Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reng... reng...

Tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí.

Sakura đứng lên nói: "Để em nghe điện thoại."

Cô chạy tới phòng khách bắt máy.

"Xin chào nhà Kinomoto nghe."

"Đúng ạ."

"A, con chào chú, chú gọi tới nhà con có chuyện gì không ạ?"

...

Bỗng nhiên không còn nghe thấy giọng nói đầy năng lượng của Sakura vang lên nữa.

Toya đứng lên, đi tới phòng khách: "Sao thế Sakura, là ai gọi đến vậy?"

Khi anh bước chân vào phòng khách thì thấy Sakura đang đứng nghe điện thoại, nhưng hai mắt cô vô hồn, giống như đang bị sốc.

"Sakura, sao thế."

Toya linh cảm được có chuyện xấu, anh chạy tới.

Sakura đặt điện thoại về chỗ cũ, quay đầu nhìn Toya, nước mắt rơi xuống: "Anh hai, ba xảy ra chuyện rồi?"

Nói xong, Sakura ngã khụy xuống sàn.

"SAKURA!"

Toya lao đến đỡ lấy cô.

Nghe âm thanh lớn phát ra, mọi người cũng từ trong bếp chạy tới.

"Sakura..."

"Sakura, cậu ấy sao thế?"

Yue đặt tay lên trán Sakura, một ánh sáng trắng phát ra.

"Chủ nhân chỉ quá xúc động nên ngất đi thôi."

Li lo lắng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao Sakura nghe điện thoại xong lại ngất đi."

Toya cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo đầy giận dữ.

"Dám động đến người nhà Kinomoto, tôi nhất định sẽ không tha."

***

Ở bệnh viện.

"Cảm ơn cháu đã đến thăm chú, Sakura con bé sao rồi."

Toya đưa cho ông một lý nước, nói: "Khi nghe tin ba gặp chuyện, con bé đã ngất xỉu, bây giờ đang ở nhà, có bạn nó chăm sóc, khi nào nó tỉnh dậy thì nó chắc chắn sẽ đòi đến đây."

Toya ngồi xuống ghế, từ khi đến đây anh chưa hề thay đổi biểu cảm trên gương mặt.

Yukito quay đầu nhìn anh, cũng lo lắng theo.

Fuijtaka nói: "Con cũng đừng lo lắng quá, ba chỉ bị trầy nhẹ mà thôi."

Toya chỉ vào cái chân đang bó bột của ông, tức giận nói: "Đây chỉ là trầy nhẹ của ba đó hả, thiếu chút nữa là ba đã bị đất cát chôn vùi rồi."

Anh cúi đầu trầm mặc, nghiến răng nói nhỏ: "Con nhất định sẽ không tha cho kẻ đã gây ra chuyện này."

Fuijtaka giơ tay vuốt tóc anh: "Đừng đặt hận thù trong lòng, nếu không nó sẽ hủy hoại con."

Toya ngẩng đầu nhìn ông.

Ánh mắt ông ấm áp: "Ba biết chuyện ba bị như vậy không phải do ngẫu nhiên, chắc chắn là có liên quan tới cậu bé thích Sakura có đúng không?"

Toya ngạc nhiên hỏi: "Ba biết chuyện đó sao?"

Fuijtaka mỉm cười: "Là mẹ con nói cho ba biết."

"Năm rồi, ba cũng biết có một khoảng thời gian Sakura hay gặp ác mộng, nhưng lúc đó ba bận quá, nên tất cả đều nhờ vào con và bạn của con bé."

"Ba rất mừng vì Sakura có được một người anh trai tốt và những người bạn đáng quý."

"Tuy ba không thể giúp được gì cho các con nhưng ba có thể cho các con lời khuyên, ba tin rằng một lời khuyên tốt sẽ góp phần dẫn tới một kết quả tốt."

Ở bên ngoài phòng bệnh, Sakura đứng trước cánh cửa, cô đã nghe hết toàn bộ câu chuyện bên trong phòng, nước mắt từ trong con ngươi xinh đẹp rơi xuống không ngừng.

Li, Meiling, Tomoyo, Kero và Spined đứng ở sau lưng vô cùng lo lắng cho cô.

"Cạch..."

Sakura bỗng nhiên đẩy cửa ra, rồi chạy nhanh vào trong.

Fuijtaka ngạc nhiên khi thấy Sakura từ bên ngoài chạy vào rồi ôm chầm lấy mình.

"Ba ơi, hu... hu..."

Cô chôn mặt trong ngực ông khóc lớn.

"Con xin lỗi, con xin lỗi, hu... hu..."

Fuijtaka vuốt ve tóc cô, dịu dàng nói: "Con không cần xin lỗi ba, con không có lỗi."

"Không, là lỗi của con, là con làm liên lụy ba, cũng liên lụy tới anh hai."

"Nếu những người con yêu thương có chuyện gì, con nhất định sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình."

Toya chịu không nổi, định tới tới thì bỗng nhiên có một chiếc lông vũ bay ngang trước mắt anh.

Sau đó, Nadeshiko từ trên không trung xuất hiện, bà giang tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Sakura, dịu dàng nói bên tai cô: "Không đâu, con đừng nghĩ như vậy."

Toya sững sờ nói: "Mẹ."

Mọi người đứng sau lưng ngạc nhiên, nhìn theo mắt anh nhưng không thấy gì cả.

Yukito nói: "Chỉ có Toya và chú Kinomoto mới thấy được dì ấy mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro