Chapter 8: Sakura rất ngầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Hỡi em gái chúng ta! Chúc cho em được trở nên mẹ của ức triệu người, và cho dòng dõi em được chiếm lấy cửa thành của quân nghịch.]

Đột nhiên, nửa đêm Togame bừng tỉnh, hắn lấy điện thoại ra gọi tới một số lạ nào đó.

Nhưng vẻ mặt hắn hiện lên vẻ mất tự nhiên, sau đó đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

Hắn nghe điện thoại xong, vội vàng đi tới, cầm lấy áo khoác, vội vội vàng vàng rời đi, giống như đã xảy ra chuyện lớn.

Ở nhà Y/n, lúc cô ra phòng khách lấy nước uống, lại thấy Yuna ngồi trên ghế sofa. Lúc cô đi ngang chị ta, chị gọi cô lại.

"Tôi đánh giá thấp cô rồi, Y/n à." Nước mắt trong mắt chị không có cách nào khống chế được mà thi nhau rơi xuống.

Cô không có hứng thú, xoay cốc nước trong tay. "Ý gì đây?"

"Đừng giả bộ hồ đồ nữa, tôi sẽ có cách đoạt Togame lại!"

"Vậy à? Cô cứ thử xem...là em ấy yêu cô, hay không buông được tôi." Cô cười khẩy.

Yuna rụt tay, trên mặt cũng hơi hoảng hốt.

"Cô... cô nói cái gì?"

Cô đặt nhẹ cốc nước trong tay lên bàn, ngẩng đầu, ngẫm một lúc.

"Không phải cô từng rất muốn em ta sao? Một người vạm vỡ như thế, hoạt động trên giường không tồi đâu." Cô đưa tay lên cằm, giả vờ ngẫm nghĩ một lúc.

Ánh mắt chị khẽ lay động, đỏ mặt mà ấp úng không nói thành lời. Thời tiết âm u, mây đen cuồn cuộn, mưa phùn bay phấp phới, cô vừa nói xong, liền nhìn thấy Togame đang đứng dưới mưa.

Hắn ta cầm ô, không biết đã đợi bao lâu rồi, tóc tai bù xù. Khoảnh khắc nhìn thấy cô từ cửa sổ, ánh mắt tĩnh mịch đã lâu chợt phát sáng lấp lánh.

Hắn ta chôn chân ở đó, biểu cảm khó tin, trong ánh mắt như ẩn chứa cơn sóng đang cuộn trào mãnh liệt, nỗi ưu tư như nhấn chìm hắn.

Cô mỉm cười đắc ý, liếc mắt nhìn Yuna. "Kia kìa, vừa nhắc xong. Hay là...tôi giúp cô một chuyến nhé?"

Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của chị ta, cô lại không nhịn được cong môi. Hàng mi chị khẽ run, đột nhiên chìm vào im lặng.

Khi cô mở cửa ra, tiếng mưa rơi dần dần lớn hơn, hơi nước bay lên khiến cô không thể nhìn rõ sắc mặt của hắn. Đột nhiên có một thân hình cao to đi đến trước mặt, cô bị che khuất dưới bóng râm. Hắn chợt ôm chầm cô, trong giọng điệu mang theo sự cầu xin:

"Y/n, chúng ta có thể làm lại từ đầu không?"

"Đừng nói nhảm, em nghe không hiểu."

"Y/n, chúng ta làm lại từ đầu đi!" Giọng điệu dần dần yếu ớt.

Đêm kéo đến nhưng xung quanh vẫn có người đến kẻ đi, có người hiếu kỳ nhìn về phía này. Cô mất kiên nhẫn:

"Bị điên à, không nghe em đã nói gì sao?"

"Chị thích tôi thêm lần nữa đi, trước kia chị từng nói, chị từng nói không rời xa tôi, còn nói thích tôi. Y/n, những thứ đó đều là chính miệng chị nói với tôi mà."

Hắn ta vẫn ở phía sau nói dông dài cái gì đó, nhưng âm thanh dần dần tiêu tan trong gió và tiếng mưa trút xuống.

Ban đầu cô nói những lời đó, trong mắt Togame chắc chắn thấy rất buồn cười. Tình yêu vụng về lại mãnh liệt đó của cô.

Cô cố gắng đẩy hắn ra, lớn giọng quát: "Này, anu bị gì thế!?"

"T-tôi mơ chị chết vào sinh nhật thứ 25..."

"Chúng ta làm lại từ đầu có được không? Vẫn còn kịp, tôi sẽ bù đắp cho chị."

Cô sững người, trong người như có gì đó đứt ra. Nhìn vẻ mặt chân thành của hắn, cô im lặng không lên tiếng.

Nhưng thật may phản ứng của cô vẫn khá nhanh: "Nói nhảm gì vậy? Buông ra!"

Yuna bị tình cảnh này dọa run. Nhìn thấy thế, cô có hơi tức phát cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Togame chút, dường như hắn cũng ngẩn người.

Cô lắc lắc ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc đặt ngón tay lên môi hắn để giữ hắn ta im lặng. Cô nũng nịu nói: "Anh ơi, anh bình tĩnh chưa? Anh lộn người rồi, kia mới là chị Y/n ạ."

Hắn liếc mắt nhìn dáng người đang chôn chân ở trong, ánh mắt đau lòng vì người mình yêu lập tức lừa được hắn. Dù sao thì hai người cũng trông y chang nhau, chỉ có Suo và rất ít người có thể phân biệt được.

Trước khi về phòng, cô ẩn ý nhìn Yuna, chậm rãi mở miệng.

"Em...tác thành cho hai người~"

Togame bị lừa, đưa tay ôm chị vào lòng, hít sâu một hơi. "Chúng ta làm lại từ đầu đi!"

Sáng hôm sau, Sakura bước vào quán cà phê, tiếng chuông báo hiệu anh vào quán vang lên trong không trung.

Anh quan sát căn phòng trong giây lát, đôi mắt anh ta nhìn lướt qua từng bàn trước khi nhìn thấy cô. Một lời cằn nhằn nhỏ thoát ra khỏi môi anh khi anh nhìn thấy cô ngồi đó, vẻ mặt anh chuyển sang vẻ nghiêm túc hơn khi đi đến bàn của cô.

"Ô, chào em Sakura!!" Cô mỉm cười ấm áp với anh.

Anh kéo ghế ra ngồi đối diện với cô, ánh mắt chăm chú nhìn bóng dáng người con gái ấy. Vẻ mặt anh dịu đi đôi chút khi anh nhìn cô, đón nhận nụ cười và vẻ mặt ấm áp ấy. Anh không thể hiểu được tại sao việc nhìn thấy cô cười luôn có thể chạm đến anh ta. Rất khó chịu.

"Thật vui được gặp em ở đây! Em có muốn ăn gì đó với chị không?"

Saruka dừng lại một lúc, hơi ngạc nhiên trước lời mời nồng nhiệt của cô. Anh không quen nghe giọng điệu vui vẻ như vậy hướng vào mình— hầu hết mọi người đều tránh né hoặc đơn giản là sợ anh. Nhưng cô dường như đặc biệt thích thú quá mức bình thường với sự hiện diện của anh, khiến anh hơi bối rối.

Anh xoa tóc, không muốn tỏ ra quá háo hức. "Chắc được, chắc vậy...."

"Đi nào!" Cô lại nắm lấy tay anh như lần trước, mỉm cười thật tươi.

Anh miễn cưỡng đứng dậy khỏi ghế. "Buông ra đi! Tôi tự đi được mà!"

Khi hai ngừoi đang đi thì có một nhóm người chặn đường. "Này này em gái, em đi cùng bạn trai đYas à?! Hay em đi cùng bọn anh đi!" Họ cười và trêu chọc

Anh nổi khùng lên nhưng bàn tay vẫn siết chặt tay cô. Anh bước về phía trước một bước, đặt mình ở vị trí bảo vệ trước mặt cô.

Một người trong số họ - trông có vẻ giống tên cầm đầu của nhóm - lên tiếng trước.

"Oi, gan quá nhể? Anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Sakura nghiến chặt hàm một chút trước khi trả lời, giọng nói có chút khó chịu.

"Thì sao?"

Anh hùng cứu mỹ nhân...

Cô nghe đến đỏ mặt, lùi lại một bước. Lúc đám đó nói chuyện, khóe miệng nhếch một bên, trong không chút ý tốt.

Cô suýt nữa định mở miệng mắng, anh kịp giữ cô lại, tặng cô một ánh mắt trấn an.

Nhóm con trai cười khúc khích trước phản ứng của cô, thấy sự đỏ mặt và ngượng ngùng của cô có phần thú vị. Tên kia bước tới, nở một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt khi nhìn qua Saruka và nhìn thẳng vào cô.

"Ồ, nhìn kìa... em gái rất dễ thương khi đỏ mặt đấy."

Saruka bước một bước lại gần tên đó, đôi mắt nheo lại khi nhìn chằm chằm vào hắn ta.

"Cẩn thận mồm mép đấy, thằng khốn."

"Thì sao hả?" Tên cầm đầu vung tay đấm anh.

Saruka nhanh nhạy né cú đấm và nắm lấy cánh tay của tên kia, nhanh chóng vặn nó ra sau lưng bằng một chuyển động nhanh chóng. Anh khẽ nhếch mép khi nghe thấy hắn rên rỉ đau đớn, rõ ràng không mong đợi phản ứng nhanh như vậy từ Sakura.

"Mấy kẻ như mày...làm tao kinh tởm." Anh trầm giọng nói, giọng điệu mang theo vẻ cảnh cáo.

Những người còn lại nhìn anh ta một cách giận dữ và lao vào đánh nhau.

Sakura biết mình có thể dễ dàng hạ gục họ và những thằng trai này rõ ràng là nghiệp dư.

Anh nhếch mép cười nhẹ, adrenaline bắt đầu chảy trong huyết quản khi chuẩn bị cho cuộc chiến.

Họ lao vào anh ta với nắm đấm giơ lên. Saruka nhanh chóng tránh được cú đấm đầu tiên, né nó một cách dễ dàng. Anh ta đáp trả bằng một cú đá mạnh vào bụng anh chàng, khiến hắn ta loạng choạng lùi lại vì đau.

Đột nhiên, tên cầm đầu hét lên với những người còn lại trong hội.

"Bắt lấy nó! Đừng để nó thoát!!!"

Họ lại nhào về phía anh với một loạt những cú đấm và đá liên tục. Saruka né tránh và đỡ đòn tấn công của họ một cách dễ dàng, chuyển động của anh nhanh nhẹn và chuẩn xác. Anh ta phản công từng cử động bằng một đòn tấn công của riêng mình, phản xạ nhạy bén và tập trung không lay chuyển.

Không lâu sau, đám nó đã nằm la liệt trên mặt đất, cô lo lắng chạy đến bên anh. Trìu mến hỏi han:

"Em ổn chứ, Sakura!!? Chị lo quá!"

Sakura bị một vài vết thương nhỏ: Vết máu khô ở môi, vết trầu xước trên má nhưng cũng chỉ là ngoài sa. Cô nhìn thấy anh như vậy giống như bị người ta đấm mạnh vào ngực.

Anh còn định nói gì đó, nhưng cô đã lao đến và ôm chầm lấy anh ta.

Vòng tay của cô run rẩy.

"Tôi ổn! Khỏi lo." Anh ngước lên nhìn cô, cố gắng xua tan sự lo lắng của đối phương. "Với cả buông ra đi!"

"Thật sao...hmphh! Ước gì chị có thể giúp được em." Cô buông anh ra, bĩu môi uất ức.

Sakura tặc lưỡi nhẹ trước lời nói của cô.

"Chị có giúp thì cũng chỉ bị thương thôi!." Anh đáp lại một cách chắc chắn.

Anh nhìn vẻ mặt lo lắng đó, nhận thấy sự lo lắng vô bờ bến trong mắt cô. Điều đó phần nào khiến anh ngạc nhiên khi thấy cô có vẻ quan tâm anh đến mức nào, khiến ngực anh thắt lại.

"Tôi đã nói rồi, tôi ổn. Tôi không yếu đuối thế đâu!" Anh lặp lại, cố gắng trấn an cô rằng anh vẫn ổn.

"Vậy à..." Cô nhanh chóng phấn chấn lại, nắm lấy tay anh, nở nụ cười rạng rỡ đến nỗi ánh sáng trên mặt làm anh nhức mắt. "Vậy ta đi ăn thôi!"

Sakura có lẽ đã quen, chỉ còn đỏ mặt khẽ run chứ không còn phản đối khi cô nắm lấy tay anh nữa. Anh không thể không nhận thấy sự ấm áp từ bàn tay của cô đang an ủi anh. " Ừ. Đi ăn thôi." Anh gật đầu đáp lại, để cô dẫn lối mình.

Khi cô dắt anh tới một quán ăn gần đó, Saruka không thể không cảm thấy một cảm giác mãn nguyện kỳ ​​lạ.

Khi cả hai đã ngồi vào bàn, anh dựa lưng vào ghế thở dài, adrenaline từ cuộc chiến dần dần tan biến. Anh hơi nhăn mặt khi chạm vào đôi môi có vết máu khô của mình.

"Chị rất lo lắng cho em..."

"Đã bảo là không sao mà."

"Chị biết, nhưng chị không thể không lo lắng được." Cô nhìn xuống bàn.

Sakura không quen với việc có ai đó thực sự quan tâm đến sự an toàn hay hạnh phúc của anh, nên việc cô lo lắng cho anh ấy là điều không tưởng.

Anh nhìn cô, nhận thấy ánh mắt cô vì lúng túng mà dán chặt xuống bàn. Muốn mở miệng định nói điều gì đó, nhưng lại do dự một lúc rồi mới lên tiếng.

"Tại sao... tại sao chị lại quan tâm?" Anh lặng lẽ hỏi, sự tò mò ẩn dấu đằng sau lời nói của anh.

"Bởi vì em thực sự rất ngầu! Vô cùng ngầu luôn!" Cô theo phản xạ trả lời ngay lập tức, sau đó mỉm cười ngượng ngùng. "Chị thực sự đánh giá cao lòng tốt của em , Sakura, em là một người tốt bụng."

Anh không ngờ lại nhận được lời khen chân thành như vậy, đặc biệt là từ một cô gái xinh đẹp như Y/n. Anh hắng giọng và cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng nghe cô nói anh là người tốt, khiến anh không khỏi cảm thấy ấm áp và nghẹn ngào.

"Tôi... tôi không ngầu đến thế." Anh trả lời, giọng điệu có chút đề phòng.

"Nhưng trong mắt chị, em chính là như vậy!" Cô nói ngay. "Thật đấy! Chị thành thật 100% luôn!!"

Saruka cảm thấy má mình càng đỏ bừng hơn trước lời nói của cô, bối rối trước lời khen ngợi không ngớt ấy. Anh không ngờ cô lại kiên quyết như vậy. Trước đây chưa có ai khen anh một cách chân thành và cởi mở như vậy.

Anh ngồi bồn chồn trên ghế, trông có vẻ lúng túng khi cố gắng tìm ra câu trả lời. Anh không quen với kiểu quan tâm này, và đó là một cảm giác kỳ lạ đối với anh.

"Đồ kỳ quặc..." Anh lẩm bẩm, cố gắng che giấu sự bối rối của mình đằng sau vẻ ngoài cộc cằn.

Cô cười khúc khích trước câu trả lời của anh ta, rõ ràng nhận thấy hành vi vụng về của Sakura có phần đáng yêu. Anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng vết đỏ chót trên má đã bán đứng anh.

Anh hắng giọng lần nữa, cố gắng chuyển chủ đề. "... chị muốn ăn gì?"

"Hm, có lẽ một suất cơm chiên. Còn em thì sao?"

"Tôi cũng muốn một phần giống chị." Anh trả lời bằng một cái nhún vai. "Tôi hỏi chị được không?"

"Chúng ta ăn giống nhau, he he, nhưng dù sao thì em cứ hỏi đi." Cô cười khúc khích.

Saruka thầm cảm thấy tiếng cười của cô thật dễ chịu. Anh do dự một lúc, không biết nên diễn đạt câu hỏi của mình như thế nào.

"Tôi chỉ... tôi tò mò. Sao chị lại... tốt với tôi thế?"

Cô thích thú nghiêng đầu, vẻ mặt bối rối và ngạc nhiên. "Ý em là gì?"

Saruka cảm thấy hơi khó xử khi đề cập đến chủ đề này.

"Ý tôi là, chị luôn có vẻ rất ... nhiệt tình và vui vẻ. Chị luôn cố gắng nói chuyện với tôi. Tôi chỉ... tôi không hiểu tại sao chị lại tốt với tôi như vậy." Anh giải thích, giọng nói có chút tủi thân. "Đáng lẽ chị phải—!"

"Sakura, nếu chị nói chị thích em, em có tin chị không?" Cô cắt ngang, nhẹ nhàng hỏi anh.

Saruka cứng người trước lời nói của cô, tim anh lỡ nhịp khi nghe cô hỏi câu hỏi đó một cách chân thành đến khó tin. Anh không ngờ cô lại nói như vậy, khiến anh nhất thời không nói nên lời.

Anh nhớ lại từng chi tiết nhỏ về thời gian họ bên nhau, với nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt cô.

Hóa ra bạn thực sự không thể che giấu tình yêu của mình đối với một ai đó.

Trái tim anh hình như đang hướng về cô từng chút một.

Anh cảm thấy một sự bối rối kỳ lạ trộn lẫn với điều gì đó mà anh không thể xác định được. Anh mở miệng định nói nhưng dừng lại, cố gắng xử lý cảm xúc của chính mình.

"Ai..ai mà biết được!" Anh đỏ mặt dữ dội, run cầm cập vì không khí ám muội giữa hai người.

Sakura, không biết lúc em nhận ra là em thích chị rồi, chị còn có diễm phúc được nghe lời đó từ em hay không?

Gạt đi ý nghĩ đó, cô nhìn anh với nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp xoa dịu anh.

"Em không cần phải nói gì cả, Sakura."

Saruka cảm thấy tim mình nhói lên trước cách nói chuyện nhẹ nhàng của cô. Những lời nói đơn giản ấy dường như có sức nặng rất lớn.

"Im đê.."

Cô chớp mắt ngạc nhiên trước lời nói của anh, trong mắt có chút thích thú. "Dù sao thì, cảm ơn em."

Cô mỉm cười ấm áp cùng lúc thức ăn được mang ra. Saruka không thể rũ bỏ được cảm giác xấu hổ cứ lởn vởn trong lồng ngực nên chỉ biết cắm mặt vào ăn.

Anh không hiểu tại sao mình lại cảm thấy bối rối và hoảng loạn trước sự hiện diện của cô.

Sự im lặng bao trùm khắp bàn vì cả hai chỉ lo cắm đầu vào ăn. Tâm trí anh vẫn quay cuồng với những lời trước đó của cô.

Anh thỉnh thoảng ngước lên nhìn cô, nhận thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cô khi cô ăn. Cô hầu như không hề bối rối trước mọi thứ, như thể không có gì trên thế giới này có thể khiến cô lo lắng ngoài anh ra.

Hai người ăn xong, ra khỏi nhà hàng.

"A~ chị no lắm rồi." Cô ôm bụng bước ra ngoài.

Saruka gật đầu đồng ý, cũng cảm thấy hài lòng sau bữa ăn. Anh liếc nhìn cô, nhận thấy cô có vẻ thoải mái và hài lòng.

"Chị vui lắm à?" Anh hỏi, giọng có phần cộc cằn.

"Tất nhiên rồi, có thể ăn cùng em nên chị không còn cô đơn nữa, phải vui chứ!" Cô cười ha ha nhìn anh.

Anh cố che giấu vẻ mặt bối rối của mình bằng cách nhìn đi chỗ khác, nhưng không thể ngăn được sự lúng túng nhói lên trong lồng ngực.

"Trước đây, không lẽ...?" Anh hỏi.

"Ừ, chị là trẻ mồ côi, bố mẹ chị đã bỏ chị lúc chị còn nhỏ." Cô nói chuyện trong khi cả hai tản bộ. "Nhưng rồi mọi thứ lại đâu vào đó cả mà."

Anh không ngờ lại phát hiện ra điều nặng nề như vậy, khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Anh nhìn nụ cười vô tư trên môi cô, không hiểu làm thế nào cô có thể tươi sáng và vui vẻ như vậy bất chấp quá khứ của mình.

"X..xin lỗi." Anh nói nhỏ, giọng nhẹ nhàng hơn thường ngày.

"Không cần xin lỗi, em đang giúp chị đó!"

"Chị thích dành thời gian với em."

Anh hắng giọng cộc cằn, nhìn đi chỗ khác.

"..."

Anh ngập ngừng, không thể tìm được từ thích hợp để nói.

"... tôi...c-cũng, th—" Anh đỏ bừng cả người, không thể nói một câu lưu loát được vì quá run.

Cô khẽ cười khúc khích trước hành vi bối rối của anh. Cô thấy cậu trai thường cộc cằn và cứng rắn lại bẽn lẽn khi ở cạnh cô vô cùng đáng yêu.

Cô cảm thấy một cảm giác thoải mái kỳ lạ khi ở gần anh, bất chấp thái độ cộc cằn của anh ta.

"Hình như mặt em hơi đỏ thì phải." Cô nhẹ nhàng trêu chọc.

"I-IM ĐÊ." Anh không quen bị trêu chọc như thế này.

Anh bồn chồn lúng túng, hai tay siết chặt thành nắm đấm trong túi quần.

Tại sao cô cứ phải tinh ý như vậy?

Ánh mắt của cô vu vơ nghiêng sang bên cạnh. Từ đằng xa, cô nhìn thấy đứng đó, cả người cứng nhắc, giống như một chiếc đũa dễ gãy.

Ánh mắt của cậu ta dán chặt vào cô.

Nắm đấm siết chặt, móng tay khảm vào lòng bàn tay mềm mại. Máu chảy không ngừng.

Cô có thể cảm nhận được nỗi thống khổ và đau đớn nặng nề từ người đối phương.

Nhưng cô chỉ chớp chớp mắt, dời tầm nhìn của mình trở lại trên người Sakura.

"Em đáng yêu thật đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro