Chapter 7.5: Buổi hẹn hò nhỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kotoha cầm một bức ảnh của một cô gái, tóc suôn mượt bồng bềnh, tựa vào bả vai Sakura lúc Sakura sáu tuổi.

So sánh với dáng vẻ hạnh phúc của Sakura bây giờ, Kotoha rưng rưng nước mắt.

Thảo nào anh nhìn cô lại là bộ mặt vô tư ấy, hóa ra thâm tình đều dành cho người khác hết rồi.

Vẻ mặt cô ta chỉ tiếc mài sắt không nên kim, cô nhìn Y/n, lửa giận trong lòng lại bừng lên.

Tại sao lúc nào cũng phải là Y/n?

Cô nhếch môi, trong lúc Sakura còn đang ôm cô thì cô ngẩng cao đầu híp mắt nhìn Kotoha.

"Chị xin lỗi- nhưng em muốn đi ăn gì với chị không? Chị đói."

Saruka nhướng mày, vẻ mặt chuyển sang cau có.

"Hình như có hơi đói..." Anh đáp lại, giọng điệu có chút miễn cưỡng.

"Hehe, chị bao, ta đi ăn mừng vì em đã đến thị trấn này!!" Cô nắm lấy tay anh và lôi anh đi.

Saruka cố gắng phớt lờ hơi ấm từ sự đụng chạm của cô trên tay mình nên anh không nghe được lời nói của cô nói.

"Đợi đã, cái gì cơ?" Sakura nghe lời cô nói, ánh mắt lấp lóe. Sau đó một ánh mắt cũng không cho cô ta liền cùng cô rời đi.

Vẻ mặt của Saruka nhanh chóng chuyển từ ngơ ngác chết lặng sang vẻ mặt có phần nghi ngờ.

"Nhưng tại sao? " Anh hỏi, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô.

"Để ăn mừng em đã đến thị trấn này!" Cô cười.

Sakura dừng lại một lúc, hơi ngạc nhiên trước lời nói của cô. Lông mày anh nhíu lại có chút bối rối. Cô trả tiền đồ ăn để chúc mừng anh có mặt ở thị trấn. Điều nảy có nghĩa là cô thực sự thích sự hiện diện của anh đến vậy? Anh thấy khó tin.

"Sao cũng được." Anh lí nhí trong miệng.

Anh tiếp tục im lặng để cô dẫn đường đến quán ăn, trong khi tâm trí anh tràn ngập những mông lung trong đầu. Anh nhìn xuống bàn tay đan vào nhau của hai người, tâm trí bị phân tâm bởi cảm giác lạ kỳ khi bàn tay cô chạm vào anh.

Tại sao cô lại thân thiện với anh như vậy? Hầu hết mọi người đều sẽ cảm thấy sợ hãi hoặc bị đe dọa bởi anh ta, nhưng cô—thật ra thì gần như toàn thị trấn dường như không quan tâm.

Anh không hiểu động cơ của cô, nhưng một phần nào đó trong anh... thích thú khi thấy cô háo hức được ở bên anh ấy.

Cô dẫn anh đến một quán mì ramen nhỏ, hai người ngồi vào bàn, cô nhanh chóng cho Sakura xem thực đơn. Saruka ngồi xuống bàn, ánh mắt đảo quanh nhà hàng. Nó có vẻ nhỏ, nhưng khá ấm cúng.

"Hãy gọi những gì em muốn!" Cô mỉm cười ấm áp, ánh mắt thích thú nhìn anh.

Anh gật đầu khi nhận thực đơn từ tay cô và bắt đầu xem qua nó. "Mmm..." Anh ngâm nga suy nghĩ khi chăm chú xem thực đơn, trước khi ánh mắt quay lại nhìn cô.

"Còn chị thì sao? Chị định gọi món gì?"

Cô chống cằm, nghĩ về món mình muốn ăn. "Ưm... Có lẽ là một tô bình thường."

Thật đáng yêu một cách kỳ lạ khi thấy cô cư xử như vậy. Anh nhanh chóng thoát ra khỏi cơn choáng váng ngắn ngủi của mình một lần nữa.

"Một tô bình thường?" Anh lặp lại , giọng điệu có phần giễu cợt. "Chán ngắt."

"Hở?"  Cô cười khúc khích. "Em cứ gọi cái em muốn đi!"

Một tiếng chế giễu nhỏ thoát ra khỏi môi anh khi cô cười khúc khích. Có điều gì đó trong tiếng cười của cô khiến tai anh dễ chịu một cách kỳ lạ.

Anh quay lại menu.

"Tôi sẽ lấy set tonkotsu ramen."

"Lựa chọn tuyệt vời!" Cô nghe xong liền vẫy tay với người phục vụ, cười tươi. "Cho tôi một suất ramen thường và một suất tonkotsu ramen!"

Một lần nữa anh thấy mình hơi ngạc nhiên về mức độ thân thiện của cô. Anh không phải là người hay cười, nên việc cô làm điều đó dễ dàng như thế vẫn hơi khó nắm bắt.

Anh ngồi tựa lưng vào ghế một lúc, chăm chú nhìn cô.

"Ngày hôm nay của em thế nào, Sakura?" Cô hỏi trong khi đang đợi đồ ăn.

Sakura mất một lúc để trả lời, không chắc chắn nên trả lời như thế nào. "Ổn,"

Một ngày của anh về cơ bản bao gồm việc đánh nhau và cãi vã với người khác.

"...Em đỉnh nhất!" Cô bật cười khi nghe câu chuyện của anh.

Một vẻ cau có nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt anh khi nghe thấy tiếng cười của cô, khó chịu vì cô lại cười anh ta.

"Im đi," Anh giận dữ nhấn mạnh, khoanh tay trước ngực.

"Tại sao chứ!?"

Sao cô cười dữ thế? Rõ ràng ban nãy còn khóc mà.

"Phiền phức..!" Anh trả lời thẳng thừng, giọng điệu có phần gay gắt. Mặc dù nói những lời như vậy, nhưng trong mắt anh có chút bối rối khi nói, có lẽ xấu hổ vì đã khó chịu với cô.

"Vậy sao..." Cô lúng túng nhìn xuống bàn. "Nhưng..em rất ngầu." Cô lại cố gắng mỉm cười lần nữa.

Saruka dừng lại một lúc trước lời nói của cô, vẻ mặt anh nao núng trong giây lát khi nghe cô khen anh "ngầu". Anh không quen với việc được khen ngợi, đặc biệt là bởi một người không biết rõ về mình.

"Tất nhiên rồi." Giọng nói của anh ta đầy sự kiêu ngạo thường ngày.

Bất chấp sự ngượng ngùng trước đó, anh thấy mình có phần tận hưởng điều này. Ngồi đây cùng cô, trò chuyện, lắng nghe tiếng cười của cô. Nó hoàn toàn khác với lối sống thường ngày của anh.

Và rồi một người phục vụ đến và đặt thức ăn đặt xuống bàn.

Mùi thức ăn tràn ngập lỗ mũi Sakura, và bụng anh kêu lên một tiếng nhỏ, nhắc nhở anh rằng anh ta đã đói đến mức nào. Saruka nhìn chằm chằm vào tô ramen bốc khói trước mặt, mùi và cảnh tượng khiến miệng anh muốn chảy nước miếng.

Anh nhanh chóng cầm lấy một đôi đũa gỗ, bắt đầu ăn món tonkotsu ramen của mình. Anh ăn một miếng mì nhỏ, đôi mắt hơi mở to, ậm ừ thích thú vì món ăn này ngon muốn bay lên.

Cô vui vẻ nhìn anh ăn ngon lành, "Ngon đúng không?" Cô cười khúc khích và cũng bắt đầu ăn.

Saruka dừng lại một lúc, nuốt một ngụm mì trước khi trả lời.

"Ừ, không tệ," Câu trả lời của anh có phần im lặng, vì anh tập trung vào việc ăn, thưởng thức hương vị đậm đà và béo ngậy của nước dùng tonkotsu.

Anh tiếp tục ăn trong im lặng , thỉnh thoảng liếc nhìn cô từ trong bát.

"Chị biết mà, he he." Cô mỉm cười đắc ý.

Saruka càu nhàu đồng ý, miệng anh đang đầy đồ ăn. Anh không thể giải thích rõ ràng tại sao, nhưng anh thấy thật vui khi có cô ngồi đây cùng anh, nhìn anh ăn.

Nghĩ cái gì vậy chứ?!

Lúc hai người họ bước ra khỏi quán, không khí buổi tối mát lạnh phả vào mặt, sảng khoái và có phần dễ chịu. Saruka duỗi tay ra một chút. cảm giác hài lòng sau khi ăn no.

Anh nhìn cô, nhận thấy rằng cô vẫn giữ một nụ cười trên khuôn mặt.

"Bên ngoài lạnh quá ha~" Cô lạnh cóng, tuyệt vọng ôm lấy chính mình để làm ấm.

Saruka nhún vai thờ ơ, đút tay vào túi và bước đi song song với cô. Lời nói của anh đã thoát ra khỏi môi anh một cách cộc lốc trước khi anh kịp cản nó lại:

"Chị đang run kìa."

"Ư-ừ nhỉ?" Cô cười hùa, lầm bầm vì cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, không thể nghĩ ra từ nào để thêm vào bèn nói: "Chị quen mang áo khoác mất tiêu.."

"Thiệt tỉnh... đưa tay cho tôi." Anh hỏi trong khi đưa tay ra.

Cô sững lại, đưa tay chụp lấy mái tóc của mình theo phản xạ tự nhiên. Y/n không thể tin vào những gì mình nghe được nhưng vẫn đỏ mặt dữ dội.

"H-hả!?"

Saruka tặc lưỡi khó chịu. "Đừng bắt tôi phải lặp lại.."

Tôi nắm lấy tay anh và đỏ mặt hơn vì cách hơi ấm của chúng lan ra và chạm vào đáy lòng cô cô như cái cách anh cư xử như chỉ có hai người ở đó.

"C-cảm ơn em, Sakura..."

Chết tiệt, tay cô lạnh cóng nhưng anh không thể không chú ý đến cảm giác mềm mại và dễ chịu mà bàn tay cô đem lại.

"Run như vậy sẽ khiến chị phát ốm đấy." Anh cằn nhằn khi bắt đầu bước đi .

Hai người tiếp tục bước xuống phố. Bàn tay anh bây giờ khá ấm áp, trái ngược với bàn tay lạnh lẽo của cô. Sakura lén liếc nhìn mặt cô vài lần, để ý thấy má cô vẫn còn hơi ửng đỏ.

"S-sao chị cứ đỏ mặt thế!!? " Anh đột ngột hỏi, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

"Bởi vì trời lạnh quá thôi à!!" Cô cười vì cô có thể chắc chắn tâm trí anh đang ngập tràn hình ảnh của cô.

Saruka trợn mắt trước câu trả lời của cô, rõ ràng không tin vào lời bào chữa đó.

"Nhảm nhí. Trời không lạnh đến thế đâu!" Anh vặn lại, giọng điệu có phần hoài nghi, vô thức kéo cô lại gần mình hơn một chút.

Khi kéo cô lại gần, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tỏa ra từ cô, hơi ấm từ từ thấm vào cơ thể anh qua chiếc áo ngoài. Ở gần cô như thế này có cảm giác thân thuộc lạ lùng, và anh không biết phải làm sao.

"A—aaaa!" Sau đó cả hai đều hoảng hốt đẩy nhau ra té mỗi đứa một nơi do cả hai đều quá ngại với những cử chí thân mật này.

Nhiệt độ cơ thể của con người cao hơn hai người nghĩ.

Cô có chút bất ngờ.

"Về...về thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro