một hơi thật sâu.

"Tôi thật ngu ngốc."

--------------------------

Tôi nằm một cách nhàn nhã trong một căn phòng trống của nhân viên phục vụ. Tôi đã hạ mình để xuống một chiếc giường bằng rơm trong chuồng ngựa, là một Đọa Thú thấp kém, nên sự xa hoa này là thứ tôi chưa từng mong đợi.

Ngược lại, Albus đã tạm thời chuyển tới một ngục tối. Cậu ta ở đó một đêm, và quyết định xem số phận của cậu ta sẽ là chiếc cọc hay phụ thuộc vào Thirteenth. Thường thì bạn sẽ chọn cái sau, tôi cho là vậy. Cậu ta giờ đây đã biết được người thành lập nên Ma thuật sư đoàn của Zero là một người khốn nạn từ lâu.

Câu hỏi cho tôi là sau này tôi sẽ làm gì. Tôi là người bảo hộ của Zero, và cô ấy biến tôi trở lại hình người ban đầu. Tất nhiên tương lai của tôi phụ thuộc vào Zero, nhưng đó là thứ không thể tiên đoán được.

Tuy nhiên—vì một vài lí do nào đó, cảm giác như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Tôi chưa bao giờ là một lính đánh thuê xuất sắc cả. Zero đã thuê tôi vì tôi đã ở đúng lúc đúng chỗ, và tôi có một hình ảnh nổi bật. Bây giờ cô ấy đã có Thirteenth chăm lo, giữ một lính đánh thuê như tôi ở bên cạnh cô ấy để làm gì cơ chứ? Tôi sẽ tự sa thải mình nếu tôi là cô ấy.

Hướng bàn tay của tôi lên trần nhà, tôi xem lại vết cắt nhỏ trên ngón cái.

Nó gần như đã lành, nhưng vết sẹo Zero để lại khi cắn ngón tay tôi vẫn còn đó.

Lúc đó, Zero thực sự cần ai đó bảo vệ cô ấy. Nhưng tôi nghi ngờ rằng tôi có gì hơn là sự phân tâm của cô ấy.

Zero đã gạt Albus sang một bên với một tốc độ chớp nhoáng khi cậu ta hoàn thành nhiệm vụ của mình là một người hướng dẫn.

Điều đó với tôi nghĩa là gì?

Khi tôi không còn cần thiết nữa, Zero sẽ làm gì với tôi?

Tôi từ từ hạ tay mình xuống và nhắm mắt trong yên lặng. Bỗng dưng—

"Lính đánh thuê của Zero."

"Whoaaaaah!" Tôi hét lên, ngã xuống giường. Ngạc nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói ở gần đây.

Tôi thường nhạy cảm khi có sự hiện diện của con người, và có thể nghe thấy tiếng bước chân cách một dặm. Vì vậy, tôi suýt chết vì sốc khi tiếng nói bỗng dưng phát lên ngay bên cạnh tôi. Đó là vấn đề sống chết.

"...Huh?"

Nhưng ngoại trừ gương mặt trườn ra khỏi cái giường, tôi không thấy dù chỉ là cái bóng của một sự hiện diện đe dọa. Tôi có thể thề trên mạng sống của mình rằng tôi đã nghe thấy gì đó, nhưng người nói không thể tìm ra.

Đó có phải là do tưởng tượng không? Mình nghe khá rõ mà...

Rồi, một con chuột lao lên giường.

Không đời nào. Không, không lẽ?

"Lính đánh thuê của Zero, ta có đôi lời muốn nói với ngươi. Hãy đến tầng hầm."

"C-chu—"

Con chuột đang nói—

"Ngươi có thể đi theo con chuột này. Đi thôi. Ta sẽ đợi."

Đưa xong tin nhắn ngắn gọn của nó, con chuột bắt đầu chạy đi, không để tôi một chút thời gian để hét lên.

Anh ta muốn tôi đi theo nó ư? Làm thế quái nào mà anh ta mong tôi làm điều như thế?! Nó là một con chuột biết nói, mẹ kiếp. Nó thật ghê rợn.

Nhưng khi tôi đứng đó, tôi nhận thấy rằng con chuột đang nhìn chằm chằm vào tôi từ chỗ của nó ở cửa, đang chờ đợi. Cái nhìn kinh dị của nó vẫn chưa đủ, dù là một con chuột, và nó có vẻ đang bảo tôi nhanh lên và mở cửa.

"Ah...kệ hết đi! Mình còn gì để mất chứ?" Tôi hét lên và đẩy cửa, ở phía sau con chuột một bước.

Chúng tôi rời phòng của người hầu và đi xuống hành lang cho đến khi chúng tôi bước ra sân.

Khi tôi ngẩng mắt lên nhìn lâu đài, tôi nghĩ nó trông giống như một khối đá khổng lồ hình chữ nhật

Tôi không nghi ngờ rằng đó là một pháo đài gần như bất khả xâm phạm. Những bức tường của nó là các công trình xây bằng gạch, và các vết nứt trong áo giáp được gia cố bằng thạch cao. Ở các góc đã có bốn ngọn tháp cao với chiều cao đáng kể, tạo ra những điểm thuận lợi trong những thời kỳ khốc liệt.

Nếu tôi được giao nhiệm vụ phá hủy nơi này, tôi chắc chắn sẽ khóc trong thất bại.

Một phần do thói quen, tôi chạy qua các tuyến đường chiến đấu trong đầu khi chúng tôi chạy dọc theo hai bức tường và đi ra đằng sau pháo đài, khi đó tôi nhìn thấy một cánh cửa bằng gỗ được treo trên bức tường. Có vẻ như qua cánh cửa là bên trong của tòa nhà. Con chuột lọt qua khe hẹp bên dưới cánh cửa, mở ra một cách dễ dàng khi chạm vào tôi, và khi tôi đi qua cổng, tôi thấy một cầu thang đi xuống được thắp sáng bằng ngọn đuốc. Nhìn thấy sự lưỡng lự của tôi về viễn cảnh đi sâu dưới lòng đất, con chuột kêu lên một cách thiếu kiên nhẫn.

"Tôi hiểu rồi! Tôi đang xuống đây! "

Như dự đoán, Thirteenth đang đợi ở tầng hầm. Tôi đã ở điểm mà tôi có thể dự đoán những điều này?

Đây không phải là căn phòng ngầm rộng lớn mà chúng tôi đã được triệu hồi, mà là một nơi bình thường—mặc dù tôi hơi miễn cưỡng khi gọi đó là phòng với cảm giác sống động.

Có vài giá sách và rất nhiều giấy, và ở giữa căn phòng bừa bộn nhưng vẫn sạch sẽ Thirteenth ngồi trên ghế, trông rất giống với một pháp sư độ ác.

Con chuột chạy vào phòng, leo lên trên vai Thirteenth, nhai vài mảnh vụn bánh mì, và chạy đi nơi khác.

"Có phải lần đầu tiên ngươi thấy quen thuộc không?"

Thirteenth nhìn vào con chuột với đôi mắt buồn ngủ.

"Xin lỗi vì đã làm ngươi sợ. Đó là lỗi của ta khi đối xử với ngươi như một pháp sư. "

"Ồ, vâng ... không sao ... anh có thể kiểm soát động vật?"

"Chừng nào tinh thần của chúng kém cỏi," Thirteenth trả lời ngắn gọn. Anh ta đứng lên như thể cần rất nhiều nỗ lực.

"Ngươi đã giúp Zero rất nhiều. Ta gọi ngươi tới đây vì ta nghĩ rằng ta sẽ thưởng cho ngươi vì công việc của ngươi.—Đây, lấy đi. "

Thirteenth với tới một vật đặt trên bàn làm việc, và đưa nó về phía tôi.

—Đó là một chai nhỏ. Không có gì kì lạ về nó cả, chỉ là một chai hình trụ đậy bằng một cái nắp.

"Cái đó..."

"Ta gọi nó là loại thuốc kỳ diệu. Nó là một ứng dụng phép thuật của Zero. Đó là một giải pháp bao gồm các dịch vụ và phương pháp cần thiết cho ma thuật, hòa tan và niêm phong trong dầu thực vật. "

"Giải thích như thể tôi là một thằng ngốc."

"Nếu ngươi tháo nắp chai ra và đổ xuống đất, thì phép thuật được niêm phong trong nó sẽ có hiệu lực."

Tôi há hốc mồm. Điều đó có nghĩa—nói cách khác, một cái gì đó như—

"Ai cũng có thể sử dụng phép thuật nếu họ có nó? Ngay cả tôi?"

"Đúng rồi. Ai cũng có thể."

Mắt tôi mở to ngạc nhiên. Tôi không nhận cái chai từ Thirteenth, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào nó trong tay của anh ta.

Thấy sự ngạc nhiên của tôi, Thirteenth tiếp tục.

"Không có gì để ngạc nhiên cả. Ngay lúc này, tôi là người duy nhất có thể làm được nó. Tôi tiếp tục nghiên cứu của tôi trong khi tìm kiếm cuốn sách, và dành mười năm để tạo ra sự đổi mới này. Nếu tôi giữ bí mật này, thậm chí có thể là không ai trong vòng 100 năm nữa sẽ có thể làm được điều này. Bên cạnh đó, cái này là một loại phép thuật vô hại. "

"Vô ... vô hại sao?"

"Nó xóa đi những hiệu ứng của ma thuật."

Tôi bỗng dưng cảm thấy một chút thiện cảm với thành phần của cái chai này rồi, và lấy nó từ tay Thirteenth.

"Tại sao lại là ma thuật mà không phải phép thuật?"

"Phép thuật là một hình thức đơn giản của ma thuật. Trong trung tâm của nó vẫn còn là một sự phụ thuộc vào sức mạnh của quỷ. Nói cách khác, thành phần của chai này có thể hủy bỏ cả phép thuật và ma thuật. Ví dụ, nếu bạn đã bị mắc kẹt trong một vòng tròn phép thuật, thuốc ma thuật sẽ làm nó mất sức mạnh của nó—"

Thirteenth nhìn tôi thẳng vào tôi.

"Và nếu ngươi sở hữu cơ thể đó, ngươi có thể trở lại là con người một lần nữa."

Dân dần, tôi hiểu ý nghĩa của "món quà" của Thirteenth.

"Chắc chắn ngươi hiểu rõ được khế ước giữa phù thủy và ta chứ, đúng không?"

"Ta có thể tưởng tượng được cái gì khác ngoài đồng xu có thể gây ra một chiến binh tột đỉnh như chính mình, người sợ hãi và khinh miệt những phù thủy, để làm việc cho một phù thủy."

"Anh có thực sự ổn không khi đưa thứ này tôi? Nếu anh làm thế, tôi sẽ không có lý do nào để ở lại làm lính đánh thuê của cô ấy nữa. "

"Ta đã nói rằng ta sẽ thưởng cho ngươi. Về bản chất, ta muốn nói rằng—hãy rời khỏi lâu đài ngay tức khắc. "

"...Cái gì? Ý anh là sao? Anh không có quyền để sa thải tôi. "

"Ta đang bảo ngươi chạy đi. Zero là một phù thủy đáng sợ. Ngươi có thể bị lừa bởi khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, nhưng cô ấy không phải là một người mà ngươi có thể đi cùng một cách an toàn. "

"Như anh thấy đấy, tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Điều đó, và cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không quan tâm đến đầu tôi. "

"Ngươi có bao giờ nghĩ về lý do tại sao chưa?"

Tôi chớp mắt.

—Tại sao Zero lại không muốn đầu của tôi?

"Khi Zero phát minh ra ma thuật, cô ấy đã triệu hồi cái gì có thể được gọi là con quỷ cao cấp nhất, và học được tên của rất nhiều quỷ. Khi triệu tập một con quỷ mạnh mẽ như thế, ngươi nghĩ Zero sẽ dâng lên cái gì?"

"Anh đang hỏi tôi ..."

Thirteenth nhìn tôi, như thể anh ta bảo tôi dừng tỏ ra ngu ngốc

Tôi xoa cổ mình.

"Ta không tin rằng ngươi nghĩ mình là một tồn tại đặc biệt với Zero, đúng không? Với Zero ... không, với tất cả các phù thủy, mọi người hay vật bên cạnh bản thân họ chỉ là những vật thể đã sử dụng và sẽ sử dụng. Lý do duy nhất ngươi vẫn còn sống và thở hôm nay là vì ngươi có một mục đích đòi hỏi ngươi phải duy trì theo cách này. Một khi hết hạn sử dụng, ngươi sẽ trở thành một bộ máy chỉ để sử dụng trong phép thuật. "

Cô ấy có thực sự cần tôi không?

Nếu cô ấy không cần tôi thì, Zero sẽ làm gì—phù thuỷ sẽ làm gì với tôi?

Thirteenth đã im lặng trả lời cho những câu hỏi cho tôi, trình bày chúng như thực tế rõ ràng.

Đôi khi, Zero có biểu hiện lạnh lẽo. Cơn lạnh sống lưng đi qua mỗi khi tôi nghe thấy Zero lẩm bẩm "Ta không hài lòng" trong giọng điệu vô cảm đó.

Không, nhưng mà—tôi tin vào khả năng của mình và quyết định đồng hành cùng với Zero.

"Nếu phụ nữ đó thực sự nguy hiểm, một Đọa Thú như tôi sẽ không bao giờ ở bên cạnh cô ấy. Chúng ta nhạy về cảm thấy nguy hiểm hơn người khác. "

Thirteenth im lặng lắc đầu mạnh. Tôi cảm thấy hơi khó chịu, như thể hắn ta bảo tôi ngây thơ vậy. Như thể tôi không biết gì về những sai lầm của mình vậy.

"Phù thủy có khả năng quyến rũ, và có thể dễ dàng bỏ qua được bản năng của những chiến binh để khiến chúng xem họ như một người nhân từ. Ngươi nhìn thấy đôi mắt của Zero rồi, đúng không? Lần đầu ngươi nhìn thấy cô ấy, khi nào?"

Đúng là tôi có thật.

Nó là khi Zero, Albus và tôi gặp nhau lần đầu—khi tôi lần đầu nhìn thấy Zero sử dụng phép thuật để đẩy lùi Albus. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy thật đẹp, và bị lôi cuốn bởi gương mặt của cô ấy. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, nghĩ rằng chúng có một màu sắc thật kì lạ. Tôi vẫn chưa nhận ra rằng đó là đôi mắt của phù thủy.

Hmm, vậy đó là lí do tôi không cảm thấy sợ hãi khi Zero nói rằng cô ấy muốn tôi là người bảo hộ cô ấy. Tôi đã bị cô ấy thao túng ngay từ đầu.

"Khi ta tung đòn tấn công cô ấy ở dưới hầm ngục, ngươi hành động như thể bảo vệ cô ấy chính là bản năng của ngươi vậy. Đó là lúc ta để ý được. Ngươi đã bị Zero mê hoặc,và dưới sự kiểm soát của cô ấy. Không bao giờ có chuyện một chiến binh độc ác, cảnh giác như ngươi lại lại chạy đến để làm lá chắn cho Zero. Vẫn còn thời gian. Nhưng cái cảm giác dễ chịu mà ngươi cảm nhận được khi đồng hành cùng Zero rồi sẽ sớm trở thành sự phục tùng bản năng thôi. Ta không biết ngươi đã đồng hành cùng cô ấy bao lâu...nhưng ta nghi rằng ngươi đã thấy điều đó rồi."

Thấy gì cơ? Tôi định hỏi khi nó ập đến tôi. Chủ tiệm cửa hàng đó đã vui vẻ tự mình phục vụ cô ấy và sẵn sàng liếm bùn trên giày cô ấy nếu ông ta có thể.

"Ngươi muốn trở thành như thế sao? Ta sẽ không ngăn cản ngươi nếu ngươi muốn thế. Có khá nhiều người sẽ nằm mình xuống dưới trước cô ấy. Kể cả ở trong hang của chúng tôi, cô ấy thật phi thường."

"Không đời nào! Ai lại làm vậy cho một phù thủy chứ?"

Môi Thirteenth cong lên một chút. Có lẽ anh ta đang mỉm cười.

"Zero hẳn phải thích ngươi vì cái thái độ đó của ngươi. Đúng vậy, với Zero, ngươi là—"

—như là một con thú nuôi mới vậy.

Vì một vài lí do nào đó, lời của người đàn ông này khiến ngực tôi nặng trĩu.

Sự khen ngợi cho Zero dâng lên trong tôi. Cách cô ấy nói cô ấy thích tôi. Rằng cô ấy muốn chúng tôi ở lại với nhau. Tôi nhận ra rằng cô ấy nói những điều đó bởi vì cô ấy không hề xem tôi như một con người. Tôi cảm thấy giống hệt như cô ấy quý tôi như nâng niu một con mèo vậy.

Cổ họng tôi nghẹn lại. Vùng dưới lưỡi của tôi có vị đắng kì lạ.

"Dù gì, cô ấy vẫn là một trong những học viên của ta. Zero là đồng hương cuối cùng và duy nhất của ta, và ta rất cám ơn ngươi đã dẫn dắt cô ấy suốt quãng thời gian qua. —Đó là lí do vì sao ngươi phải chạy đi. Ta không thể giúp gì được nữa, nhưng..."

Thirteenth đưa tôi một tờ giấy phép thông hành. Tôi đã tới Prasta mà không qua cổng chính, nhờ vào việc triệu hồi của Thirteenth, nên nếu tôi không có cái này bên mình, sẽ có rắc rối khi tôi cố gắng rời đi.

"Không, thế là đủ rồi. Tôi nợ anh lần này."

Tôi nhanh chóng quay về phòng mình và nhét cái chai vào túi.

Bây giờ tôi mới để ý, tôi cảm thấy khá băn khoăn về những gì Zero đã nói. Ngay cả khi cô ấy thuê tôi làm hộ vệ của cô ấy, cô ấy đã nói rằng "Ta sẽ không lấy đầu của ngươi, giống như lính cần phải có chân tay của anh ta." Đó có nghĩa là khi cô ấy không cần tôi làm hộ vệ cho cô ấy nữa, hay là cô ấy chán tôi, cô ấy sẽ chặt đầu tôi? —Nó rất nghiêm trọng đấy!

Trên hết, tôi không thể cứ dính líu đến phù thủy. Cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp và tàn bạo, nhưng tôi quyas cái mạng của mình hơn là cái ham muốn của nửa dưới cơ thể tôi. (Trans: hay còn gọi là t-rym.) Bây giờ thứ mà tôi muốn từ Zero cũng đã ở trong tay. Giờ thì nghĩ lại, tại sao tôi cần ở lại đây nữa? Tôi là người đàn ông sẽ ăn bữa tối của mình cùng thế giới vào ngày nào đó. Nếu như tôi có thể trở lại làm người một lần nữa và sống những ngày không bị săn đuổi bởi phù thủy thì tôi sẽ không thèm quan tâm nếu họ sẽ bị xóa sổhay không.

Ah, đúng vậy. Tôi sẽ trở lại quê mình. Quán gia đình cũ của tôi chắc giờ đã sập tiệm rồi. Tôi đã không gặp họ hơn mười năm rồi. Họ thậm chí sẽ không tin tôi chính là đứa con Đọa Thú khi tôi trở lại làm người, nhưng tôi đã qua cây cầu ấy khi tôi đến đó. Tôi thậm chí còn khỏe mạnh để là một người ngao du kiếm sống. Cuối cùng, tôi sẽ va chạm phải một cô gái dễ thương. Còn lâu đi, sẽ không sao nếu như cô ấy không dễ thương. Một người dai dẳng, mạnh mẽ là được rồi. Người phụ nữ phù hợp với tôi.

Tôi muốn có ba hay nhiều đứa con hơn. Hằng ngày sẽ bận rộn,, khó khăn và khó chịu. Chúng tôi sẽ gặp phải trận cãi nhau và hét lên. Tôi muốn có cuộc đời như vậy. Tôi có thể là con người một lần nữa. Tôi có thể là con người. Là một con người, tôi sẽ có thể sống.

Đã bao nhiêu lần mình đã mơ cái giấc mơ đó? Tôi bật ra bật ra khỏi phòng và đứng im tại chỗ.

"—Ngươi đang chuẩn bị cho chuyến đi sao, lính đánh thuê? Không có ta?"

Zero đang đứng ở trước cửa. Thật ngạc nhiên, tôi đã không hét lên.

------------------------------------

Mang trên mặt một biểu cảm kì lạ, Zero làm như thể là tình cờ và nhìn tôi.

"Nếu ngươi đang rời đi, thì ngươi phải tính mang ta đi cùng chứ, đúng không? Dù gì thì ngươi cũng là lính đánh thuê của ta mà. Cũng đúng lúc đấy. Thirteenth khá là quan tâm đến việc này nên hắn ta khó mà thở được. Ta sẽ đi cùng—"

Zero tiến một bước về phía tôi.

Theo phản xạ, tôi lùi lại một bước. Zero dừng lại trước hành vi kì lạ của tôi.

"...Lính đánh thuê, có chuyện gì xảy ra sao? Sao ngươi im lặng vậy?"

Hành động ngây thơ nàykhông tồi đâu, cô phù thủy.

Sao cô ấy biết được? Có phải cô ta đã theo dõi tôi suốt bao lâu nay để chắc chắn rằng tôi sẽ không bỏ trốn ư?

"Sao ngươi nhìn ta như vậy...? Ta chỉ muốn ra ngoài một chút mà thôi. Hôm nay là ngày đẹp trong tuần, và ta nghe rằng sẽ có một buổi diễn ở khu vực thị trấn. Ta muốn xem chúng là gì. Hãy—"

Không cần đợi cô ấy nói hết, tôi nắm chặt thanh kiếm của mình.

Tôi phải tránh xa người phù thủy này. Bằng không, chỉ có cái chết chờ tôi thôi. Mặc dù tôi không nghĩ tôi có thể thắng trong việc đối đầu với cô ta—. Tôi liếc qua con đường cổng chính. Tôi có nên quay về phòng và nhảy qua từ cửa sổ không? Tôi có nên làm cô ta bất ngờ và đẩy ra khỏi con đường của tôi không? Đây là vấn đề sống còn đấy.

"Ah...vậy sao."

Cô phù thủy, người vẫn đang nhìn tôi trong sự bối rối rõ ràng, bỗng dưng làm một khuôn mặt trông như đang cười. Tuy nhiên, nó khá đắng cho một nụ cười.

"Có phải ngươi đã bị Thirteenth lừa đúng không? Vẫn là một màn diễn quỷ quyệt như ngày nào. Anh ta có thể khiến lính đánh thuê của ta hùa theo thật dễ dàng..."

Cô đang nói cái quái gì vậy? Cô mới là người đã lừa tôi.

Khi tôi tỏ vẻ cau có với cô ta, cô phù thủy bỗng dưng nhìn thẳng vào tôi.

Khỉ thật. Đôi mắt đó—nếu mình nhìn vào chúng—

"Cái—tên ngốc này!!" Zero hét lên. Tôi che tai lại theo bản năng. Bằng cách nào đó, cái thân hình thon thả này lại làm nên một âm thanh đáng sợ. Zero tiến về phía tôi, và chỉ ngón tay của cô ấy ngay trước mắt tôi.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy như thể tôi vừa thức dậy từ một giấc mơ vậy. Sự khẩn cấp phải tránh xa lâu đài này và tránh xa Zero mà tôi cảm thấy được biến mất trong tức khắc.

"Điều gì khiến ngươi nghi ngờ, lính đánh thuê?"

"Um...uh..."

"Ngươi nghi ngờ điều gì? Điều gì khiến tôi tức giận? Sự tự tin của ngươi trong ta đã lung lay, và đó là thứ mà Thirteenth đã lấy đi! Thirteenth thực sự rất khéo léo. Anh ta là thiên tài trong việc tạo nên ngọn lửa của sự lo lắng và kích động sự nghi ngờ, biến chúng thành ngọn lửa của sợ hãi và tức giận."

Phần cuối cùng trong câu nói của cô ấy được nói ra với giọng trầm trầm. Nếu không nhìn thấy nắm đấm của cô ấy run lên, tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng được cảnh này một cách thẳng thắn và trang nghiêm từ Zero mà tôi biết.

Zero nhìn chằm chằm vào tôi, nghiến răng như thể đang kìm nén thứ gì đó lại. Nó là hành động giống như một đứa nhóc đang cố kiềm chế nước mắt của mình vậy.

"Tôi—"

"Có phải Thirteenth bảo ngươi rằng ta định giết ngươi ư?"

Tôi giật mình, nhưng không nói một lời nào.

—Nó giống như là cô ấy hỏi tôi liệu có phải tôi có phản bội cô ấy hay không. Không thể chịu được cái ánh mắt đó của cô ta, tôi quay mặt đi nhìn vào cái giường.

"Và ngươi—ngươi tin những lời đó sao? Cho dù có bao nhiêu ma thuật được đặt trong đó, lời nói chỉ có khả năng nuôi dưỡng hạt giống của sự nghi ngờ. Không có than làm sao có lửa. Có nghĩa là, nói cách khác, ngươi tràn đầy sự nghi ngờ—ngay cả bây giờ—đối với ta! Nếu ngươi định nghi ngờ ta, thì tại sao chúng ta lại có một khế ước từ đầu?!"

Tôi cảm thấy như muốn nói điều gì đó. Chỉ là tôi không biết phải nói gì. Những từ đều mắc lại trong họng, và hầu như sắp làm tắc nghẽn khí quản của tôi.

"Ta đã thề rồi, lính đánh thuê. Ta đã thề qua khế ước máu của chúng ta sẽ không lấy đầu của ngươi! Ta đã thề sẽ biến ngươi trở lại thành người lần nữa!"

Tôi quay mặt lại nhìn vết sẹo trên ngón tay của Zero. Đã vài ngày kể từ khi cô ấy làm thế.

—Ta thề đó, lính đánh thuê.

Tôi vẫn còn nhớ Zero, ôm lấy ngón cái dính đầy máu như thể là vấn đề quan trọng hàng đầu vậy, tuyên thề lời thề nguyện của cô ấy. Không, cái đó cũng có thể chỉ là giả vờ mà thôi. Nó chắc chắn không hơn gì là một vở kịch. Dù gì thì cô ta vẫn là một phù thủy. Nhưng nếu đó chỉ là diễn kịch, thì tại sao bây giờ Zero lại tỏ vẻ đau khổ như vậy—chỉ một chút thôi là bật khóc?

*Sigh, tất cả sức mạnh của Zero có vẻ đã rời khỏi cơ thể cô.

"...Vậy là, ngươi thực sự ghét phù thủy."

Đúng là tôi ghét phù thủy. Họ đều muốn lấy đầu của tôi mà.

Mặc dù tôi nghĩ vậy, tại sao nó lại bị khuất phục, giọng nói đó khiến tim tôi đau nhói?

"Vậy thì ta cho rằng ngươi không cần ta giúp ngươi trở về sự đúng đắn...Giống như ngươi dọa những đứa trẻ, bây giờ ta mới nghĩ đến, ta có nên làm thế với ngươi?"

Giúp tôi trở lại đúng đắn?

—Bây giờ tôi có đầu óc sao? Vậy thì lúc trước tôi là gì, hả? Có phải cô ấy định nói rằng ý định của tôi, ý muốn rời khỏi lâu đài này, kể cả bỏ lại cả vương quốc này phía sau, không phải là có đầu óc sao?

Zero quay đi, quay gót chân của cô ấy.

"Cứ mặc kệ ta. —Ngươi có thể đi. Khỏi ta, đúng thế. Đừng lo, ta sẽ không đuổi theo ngươi."

"Uh..."

"Đây là kết thúc quan hệ đối tác của hai ta. Ta sẽ không biến ngươi trở lại thành người, và ngươi sẽ không cần bảo vệ ta nữa. —Và ở mức độ nào đó, có vẻ như Thirteenth đã cho ngươi thứ thay thế ta. Vĩnh biệt, lính đánh thuê. Thật thú vị cho dù nó là gì đi nữa."

Zero quay đi mà không cần ngoảnh lại dù chỉ một lần. Viền của chiếc áo quay lại phía sau cô ấy. Vậy thì, nhờ vào cái đôi tai nhạy này, tôi nghe thấy một lời thì thầm. Nó là một giọng rất nhỏ, nhẹ.

"Ta không nên thuê ngươi - từ lúc đầu..."

Với những lời cuối cùng của cô ấy, Zero biến mất ở cửa ngõ hành lang. —Đi thật nhanh. Thậm chí không còn tiếng bước chân của cô ấy nữa.

Zero sẽ không quay trở lại, nên tôi sẽ không gọi để ngăn cô ấy.

Những lời mắc trong cổ họng, kèm theo một cơn đau đớn, chậm rãi nhưng đều đặn đi xuống dạ dày tôi.

Sẽ không quá muộn nếu tôi đuổi theo cô ấy bây giờ. Nhưng dù tôi có cố thế nào, cái chân của tôi không chịu chuyển động.

Tôi sẽ không đi tìm cô ấy...tôi chẳng có lí do gì để làm thế cả.

Vẫn đứng im một lúc, tràn đầy tiếc nuối, ở con đường mà Zero đã đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro